Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu đời hải tặc

Tiểu thuyết gốc · 3943 chữ

- Hừm, nhìn ổn đó chứ chú Silvers?

- Cũng được.

Trong căn hầm chứa đồ dự trữ, María và Silvers lục tung mấy bộ quần áo cũ lên, tìm xem có thứ gì phù hợp với bốn cô bé vừa gia nhập không. Thật may là có – toàn đồ cũ của María và Antonio, đứa đang phải đứng gác ngoài cửa. “Cô chủ” nhà Majorca đã đi biển từ năm mười một tuổi, còn nhóc hoa tiêu kia tham gia ba mùa giao thừa trước, quần áo cũ vẫn còn đó. Gian phòng cũ kỹ, ọp ẹp, cay xè mắt vì khói muội đèn dầu chỉ leo lét ánh lửa vàng vọt trên đèn cầm tay, vừa đủ soi sáng mấy thùng đồ xếp lộn xộn bỗng hóa thành hiệu thời trang, nơi thử đồ cho mấy gái. Cũng chẳng dư dả gì, toàn quần áo bỏ lâu đóng bụi dày từng lớp. Nhưng ít ra vẫn tìm được, và cực may, có cả vũ khí!

Annatar’re và Ku’inn lớn nhất nên mặc quần áo cũ của María, bằng cách vi diệu nào đó đã bị thuyền trưởng Martin viết hẳn tờ giấy “Niêm phong!” lên trên nắp hòm. Cô gái tóc đuôi ngựa vẫn giữ nguyên phong cách đặc trưng ấy, nhưng thay vì trang phục tả tơi của nô lệ, họ giờ có đồ bận tử tế hơn. Annatar’re mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, hơi ố vàng, với quần lửng nâu bên dưới, đội thêm cái mũ ba sừng, còn Ku’inn mặc áo ghi lê không tay, bên dưới thêm sơ mi ống dài màu xanh biển và quần ống túm.

Họ đi giày cũ thu lượm được từ các chuyến tấn công trước đó, hay của María bỏ lại, nhưng đều dùng kiểu giày da kín cao cổ, buộc dây như đôi bốt thay cho xà cạp. Hai người đeo thắt lưng, trên đó có chỗ giắt bốn khẩu súng lục và một túi sẽ bằng da cá đuối, chuyên dùng đựng đạn với thuốc súng. Lại thêm sợi đai khác đeo chéo qua người, từ vai phải vòng xuống, móc với bao kiếm bên hông. Hai thanh kiếm ngắn với lồng bảo vệ dạng rổ, lưỡi cong cong, đảm bảo chém một nhát máu phun tá lả ngay.

Bên kia phòng Antariix với Ixhiucoalt cũng đã thay trang phục xong xuôi. Cũng như hai người đồng hành, họ mặc áo sơ mi với quần ống dài quá gối, lưng lửng ngang cẳng chân, vừa đủ khoe ra đôi ống quyển màu gạch nung tuyệt đẹp. Antariix lấy áo cũ của Antonio, chiếc áo trắng kẻ sọc thẳng xuống với phần viền cổ loe rộng kiểu quý tộc và ống tay áo khá sát, trong khi Ixhiucoalt chẳng biết lấy ở phương nào chiếc áo cũ mèm rộng quá người, phải xắn hết tay lên, trong khi vạt dưới lệt phệt đến gần đầu gối. Nai nịt đầy đủ, mỗi người tự trang bị một con dao găm, thanh kiếm lưỡi cong và thêm loại đai đeo quàng qua vai, có vành xỏ súng lục vào.

Xong xuôi hết, María đưa cho Annatar’re mấy chiếc nón nhỏ, loại “ba sừng”, tức nón vành tròn nhưng bóp lên ở ba mặt, để đưa cho những người kia. Ngoài cô bé đã quen chuyện đội mũ của người “da trắng” ra, thì còn lại vẫn tỏ ra khá dè dặt. Gái phải thuyết phục cả lũ rằng làm việc trên tàu không giống trong rừng hay khu trại, nơi ánh Mặt trời liên tục rọi thẳng xuống đỉnh đầu mười mấy tiếng liền, chưa kể gió biển, nên nón ch đầu cực kỳ quan trọng.

Sau cùng, cả hội quay lại phía trên.

