Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi sáng tốt lành và bóng tối quá khứ

Tiểu thuyết gốc · 4751 chữ

(Chú ý chương này 18+ khá nặng, cân nhắc kỹ trước khi đọc)

Bình minh ngày mười tám tháng chín, bốn ngày từ khi lên tàu.

Vẫn thảnh thơi như mọi khi, hội da đỏ tiếp tục học tiếng Iberia, tại phần boong gần bánh lái. Lúc này mới hơn năm giờ sáng, đa số các thủy thủ vẫn còn say ngủ. “Đa số” là thế. Nhóm phụ trách buồm đã đổi với mấy người làm ca đêm, leo lên thang dây và kiểm tra toàn bộ hệ thống trước khi báo cáo lại cho María. Các hoa tiêu cũng về vị trí của họ: Ba người ở bậc quan sát thấp nhất, hai thành viên tại tầng giữa và trên cùng là các “độc cô cầu bạn” một mình một cõi với mây trời gió biển.

Buộc chặt tay cầm gốc bằng mấy sợi thừng lớn ngang mấy ngón gộp lại, María cố định hướng đi, trong khi bản thân tiếp tục bài tập thể dục mỗi sáng. Thức từ cả tiếng trước đó, cô đã hoàn thành việc đu xà – thực tế dùng dây buồm – với bật cóc hai trăm cái, bây giờ chỉ còn chống đẩy. Làm như vậy chủ yếu để luyện lực tay, tay có khỏe mới xoay bánh lái được. Sáng sớm mát mẻ, gió thổi dễ chịu, người con gái ấy cởi trần hoàn toàn, để lộ cặp đạn đại bác to tròn lủng lẳng nặng trĩu xuống, gần như chạm lớp ván gỗ khi hạ thấp cơ thể. Đôi tay để rộng sang bên, chống vuông góc xuống boong, ngón cái choãi rộng giúp đỡ lấy khối lượng cơ thể. Chuột nổi rõ trên bắp tay, trong khi phía dưới bóng loáng mồ hôi tuôn.

Tập thể dục thường xuyên nên María giữ dáng cực tốt. Cởi trần thành ra cơ bắp và xương bả vai đều thấy hết, nổi lên vừa mạnh mẽ lại nữ tính bất ngờ, khác hẳn mấy người cục súc bên dưới. Cái eo con kiến bóp lại hệt đồng hồ cát, nhìn trên lưng thấy làn da mượt không tả được, lấm tấm những giọt mồ hôi nặng trĩu rơi tong tỏng xuống, còn đằng bụng lại nổi rõ từng múi từng múi một, kéo từ dưới ngực xuống đến… Annatar’re không dám nhìn nữa, nó vẫn chưa quen với điều này. Đằng sau, cởi bỏ đôi ủng sang bên, cô nàng chỉ trụ bằng đầu ngón chân. Gồng cứng lên, thấy rõ bắp đùi, cẳng chân đâu ra đó, đặc biệt bờ mông cong mịn màng, tuyệt vời tựa đường chân trời, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp chống xuống, đẩy lên, ngay cả các bé cũng nhìn đầy ngưỡng mộ… và ghen tỵ.

Nhìn lại chính mình, tụi nó có gì? Mặt tiền “sàn tàu”, mông không quá tròn, eo… Eo có thể chấp nhận được. Không béo phì, may nhất là thế. Cũng không phải mang “giọt máu” của những thằng khốn đó, vì chúng nó chơi xong là lại đấm đá túi bụi lên bụng, làm đám mèo nôn hết mọi thứ đã nuốt ra, và có lẽ, có lẽ thôi, làm nát luôn bên trong rồi. Chẳng lồi được tí nào, ít ra chúng nó vẫn có eo bóp vào, không thì chắc chết vì ganh tỵ rồi.

Ngoắc tay, Antariix nói nhỏ:

- Nè, mấy bà nghĩ tụi mình có được như… “vậy” không, nếu tập chăm chỉ?

