Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ dị không gian, em trai Diệp Hoan

Phiên bản Dịch · 4278 chữ

CHƯƠNG 4 quỷ dị không gian, em trai Diệp Hoan

“Ân……”

Ngôi nhà bốn phía toàn là tường đất không thể ngăn cản được ánh nắng mặt trời chiếu vào, Diệp Chu đang nằm ngủ ở trên giường không chịu được mà xoay người, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, bởi vì xoay người mà bị lộ ra xương quai xanh bên dưới thế nhưng có một ánh sáng màu đỏ hơi hơi chớp động, không bao lâu, một cái hình xăm có hình dáng khớp xương hơi hơi hiện lên, ánh sáng màu đỏ nhạt phát ra từ chính hình xăm đó, trong lúc ngủ mơ, Diệp Hoan vô ý duỗi tay gãi gãi hình xăm, giây tiếp theo, quỷ dị sự tình lần thứ hai phát sinh, người đang ngủ ở trên giường bỗng nhiên biến mất .

“Ngô…… Nơi này lại là nơi nào đây ?”

Chờ đến lúc Diệp Chu mở to mắt, đã không biết qua bao lâu, đầu óc vẫn còn ở trạng thái mơ hồ tạm thời chưa kịp phản ứng, toàn thân duy nhất lóe sáng mắt đào hoa bên dưới đáy là một mảnh mê mang, Diệp Chu gãi đầu ngồi dậy, hai mắt mơ mơ màng màng nhìn qua cách đó không xa ba mảnh đất có màu vàng, đỏ, đen, cùng với nằm ở bên cạnh mảnh đất đứng sừng sững một cái cây cao lớn, cách đó không xa là một sườn núi cao khoảng một, hai trăm mét, cuối cùng nằm ở giữa sườn núi và mảnh đất là một cái hồ nước rộng khoảng nửa mẫu đất ……

Đất? Cây to, sườn núi cùng hồ nước?

Diệp Chu giật mình một cái, mơ hồ hai mắt đột nhiên trừng to, lại làm sao lại thế này?

Chẳng phải là hắn đã xuyên đến thập niên 90 rồi hay sao? Sao lại chạy đến nơi này?

''F**k, đừng đùa nữa? Lão tử bị đùa đến phát điên rồi.”

Diệp Chu một bàn tay gãi tóc, ngón giữa chỉ thẳng lên trời, ở sâu trong nội tâm cũng nói không nên lời, m* nó ai chịu được mỗi lần tỉnh lại đều đổi thành một nơi khác?

“Không, không đúng, nơi này là……”

Không biết qua bao lâu, Diệp Chu nhanh chóng bò dậy, gần như nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mấy mảnh đất màu sắc không trùng lặp kia, ngay một giây vừa rồi, trong đầu hắn đột nhiên lướt qua tùy thân không gian bốn chữ, mặc kệ là xuyên qua vẫn là không gian, những danh từ này ở thế kỷ 21 đã sớm đã tràn lan, cho dù là người ''già'' như hắn cũng nghe qua không ít, hơn nữa, ngày thường, buổi tối không có việc gì, hắn cũng lên trang web đọc một vài quyển huyền huyễn tiểu thuyết linh tinh, đối với cái gọi là xuyên qua, không gian gì cũng không xa lạ, chỉ là, xuyên qua đại thần thật sự hào phóng như vậy? Miễn phí cho hắn một cái tùy thân không gian?

Làm sao hắn tin được ?

“A…… Ta f**k đau quá……”

Để chứng minh mình không phải là đang nằm mơ, Diệp Chu ngốc nghếch nhéo đùi mình , đau đến nỗi hắn đều sắp khóc, nhưng……

“Ha ha…… Không phải đang nằm mơ, lão tử thật sự có cái tùy thân không gian……”

Cho dù là đau đớn cũng thật thật tại tại nói cho Diệp Chu, hắn không phải đang nằm mơ, trong khoảng thời gian ngắn, đại khái chỉ có vài mẫu đất không gian tràn ngập Diệp Chu khoa trương tiếng cười to, chờ đến lúc hắn từ trạng thái cực độ điên cuồng hưng phấn trở lại bình thường, đã là hơn mười phút sau đó.