Vì thiết kế có phần “đặc biệt” mà cửa vào khoang thuyền trưởng của El Draque chỉ có thể đặt ở boong dưới hoặc đi trực tiếp từ sàn trên, chỗ đặt tay lái, xuống qua thứ nom như cửa hầm. Cuối cùng, họ quyết định đi đường ở sàn chứa đại bác. Coi như tham quan luôn, chứ lên ngay cái chỗ mấy bố cao to đen hôi mắc võng nằm ngủ thì chán lắm.. Silvers tách ra để đi kiểm tra tình hình bảo trì vũ khí, chỉ còn Antonio “tháp từng” năm mỹ nhân xuống cabin phía đuôi.

Đứng trong khoang pháo, mấy bé mèo dáo dác nhìn quanh. Ban nãy đi vào cũng qua chỗ này, nhưng nhanh quá họ nhìn không kịp. Khác với khu vực dưới, boong pháo của El Draque khá… sáng sủa, với các ô cửa kéo mở lên trên, cho ánh nắng tràn cả vào. Cửa vào bằng thép, có nhiều ô nhỏ cho nắng chiếu xuyên qua, trong khi mấy chiếc đèn dầu sáng vàng vọt leo lét treo trên thanh đòn ngang chỉ giúp ích được chút đỉnh. Nhưng thế cũng đủ rồi. Họ, giống như loài mèo, nhìn tốt trong màn đêm. Đồng tử giãn rộng ra, mấy cô nàng nhìn khắp nơi, và được thấy cảnh tượng mà ngoài Annatar’re, chưa ai từng được chứng kiến.

Trong không gian chỉ rộng mười mấy mét cao cỡ ba mét, hai hàng đại bác dài chạy song song nhau, kéo từ phía mũi xuống tới gần hết đuôi. Nhẩm đếm, họ tính được mỗi bên tầm hai mươi khẩu pháo, cỡ cực lớn, với những đoạn thừng to bằng cổ tay quàng qua cái núm phía sau, buộc vào mấy chiếc móc kim loại lớn gắn chặt vào lớp vỏ gỗ dày cứng. Mỗi khẩu phải dài cỡ ba, bốn mét gì đó, to oành, dù chưa tới mức có thể nhét người vào bắn như trong lời đồn nhưng cũng cực kỳ đáng sợ rồi. Để cùng chúng là mấy thanh gật dài, hàng đống đạn pháo to như quả dừa, và những chiếc thùng viết tiếng Iberia cùng hình vẽ đầu lâu xương chéo. Kéo tay áo María, Annatar’re hỏi:

- Cỡ nhiêu pao vậy?

- Ba mươi hai. – María nhún vai – À phải, cô từng đi cùng Cortex mà nhỉ? Chắc thấy nhiều đại bác rồi.

- Ba… ba mươi hai?

Nghe con số ấy, Annatar’re tái mét mặt. Ku’inn hỏi cô vừa nói gì, và cũng xây xẩm mặt mũi sau khi nghe. Hai người kia cũng không giấu được nỗi sợ, họ tuy không biết tiếng Iberia nhưng từng nghe người lớn nói lại, đại bác của người mặt tái càng nhiều “pao” thì sức hủy diệt càng lớn. Làng ba người ở đã bị cày nát chỉ với pháo mười hai phao, nòng bé xíu và ngắn hơn thế này. Chỉ một loạt thần công ấy đã khiến ngôi làng nhỏ bé, xinh xắn với những ngôi nhà gỗ và chuồng gia súc trở thành bãi đất hoang, cày nát mặt đất và giết chết hàng chục người. Chỉ mới gần đây, nên với họ, chuyện như thể vừa mới hôm qua. Tiếng pháo nổ đì đùng trên sườn đồi, những quả đạn tàn nhẫn rơi thẳng xuống làng, và đám lính áo xanh tràn vào và bắt bớ mọi người.

Còn Annatar’re, khi đó đã là nô lệ và “đồ chơi giải khuây” của Chinh tướng Salazar, bị buộc phải đi theo để nhìn cảnh quân đội Iberia tàn sát, nô lệ hóa đồng bào mình. Chính đôi mắt ấy đã trông thấy cảnh quân lính cầm lê xiên qua cổ họng những người cố gắng chống cự, lũ quỷ áo xanh máu lạnh bắn chết những người bị thương. Chúng bắt tất cả những người có thể, không phân biệt già trẻ, nam nữ, sẵng sàng táng cái báng súng vào mặt những ai chúng cho rằng đang cố “chống”. Thậm chí còn đập đến sẩy mấy thai phụ nữa! Chúng lột truồng những người phụ nữ Y’iukatan trẻ đẹp, bắt bọn họ đi trong trạng thái lõa lồ, như lũ gia súc.