Nhìn sang María, Ixiucoalt chép miệng, liếm môi ra vẻ kỳ cục lắm. Nuốt nước bọt, cô bé nói:

- Hi vọng vậy! Mà mấy bà da trắng kia thấy có tập gì đâu, cũng “bự” mà?

- Hay do ăn uống nhỉ? – Ku’inn nói – Tui nghe mấy anh kia nói dân thượng lưu Iberia ăn toàn đồ ngon mà tụi mình chả đời nào được ghé răng vào! Không biết thế nào nhỉ?

- Cũng có lý!

Khoanh tay lại, Annatar’re nói:

- Tui nghĩ, chỉ là tui nghĩ thôi nha, có khi nào mấy bà đó ăn bao nhiêu cũng vô hết ngực với mông nên mới bự vậy không?

- Nghe không hợp lý lắm nhưng lại rất thuyết phục! – Ku’inn lè lưỡi bảo.

- Gì chứ! Chả lẽ còn cách nào hợp lý hơn hả?

- Ưm, không biết! – Antariix lắc đầu – Hay bà qua hỏi luôn đi!

- Thôi, ngại lắm! Tự nhiên lại…

Nghe bầy mèo kêu léo nhéo bên góc, María không biết họ nói gì, nhưng có vẻ vui lắm. Không quan trọng, cô nghĩ, đi biển phải luôn giữ thể lực tốt mới có thể cầm lái được. Tiếp tục hít sàn, đã hơn một trăm chín mươi lần. Còn chút nữa là đủ rồi.

Trăm chín bảy…

Trăm chín tám…

Trăm chín chín…

Hai trăm. Xong!

Làm đủ hai trăm cái hít đất, María khụy gối xuống sàn, hai tay dùng sức nâng cơ thể lên. Mồ hôi mồ kê tuôn nhễ nhại như thể mới bị sóng đánh, ướt như chuột lột từ đầu tới chân. Nước mặn chát chảy từng dòng trên gương mặt đỏ lên vì vận động, lăn nơi gò má rồi nhễu nhão dưới cằm tong tỏng thành giọt. Người cô bóng lên những giọt nước long lanh ấy, ướt nhưng vẫn khỏe lắm. Bắp tay, bàn chân mỏi rã rời, cô nàng lại xoay vai mấy cái cho đỡ, rồi vươn tay hít thở. Căng lồng ngực, María “vô tình” đẩy cặp đào tiên lên trước, vượt gần quá lớp vải quấn, khiến chúng muốn bung ra. Mồ hôi tuôn ào ạt, đổ khắp người, nhất là nơi vầng trán cao sáng rỡ vốn bị giấu đi dưới mái tóc, khi này đã cột lên gọn gàng đằng sau.

Bên kia, công chúa Elena đã quan sát tất cả. Cô dậy sớm, phần vì chưa quen chỗ ngủ lạ, phần tò mò xem có thật María tập thể dục như vậy thật không.

Đến gần Elena, nhận chiếc khăn bông cô mang đến, María mỉm cười cảm ơn rồi lau mình. Cô không để ý, hay cố tình phớt lờ việc Elena nhìn mình chằm chằm, tập trung vào cơ bụng sáu múi, bắp tay và cặp đùi, những nơi rịn nhiều mồ hôi nhất, ướt đẫm. Và cả gương mặt nữa, bình thường để tóc lòa xòa nên nàng lái chính tự “giảm” đi nhan sắc, nhưng bây giờ búi lên gọn gàng rồi, gương mặt cô đảm bảo đốn tim bất cứ người nào, trai gái không tha. Xinh đẹp đến kỳ lạ, nhưng đồng thời lại cực kỳ nam tính, ngầu lòi, chỉ trừng nhẹ mắt cũng khiến khí thế toát lên ngùn ngut, sau lưng tưởng chừng rồng đen xuất hiện.

