Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ trước khi chết

Tiểu thuyết gốc · 731 chữ

Hắn ú ớ: "Th...a...ma...m...a" rồi tắt thở, mắt phải còn lại mở tròng trọc. Có thể thấy hắn rất kinh hãi cộng với thương tích quá nặng mà chết. Trác Liệt Uyên run rẩy, lặp bặp: "Lão..đầu, ng..ngài bảo chúng ta.. nó bảo.. có th..thây ma bên dưới...". "Còn không mau rời khỏi" Lão run lên bần bật, cố nhấc chân. Cả hai chạy mà không kịp suy nghĩ, dẫm đạp lên nhau thoát thân.

Bọn chúng còn chưa hiểu sao lại thế này thì đã bị tia sáng đó xỏ xuyên qua thân thể. Phù! Phun ra ngụm máu đỏ tươi, hai tên kia bị tia sáng xuyên thân cảm giác như bị tước đi sinh mệnh rồi lập tức biến thành từng luồng khói màu đen rồi tan đi mất. Vạn Quân Kiếm trong tay Lão đầu rơi xuống đất dần biến thành một thanh sắt rỉ sét như có một thứ sức mạnh kinh khủng hấp thụ nó.

°°°°°°°

Ánh sáng lập loè mờ nhạt thật kì quặc nhưng cái cảm giác nhẹ nhõm này là sao? Hai hàng mi nặng trĩu, buồn ngủ quá....

°°°

Tia sáng chiếu rọi trên mặt chói cả mắt hắn làm hắn tỉnh giấc. Cảnh vật mơ màng trước mắt, hắn bất giác mà tuôn trào nước mắt. Hắn không thể tin được vào mắt mình, đây... đây chẳng phải là phòng của lão tử sao? Khung cảnh này, mùi hương của sáp nến quen thuộc, không sai vào đâu được... làm hắn nhớ đến ngày xưa, hắn đang ở trong ngay chính căn phòng mà bản thân từng sống mười năm về trước. Là cái giường này, hắn đã nằm từ khi còn nhỏ, sao có thể quen nó được, liền đưa tay sờ nó. Hắn lại đưa mắt nhìn những vật quen thuộc mà lòng nao nao hạnh phúc, nước mắt ngấn tràn lúc nào không hay. Lão tử đang ở đâu đây hay trước khi chết con người ta thường thấy những thứ mà họ hằng mong ước? Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đầu rối bời suy tư thì một âm thanh quen thuộc vang lên, vang dội bên tai làm hắn giật mình bàng hoàng xoay người lại.

"A Phong, A Vũ, tới giờ dùng bữa sáng rồi, phu nhân và lão gia đang chờ" Một ông lão râu tóc bạc phơ cúi người về phía hắn Đó là Lạc quản gia... Ông ấy... còn sống sao? Hắn cứ đờ người ra nhưng vẫn mở miệng: "Lạc lão, sao ông ở đây?"

"Con làm sao vậy? Ta là quản gia của Lãnh gia, không ở Lãnh gia thì ở đâu chứ?" Ánh mắt của lão có phần lo lắng.

A Phong? A Vũ? Là đang gọi ai? Đây là Lãnh gia? Ta đang mơ? Thôi, cứ xuống giường trước đã. Hắn định rời khỏi giường nhưng mà chân...cứ có cảm giác như bị thứ gì đó quấn lấy vậy. Hắn giật mạnh chăn ra. Điều khiến hắn ngạc nhiên là ngay trước mặt hắn một đứa trẻ đang ôm chân hắn ngủ ngon lành. Một sát thủ đệ nhất như hắn nào có ai dám ngủ cùng mà bây giờ có một đứa nhóc đang xem chân hắn là gối ôm? Thật không chấp nhận được, hắn liền nhìn chằm chằm vào đứa trẻ với ánh mắt sát khí. Lạc lão nhìn hắn thì liền hỏi: "A Vũ, con lại làm sao thế? Có chuyện gì với A Phong chăng?"

A Vũ, đích thị là đang gọi hắn. A Vũ? Phải rồi, đó là tên của ta khi còn nhỏ. A Vũ... A Vũ... làm sao ta lại quên mất tên của chính mình chứ? Bấy lâu nay ta đã quên mất nó...chậc. "A Vũ, con mau xuống giường đi. Nào A Phong, dậy nào." Lạc lão lay người đứa hài tử kia thì hắn gạt nó rồi bước xuống giường.

Ặc, suýt nữa là lão tử ta bầm mặt rồi, sao giường cao vậy? Bất giả giơ tay lên trước mặt. Cái quái gì đây? Tay hắn ta nhỏ xíu như một hài tử. Trong khi hắn cứng đờ ra đấy thì tên nhóc kia cũng lờ mờ mở mắt rồi nhìn tôi nở một nụ cười: "Vũ Ca, Lạc lão, hai người dậy rồi à?"

Còn không mau like, và bình luận cho ta chứ?

Bạn đang đọc Quy luật của Đồng hồ Số mệnh sáng tác bởi BanNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanNho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.