Những điều đó Annatar’re không nói cho María, nhưng cô và Antonio đủ nhạy bén để nhận thấy điều bất ổn trên mặt mấy cô bé.

Tiến đến vỗ vai Annatar’re, Antonio nói:

- Tụi này sẽ không chĩa súng vào mấy người đâu, đừng lo! Đại bác của El Draque sẽ chỉ bắn tàu địch thôi!

- Tàu địch? Ý cậu là sao? – Cô bé hỏi lại.

- Thì tụi này là cướp biển mà. – Nhóc hoa tiêu bảo – Tàu chứa đầy kho báu, hàng hóa đắt tiền là mục tiêu ưu tiên hàng đầu! Sau đó là đống brig, brigantine của tụi hải quân, chúng nó chạy nhanh nhưng rồng cho một loạt toàn mạn thì khỏi có toàn mạng! Cuối cùng là cướp biển khác và tụi tàu lùng, ưa loại nhỏ với nhanh! El Draque có thể là một trong các tàu cướp biển rùa nhất Keraenean, nhưng hỏa lực thì đám galleon vũ trang cũng phải nể năm sáu phần đó!

- Galleon?

- Là loại tàu mấy cô đi hồi nãy ấy, và chiếc này nữa!

Đưa tay ra sau đầu, Antonio nói:

- Đừng bảo tôi galleon là gì cũng không biết đó!

- Biết… Biết chứ!

Annatar’re đỏ ửng mặt, đỏ hơn cả bình thường nữa. Lại vỗ vai cô bé, Antonio nói:

- Từ từ sẽ quen thôi.

- Ư ư…

Đi một lát, họ đã tới trước lối vào buồng thuyền trưởng. Phòng làm cao hơn khoang pháo một… tầng, phía dưới vẫn còn đầy đại bác, nên María phải dẫn họ lên cầu thang, leo tiếp lên trên. Cầu thang không quá dốc nên đi dễ dàng hơn. Trong khi đó mấy người da đỏ thì thào nhau, sao không lên hẳn bên trên cho rồi mà phải đi qua cái chỗ này?

Đẩy cánh cửa gỗ, María bước vào.

Và chính khoảnh khắc ấy, mấy bé mèo không thể kìm nén cảm xúc được, tròn mắt mà đồng thanh:

- Oa a a…!

Nhiều vàng quá!

Khắp trong gian phòng chỉ rộng vài chục mét vuông là hàng đống xu, thỏi, khối vàng, cũng như những rương châu báu đầy ắp mã não, hồng ngọc, lam ngọc, ngọc trai,… các thứ. Phòng thuyền trưởng mở rộng sang hai bên và phía sau, với nhiều cửa sổ kính khung gỗ đơn giản, khiến nó đối lập hoàn toàn với sự xa hoa trong này. Chỗ này chứa rất nhiều thứ, từ những chiếc bình gốm sứ tráng men tuyệt đẹp với họa tiết rồng xanh uốn lượn trong mây, đến bộ giáp quái đản có mặt nạ và cái mũ to quá cỡ, hai thanh kiếm cong để trên giá, đến khẩu súng hỏa mai mồi thừng đã lạc hậu từ lâu, cùng cả cây thập giá bằng vàng cực lớn, bên trên gắn đầy kim cương xanh, đỏ các loại!

Tiền vàng nhiều vô kể, đổ ngập cả sàn, dày thành lớp muốn nhấn chìm luôn cả chiếc bàn làm việc bằng gỗ ở gần mé cuối buồng, nơi đối diện với cửa sổ đuôi. Bên trên quấn những tấm rèm đắt tiền bậc nhất, làm từ lụa phương Đông, dát lên hàng vạn những tấm, những sợi chỉ vàng ròng bé xíu xiu. Từng rương, từng hòm bảo vật chất thành đống, ngổn ngang, cái đóng, cái mở, với tất cả mọi kho báu quý giá nhất thế giới ở đó. Chiếc cầu thang đi từ boong trên xuống, chỗ bánh lái, cũng phủ hết trong tiền vàng, nữ trang và đủ các thứ quý giác khác. Chỉ gần chục bậc mà đã thấy mã não, thạch anh, pha lê, vàng, ngọc trai, đồ trang sức, ngà voi,… để tùm lum rồi.