Diệp Chu cẩn thận xem xét trạng huống trong không gian , ba mảnh đất phân biệt là màu vàng, màu đỏ cùng màu đen, to bằng một nửa cái sân tennis, bên cạnh mảnh đất còn đứng sừng sững một cái cây to bằng cái cối xay, nhưng lại cao không không hai mét, cũng không biết cụ thể là cây gì, chỉ biết lá cây cây của nó màu trắng bạc, mắt thường có thể rõ ràng nhìn được mạch của lá cây, trên cây còn treo rải rác mấy quả trái cây màu đỏ thắm to bằng nắm tay, Diệp Chu duỗi tay sờ sờ, cứng ngắc, xem ra nó còn chưa chín, hắn cũng không dám hái xuống ăn bậy, dù sao cũng là người đã chết quá một lần , đối với sinh mệnh thứ hai hắn vẫn rất quý trọng.

Cách ba mảnh đất đứng song song không xa có một cái hồ nước, diện tích khoảng bằng nửa mẫu đất, nước trong hồ rất trong, Diệp Chu dùng tay vọc nước uống hai ngụm, không biết có phải hay không tâm lý tác dụng, hắn cảm thấy lúc mát lạnh nước ao lướt qua yết hầu, bởi vì ngày hôm qua thắt cổ tự sát mà đau đớn không thôi yết hầu giống như thoải mái rất nhiều, Diệp Chu lại uống nhiều mấy ngụm mới vòng qua hồ nước tiếp tục đi về phía trước, phía trước cũng chỉ còn lại một ngọn núi cao không đến 200 mét, trên đó trừ cỏ dại ra cơ bản cũng chả có cái gì.

“Kỳ quái, Sau mình lại có cảm giác thấy nơi này ở đâu rồi?”

Tốn không đến nửa giờ đã đi dạo xong không gian, Diệp Chu hai tay ôm ngực vuốt cằm, tầm mắt lặp đi lặp lại đảo qua trong không gian đồ vật, cuối cùng vỗ đùi kêu lên: “Ta nhớ ra rồi, QQ nông trại, nơi này giống hệt mấy năm trước điên cuồng chơi QQ nông trại , thả nào mình lại thấy quen quen.”

Cả hai chỉ khác nhau ở chỗ, đất ở QQ nông trại là từ đất bình thường nâng cấp thành đất đỏ, đất đen, cùng với đất vàng, mà nơi này cả ba loại đất đều cùng tồn tại, còn có hồ nước ngọn núi, cũng chỉ còn thiếu nhà khi với con chó bên cạnh mảnh đất.

''Từ từ đã, mình ra ngoài kiểu gì bây giờ?” Mặc kệ nó có phải QQ nông trại phiên bản phóng to hay không, dù sao nó bây giờ đã là của hắn , Diệp Chu hiện tại gặp phải một vấn đề khác, hắn vô ý đi vào không gian trong lúc ngủ, cho nên hắn không biết cách ra ngoài……

Nhớ rõ kiếp trước xem huyền huyễn tiểu thuyết những nhân vật chính có được không gian đều là mặc niệm đi ra ngoài, tiến vào là có thể tự do ra vào ?

“F**k, đừng kì lạ như vậy chứ!”

Diệp Chu ôm may mắn tâm lý nhắm mắt lại thử một chút, đáng tiếc là, khi hắn lại lần nữa mở mắt ra, người vẫn như cũ lẻ loi đứng ở trong không gian, Diệp Chu loại xúc động muốn bùng nổ, kiềm chế tính tình lặp lại thử rất nhiều lần, vẫn cứ không được, Diệp Chu không ngăn được có chút uể oải ngồi dưới đất, tay phải vô lướt qua lộ ở bên ngoài xương quai xanh, giây tiếp theo……

“Ra, ra, ra tới?”

