Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị! Cuộc đánh cướp đầu tiên của mèo!

Tiểu thuyết gốc · 3540 chữ

Tám giờ sáng, nắng đẹp.

Giữa khoảng trời trong xanh trôi nổi đầy mây trắng phai phau, cùng cái hòn lửa chói chang đổ nhiệt xuống đầu, Antonio một mình một cõi độc chiếm tổ quạ trên cột buồm chính. Nắng gắt làm cơ thể nóng nực, rất mang đang khi gió mạnh nên cu cậu không khó chịu gi mấy. Gió biển lồng lộng, thổi căng cánh buồm, ưỡn lên như tấm ngực người thủy thủ lực lưỡng kỳ cựu đã đương đầu với không biết bao nhiêu giông bão, nhằm thẳng đằng trước mà tiến tới. Giữ ống nhòm trong tay, cậu quan sát vùng nước xung quanh. Từ nơi cao thế này – cột buồm chính của El Draque vượt trên mực nước biển tầm sáu mươi mét – tầm nhìn thực sự tăng đáng kể, có thể đến cả chục hải lý.

Cảnh giới quan sát một hồi, sau khi tàu đi chừng nửa tiếng nữa, Antonio chợt phát hiện ra cánh buồm trắng đằng chân trời. Để chắc chắn không nhìn nhầm, cậu dụi mắt mấy cái rồi đưa ống nhòm lên xem lại. Lần này thì không sai vào đâu được nữa, một chiếc galleon to bự đang chạy ngay đằng trước! Người gác cột buồm trước cũng nhìn thấy, quay lại sau ra hiệu với Antonio. Cậu bé gật đầu. Xác nhận, con tàu ấy treo cờ trắng với tấm khiên đỏ - vàng kiểu ô bàn cờ cùng chữ “X” chéo lớn, xanh biển nằm phía sau, cờ hiệu của tàu buôn Iberia, Antonio mừng như mới bắt được vàng. Chồm người ra, nhóc tỳ lấy hết sức bình sinh, hét lớn:

- Galleon Iberia hướng mười một giờ, đang di chuyển sang trái! Cờ trắng dấu chéo xanh và khiên đỏ vàng!

- Chắc chắn không? – Một người hỏi vọng lên.

- Chắc chắn! Thuyền trưởng!

- Rồi rồi, nghe rồi.

Từ sáng giờ đứng trên boong cùng con gái, thuyền trưởng muốn tự mình canh chừng ba cô “quý tộc” kia, lại coi đám mèo học hành tới đâu nên phản ứng cực nhanh. Rút chiếc ống nhòm xếp trong áo ra, ông và Gwanbi tới bên mạn trái, nhoài người ra nhìn qua cái ống kim loại ấy. Không sai, Martin nói, tàu buôn. Khoảng cách cũng không xa lắm, vào cỡ ba hải lý và đang chạy về… bên trái? Chờ chút nào.

Kiến thức hàng hải thông thường của thời đại này là galleon treo cờ Iberia chạy sang phải thì mười tàu hết chín cái rưỡi chở của cải, còn nếu đi phía ngược lại thì hoặc rỗng ruột, hoặc đang vận chuyển ai đó. Trường hợp tệ nhất, chúng là tàu hải quân tới tăng viện hay tàu biệt phái diệt cướp biển, và chuồn lẹ cho rồi. Tuy nhiên, tàu treo cờ thương mại thì dù có “rỗng ruột”, vẫn luôn là món ngon của El Draque. Bởi mọi con tàu, ngay cả tàu chiến tuyến, đều đồng nghĩa với “nguồn lính tiềm năng”, do phần lớn thủy thủ đều bị ép phục vụ, tiềng lương cực thấp và bị đối xử không kém gì nô lệ. Những linh hồn bất mãn ấy thường sẽ rất vui vẻ gia nhập nếu được mời, đặc biệt ứng trước mỗi người vài ba doubloon, thứ rồng không thiếu, là hai mắt sáng rỡ ngay.