Sự xa hoa không dừng lại ở đó, khi trên bàn, chiếc chân nến được tạo hình không khác gì kiệt tác điêu khắc: Hình tượng Vệ Nữ để ngực trần, khoe cơ thể tuyệt đẹp, dưới eo quấn tấm vải lớn, đầu ngẩng cao, hai tay giơ thẳng đỡ lấy phần giữ đèn cầy. Tất cả làm bằng vàng khối nguyên chất, trông qua y hệt người thật, đến cả những nếp gấp trên lớp vải cũng y như thiệt. Cái “chặn giấy” bên cạnh còn khủng khiếp hơn: một khối ngọc thạch màu xanh lá mạ được đẽo khắc những dòng chữ tượng hình, bên trên có hình con rồng ngồi chầu, miệng ngậm hạt châu, đôi cánh lớn khép lại trên lưng. To hơn nắm đấm người, đẹp không tỳ vết, chỉ riêng thứ đó cũng đáng giá cả gia tài.

Trong khi bốn bé mèo còn đang chết đứng trước khi vàng có thể khiến cả El Dorado phải cắn khăn ghen tỵ, thì María và Antonio lại có vẻ không ngạc nhiên lắm. Thực, họ quen với cái cảnh này lắm rồi. Nhất là María, vì người đang nằm dài trên trường kỷ xây sát đuôi tàu, giữa đống gối bọc da êm ấm kia chính là…

- Ông già!

… cha cô.

- Tới rồi đấy à?

Nghe giọng con gái, Martin lồm cồm ngồi dậy. Như con rồng dữ trong cổ tích, ông nằm giữa kho tàng khổng lồ, ánh nhìn dữ dằn hướng về phía những kẻ “xâm phạm”. Đôi chân đi ủng da thọc thẳng xuống lớp tiền xu dày, làm chúng kêu loảng xoảng đến phát thèm. Đạp bớt xu ra hai bên, ông đứng dậy, đeo thanh gươm to bản vào hông rồi bước tới. Chiếc mũ vẫn để trên bàn – đang trong phòng nên không phải đội làm gì, Martin để lộ hết quả đầu đầy những lọn tóc rối, xoăn xoăn gợn gợn như rong biển khô, cùng vẻ mặt kinh dị, ánh mắt cá chết không cảm xúc. Đến trước mặt đám con gái, ông nói:

- Chưa chào hỏi tử tế nhỉ, con gái? Tôi là José Jovanni Martino de Majorca, thuyền trưởng của El Draque. Cứ gọi Martin là được rồi.

- Vâng, thưa ông. – Annatar’re gật đầu, rồi trả lời rõ ràng bằng tiếng Iberia – Nghe danh đã lâu, không ngờ chúng tôi thực sự đã gia nhập với “Rồng đen” khét tiếng khắp bảy đại dương. Thay mặt mọi người, tôi xin cảm ơn thuyền trưởng và thủy thủ đoàn đã cho phép chúng tôi đi cùng.

- Nói tốt đấy, cô bé. Biết cả cái tên gọi đó luôn.

Khoanh tay trước ngực, Martin nhếch mép, nhìn xuống đám trẻ con trước mặt. Ông ta vốn cao đến quái đản, khoảng hai mét mốt và nặng hơn hai trăm pao, lại thêm râu ria xồm xoàm nên ai mới gặp cũng đều ngỡ là quái vật biển. El Draque nghĩa là “rồng” trong tiếng Iberia, thêm cái màu đen từ ngoài vô trong của con tàu, cũng như thuyền trưởng đen không kém, nên cái tên gọi “Rồng đen” đó không biết từ khi nào đã thành cách hải quân gọi ông. Cũng vì cái tên thật… dài quá, nên họ phải dùng biệt danh cho ngắn.

Đấm ngang bụng bố mình, María nói:

- Ông già, có gì nói lẹ đi, còn dẫn họ đi làm việc nữa!

- Con cũng sắp hết giờ nghỉ rồi đó. – Martin trông xuống – Bánh lái ngay trên đầu, lên nhanh đi.

- Chút đi…? – Cô huýt sáo – Để ông dưới này với họ… không yên tâm!

- Có thằng cu ở đây nữa, lo cái gì? Phải không?

- Vâng, thưa ngài! – Antonio nói ngay.

- Vẫn không an tâm.