Hai chân mở rộng Diệp Chu há hốc mồm ngồi ở trên giường, hắn dám thề với trời, kiếp trước kiếp này thêm lên cũng chưa từng ngu như vậy, rốt cuộc là hắn ra tới như thế nào?

“Ta nhớ rõ hình như vừa rồi ……”

Vì muốn biết rõ ràng tại sao lại thế này, Diệp Chu vội vàng bình tĩnh lại, chậm rãi đem động tác vừa rồi đã làm lặp lại một lần, vào lúc ngón tay của hắn lướt qua nhô lên xương quai xanh phía dưới một chút, người lại lần nữa tiến vào không gian, như thế lặp lại vài lần, Diệp Chu cuối cùng hiểu rõ, chỉ cần tay của hắn lướt qua phía dưới xương quai xanh, đồng thời trong đầu nghĩ đi ra ngoài hoặc tiến vào, là có thể tự do xuất nhập không gian, chỉ là…… Vì cái gì là xương quai xanh phía dưới?

Ôm chặt như vậy nghi hoặc, Diệp Chu từ trên giường bò dậy, chuẩn bị tìm gương để soi, xem phía dưới xương quai xanh của hắn rốt cuộc có cái gì, nhưng mà……

“Kẽo kẹt……”

“Anh, anh đã dậy rồi? Mau tới ăn khoai nướng, ông Phan ở cách vách cho em, vẫn còn nóng hầm hập đó !”

Biến mất thật lâu Diệp Hoan đi chân đất đẩy cửa đi vào, trong tay ôm mấy cái khoai nướng to bằng cánh tay trẻ con, thấy hắn rời giường, gầy yếu khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười, Diệp Chu đang chạy khắp nhà để tìm gương không thể không tạm thời từ bỏ: “Phan gia gia? Chính là cái kia xuất ngũ lão binh?”

Ngôi nhà cách vách nằm bên trái nhà của hai anh em chỉ có một ông lão sáu, bảy chục tuổi đang sống, nghe nói là lão binh đã xuất ngũ, nhưng mà trong trí nhớ của nguyên chủ, vào mỗi dịp tết đều sẽ có xe ôtô con chạy vào trong thôn tới đón ông, hơn nữa xe bọn họ lái năm sau càng thêm tốt hơn so với năm trước, nghe nói còn có người tham gia quân đội gọi ông là đội trưởng, đến nỗi rốt cuộc là đội trưởng của cái gì, vậy thì không ai biết, người trong thôn đều là nông dân, cải cách mở ra mới được mấy năm, tất cả mọi người đều còn nghèo đâu, cũng không thời gian đi quan tâm những việc đó, chỉ là mỗi lần nhìn đến xe con đi vào thôn đều hâm mộ ghen tị hận thôi, rốt cuộc tại nông thôn bây giờ ngay cả máy kéo còn không tính phổ biến, có thể đi xe con đều là nhân vật lớn.

''Đúng vậy, buổi sáng em giúp ông Phan nhổ cỏ, ông Phan liền đưa cho em mấy củ khoai nướng, anh mau ăn đi, nóng hầm hập ăn rất ngon.”

Trong lúc nói chuyện , Diệp Hoan đã bẻ ra một củ khoai lang đỏ ăn, năm 90 khoai lang đỏ còn không giống hơn hai mươi năm sau có nhiều chủng loại cải tiến , chỉ có vẻ màu đỏ lõi màu trắng nõn, cũng không ngọt lắm, nhưng đối với nhiều ngày ăn không no Diệp Hoan mà nói, đấy đã là cực phẩm mỹ vị.