Việc này đôi bên đều có lợi. El Draque đang thiếu thủy thủ, có thể bổ sung cấp tốc, trong khi thuyền viên tàu kia thoát được kiếp nô lệ “hợp pháp”, đổi đời và có hàng tá tiền. Thực sự thì, đứa ngu nào lại từ chối tiền cơ chứ? Biển cả không phải nơi giảng đạo đức, nó chính là chiến trường mà mọi kẻ tham gia đều phải làm mọi cách để sống sót. Đồng tiền cũng thế. Tiền bạc là vũ khí, vung nó ra chiêu mộ quân lính, xây dựng thủy thủ đoàn tinh nhuệ, và tăng cường thế lực. để phục vụ mục đích chính, Martin không ngại ném vài rương doubloon, hồng ngọc, kim cương ra cửa sổ. miễn nó giúp được thì khoản đầu tư đó rót bao nhiêu cũng tuốt.

Quay người lại, Silvers đã đứng sẵn đó, tay lăm lăm ròi, cùng nhóm tinh nhuệ chuẩn bị đổ bộ. Mặt họ sáng rỡ lên, kiểu “Triển thôi sếp!”, nên ông cũng chẳng buồn nói nữa.

- Toàn tàu, chuẩn bị chiến đấu!

Giọng to hơn cả đại bác ba mươi hai pao bắn loạt, thuyền trưởng gầm như rồng dữ, ra lệnh tất cả mọi người vào vị trí. Nhóm vũ trang, bao gồm cả tân binh vừa chiêu mộ hôm qua, chạy ngay xuống boong pháo. Do không đủ người, họ không dùng thần cơ: Chúng chỉ được mang ra khi cần đánh với những con hàng khủng, chín mươi một trăm pháo, cá biệt dạng như La Maestro del Mar, còn tàu buôn thì cứ kệ đó.

Các ô cửa pháo cả hai mạn được kéo lên, vì không thể biết trước sẽ tiếp cận từ phía nào, còn tùy hướng gió. Nhìn cánh buồm, Póg báo gió đang đổi chiều, sang dần mạn trái, hướng từ đuôi tàu lên. Điều này đồng nghĩa với việc gió bên phe rồng. Chiếc tàu buôn ngớ ngẩn kia, không biết vì lý do gì, vẫn giữ nguyên lộ trình. Martin lại đưa ống nhòm lên xem. Hai boong pháo, phía dưới mười sáu cửa, bên trên mười hai, boong lộ thiên thêm cũng tầm không dưới chục khẩu. Hỏa lực khá đáng gờm nếu là tàu chiến tuyến, nhưng theo quy định của Iberia, thương thuyền chỉ được mang pháo hạm tối đa cỡ mười hai pao, tức loại dùng ở sàn trên cùng của El Draque. Và mấy cái đó bắn sloop thì được chứ với galleon thì chẳng hơn gì trò hề… trừ khi để trên cùng và nhét đạn xích. Đó cũng chính xác là điều ông vừa ra lệnh cho nhóm pháo thủ ở mạn trái, nơi hôm qua không bị tổn hại, chuẩn bị.

“Đạn xích”, đúng như tên gọi của nó, là loại đạn đại bác đặc biệt, gồm hai quả cầu kim loại bình thường nối với nhau bằng đoạn xích ngắn, thường cỡ ba bốn tấc gì đó, khi bắn sẽ xoay mòng mòng và chém nát mọi thứ vô tình nằm ngáng đường. Thường không ai dùng thứ này cho pháo nạp hậu, nhưng Martin đủ điên để ra lệnh thủy thủ đoàn làm điều đó. Ông muốn nghiền nát lan can và nếu được, đốn gãy cột buồm luôn. Khác với các cướp biển thông thường sẽ cố tránh gây tổn hại tới tàu địch hết mức có thể, vì bản thân con tàu cũng là chiến lợi phẩm quý giá, ông già sẵn sàng đập nát mọi kẻ cứng đầu. Dùng đạn xích phá nát hệ thống thang dây, dây căng buồm, và cả cột buồm nếu cần, giết chết các thủy thủ, đó là cách làm của “rồng đen” Majorca.