Nheo mắt, María nói. Đoạn, cô quyết định ở đây, tới khi nào sát giờ mới lên luôn. Phòng thuyền trưởng vốn rộng rãi, nhưng bây giờ đầy các thứ vàng bạc châu báu này nên chật kín. Ngồi bệt xuống sàn, Martin ra hiệu cho đám trẻ ngồi cùng. Ông già đã đi quá nửa cuộc đời trên biển đưa tay xuống, moi móc trong mớ xu dày đặc ấy lên bức tượng nhỏ hình người đàn ông đội nón lông vũ. Đưa thứ này ra trước mặt mấy người da đỏ. Rồi trước sự bất ngờ của cả họ, María và Antonio, ông nói bằng chính tiếng Y’iukatan:

- Mấy đứa nhận ra thứ này chứ?

- Ông…

Ixiuhoalt tròn xoe mắt.

- Ông nói được tiếng bọn này à?

- Học ngoại nữ không bao giờ thừa.

Phát âm, nhấn nhá, ngữ điệu lẫn ngữ pháp đều hoàn toàn chính xác. Martin nói như một người Y’iukatan thực thụ, khiến ngay cả con gái mình cũng phải lác mắt nhìn. Cũng phải thôi, việc thuyền trưởng hiểu tiếng của mấy người mèo này chỉ vài người đã theo ông từ đầu mới biết.

- Nhưng làm sao? – Antariix hỏi – Mặt tái mấy người toàn coi tụi này là gia súc, đồ vật mà, sao lại phải học?

- Với thủy thủ đoàn có vài trăm “hoàng thượng” thì trước sau gì chả phải học.

Nhếch mép, Martin nói ông vốn là thủy thủ từ khi chiếc El Draque còn là tàu buôn nô lệ. Một lần các thuyền viên, vốn bị đàn áp bởi ngay chính chủ tàu và điều kiện sống không khá khẩm hơn nô lệ là bao, đã trộm chìa khóa, mở còng và giúp người Y’iukatan thoát được. Họ nổi loạn, hai mươi sáu thủy thủ da trắng cùng hơn bốn trăm cựu nô lệ nhanh chóng cướp kho vũ khí, làm chủ tàu. Treo cổ thuyền trưởng trên cột buồm, đám sĩ quan khác bị ném xuống biển và kéo theo sau tàu, họ nhanh chóng biến nó thành tàu cướp biển.

Việc tiếp theo là tới Tartaruga để cải tạo tàu, sơn phết vỏ ngoài, bỏ cái tượng mũi đi và thêm pháo. Thế là El Draque ra đời. Martin, khi đó mười tám tuổi, nhanh chóng từ một tay cửu vạn khuân vác đơn thuần trở thành chỉ huy hỏa lực, thủy thủ trưởng, và sau cùng trở thành thuyền trưởng sau khi người cũ hi sinh trong một cuộc chiến với hải quân Iberia. Vì phần lớn thành viên lúc này là người da đỏ, ông đã học tiếng của họ. Không có chữ viết nên khá bất tiện, vì vậy mấy người mặt tái dạy lại cho dân tai mèo tiếng Iberia để khi về Tartaruga lần nữa, họ có quyền chọn ở lại tàu hay rời đi.

- Gần hai chục năm rồi. – Martin thở dài – Thứ này là quà chia tay của họ cho tôi. Bức tượng thần rắn lông vũ trong dạng người, vị thần “mặt tái” đến từ phương Đông xa xôi.

- Tượng Kukulkan! – Ku’inn bật thành tiếng – Đó là thần tối cao của chúng tôi! Người tặng ông nhất định từng có địa vị rất cao, không thì không thể nào sở hữu nó đâu!

- Chà, vậy à?

Dừng lát, ông bảo:

- Q’arsiy, tên cậu ta. Một gã cộc cằn nhưng tốt bụng, và chiến đấu rất giỏi. Chà, có lẽ là thủy thủ tốt nhất tôi từng có trong cả chục năm đầu ấy. Thằng đó rời tàu cũng lâu rồi, không biết giờ sao nữa.

- Nghe tên này chưa? – Annata’re hỏi.

- Không, chưa từng nghe qua. – Ba người kia cùng nói.

- Chà, tiếc thật.

Khẽ lắc đầu, Martin quay sang, thuật lại cho hai đứa nhóc kia chuyện nãy giờ ông nói, dĩ nhiên bằng tiếng Iberia. Antonio hơi thất vọng, cu cậu đã nghĩ họ bàn gì đó ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là chuyện trên trời dưới đất. María cũng không mấy ngạc nhiên, cô biết ông già thúi nhà mình đã giong buồm hàng chục năm nay, và El Draque cũng không phải kiểu tàu cướp biển truyền thống. Nó quá to lớn, cồng kềnh, phần mũi còn quá cao so với các tàu bình thường.

