Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốn con mèo trên cái tàu cướp biển

Tiểu thuyết gốc · 3563 chữ

Ngoài khơi quần đảo Bahámut, khoảng năm 1708 lịch Gionno.

Từ lâu, chuỗi đảo dài hình con cá sấu đã luôn là vùng hoạt động mạnh mẽ của cướp biển. Bahámut, đảo Tartaruga và vùng biển Keraenean tập trung những kẻ khét tiếng nhất, tấn công đường vận chuyển hàng hóa từ các thuộc địa về lục địa già, cũng như các đoàn tàu chở nô lệ đi lại liên tục. Càng nhiều tàu hàng, chất cả tá những thứ giá trị, hương liệu, gia vị, lụa là vải vóc đắt tiền, nhất là rượu ngon, trở thành miếng mồi béo bở không dễ gì bỏ qua. Bất kể treo cờ nước nào, họ vẫn sẽ bị cướp biển “ghé thăm”. Cái giá phải trả thường dao động từ hàng hóa, con tàu tới chính mạng sống của mình.

Mặc dù đa số hải tặc đi trên những thuyền nhỏ, chạy nhanh, hai cột buồm và vũ trang tương đối, lời đồn về một tên lập dị cưỡi galleon đã lan truyền khắp Keraenean. Cao to lạ thường, tóc đen uốn lọn xoăn xoăn, lòa xòa như mớ rong biển khô, thêm bộ râu đen rậm rạp khiến vẻ mặt vốn đã dữ dằn càng giống như ác quỷ hiện hình. Không như đại đa số “đồng nghiệp” chọn loại tàu thiên về tốc độ, cơ động, chủ trương đánh nhanh rút gọn, gã dùng một tàu chở nô lệ cũ sửa lại, vũ trang với hàng chục các khẩu pháo hạng nặng. Người ta vẫn kháo nhau rằng, đến ngay cả những chiếc brig vũ trang mạnh mẽ nhất của hải quân các nước cũng không phải đối thủ. Hỏa lực mạnh hơn mọi tàu hai cột buồm, tốc độ nhanh hơn các galleon hai boong pháo tiêu chuẩn, với màu sơn và buồm đen tuyền, nó trở thành nỗi ám ảnh cho toàn miền duyên hải trong suốt hàng chục năm.

Và…

- Ha ha ha! Lại trúng lớn! Nhiêu này rượu thì uống cả tháng chưa hết!

- Martin, còn đống vàng này chia sao đây?

- Như cũ, Silvers, như cũ! Tôi chỉ cần rượu thôi! Ha ha ha!

Đứng trước đống của cải vừa cướp được từ một tàu buôn, thuyền trưởng José Jovanni Martino “Martin” de Majorca khoanh tay cười ha hả như động kinh. Thuyền trưởng của con tàu này, Martin là một trong các cướp biển “quẩy” lâu nhất, khi đã giong buồm trên vùng biển này hơn ba thập niên, chỉ với một tàu duy nhất. Cao đến quái đản, tóc tai lòa xòa, bộ râu quai nón chia ba đen hơn cả những đêm không trăng, chỉ riêng tiếng cười cũng khiến người ta rợn sống lưng.

Đến cách ăn mặc cũng quái đản. Chiếc khăn đỏ thẫm quấn trước cổ, phủ lên áo sơ mi xám tro và cái áo khoác thuyền trưởng da thuộc dài tới mắt cá, bảy cúc ngà phất phơ trong gió, với chiếc mũ da ba sừng đội chặt trên đầu. Sợi đai lớn đeo vòng qua vai trái, giữ lấy chiếc bao kiếm lớn. Dưới tấm áo da, thắt lưng quần móc sáu khẩu súng lục, giữ cái quần xám xịu như tro tàn cùng đôi bốt da cổ cao, bẻ xuống ngang giữa. Đeo miếng bịt mắt đen che mắt phải, cùng vẻ mặt khắc khổ, chai lỳ trước sóng gió đại dương và ánh nhìn “cá chết” còn sót lại, nếu chỉ nhìn qua, ai cũng nghĩ hắn chính là ác quỷ bước từ trong truyền thuyết ra.