- Thuyền trưởng! – Annatar’re chạy tới, kéo tay áo ông – Lần này tụi tôi tham gia được chứ? Đổ bộ ấy?

- Tới luôn, bệnh gì cữ?

Trả lời đầy tếu táo, nhưng trong con mắt còn lại kia chỉ độc sự nghiêm túc. Martin không giỡn, và lần này xem ra ông thực sự muốn bầy mèo tham chiến.

Ngoai ra, còn một vấn đề khác.

Trong khi mọi người đang sốt sắng chuẩn bị cho trận đánh, đám Elena lại có vẻ khá chần chừ. Cũng dễ hiểu, họ vốn là công chúa với cận vệ hoàng gia, giờ lại bị lôi vào cuộc chiến với chính tàu nước mình thì thực sự khó xử. Chưa kể, nếu bị nhận mặt và báo cáo về triều đình, cả ba có khả năng cao sẽ bị tòa án tuyên tội cướp biển, kể cả có quay về cũng bị treo cổ. Khó thực sự, nếu như họ bị tuyên án thì sẽ chẳng dễ chịu chút nào. Có lẽ nên đưa xuống dưới. Hai cô hầu kia nữa, tuy lúc này họ đang ở đằng bếp, nên nhân lúc này trả lại luôn không?

Hừm, không. Thuyền trưởng chợt nghĩ, giả sử thả ra rồi, họ về bép xép vụ La Maestro del Mar thì còn mệt hơn. Đánh chìm cái tàu đó cũng giống như cầm cục bùn trộn cứt bò rồi chọi vô mặt nhà vua, chính là sự sỉ nhục kinh khủng nhất cho thể diện hoàng gia. Chà, cũng không hay. Làm vậy Martin sẽ gây thù với toàn bộ cái “hải quân vĩ đại và may mắn nhất” đó, kiểu gì cũng mệt. Chưa kể rứt dây động rừng, có thể làm kinh động tới thứ chó biển già đang trốn chui trốn lủi kia. Nếu hắn biết, chắc chắn sẽ có đối sách. Ông không muốn tên đó có đối sách, và hơn nữa, không muốn hắn lặp lại thảm kịch Tartaruga trước đây.

Suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì. Nói cho Silvers những gì mình lo, Martin hỏi:

- Nên sử dụng mấy con gà mái đó sao đây?

- Ông cứ bình tĩnh. – Silvers từ tốn – Họ đã ký vào hợp đồng rồi đúng không? Làm thời vụ thôi, nhưng vẫn là thành viên thủy thủ đoàn. Vậy thì lý do gì phải lo? Luật tàu, điều thứ bảy: “Khi tác chuyến, thuyền trưởng có quyền lực tuyệt đối với tàu và thủy thủ”. Ông bạn, cứ như bình thường đi! Và đừng có giành hết rum của anh em đấy!

- Rồi rồi, rượu chia ra, biết rồi, khổ lắm, nói mãi.

Vỗ vai lão bạn già, Martin bước tới trước mặt đám Elena. Con gái đang cầm lái nên ba anh đen trũi kia rảnh tay, tự vũ trang mình với rìu chiến và súng lục. Hầu như không ai đeo kiếm – ngay đến bác già Silvers cũng chỉ mang nó làm vũ khí phụ, còn hàng chính là cái rìu cán dài, lưỡi to cỡ lòng bàn tay xòe rộng, để đứng lên cao ngang ngực người trưởng thành. Những người khác cũng vậy, vũ khí chính gồm rìu chiến và súng ngắn cầm tay. Không thấy ai mang súng kíp nòng dài, kiếm cũng vô cùng ít.