Nhìn ăn cực kì vui vẻ Diệp Hoan, Diệp Chu không cấm có chút đau lòng, tay phải vô ý thức vói qua xoa xoa đầu của hắn, đứa bé này mớ có sáu tuổi, nếu là sinh ra ở thế kỷ 21, hoặc là cha mẹ khoẻ mạnh, làm sao sẽ chỉ bởi vì hai củ khoai nướng mà thỏa mãn như vậy?

Tầm mắt đi xuống nhìn bộ quần áo ngay cả mụn vá cũng không có, khắp nơi đều có bởi vì bị mài món và rách tạo thành lỗ hổng, thân thể gầy trơ cả xương, đôi chân trần trụi vẫn còn dính bùn……

“Anh?”

Diệp Hoan tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu chuyện, nhận thấy được ca ca khác thường, nhịn không được dừng lại gặm khoai lang đỏ động tác, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghi hoặc.

“À? Không có gì, đúng rồi Tiểu Hoan, gương của nhà ta đâu? Ta nhớ rõ trước kia cha mua cho mẹ một cái mà đúng không?”

Lấy lại tinh thần, Diệp Chu thu hồi tầm mắt, bẻ ra một củ khoai lang đỏ gặm hai miếng xong mới ra vẻ tùy ý hỏi, mặc kệ là xuyên qua hay là không gian sự tình, hắn đều không tính toán cùng người khác nói, bao gồm cả em trai duy nhất hắn kiếp này, hoài bích có tội, nhân tính thường thường so mọi người tưởng tượng còn không chịu nổi khảo nghiệm, trừ bỏ chính mình, hắn không tin bất luận kẻ nào.

“Đã sớm bị tiểu cô đoạt đi……”

Nói đến chuyện này, tuổi còn nhỏ Diệp Hoan cũng không còn tâm tình ăn cái gì, khuôn mặt nhỏ suy sụp, miệng nhỏ cũng bẹp lên, phảng phất ngay lập tức có khả năng khóc lên.

Diệp Chu nghe vậy nhíu mày, ngay sau đó cầm lên củ khoai lang đỏ bị cậu bé đặt xuống lần thứ hai nhét vào trong tay cậu: “Đừng khổ sở, Tiểu Hoan em yên tâm, đồ của chúng ta ai cũng không cướp đi được, một ngày nào đó anh lấy lại toàn bộ đồ vật mà họ cướp đi.”

Bao gồm cả năm trước những cái đó lương thực! Những cái khác hắn có thể không cần, nhưng lương thực chính là thứ để lấp đầy bụng, dù thế nào cũng không thể không cần.

"Vâng!”

Sự thật chứng minh, trẻ con rất dễ dỗ dành, trong chớp mắt Diệp Hoan lại lần nữa tươi cười, Diệp Chu cưng chiều xoa xoa đầu của em ấy : “Nhanh ăn đi, ăn xong anh sẽ mang em lên trấn trên chơi .”

Nếu hắn nhớ không lầm, hắn vẫn chưa thôi việc làm thuê ở trấn trên, hắn phải đi thôi việc mới được, nếu xuyên qua đại thần tặng hắn một đồ vật siêu cấp gian lận, Sau có thể không cần, trước tiên, hắn còn phải đi mua chút hạt giống thí nghiệm một chút, duy nhất đáng được ăn mừng chính là, hiện tại đã là thập niên 90 , không phải là đầu những năm 80 , bán bán một chút đồ là bị người ta nói thành đầu cơ trục lợi, bắt lên đồn công an phê bình giáo dục một trận.

“Thật sao?”

Diệp Hoan hai mắt sáng ngời, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, nghĩ đến nguyên chủ ngày thường đi làm việc đều để hắn một người ở lại trong nhà, Diệp Chu không cấm lại có chút chua xót: “Thật sự, chờ kiếm được tiền anh còn sẽ đưa em đi học.”

