Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp sau tôi muốn làm quả tim của anh

Phiên bản Dịch · 1377 chữ

CHƯƠNG 2: Kiếp sau, tôi muốn làm quả tim của anh

Mối quan hệ 5 năm cứ như vậy mà bị kết thúc bởi câu “Kí tên đi” đầy thờ ơ của hắn.

Nghiêm Tranh tưởng rằng, 5 năm, cho dù là đối với một khúc gỗ cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống hồ đây là người.

“Anh và Trần Mộ Yên bắt đầu bên nhau từ lúc nào.” Nghiêm Tranh đột nhiên cười, cười một cách lạnh lùng chua chát.

“Tôi và cậu ấy vẫn luôn ở bên nhau.” Thẩm Thần nói: “Còn trước hơn cả lúc biết em”.

Không ngờ Thẩm Thần lại nói thẳng như vậy, không hề chừa lại chút tình nghĩa gì.

Từng câu từng chữ đều như con dao sắc bén của quân đội Thuỵ Sĩ*, ghim thẳng vào trái tim của Nghiêm Tranh,máu chảy thành dòng.

dao…: Swiss Army Knife : dao có dáng mảnh, rất sắc

Trong hiểu biết của Nghiêm Tranh, Trần Mộ Yên là một người anh em của Thẩm Thần, là một cánh tay đắc lực trong kinh doanh. Không ngờ, đắc lực tới trên giường luôn.

Là y ngu ngốc, đã 5 năm, cả ngày lẫn đêm luôn ở bên cạnh Thẩm Thần vậy mà lại không phát hiện ra.

Cái gì mà vợ chồng yêu nhau, tình cảm sắt son, tất cả đều là giả dối, là giả dối!

Nghiêm Tranh cầm bút lên, tay run run, y ước gì hán tự của tên của mình phức tạp hơn một chút, dài hơn một chút, như vậy có lẽ thời gian sẽ được kéo dài hơn.

Mỗi một nét bút với Nghiêm Tranh mà nói đều là sự tàn khốc trước giờ chưa từng trải qua.

Một tay Nghiêm Tranh kí tên, tay còn lại thì đặt trên bụng mình. Y vừa nghĩ đến đứa con trong bụng liền cảm thấy áy náy không ngừng.

Lúc đó Thẩm Thần nói muốn có một đứa con, bởi vì câu nói này của Thẩm Thần mà Nghiêm Tranh đã không ngại cách vài ba ngày lại bay đến nước M, nước có nền y học tiên tiến nhất. Tính ra thì mấy năm nay y đã tiêm hơn trăm mũi hoóc-môn.

Thế mà đứa con trải qua trăm nghìn khó khăn mới có được, chỉ mới 1 tháng đã bị mất cha.

Nghiêm Tranh kí tên xong, bàn tay run rẩy cầm hồ sơ đưa cho Thẩm Thần.

Tuyệt vọng không? Rất tuyệt vọng. Nhưng y vẫn chưa nỡ rời đi, trong thâm tâm y vẫn hi vọng Thẩm Thần sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ cho y một cơ hội xoay chuyển tình hình.

Rất hèn phải không? Ai yêu sâm đậm nhất thì người đó thua, một cái thua đã định trước, chính là tự nguyện bị coi thường.

Nhưng Thẩm Thần đã dùng hành động để trả lời cho ý nghĩ kia của Nghiêm Tranh , y đã nghĩ nhiều rồi. Hắn sao có thể giữ y ở lại.

Thẩm Thần nhìn tờ Đơn li hôn một cách hài lòng, sau đó châm thêm một điếu thuốc nữa.

“Sao còn chưa đi, muốn ở lại đây đợi coi tôi và Yan ân ái với nhau à?” Thẩm Thần bắt đầu lên tiếng đuổi khách.

“Thẩm Thần, anh là đồ vô liêm sỉ!”

“Trước giờ tôi chưa từng nói mình là một người tốt.”

Nghiêm Tranh cảm thấy trái tim mình đau đến mức không hít thở nổi.

Y vội vàng rời khỏi ngôi nhà của y và Thẩm Thần, một mình giống như du hồn đi lang thang trên con phố đông nghịt người.

Trời mưa tí tách, Nghiêm Tranh cố nhịn ý nghĩ không hài lòng trong ánh mắt, ngước đầu nhìn trời. Y không có ô, nước mưa đã làm ướt hết cả người y.

Người lạnh, trái tim còn lạnh hơn.

Nghiêm Tranh đã không quan sát đèn giao thông mà băng thẳng qua đường, mới qua được một nửa y liền cảm nhận được một lực va chạm cực mạnh......

Lực va chạm đó mạnh đến mức có thể chết người......