Tập trung thủy thủ dưới boong, Giusepp vỗ vai từng người một, động viên tinh thần họ. Khoảng một phần ba số này là thủy thủ hôm qua mới chiêu mộ, dùng doubloon để mua lòng trung thành. Quân phục xanh dương đều vứt vào kho cả, mấy mái đầu chải chuốt gọn gàng giờ rối như tổ quạ. Không đội nón – thủy thủ bình thường trong hải quân chẳng có nón mà đội, ngay lúc này đây, mỗi người tự lấy cái khăn quấn quanh đầu, che phía trên cho đỡ nắng, cũng như giữ tóc không lòa xòa, vừa cản trở tầm nhìn lại khó chịu vô cùng.

Khác hẳn mọi hôm, bữa nay Giusepp ăn mặc tử tế hơn hẳn. Chiếc áo sơ mi vốn chẳng thèm cài giờ đã gài khuy lịch sự, thêm phía ngoài cái áo ghi lê bảnh bao, dù chẳng giấu nổi quả bụng béo phồng to quá cỡ. Thêm chiếc áo khoác dài bên ngoài, màu đỏ tươi, làm từ loại vải lụa cao cấp, trông cực kỳ bảnh bao. Bản mặt thịt ngang phè ngày thường không chú ý gì tới ngay phút chốc đã được tỉ mỉ chăm chút, ria mép chải vểnh lên, còn mái đầu hoa râm cũng nằm lại ngay ngắn bên dưới chiếc nón ba sừng viền lông, cực kỳ hoành tráng. Trang phục của ông xa xỉ tới nỗi khó tin được, thậm chí trên cả Silvers, mà đáng ra thuyền phó phải nhìn hoành tráng hơn thủy thủ trưởng mới đúng.

- Ôi ông bác Barbary!

Nhìn Giusepp thế, María mỉm cười, nói câu tưởng chừng bâng quơ, nhưng vẫn đủ cho hội Elena nghe. Đám mèo chắc chắn không biết, nhưng người Iberia ai cũng ít nhất một lần nghe danh rồi. Cướp biển Barbary hoành hành tại vùng biển kín, cơn ác mộng của những thương thuyền trong khu vực, nổi tiếng với những chiếc galley với galleass lắm mái chèo, cơ động cao, chuyên dùng đổ bộ cướp tàu. Dân ấy hoạt động khắp một vùng rộng lớn, từ vùng duyên hải Iberia tới phía đông, nơi những người “da vàng” cư ngụ. Độ máu chiến không cần bàn cãi, đặc biệt những thủy thủ Barbary giàu có thường hay mặc áo khoác lụa đỏ, đội nón viền lông để thể hiện đẳng cấp của mình.

Và thấy ông bác già mặc chính loại trang phục ấy, ngay đến Camine bình thường tía lia cũng câm như bị chặt mất lưỡi!

- Thấy rồi chứ?

Tiến lại gần, Martin gằn giọng:

- Ông bạn Giusepp của chúng ta là cựu chỉ huy hải tặc Barbary, những người sẵn sàng xiên tất tần tật mọi kẻ ngáng đường, kể cả đồng minh cũng không tha. Đây là trận đánh quan trọng, bọn tôi sẽ tranh thủ tuyển quân, nên cũng không đổ máu mấy. Các cô ở đội dự bị nên không cần phải tham chiến ngay, cứ đứng đây quan sát. Ba thằng đó sẽ canh chừng. Làm bậy, chúng nó báo lại thì đừng hỏi sao nước biển mặn.

- Các người… thực sự sẽ tấn công sao?

Run tới mức gương mặt như mếu, Camine vẫn cố tỏ vẻ cao ngạo. Nhưng đã thấy được sự nhát gan, thảm hại thực sự ẩn sau đôi mắt đó, Martin chẳng buồn tranh cãi. Ông chỉ nói, “Đây là tàu cướp biển!”, rồi quay lưng bỏ đi. Tóm vai Gwanbi, thuyền trưởng dặn chàng thanh niên cùng hai người bạn Baqwe, Póg đứng canh, không để họ làm chuyện ngu dại. Đồng thời, bảo vệ María. Để người cầm lái trúng đạn là tối kỵ, vì như vậy chẳng khác gì mất tàu.

Nhận những lời tín thác ấy, Gwanbi không ngần ngại mà gật đầu:

- Vâng, thưa thuyền trưởng!