Lau khô người rồi , María chưa mặc đồ ngay. Mà đứng cho gió thổi khô đống băng quấn ngực và cái quần dài đã. Mồ hôi ướt khe ngực rồi, ban nãy có đưa khân vào lau trong luôn, nhưng phải làm nhanh vì cô thấy ớn lạnh, kiểu như bên phải có mấy con mèo rừng đang thòm thèm mình, phía còn lại là nữ quỷ chẳng biết sao cứ nhìn mãi. Vắt khăn lên vai, María cố đánh lạc hướng Elena. Chống nạnh lên, cô nói:

- Hà, tập sáng đã thật!

- Vâng, “đã” thật!

Dĩ nhiên, Elena chỉ nhìn vào thân thể María!

- Này… – Nàng công chúa kỳ cục ấy hỏi – Cô thực sự chỉ tập như vậy à?

- Ừ! – María vô tư đáp.

- Kinh thật! Nhìn cô còn gân guốc hơn lính cận vệ trong cung nữa! Đánh tay đôi chắc cô ném Amelia khỏi tàu luôn nhỉ?

- Hên xui, nhưng tôi từng ném một thằng chín chục cân hơn xuống biển rồi!

- Thật à?

- Vài năm trước, khi đang ở cảng thì tôi bị hắn sàm sỡ. Thế là bái bai con heo nái luôn, tắm biển cho mát!

- Cô ném một người như vậy thì Amelia không có cửa rồi!

- Không thể nói trước được gì.

Xem ra lớp vải quấn ngực đã khô, và cơ thể cũng ngừng đổ mồ hôi, María mặc lại quần áo, cài dây nịt ngay ngắn. Ngày nào cũng thấy cảnh này, nghe có vẻ nhàm nhưng thực ra, ai lại chịu được cám dỗ trước mỹ nhân ngực to tập thể dục chứ? Nhất là cái chống đẩy đó, ngực bị ép gần chạm sàn, còn cặp mông tròn trịa, trơn láng nhấp nhô lên xuống đều đạn cực kỳ. Canh chừng bánh lái mà Baqwe phải nhắm mắt, huýt sáo, không nghĩ tới cảnh đó, trong khi Gwanbi tranh thủ gặm bánh mỳ. Tuyệt đối không quay lại nhìn. Dù María không cấm, nhưng phải giữ “khẩu pháo” bên dưới bình tĩnh. Cũng coi như trui rèn bản lĩnh.

Thấy chị đại đã xong, hai anh da đen mới đứng lên, tháo dây giữ bánh lái ra. Sợi thừng lớn được buộc qua tay cầm gốc, cột chặt vô hai chiếc khuyên nằm đối xứng nhau qua trụ đỡ, không cho cái bánh xe tám tay cầm này xoay điên cuồng. Họ không cầm lái mà cố định như thế vì chị đại yêu cầu, không thì họ cũng có thể xoay sở được. Nhưng, đó là nếu hai chú lên đây từ cả tiếng trước cơ! Chứ lúc cô dậy, chuẩn bị lên boong tập thể dục thì các anh vẫn còn ngủ như chết.

Tháo dây rồi, María mới cầm vào. Cô giữ chúng bằng đôi tay lực sĩ có thể bóp gãy cột buồm, đôi tay mà đáng ra các tiểu thư chỉ nên để ngắt cành hoa dại hay nâng cốc trà nhỏ. Lúc này, lái chính mới chợt hỏi:

- Giấc ngủ thế nào, Elena?

- Chưa quen, nhưng cũng vui!

Mỉm cười đầy dịu dàng, xinh xắn, tỏa nắng tựa Mặt trời, Elena đáp lời. Lần đầu tiên ngủ trên tàu cướp biển quả thật là trải nghiệm thú vị. El Draque khá rộng rãi, phần vì con tàu này vốn có thể nhét hơn bốn trăm mạng lên mà vẫn thừa mứa không gian tải hàng, phần vì thủy thủ đoàn “ít”, nên việc ngủ cũng thoải mái.