Chiếc xe mô tô sau khi tông vào y thì không quan tâm gì hết, từ bên cạnh y chạy nhanh đi luôn. Nghiêm Tranh loạng choạng, nằm ngả trên mặt đất. Máu từ ở phía dưới thân y chảy ra ào ạt, y chỉ cảm thấy trời đất như đang xoay vòng.

Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được, thì ra tử thần cách y gần đến như vậy.

————

3 tháng sau.

Trong khách sạn Shangri-La sang trọng bậc nhất của thành phố Thanh đang tổ chức một một buổi tiệc chúc mừng có nghìn người đang dõi theo.

Có 2 người mặc vest đen đang đứng trên sân khấu, họ nắm tay nhau, trông họ giống như một đôi do trời đất tác hợp.

“Tôi rất vui vì hôm nay mọi người đã đến dự buổi tiệc chúc mừng của tập đoàn Thẩm thị và công ty con S&Y”.

Với tư cách là nhân vật chính của buổi lễ tối nay, Thẩm Thần tay đang cầm micro, kể lại kế hoạch, quá trình đi đến thành công của mình một cách đâu vào đấy.

Khách mời dưới sân khấu, có người là thương gia có máu mặt, cũng có người là chính trị gia rất ưu tú.

“Tiếp theo, tại nơi này, tôi muốn tuyên bố với tất cả mọi người một chuyện.” Thẩm Thần nắm lấy tay của Trần Mộ Yên, hắng giọng.

Tiếp đến xảy ra chuyện gì rất nhiều người trong lòng đã biết rõ.

Chính vào lúc này, “ầm!”, cửa lớn của sảnh tiệc bị ai đó đạp mở ra. Người đang nghênh mặt đi vào mặc một bộ vest màu trắng, chính là Nghiêm Tranh.

Tối nay y tạo kiểu mái tóc vô cùng sắc sảo, đeo caravat, khác xa so với phong cách giản dị của lúc trước. Màu trắng tinh tế đã bộc lộ ra hết khí chất của y, khiến cho y trông phong độ ngời ngời.

Nghiêm Tranh bước từng bước vững chắc đi đến sân khấu, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, y đứng ngay giữa Thẩm Thần và Trần Mộ Yên.

Trắng và đen, trông như thiên sứ và ác ma.

“Bảo vệ! Bảo vệ đâu, mau đuổi người ngày ra ngoài.” Trần Mộ Yên gào lên với Nghiêm Tranh.

“Gấp cái gì, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi.” Nghiêm Tranh nở nụ cười rạng ngời. Rạng ngời tới mức khiến cho Thẩm Thần đứng bên cạnh cũng phải bị ngớ ra 1 lúc.

Hôm nay Nghiêm Tranh hoàn toàn xứng với 4 chữ “hào quang chói lọi”.

“Nghiêm Tranh, con mẹ mày điên rồi hả” Thẩm Thần nắm chặt lấy caravat của y.

“Thẩm Thần, một tay anh sắp đặt lâu như vậy, không sợ bị báo ứng à?” Nghiêm Tranh vẫn giữ nụ cười mà nói.

“Không muốn chết thì tránh xa ra một chút cho tôi”. Thẩm Thần trừng mắt với Nghiêm Tranh, hét lên.

“Anh Thẩm, hay là đem theo người tình của anh, cùng nhau đi tuẫn táng cho đứa con đã mất của chúng ta đi.” Dứt lời, Nghiêm Tranh liền lấy một cái máy điều khiển từ xa trong túi áo của bộ vest trắng ra. Sau khi ấn vào nút khởi động, tại hiện trường lập tức phát ra những tiếng đỗ vỡ đinh tai nhức óc.

Ầm ầm!

Đùng đoàng!

Ngay tức khắc các khách mời liền bỏ chạy tán loạn, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Những vật có kích thước lớn không ngừng đổ sụp xuống.

“Thẩm Thần, anh có từng yêu tôi không?”

Ánh mắt Thẩm Thần loé lên một tia phức tạp không thể nắm bắt, không thể hiểu được.

Hắn nghiến răng nói: “Chưa từng”.

“Được”.

Kiếp sau, tôi muốn làm quả tim của anh. Tôi không đập, thì anh phải chết.

Sảnh tiệc nguy nga lộng trên tầng 55, trong vài giây ngắn ngủi đã biến thành biển lửa.

Không một ai sống sót.

---------------------------------

edit: Full HD

beta: Bột lão sư

bản việt hóa được thực hiện bởi Hắc Bạch Vô Thường team

---------------------------------

Bạn đang đọc Quy tắc phục thù của Công Tử Tô Nghiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.