Chợt, Ku’inn giơ tay hỏi:

- Thuyền trưởng, tàu cướp biển nào cũng lớn thế này ạ?

- Đúng vậy.

Martin gật đầu. Nhưng ngay khi sự kinh ngạc trên mặt mấy cô bé còn chưa kịp hết, ông bồi ngay vô:

- Trong tiểu thuyết!

- Ế?

- Ớ?

- Hể?

Bị dội ngay thùng nước lạnh, lũ mèo xù lông đuôi ngay! Và họ còn ngạc nhiên hơn khi thấy María đập tay lên mặt, còn Antonio ôm bụng cười ngặt nghẽo sau khi Annatar’re dịch câu hỏi đó. Phải mất một lúc cô nàng tóc đuôi ngựa mới giải thích được, rằng hải tặc rất ít khi đi tàu lớn. Họ chuộng dạng nhỏ, hẹp, đáy nông và chạy nhanh hơn cái galleon rùa bò này.

El Draque, một trong số hiếm hoi những chiếc galleon treo cờ hải tặc, nổi tiếng ngay trong lãnh thổ Chinh tướng bởi tốc độ rùa bò của nó, nhưng đồng thời dàn pháo mạn dư sức đánh đắm bất cứ chiếc nào dám mon men lại gần, trừ tàu chiến tuyến. Khi Annatar’re còn đi cùng Cortex săn diệt hải tặc, ông từng nói với lực lượng hiện có, những chiếc sloop, brig trong khu vực không phải vấn đề. Tuy nhiên nếu gặp El Draque, chiếc galleon độc màu đen tuyền, thì tốt nhất là chạy về cảng và mang tàu chiến tuyến ra, nếu không chết chắc. Ngay cả galleon vũ trang nặng cũng khó sống. Chính họ đã chứng kiến cách con tàu này thổi tung mạn chiếc tàu kho báu kia, dù tàu cũ có đến hai boong đại bác. Nhiều kẻ săn tiền thưởng tưởng nó chậm thì dễ đánh, đã nếm đủ bởi hả năng “hạ nòng” mấy cây pháo lớn và bắn không trượt phát nào.

Nói nhảm một hồi, cuối cùng María cũng phải tạm biệt trước để quay lại ca lái. Cô phải lên đó lúc này, nên đành lội bộ qua căn phòng ngập vàng đến chói mắt. Antonio cũng đi theo, vì cậu cần quay về “tổ quạ” trên cột buồm trước. Chỉ còn lại ông già và bốn cháu gái. Đợi họ đi khỏi, ông mới dùng tiếng Y’iukatan để nói:

- Các cô biết vị trí của thằng chó biển già Salazar đó không?

- Không, xin lỗi ngài. – Ixhiucoalt lắc nhẹ đầu – Lúc bị bắt, chúng tôi bị bịt mắt, sau đó ném thẳng lên con tàu đó. Từ lúc đó, ba người tụi tôi và Annatar’re bị trói dưới hầm, để chúng nó… a, không, xin lỗi…

- Không, không. – Martin tặc lưỡi – Vậy các cô cũng không biết.

- Không… – Antariix lí nhí.

- Thôi đành vậy.

Tặc lưỡi, Martin nói, bây giờ tàu đang quay về căn cứ chính ở cảng Naszeure để thả “hàng” và nhập thêm nhu yếu phẩm. Nơi đó, hiện tại, đã thay Tartaruga để trở thành cảng nước sâu an toàn nhất ở vùng Keraenean này, và cũng là “tổng bộ” của các cướp biển. Đảo Rùa là căn cứ hậu cần lớn nhất, thì Naszeure chính là tiền tuyến để họ chiến đấu chống lại hải quân các nước và tập trung đánh phá những đoàn tàu buôn. Và để bắt đầu cho đời thủy thủ, thì ba người Antariix, Ku’inn và Ixhiucoalt phải học tiếng Iberia để còn nói chuyện với người khác nữa. Việc này ông giao cho Annatar’re, vốn đã có khả năng nghe - nói lưu loát, làm gia sư chính. Đồng thời nếu có gì khó thì tìm lão già Silvers, lão ta cũng là người ngoại quốc chứ không phải dân Iberia chính gốc.

Ngoài mặt, Martin có vẻ là thuyền trưởng đầy trách nhiệm. Lời nói rất nghiêm túc, mặt mày không chút gì bỡn cợt, nhưng trong tâm, ông khác hoàn toàn.

“Đùn đẩy trách nhiệm, thành công tuyệt đối!”

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.