Các thuyền viên mắc võng ngay vào bục đặt thần cơ – khi không chiến đấu, chúng sẽ được đem cất để lấy chỗ trống. Sau đó bọn họ ngả lưng trên cái võng dệt bằng vải thô rẻ tiền với sợi gai dầu. Không phân biệt sĩ quan hay lính thường, tất cả cùng ngủ ở đó. Ngoại trừ thuyền trưởng. ông ta nằm trong buồng riêng, ngả người trên bộ trường kỷ bọc da với kho vàng xung quanh, kéo sụp cái nón xuống rồi ngáy to như đại bác! Có khi bởi thế mà cách ly chăng?

- Chà, có vẻ vậy thật!

Mỉm cười, María nói:

- Tôi lên tàu khi ông già đã là thuyền trưởng, nên cũng không biết trước đó thế nào. Nhưng mấy chú bác nói ổng ngáy ác lắm, tới nỗi không ai chịu nổi! Nên về sau bầu làm thuyền trưởng phần cũng vì cái tiếng “đại bác ru đêm” đó, cách ly được chừng nào hay chừng đó!

- Phũ thế! – Elena phồng má nhịn cười.

- Giờ thì ổng như mấy con rồng rtrong truyền thuyết ấy, ngủ ôm đống vàng! Có khi nào hóa rồng luôn không nhỉ?

- Chẳng phải đã thành rồi đó sao?

- Ừ nhỉ? “El Draque” mà!

Tiếp tục trò chuyện, họ bàn về cách phân chia chỗ ngủ đêm qua.

Đám con gái và trẻ nhỏ được cho ngủ riêng một góc, gần chỗ thuyền trưởng, tức nằm xa về phía đuôi tàu. Treo võng ngủ, María được ưu tiên nằm trên vì vai trò của cô yêu cầu thể lực và đầu óc phải luôn ở trạng thái tốt nhất. Cu tí Antonio lấy nón làm gối, nằm dài ra sàn. Hội mèo con bốn bé ở ngay sát bên, không cần gối, chỉ lấy tấm vải buồm cũ làm mền đắp chung, nhìn tình cảm vô cùng.

Elena cũng lên võng ngủ, trong khi Camine cùng Eleonora ngồi tựa vách, giữ khư khư vũ khí trong tay, hộ giá công chúa bất kể ngày đêm. Isla, Esmeralda làm việc quá tốt nên được bên thợ mộc mời ngủ chung, nhường cho hai võng, nhưng họ lịch sự từ chối và chọn ở cùng chủ. María vẫn nhớ rõ ánh mắt tiếc đứt ruột gan của mấy thanh niên ấy. Tính gạ gái của chị ngủ chung à? Đâu ra mà dễ ăn thế!

Ánh ngữ trước các chị em là Silvers, Giusepp, trưởng thợ mộc Vulcan và ông bác sĩ lang băm Viktor. Đội “cận vệ” bảo vệ chị đại María gồm Gwanbi, Baqwe với Póg nằm trên sàn, để dễ nghe ngóng âm thanh. Nhóm đổ bộ chiếm tàu cũng ở đây, sau đó tới các đội khác. Những tân binh chiêu mộ từ La Maestro del Mar hầu hết đều rất vui vẻ gia nhập khi biết El Draque trả lương theo tháng chứ không phải chuyến đi, và mười doubloon một thủy thủ bình thường cũng dư xang sống an nhàn cả năm, nên họ cực kỳ nhiệt huyết. Họ la liệt cùng mọi người ở phần còn lại, kéo dài lên tới gần mũi tàu, nơi bị ngăn lại để làm buồng riêng cho trục kéo neo.

Bình thường, mọi người đi ngủ lúc mười giờ đêm và dậy vào năm giờ sáng hôm sau, ai mệt quá có thể ngủ trước. Dù sao ban đêm cũng là thời gian tự do, trừ khi có biến. Những ai trực đêm sẽ thay phiên nhau lên, đi lại rất nhẹ nhàng để tránh làm người ta thức giấc. tàu đi giữa biển như chiếc nôi gặp cánh tay dưa, dập dìu lên xuống, qua lại nhẹ nhàng. Võng theo đà, nhè nhẹ đung đưa, ru người vào giấc ngủ say. Các ô cửa pháo trên này, nơi cách xa mặt biển, được mở xen kẽ nhau để khí trời tràn vào, vừa thông thoáng lại mát mẻ, thư thái, dễ ngủ. Rất may biển lặng, cảm giác mới dễ chịu thế.