Nhưng ai tiếp xúc lâu cũng đều biết Martin thực ra chỉ là tên bợm nhậu, với khát khao lớn nhất đời không gì khác ngoài… uống rượu miễn phí!

Đứng trước hàng thùng rum lớn chất trên boong, mắt ông chú đã gần năm mươi sáng rực lên hơn cả đống vàng bạc, châu báu bên cạnh đó. Đầu Martin lúc này ngập hết trong rum chết, thứ rượu ngọt ngào chưng cất từ cây mía của vùng Bahámut, thứ cây can trường phơi mình trước biết bao sóng gió của vùng biển dữ này. Một ngụm vào, cơ thể sẽ ngất ngây hơn cả thuốc phiện, sướng hơn khi lên giường với đàn bà, và đê mê đến không còn biết gì. Độ cồn cực cao, có thể dùng đốt thay dầu, rum đã vào thì mọi thứ đều ra. Làm vài ly lử người sau một cuộc giao tranh thì thật sự không còn gì bằng!

Đứng bên cạnh, trút hơi thở dài, thuyền phó John Silvers Hendriksen chỉ đạo các thủy thủ mang châu báu xuống hầm chứa, còn rượu đem vào nhà bếp. So với thuyền trưởng, người dành hầu như cả đời lênh đênh trên biển như một tên hải tặc ngớ ngẩn, thuyền phó Hendriksen, hay Silvers theo cách mọi người gọi, ra dáng cướp hơn, dù trước đây vốn phục vụ trong hải quân. Mặt thịt ngang phè với vết sẹo dài chém từ bên phải xuống, cắt qua sống mũi, cặp mắt quái đản như đám mòng biển và hàm răng vàng ố đã rụng mấy cái, ông ta chính là kiểu người có thể kiến con nít nín khóc chỉ với cái liếc mắt.

Mái tóc hoa râm chải gọn gàng ra sau đầu, bộ râu quai nón mọc lún phún dưới cằm, ria mép lớn vểnh lên dưới mũi, cùng vết sẹo hẵng cứ đỏ lên, bóng nhẫy, nhìn lão Silvers cực kỳ đáng sợ. Ông ta không cao mấy, chỉ khoảng mét bảy, nhưng tướng tá to bự, bắp tay cuồn cuộn như đô vật, lại xắn tay áo lên khiến ai nhìn cũng thấy ngán. Cơ bắp gồng to từng cục đúng chuẩn dân đi biển, hình săm con tàu căng buồm bên phải và chiếc đầu lâu bên tay trái, tưởng như ông già có thể đấm gãy cả cột buồm.

Silvers mặc áo khoác da không tay dài ngang đầu gối, dưới nó thêm áo sơ mi để phanh cúc, phô hết cơ thể lực lưỡng bên trong. Múi nào ra múi đó, đầy sẹo, ông già vẫn còn khỏe khoắn, quắc thước lắm. Y mặc quần lửng, và không giống sếp đi ủng cao, ông thậm chí chỉ dùng đôi dép đơn giản, rẻ tiền, để lộ bàn chân năm ngón bong tróc từng mảng da và phần cẳng chân mọc lông xoăn đen xì. Một thắt lưng da lớn vòng qua hông, giắt vào đó thanh kiếm cong to bản và mấy cây súng lục, cùng chiếc bình nhỏ đựng rượu.

Trên boong, các thủy thủ từng người, từng người một mang “kho báu” vừa cướp được xuống hầm tàu. Lần này trúng mẻ lớn, một tàu châu báu chuyên chở vàng từ lục địa phía Nam về Đế quốc Iberia Thống nhất đi ngang ngay trước mũi. Vì sương dày đặc, cả hai tàu đều không trông thấy nhau đến khi chỉ cách chưa đầy ba mươi mét. Một chiếc galleon lớn bốn cột buồm với hai boong pháo, thật lạ là nó lại không khai hỏa. Dù cự ly rất cần, nếu tên chỉ huy đủ tỉnh táo, hắn vẫn có thể ra lệnh cho một loạt pháo mạn bắn ra, và dĩ nhiên con tàu này sẽ lãnh đủ. Nhưng chúng không làm vậy. Đổi lại tàu bên này luôn sẵn sàng chiến đấu, đạn nạp sẵn nên khi cần là đẩy ra nã ngay. Lại chỉ có một boong nên nhanh hơn hẳn.