"Anh, anh không đi học sao? Mọi người đều nói anh học rất giỏi, Sau này nhất định có thể thi đậu đại học, trước kia cha, mẹ cũng thường nhắc mãi anh sẽ là sinh viên đầu tiên của thôn, anh không đi học nữa có phải hay không quá đáng tiếc? Nếu không anh chờ em hai năm, chờ em lớn lên một chút em sẽ đi kiếm tiền để anh tiếp tục đi học.”

Lời nói non nớt của trẻ con tuy rằng không trãi qua suy nghĩ, cân nhắc, nhưng tình cảm ở trong đó lại trần trụi chân thật, trong đôi mắt đen láy của Diệp Hoan chỉ có nghiêm túc cùng kiên định, nhìn ra được, em ấy thật sự muốn chờ sau khi lớn lên kiếm tiên nuôi anh mình đọc sách, Diệp Chu không phải cái cảm tính người, nhưng giờ khắc này lại hốc mắt chua xót, nước mắt như muốn trào ra khỏi đôi mắt.

“Ngươi ngốc quá, chờ ngươi lớn lên kiếm tiền, thì lúc đấy anh già rồi.”

Thật là một đứa nhỏ ngốc, nhưng mà cũng rất ấm lòng là được.

“Là như vậy sao? Nhưng mà……”

“Không nhưng nhị gì hết , con nít con nôi đừng nghĩ nhiều như vậy, những việc đó đều là việc của người lớn, về sau anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, em hãy ở dưới sự bảo vệ anh làm một đứa trẻ luôn khoái hoạt vui vẻ đi, chỉ cần em học giỏi, cho dù là đại học, tiến sĩ, thậm chí là đi du học ở nước ngoài, anh đều cho em đi.”

Diệp Hoan rõ ràng còn có bất mãn, nhưng Diệp Chu lại không cho hắn có cơ hội nói tiếp,thực ra, hắn sợ nghe nhiều, chính mình sẽ nhịn không được rơi nước mắt, rốt cuộc không có sự tình gì so được với tình cảm chân thành, ngây thơ, hồn nhiên của trẻ con càng làm cho người ta cảm động

“Vậy anh thật sự không đi học sao?”

Mặt nhỏ vừa đen vừa gầy nhăn thành một đống, miệng Diệp Hoan hơi hơi chu lên .

“Ừ, không học, về sau anh nuôi en ăn học là được, ngoan, trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, ăn xong rồi thì đi rửa cái mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chúng ta đi sớm về sớm.”

Đối với hắn mà nói đi học cơ bản không có ý nghĩa, thay vì đem thời gian lãng phí ở trong trường học, không bằng nghĩ làm giàu xem làm giàu bằng cách nào, để mang theo em trao sống những ngày tháng tốt đẹp, hiện tại hắn gì đều không nghĩ, chỉ nghĩ kiếm tiền, trong tay không có tiền trong lòng không yên a!

“Vậy được rồi, nếu có một ngày anh muốn đi học nhất định phải nói với em, đến lượt em kiếm tiền cho anh đi học .”

Miễn cưỡng gật gật đầu, Diệp Hoan nói thêm điều kiện mới lần thứ hai vùi đầu gặm khoai nướng, Diệp Chu yết hầu còn hơi đau, khoai nướng khô khốc ăn hai miếng là không muốn ăn, nhận lúc Diệp Hoan đang ăn không để ý đến xung quanh, Diệp Chu dứt khoát đứng dậy đi ra bên ngoài.

Nông thôn không thể so trong thành phố, mặc dù hai anh em nhà họ Diệp nghèo rớt mùng tơi, nhưng nhà bọn họ phòng vẫn rất lớn, trừ bỏ ba gian phòng rộng mở đơn sơ làm bằng bùn trộn lẫn với cỏ, bên trái còn có một phòng bếp nhỏ, bên phải là một vòng hàng rào dùng để nuôi gà, nuôi lợn, tuy rằng tất cả đều bỏ trống, hơn nữa cả trước và sau nhà đều sân.