Bây giờ, cũng sắp đến giờ ăn sáng rồi. Trừ các bữa được phục vụ chung, người nào muốn có ăn riêng thì phải trả tiền, giống như cách các nhà trọ làm vậy. Giá tiền cũng thay đổi khá nhiều, nhưng thường sẽ không vượt quá ba doubloon bao giờ. Phần ăn lớn và ngon nhất tàu, thịt hầm khoai tây ăn với bánh mỳ, nêm gia vị đắt tiền của phương Đông cũng chỉ vừa ngay giá ba đồng, và đó thực sự là cao lương mỹ vị, sánh ngang với các nhà hàng hạng sang. Còn bánh mỳ mặn, loại bánh mỳ khô queo, cứng như đá và mặn đến nỗi tưởng chừng cái ruột làm từ muối chứ chẳng phải bột nở, có giá chỉ vào tầm một peso, tương đương một phần tư escudo Iberia. Cũng đồng nghĩa, thứ Gwanbi ăn ban nãy có giá chỉ là… một phần ba mươi hai doubloon!

Dĩ nhiên, María vẫn chưa ăn gì. Chỉ kẻ điên mới tâp thể dục khi đang no bụng.

Elena cũng chưa ăn gì. Nhưng cô không có vẻ gì vội vã. Trong túi áo có sẵn hai ổ bánh mỳ, lấy lúc căn tin phục vụ những suất đầu tiên, công chúa đưa một cái cho María. Nhận nó, cô nàng cảm ơn, rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Sau đó, cô lần tay xuống lưng quần, lấy cái bình đựng nước. Ngửa cổ tu ừng ực, không để rơi mất giọt nào, người con gái ấy khà một hơi rõ sảng khoái, rồi tập trung vào việc.

Tất cả, đám Annatar’re đã thấy hết.

~oOo~

- Vậy, cô có vấn đề gì với tôi, quý cô de la Leon?

Ngồi trên chiếc trường kỷ dài đối diện bàn làm việc, vây quanh là số kho báu dư sức khiến kinh tế Iberia siêu lạm phát ngay tức khắc, thuyền trưởng Martin hỏi người đối diên mình. Cận vệ Eleonora của công chúa, người đáng ra giờ này phải đang thưởng thức bữa sáng hay chạy về bên chủ, lại đang làm gì ở đây? Cô không mang vũ khí, nhưng với kinh nghiệm đi biển đánh trận lâu năm, Martin vẫn nghi ngờ. Đã mang đến cái chức đó, không bao giờ có chuyện ngồi yên chịu trận cả, nhất là khi bị cuop81 bắt giữ. Có thể cô ta đang giấu con dao nào đó thì sao?

Tất cả súng Martin đeo trên thắt lưng và chiếc đai trước ngực đều đã lên đạn đầy đủ. Chỉ cần Eleonora có động thái đáng ngờ, ông sẽ bắn ngay. Kinh nghiệm của lão thủy thủ năm chục năm tuổi đời, ba mươi hai mùa đông với nghề này mách ông phải dè chừng. Không như Elena thuộc dạng chấp nhận tất cả hay Camine chỉ giỏi thể hiện ngoài mặt, bụng dạ nhút nhát, cô gái này mới đáng lo ngại.

Tuy nhiên, ông sẽ nghe cô nói.

- Có việc gì, cứ nói đi.

- Vâng, cảm ơn thuyền trưởng.

Eleonora cúi đầu. Phong thái cực kỳ ung dung, khoan thai, hoàn toàn không có vẻ gì mờ ám. Nhưng chính thế mới đáng đề phòng nhất.