- Đánh nhanh diệt gọn, hể? – Khoanh tay trước ngực, Silvers nói – Hai mươi sáu tấn vàng, bốn hòm đá quý, chưa kể ba tấn đồ tạo tác bằng tumbaga cùng mấy em người thú nóng bỏng mắt. Chuyến này sướng nhỉ?

- Đỡ tiền kiếm gái một thời gian. Nhưng tăng tiền ăn.

- Chịu thôi chứ sao, hả? Hay ông định trói hết chúng nó vô mấy thùng rỗng rồi quăng xuống biển, như chúng ta mới làm với đám bên kia?

- Cứ từ từ.

Đưa tay vuốt bộ râu dài, Martin hướng ánh mắt ra cái xác tàu còn đang nổi một phần, khuất dần sau những lớp sóng cồn đằng xa. Sương tan dần nên quan sát tốt hơn hẳn. Ban nãy đổ bộ sang, chính những cô nàng tai thú, các “nô lệ” bị bọn Iberia bắt giữ, mới là hàng phòng ngự cuối cùng chứ chẳng phải lính gác hay thủy thủ. Loạt pháo mạn đã thổi tung phần lớn boong trên, và thực sự chỉ có phép màu mới khiến thuốc súng trên cái galleon đó chưa nổ tanh bành. Việc chuyển hàng diễn ra cực nhanh: Hầu hết thủy thủ cướp biển lao sang bốc vác, trong khi số ít trói chặt tù binh vào các cột buồm dưới hầm. Nô lệ cũng bị đưa theo, cùng với thùng rượu trong chuyến hàng đầu tiên mang sang bên này.

Sau đó, Silvers ra lệnh cho thủy thủ đoàn canh pháo chĩa xuống dưới mực mớn nước của tàu kia. Đây là kỹ thuật bí mật chỉ họ mới có, loại pháo có thể thay đổi góc nâng, hạ nòng một cách hạn chế, để đảm bảo ưu thế cho tàu. Nạp đạn vào, hai mươi khẩu ba mươi hai pao đồng loạt nã, khiến ngay đến mặt biển cũng phải sôi lên trước hơi nhiệt quá nóng. Mớn nước chiếc galleon bị bắn nát bét, cự ly chỉ tầm mười mét mà không trúng thì tự tử cho rồi, và nó đang chìm từ từ. Chắc hẳn giờ này đám tù binh đó đang ngồi khóc lóc ghê lắm, vì dù sao cũng lật úp gần hết rồi mà. Cũng không sao, thuyền phó nhếch mép, nheo mắt lại, vùng này nhiều bão, làm trò phi tang chứng cứ như thế thì bên kia sẽ không nghĩ gặp phải cướp biển đâu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì tại cột buồm chính, một cuộc “thẩm vấn” đang được tiến hành.

Với khoảng chục hải tặc tò mò bao quanh lại, đối tượng của họ lần này là bốn cô gái người thú, dựa vào ngoại hình có lẽ không ai quá mười sáu. Nước da màu đỏ gạch, trên bắp tay vẽ mấy hình vằn vện gì đó, nhìn họ gần như giống hệt nhau. Tất cả đều là nô lệ, bị đóng dấu lên bụng dưới, chỗ ngay trên tử cung, con dấu hình thập tự với hai thanh gươm chéo – biểu tượng của Chinh tướng Federico Salazar. Mấy cô này có tai và đuôi mèo – đen như mun, cử động thực sự, cùng máu tóc đen sau lưng. Trừ một người buộc cao thành chiếc đuôi ngựa, còn lại đều cắt ngang vai. Cơ thể những thiếu nữ ấy gần như trần trụi, với chỉ miếng vải rách quấn qua ngực và cái “váy” che chỗ cần che.