Năm nay vừa vặn là năm 90, vào niên đại này đừng nói nông thôn, ngày cả thành thị cũng rất nghèo, nhà xây bằng gạch cũng đã được coi là nhà giàu, cho nên sân nhà Diệp Chu cũng không có khả năng là đất nung, chỉ là đất bùn bình thường bùn mà thôi, cũng nhìn ra cả sân trước và sân sau trước kia đều trồng qua đồ ăn, đến bây giờ đều còn sót lại rau ít thân cây rau cùng với cái mấy giá bằng trúc, chỉ là bởi vì lâu rồi cũng chưa người xử lý, nên cho dù là nhà ở hay sân đều chỉ có bốn chữ có thể miêu tả, nhà chỉ có bốn bức tường!

Dạo qua một vòng, Diệp Chu nói thất vọng là gạt người, bởi vì cái nhà này thật sự quá nghèo, duy nhất đáng được ăn mừng chính là diện tích còn tính rất là lớn, ở thời đại, đã tính là không tồi, hình như nhà hắn còn có hai mẫu đất, hai mẫu ruộng nước, tính lên, bọn họ cũng không xem như hai bàn tay trắng, nông dân ruộng thì lo gì không sống được ?

Nếu không an ủi chính mình như vậy, Diệp Chu chỉ sợ mình lại muốn thắt cổ để trở về.

Với lại kiếp trước là làm tiêu thụ, nói về lĩnh vực hắn hiểu nhiều hơn so với người ở thời đại này , kiếm đồng tiền lớn có lẽ có chút khó khăn, nhưng làm cuộc sống tốt hơn lại không phải việc khó, Trung Quốc ở thập niên 90 mặc dù nghèo, nhưng lại đang ở thời điểm kinh tế phát triển , chỉ cần đầu óc linh hoạt một chút, không lo không kiếm được tiền.

Riêng việc hắn còn có tùy thân không gian, tuy rằng cho tới bây giờ hắn còn không rõ ràng lắm không gian có những công năng gì, có thể đem đến cho hắn cái gì, nhưng Diệp Chu cảm thấy, cho dù không gian chả làm được cái gì, ít nhất có thể dùng làm tùy thân rương hành lý đi? Đám người không biết xấu hổ kia đừng hòng lấy đi từng đường kim mũi chỉ của hắn, nhờ đó vô tình lại giải quyết giúp hắn một khó khăn lớn .

Đến nỗi mặt khác, Diệp Chu không phải nguyên chủ, kiếp trước hắn ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn đều tiếp xúc qua không ít người, hắn không ngây thơ giống nguyên chủ, nếu nói chuyện cha mẹ của nguyên chủ chết cùng với chuyện hắn bị tên côn đồ đùa giỡn không có gì kỳ quặc, thì đánh chết hắn hắn cũng không tin, những chuyện khác không nói, liền nói chuyện nguyên chủ bị đùa giỡn đi, cho dù hắn lớn lên lại đẹp lại nhu nhược, những cũng vẫn là đàn ông chân , nếu không có việc gì mấy tên côn đồ đó sao có thể đùa giỡn một người đàn ông? Lấy hiểu biết của hắn đối với lưu manh, thật sự nhìn hắn ngứa mắt hoặc gì đó, thì nhiều nhất là đánh hắn một trận, đùa giỡn xong còn tụt quần của hắn muốn cưỡng bức hắn? Như thế thì không khỏi quá vô lý.

Nhưng mà, mặc dù biết, Diệp Chu không phải là loại người không có việc gì làm thì thích đi kiếm chuyện, hiện tại đầu óc chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm tiền, chỉ cần những người đó không trêu chọc hắn, hắn cũng lười giúp nguyên chủ thu thập cục diện rối rắm, ngược lại, nếu những người đó không sợ chết lại đi chọc hắn, như vậy thì xin lỗi, hắn đành phải thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán.

“Anh, em chuẩn bị xong rồi, bao giờ chúng ta đi trấn trên?”