Ngẩng lên, cô nói:

- Về cô María và cậu Antonio…

- Cô đã biết bao nhiêu?

Bất ngờ đổi tông giọng, không còn vẻ từ tốn nữa, thay vào đó lại như thể cơn bão sắp đến, thuyền trưởng hỏi ngay. Eleonora đem chuyện đêm qua kể, rằng con gái ông đã nói gì, những lời của Isla, người hầu cũ của dòng họ Santa Anna, cũng như câu chuyện của Antonio. Họ đều mang họ Santa Anna, dù bên cha bên mẹ, nhưng không nhầm đi đâu được. Chưa kể Antonio còn có thêm họ de la Vega, dòng họ hầu tước xứ Media nổi tiếng. Nếu thân thế thực sự như vậy, nghĩa là hai người ấy cũng thuộc dạng đại quý tộc. Vậy tại sao lại…

- Tôi biết ngày này thế nào cũng đến mà.

Vỗ trán, thuyền trưởng nói:

- Ngồi xuống đi, quý cô. Hôm nay cô ở đây với tư cách thủy thủ của El Draque, chúng ta ngang hàng. Nhưng nhớ điều này. Nếu cô hé môi nửa lời những chuyện hôm nay cho bất cứ ai ngoài tôi, con gái và thằng An, thì cô sẽ “được” chăm sóc theo cách không người phụ nữ nào muốn. Rõ chứ?

Cùng lời đe dọa, thuyền trưởng để ngón tay bên trái thành hình cái lỗ, rồi lấy ngón giữa tay phải đút vào. Eleonora tái mét mặt, tóc gáy dựng ngược. Lão này không đùa, hắn hoàn toàn nghiêm túc. Nếu trái lời, cô có thể sẽ thực sự trở thành đồ chơi cho đàn ông trên tàu.

- Thế nào, vẫn muốn biết chứ?

Ngập ngừng một lát, cô gật đầu.

- Vâng! Nhưng tôi muốn ông biết điều này trước, coi như trao đổi công bằng.

- Điều gì?

- Họ thực sự của tôi… không phải de la Leon. Nó là de la Santa Anna! Tên tôi là Eleonora de la Santa Anna, con gái của Juan Carlos, con trai trưởng của dòng họ!

- Cái…

Lần này, đến lượt thuyền trưởng kinh ngạc thực sự. ông trố mắt, đứng phắt dậy, miệng lắp bắp không thành lời. Phải mấy phút sau, gã đàn ông ấy mới bình tĩnh được. Ngồi lại xuống trường kỷ, mặt vẫn đương tái nhợt, ông nhìn thẳng vào mắt cô, vào nàng hiệp sĩ với mái tóc vàng hoe như lúa chín ngoài đồng, uốn lượn xoăn lại tựa nước xoáy hút xuống nơi biển sâu vô cùng vô tận.

Hít sâu cho bình tĩnh lại, Martin hỏi:

- Có thật không?

- Vâng, thưa ông. – Eleonora gật đầu.

- Từ từ, từ từ… Cha cô là Carlos? Có gì chứng minh không?

- Vâng, nếu ngài muốn. Cha tôi, Juan Carlos Felisimo Augustine de Santa Anna từng nói, sau này có gặp một người cao lớn, râu ria xồm xoàm và che một mắt thì hãy đọc bài thơ này.

- Được thôi. Đọc đi.

- Vâng.

Eleonora bắt đầu đọc. Và chính khi ấy, cơn rùng mình chạy dọc qua sống lưng Martin.

“Ô hô, tất cả cùng nhau

Giương cho lá cờ này thật cao

Khi gió thổi vượt qua boong tàu

Ta giong buồm dưới bầu trời đầy sao.”

- Chính là nó!