Ngồi bệt trước mặt họ, một nữ cướp biển hỏi bằng tiếng Iberia:

- Chào… buổi sáng? Các cô hiểu tôi nói gì chứ?

- Ta hiểu, họ không. – Cô nàng tóc đuôi ngựa trả lời.

- Ừm, vậy cũng được. Hiểu là được rồi.

Trước mặt họ, những thiếu nữ đang run rẩy, đôi tay bị trói quặt sau lưng, là một người con gái trẻ mang, độ mười bảy, mười tám tuổi. Khác với hầu hết thủy thủ trên tàu, da cô trắng ngần như tiểu thư nhà giàu, đến độ tuyết cũng phải giơ tay xin hàng. Mái tóc đen uốn lượn từng lọn như rong biển rũ dài xuống sau lưng, phủ lên gần hết khuôn mặt trái xoan hiền hậu và có phần trẻ con. Đôi mắt nâu tròn to long lanh nhìn thẳng vào mắt người tóc đuôi ngựa, trong veo như mặt gương, và ngây thơ đến lạ.

Cô ngồi khoanh chân, đẩy vạt áo khoác da ra hai bên, trong khi phô hết ra cặp đùi bọc kín trong chiếc quần bó ôm sát da. Bộ ngực đẫy đà, phì nhiêu lung lay mỗi lần chồm mình tới, làm không chỉ đám đàn ông đang đứng coi phải quay đi hay đưa tay xuống quần “giữ”, mà ngay cả đám con gái cũng đỏ ửng mặt. Sợi đai lớn đeo chéo vắt qua khe ngực, giữa hai quả đồi to kinh khủng ấy gần như bị nhấn chìm càng làm cô người mèo kia nhìn đầy thèm thuồng. Dù đã có chiếc khăn quấn cổ che đi phần nào, nó chẳng những không giấu mà còn làm lộ hơn, khi bị lớp vải áo căng tròn bên dưới đẩy lên, còn cái thắt lưng giữ chặt áo khoác đằng eo chỉ càng làm tình hình tệ hơn.

Hít cho ưỡn căng bộ ngực vĩ đại, cô nói:

- Chào hỏi trước nhé? Tôi là Joanna Josalina María Isabella de Majorca y de la Santa Anna, con gái của José Jovanni Martino de Majorca và là lái chính của cái tàu này!

- Cái…

Đọc muốn cắn lưỡi!

- María là được rồi! Cái tên cô thuyền trưởng đọc còn đứt hơi! – Một người nói chõ vô.

Đứng trong đám đó, một thủy thủ hỏi:

- María xong rồi! Giờ mấy người là ai, từ đâu tới? Nói nhanh lên!

- Nói ra thì được gì?

Ném cho gã trai kia cái nhìn uy hiếp hơn cả ngàn khẩu đại bác, cô nàng lạnh lùng đáp lời:

- Khai hết thì các người cũng lôi tụi này ra hiếp, hiếp chán thì quăng cho thằng khác xài, đã đời rồi thì chặt đầu xiên hàng rào như mấy con chó Iberia đó chứ gì? Chết tiệt, đám da trắng chỉ biết cướp, hiếp với giết! Muốn nện muốn bắn gì cứ tới đi!

- Ờ…

Nghe xong đống đó, cô gái kia chỉ thở dài. Hít một hơi thật sâu, cô nhìn thẳng vào tù binh, rồi đưa tay bổ toàn lực vào đầu nó!

Bốp!

- Á! Đau đó đồ khốn! Làm cái quỷ gì vậy!

Ngay tức khắc, mèo con la làng lên. Mấy đứa khác bị trói quanh đó thấy vậy sợ quá, co chân lại, thậm chí sụt sịt khóc. Nữ cướp biển vẫn không đọng lòng. Quay sang nhìn, hướng về phía đuôi tàu, cô thấy ông già nhà mình vẫn đang tào lao vụ rượu chè với Silvers nên thôi. Trông lại đối phương, cô nói:

- Còn đau là còn muốn sống, nhỉ?