Diệp Hoan nhảy nhót đến trước mặt hắn, một đôi cánh tay nhỏ, gầy thân mật ôm hắn, Diệp Chu thu liễm tâm thần sờ sờ đầu của hắn: “Chờ một chút, anh cầm tiền đi, chờ lát nữa thuận tiện mua một ít hạt giống rau về.”

“Nhà chúng ta cũng muốn trồng rau sao? Anh, em giúp anh được không? Ông Phan thường hay khen em nhổ cỏ rất giỏi!”

Vừa nghe nhà mình cũng muốn trồng rau giống nhà người khác, Diệp Hoan càng thêm vui mừng, hắn tuổi còn nhỏ, chỉ biết, nếu nhà mình giống nhà người khác thì hắn sẽ không bị đói bụng.

“Ha hả…… Tốt thôi, chỉ cần ngươi đừng đem mầm rau nhầm thành cỏ dại mà nhổ lên là được.”

Thấy thế, Diệp Chu cũng không nhịn được nở nụ cười, người em trai này hiện tại có lẽ là một gánh nặng đối với hắn, nhưng cũng có thể xem như một loại dựa vào không phải sao? Vừa lúc kiếp trước hắn sắp ba mươi còn chưa kết hôn sinh con, đời này chắc cũng như thế, hắn coi người em trai này như còn của mình mà nuôi là được.

“Đáng ghét, Sau anh có thể nói như vậy, người ta nhổ cỏ rất tốt, thật đấy.”

Diệp Hoan bĩu môi bất mãn dậm chân một cái, nghiêm túc tỏ vẻ kháng nghị, Diệp Hoan cười ha ha nói: “ Tốt tốt tốt, về sau cỏ ở đất trồng ra liền giao cho ngươi nhổ.”

“Vâng!”

Vẫn là một đứa trẻ, Diệp Chu tùy tùy tiện tiện một lời khẳng định khiến cho Diệp Hoan hào hùng vạn trượng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ gầy yếu của mình.

“Em thật là...!”

Công chiều lại bất đắc dĩ chọc chọc đầu của hắn, Diệp Chu lắc lắc đầu đi vào trong phòng, tầm mắt nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng cong lưng chui vào dưới giường, giường ở thời đại này vẫn là cái loại có bốn chân mang theo mấy cây ráp giường cũ xưa giường gỗ, dưới giường gầm giường rất rộng, ít nhất dáng người đơn bạc gầy yếu như hắn chui vào cũng không thế cảm thấy khó chịu, bên dưới giường có mấy cái ổ chuột, Diệp Chu lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng lá sắt từ một cái ổ chuột trong đống ổ chuột đó, sau đó từ bên trong lấy ra mười lăm đồng tiền, đó chính là toàn bộ tài sản của nguyên chủ từ.

Nguyên chủ vì muốn giữ được một chút tiền này cũng là hao hết khổ tâm, nếu giấu ở chỗ khác, không chừng đã sớm bị cái đám thân thích không biết xấu hổ thường xuyên xông vào nhà của bọn họ lấy đồ kia cướp đi.

Tiếp theo, Diệp Chu cũng thay một bộ quần áo hơi có chút sạch sẽ hơn mấy bộ khác, tùy tiện rửa mặt liền mang theo Diệp Hoan ra cửa, bình thường khi ra khỏi nhà nguyên chủ đều khóa cửa, Diệp Chu nghĩ trong nhà cũng không gì đáng giá đồ vật, mà cho dù có khóa cửa cũng không ngăn những người có ý định bắt nạt hai anh em bọn họ cực, vậy thì hắn cũng lười khóa cửa, thậm chí còn cố ý mở rộng cả hai cánh cửa, vừa nhìn giống như có ý hoan nghênh vào nhà.


Bạn đang đọc Quyền Thiếu Sủng Thê của Nhan Nhược Ưu Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kỷgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.