- Cứ tin tụi này, bác già! – Póg cười tươi, khoe ra hàm răng trắng như sứ - Chúng tôi sẽ canh mấy thím đó, và tuyệt đối không để bất cứ thứ gì làm hại chị đại đâu!

- Cứ tin tụi tôi! – Baqwe dõng dạc nói.

- Rồi, lại nhờ các cậu.

Nhếch mép, thuyền trưởng quay đi. Ông đến bên bánh lái, ra lệnh treo cờ đen. Lá cờ biểu tượng của El Draque, đầu lâu trắng nhìn ngang một bên với hai khẩu súng lục bắt chéo phía sau trên nền đen, được kéo qua những sào ngang, lên đỉnh cao nhất của cột buồm chính. Cũng như lá cờ phía đuôi tàu, nó báo hiệu cho “con mồi” biết mình đã bị hải tặc nhắm tới.

Bất cứ thứ cờ cướp biển gì không phải độc màu máu đỏ đều có nghĩa “đầu hàng và sẽ được tha”. Martin không muốn chém giết tới chết với cái số lượng thuyền viên đã suy giảm đến đáng báo động thế này. Thay vào đó, ông hi vọng mình có thể ép bên đó đầu hàng mà không tốn viên đạn nào. Dù sao thì lá cờ của El Draque cũng không phải quá đại trà, lại thêm bản thân con tàu cũng vô cùng đặc trưng nên thuyền trưởng không nghĩ bên kia sẽ cố gắng chống cự. Dù gì trước đây, nó cũng đã tạo dựng được “tiếng tăm” khá ‘tốt” khi đánh chìm trên dưới bốn chục chiếc tàu lùng, sáu tàu biệt phái và từng tóm sống con Dreadnought, chiến hạm hạng nặng nhất của hải quân Angland bấy giờ mà.

Với từng ấy chiến tích, Martin dù không hoàn toàn tự tin sẽ thắng áp đảo ngay từ vòng gặp mặt, nhưng ít ra cũng phải khiến địch nhụt chí phần nào.

Tuy nhiên…

Đời mà, ai đoán được chữ ngờ?

- Đạn pháo tới!

- Cái…

Ùm! Ùm!

Chưa kịp định thần, mọi người trên boong đã thấy hai côt nước lớn bắn lên từ mặt biển, tung tóe những giọt mặn chát bên mạn trái, cách El Draque… cả hải lý! Trò hề gì thế này! Khinh nhau à! Lấy ống nhòm ra xem, Martin bất ngờ, lại phát khùng khi thấy con tàu kia chẳng những không dừng lại, mà thậm chí còn quay đít bỏ chạy, không quên “rắm” cho hai quả đạn đại bác lại đây. Dựa theo khoảng cách, lúc này con tàu kia đang cách họ từ ba tới hai hải lý sáu. Hướng gió thuận lợi cho việc giong buồm về phía bắc - tây bắc, hướng về Phó vương quốc Tân Iberia.

Con mồi đang bỏ chạy.

Xoạch!

Xếp mạnh cái ống nhòm lại, Martin nghiến răng ken két, đến độ tưởng như chúng có thể gãy luôn.

- Bẻ lái, đuổi theo cái thứ đó! Chuẩn bị pháo mũi tàu! Nhóm đổ bộ sẵn sàng tác chiến! Giương thêm buồm! Làm việc, làm việc nào các thanh niên! Chúng ta có một con galleon để tóm cổ đấy! Nhanh lên!

- Rõ!

Tiếng hô vang khắp toàn tàu, và chỉ sau đó chớp mắt, mọi công tác được thực hiện ngay tức khắc. leo thoăn thoắt trên thang dây, giữa các sào ngang, hàng chục thủy thủ thoăn thoắt như khỉ chuyền cành, nắm lấy dây, bung chúng ra, thả cho vải buồm rũ xuống. Buồm chính được buông ra – bình thường nó sẽ kéo lên để tránh choáng chỗ, chỉ dùng khi cần truy đuổi đối phương. Vừa tháo xong xuôi, hai cánh buồm lớn cực kỳ, cái ở cột trước và cái nữa tại cột chính, căng lộng gió, kéo con tàu hàng ngàn tấn chạy nhanh hơn.