- Ngươi…

- Ba lựa chọn.

Không để người kia kịp nói, cô giơ ba ngón tay lên. Tròn vo bờ môi hồng đào căng mọng, cô nói:

- Một, cho bốn đứa xuống ngủ với cá tại đây. Hai, làm gái giải khuây cho thủy thủ đoàn rồi bị bán đứt ở Tartaruga. Ba, khai hết năng lực ra và gia nhập với tụi này. Đang thiếu người lắm, ông già cứ cắt giảm biên chế riết! – Cô nhún vai – Sao, thế nào? Chết chung với đám Iberia hồi nãy, tiếp tục làm đồ chơi sống hay làm cướp biển?

- Cái này…

Nghe xong ba điều ấy, cô gái tóc đuôi ngựa tái mét mặt mày. Nước mắt đã chực trào ra khóe mi. Dịch lại những lời người kia nói cho mấy nô lệ còn lại, họ xì xầm to nhỏ gì đó. Một người bật khóc, sau đó gật đầu lia lịa. Người nữa ban đầu có vẻ từ chối, nhưng sau một hồi lại đồng ý. Kẻ thứ ba cố ưỡn ngực lên, xem chừng muốn giật đứt dây trói, nhưng ngay khi đó ba cướp biển cao to đen hôi đã tới đứng chắn trước mặt, hết bẻ khớp ngón răng rắc lại tới gồng tay, tạo dáng khoe cơ bắp cuồn cuộn, lực lưỡng như cửu vạn chuyên nghiệp.

Rõ ràng đe dọa mà!

Đứng giám sát việc khuân vác, Silvers chợt trông sang chỗ tụi thủy thủ trẻ tuổi, rồi nói:

- María lại bày trò gì rồi hề?

- Kệ đi, con bé lúc nào chả vậy. – Martin lắc đầu – Nhưng thẩm vấn cứ đẻ nó. Có khi lát tàu lại thêm bốn con mèo cũng nên.

- Ầy, ông bạn, đừng nói tính ăn mặn nha? Isa hiện về bẻ cổ đó?

- Cứ yên tâm, bố đây chưa mất nết tới mức “chơi” con nít. Chỉ mấy thằng Chinh tướng đốn mạt mới làm chuyện đó với trẻ con!

- Ghét thằng Salazar thì cứ nói, dù thằng già đó chơi khốn thiệt. Trẻ con mà nó treo cổ cột lên xà buồm như đồ trang trí. Cái thứ như nó không gửi xuống thủ khóa của Jones không được.

- Trước sau bố cũng tiễn vong con chó biển đó xuống, khỏi hối!

Tuy giọng đều đều, khàn khàn, nhưng rõ ràng sự căm hận hoàn toàn không thể giấu được. “Salazar”, nhắc cái tên đó thôi, mắt Martin hóa thành hòn lửa cháy hừng hực. Răng nghiến chặt, tay siết lấy lớp da thuộc, ông ném ánh mắt cháy rực như Hỏa ngục thẳng về phía Tây Nam, nơi các Chinh tướng đang đóng quân.

Trở lại giữa tàu, nơi con gái Martin, María đang hỏi cung mấy miêu nữ…

- Bọn ta… bọn tôi chọn thứ ba…

Hạ giọng, cô ta nói.

- Ngon, ngon ,ngon ,ngon! – María gật gù liên tục – Trước tiên thì tên mấy người đã!

- Ừm…

Cô nàng tóc đuôi ngựa bắt đầu nói. Từ phỉa qua, theo hướng họ bị trói là Antariix, Annatar’re – cô ấy, Ixhiucoalt và Ku’inn. Họ thuộc tộc Y’iukatan, những người mèo thuộc nhánh linh miêu sống ở lục địa phía Nam, trong một khu làng riêng. Annatar’re bị bắt khi mới sáu tuổi bởi Chinh tướng Juan Cortex, người đã dạy cô tiếng Iberia, chút ít đọc viết và kỹ năng chiến đấu, tuy nhiên sau đó đã bán lại cho Salazar. Ba người kia mới bị bắt gần đây, Antariix mười lăm, Ixhiucoalt mười bốn, còn cô và Ku’inn mười sáu. Ba người họ không thể hiểu được người da trắng nói gì vì mới bị bắt giữ chưa đến hai tuần, nhưng đủ biết mùi vị bị đám “mặt tái” làm nhục là như thế nào.