María bẻ lái sang trái chút đỉnh, gần như thẳng hàng với chiếc galleon trước mặt. Antonio và các hoa tiêu khác tiếp tục quan sát hướng đi của đối phương, báo cáo lại mọi động tĩnh cho phía dưới. Những nhóm đổ bộ, tổ đội năm người hình chữ thập, vũ trang đầy đủ. Ai cũng mang rìu với súng, chỉ có Giusepp và một số khác đeo gươm bên hông. Họ dùng rìu chuyên dụng để chặt dây buồm, có thể cắt tốt mấy đoạn thừng làm bằng sợi gai dầu ấy, và bửa sọ cũng tốt lắm.

Người nào người nấy mang theo cuộn dây riêng của mình: Khi đã tiếp cận, tất cả sẽ đồng loạt ném dây. Không chỉ giúp leo sang, mà còn để cố định hai tàu với nhau. Tầm gần thì pháo cực khó bắn, rất dễ bị văng mảnh ngược lại. Khí thế hừng hực, họ sẵn sàng lao vào quyết chiến. Nhất là mấy anh lính mới, trước giờ bị khóa chân dưới hầm tàu, nay mới được thực sự tham trận. Đội trưởng, người giàu kinh nghiệm nhất, đi giữa. Các thành viên kỳ cựu làm tiền quân và hai cánh, còn lính mới bọc hậu. Cũng là cách để đám vừa chân ướt chân ráo kia lên tàu biết cách đánh.

Trông cái lối chuẩn bị tác chiến ấy, Elena thực sự không thốt nên lời. Chuyên nghiệp quá, thậm chí hơn cả La Maestro del Mar. Thuyền trưởng vừa ra lệnh, mọi người liền lấy vũ khí rồi vào vị trí của mình. Không có cảnh nhốn nháo, chạy tới chạy lui mất trật tự, hay tốn quá nhiều thời gian cho thao tác nào đó. Mọi thứ diễn ra trơn tru, dễ dàng, ngay cả những thủy thủ mới cũng có thể bắt kịp. Lệnh đưa ra cái là ai làm việc nấy ngay, đội hình hàng ngũ chuyên hơn cả quân đội hoàng gia.

Đứng bên cạnh, Camine sốc không nói thành lời. Còn Eleonora mặt trắng bệch, mí mắt giật giật, chỉ có thể lắp bắp:

- Đây… Đây mà là… cướp biển sao? Họ cứ như… lính chuyên nghiệp…!

- Sốc lắm phải không?

- Cô?

Vẫn chưa hết bàng hoàng, Eleonora trông xuống thì thấy đứa bé tai mèo đó. Annatar’re, tay sờ chuôi kiếm, đứng ngay trước mặt. Không kịp để bên kia kịp lên tiếng, cô bé phủ đầu ngay:

- Tôi đã chứng kiến hôm qua, bọn họ thực hiện nghiêm chỉnh và tuyệt vời như thể đã được huấn luyện suốt hàng chục năm! Chỉ cần ra lệnh, mọi thứ liền đâu ra đó!

- Là… vậy sao?

Elena toát mồ hôi hột. Năng lực cỡ đó thì không đơn thuần chỉ ở lính nữa, mà còn nằm tại người chỉ huy. Cướp biển không giống hải quân, thuyền trưởng chỉ có toàn quyền khi đánh trận. Vậy mà có thể điều khiển trơn tru chiếc galleon vũ trang cực khủng chỉ với một nửa thủy thủ đoàn, lại khiến một lũ “đầu trộm, đuôi cướp” vào rơ đến thế, vậy thì lão già Martin này phải tài đến thế nào cơ chứ?

Trong lúc đó, rồng đang dần đuổi kịp mục tiêu. Đã sắp vào tầm bắn.

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.