Về khả năng chiến đấu, ngoại trừ Annatar’re đã được dạy cách dùng kiếm và súng của người da trắng, ba người kia còn chưa rớ vô “kiếm” bao giờ. Tuy nhiên, họ chiến đấu rất tốt với dao găm và macuahuitl, thứ vũ khí trông như mái chèo gắn hắc diện thạch mài sắc ngoài rìa. Người Y’iukatan đặc biệt giỏi với cung, tuy nhiên trên tàu thì chắc không có. Tuy nhiên, bất kỳ thứ vũ khí đâm, chém hay đập phá nào nếu vừa tay thì họ vẫn dùng được, Ban đầu có thể hơi bỡ ngữ, nhưng một thời gian sau sẽ quen.

- Macuahuitl à? Cái đó chém ác đấy! – María tròn mắt – Nghe nói một phát bay đầu ngựa hả?

- Tôi có xài đâu mà biết? – Annatar’re cố nhún vai – Mà khai vậy đủ chưa?

- Cũng được. – Cô gật gù.

- Khoan!

Một cướp biển nói chèn vô. Ngay lập tức, hắn bị mọi người nhìn vào. Tên trai trẻ, chắc chưa nổi mười tám, mặt búng ra sữa, mái tóc vàng hoe cột đuôi gà sau ót. Nhìn non choẹt như công tử bột, nhưng với chiếc áo sơ mi xắn tay và ghi lê da cài khuy kín phía trước, không khó để nhận ra thằng bé Antonio, một trong các hoa tiêu chủ chốt của tàu. Đang ca nghỉ nên nó mò xuống xem tù binh luôn. Là hoa tiêu nhưng cu cậu vác theo cả cây súng kíp dài sau lưng, bốn khẩu súng lục và hai cây gươm cong, vũ trang khá dữ dội cho một đứa có lẽ không bao giờ phải giáp chiến. Gõ đầu thằng bé, một ông cất giọng:

- Hỏi gì hả nhóc? Nhanh lên nào!

- Ờm… Họ là mèo phải không? Vậy bắt chuôt được chứ?

Một phút đứng hình!

Rồi sau đó, tất cả bật cười! Ngay cả Annata’re cũng không kìm được trước câu hỏi quá sức ngố tàu đó! Cố bình tĩnh, trong khi mấy người bạn đang nhìn mình chẳng hiểu chuyên gì, cô nói:

- Hỏi… ác khiếp… Cơ mà được… Bắt chuột… nó ăn vô máu rồi…!

- Ngon!

- Hỏi câu thực tế đó An! Ha ha ha ha ha!

- Từ giờ khỏi sợ chuột! Xõa đê mấy thằng bây!

- Anh em, lên!

- Lên!

Vỡ òa trong sung sướng, các thủy thủ hét to như được chia phần nhiều kho bái. Thực sự thì, chuyện chuột phá hoại lương thực và gặm vỏ tàu đã là vấn nạn cực lớn rồi. Họ lại không thể nuôi mèo vì chúng chưa chắc làm việc hiệu quả, lại tốn cá ướp, nên vẫn thường tự tay đi bắt. Bây giờ có bốn “nữ hoàng thượng” trên boong, chuyện chuột phá không cần phải lo nữa!

Cắt dây trói bọn họ, María dìu từng người đứng dậy. Rồi trước mặt Annatar’re, cô nói:

- Rồi, rồi! Thay mặt ông già đang tự kỷ với mớ rum kia, tôi và mọi người ở đây chính thức chào mừng các cô gia nhập thủy thủ đoàn của El Draque!

- A, vâng… Cảm ơn…?

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.