Không sai đi đâu được! Bài thơ đó do thuyền trưởng cũ của El Draque chế ra, và dùng nó như “mật khẩu” giữa các thành viên trong tàu. Khi ấy, họ có cứu hai người quý tộc Iberia, và cho chị em nhà đó gia nhập tạm thời. Đi cùng nhau tầm hai, ba năm thì chia tay, chị em nhà đó ở lại Tartaruga. Cậu em trai nghe nói đã quay về đất liền, lấy một cái tên giả và gia nhập giới thượng lưu. Vả lại, không nhiều người biết tên đầy đủ của chàng trai đó. Khi nghe Eleonora nói, ông đã tin phần nào. Và bài thơ thì chẳng nhầm vào đâu được. Tuy nhiên, vẫn có gì đó sai sai ở đây.

Dòng họ Santa Anna đã suy tàn, điều đó hôm qua khi dẫn hai cô hầu đi, Isla đã nói vậy. Nhưng Antonio lại được học trường dành cho con cháu quý tộc, lại còn là con nhà de la Vega, nơi không thể nào có chuyện thường dân vô được. Eleonora dùng họ de la Leon, nhưng lại là con gái của Carlos, người còn hơn cả bạn cũ của thuyền trưởng. Cậu ta quay về Iberia, vậy thì giả thuyết hợp lý nhất là thế này: Juan Carlos đã thay tên đổi họ khi về, bởi cậu ta từng làm cướp biển. Hơn nữa nhà Santa Anna khi đó yếu hoặc không còn nữa, nên cũng chẳng có nơi để về. Carlos dùng họ giả để làm việc, leo từ từ lên trên, hoặc chơi dơ hơn chút là đút lót để có tước vị. Như thế nào ông không biết, nhưng rõ ràng xơi được con gái nhà hầu tước không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng vậy lại xảy ra một chuyện khác: Nếu Eleonora và Antonio là chị em cùng cha – cho ít nhất là cùng cha đã – vậy tại sao chúng nó không nhận ra nhau?

- Có phải ông đang nghĩ chuyện tôi với Antonio cùng cha mà không biết nhau không ạ?

- Cô nhận ra à?

- Vâng, dù sao tôi cũng từng được đào tạo làm mật thám.

“Mật thám cơ à?”, Martin nghĩ bụng, “Không ngờ nhìn vậy mà nguy hiểm gớm!”.

- Việc đó tôi xin tạm thời không tiết lộ.

Cúi đầu, Eleonora nói.

- Bây giờ chưa nói, mai mốt nói. Cứ từ từ.

- Cảm ơn ông… Hay “con” nên gọi là “dượng” ạ?

- Carlos đã nói nhiều nhỉ?

- Dạ.

- Trên tàu thì cứ xưng hô như trước. Đừng để lộ chuyện này, chỉ càng phức tạp. Tôi cũng nói với Antonio như vậy, và thằng bé nghe theo rất tốt. Chỉ có María cứng đầu quá nên chịu.

- Vâng.

- Rồi, giờ thì…

Martin mang những chuyện ngày xưa, điều ông giấu kín đã hàng thập niên, ra kể cho một người mới hôm trước vẫn còn xa lạ. Tuy nhiên, ông không đi sâu vào chi tiết hôm nay. Chỉ những điều hệ trọng nhất.

- Vậy ra María thực sự là con gái cô Isabella…

Nghe hết, Eleonora sầm mặt xuống. Người đó, cái người “đãng xợ” hôm qua tới dằn mặt Camine, chính là bà con của mình. Điều đó giải thích cho phần “de la Santa Anna” trong tên cô ấy, lấy từ họ mẹ. Nhưng hơn hết, cái chết của Isabella de la Santa Anna mới thật sự sốc. Cô bị giết ở Tartaruga, bởi đám lính Iberia bất ngờ ập vào. Khi chuyện xảy ra María mười một tuổi.

Lũ lính đó, dưới quyền đề đốc Salazar, đã thỏa sức hãm hiếp phụ nữ trong trấn, bất kể họ có là da gì, tuổi tác ra sao, cầu xin thế nào đi nữa. Trẻ con cũng không tha. Với tư tưởng coi mọi người tại đó đều có dính dáng tới hoạt động hải tặc, chúng cướp phá các cửa tiệm, vơ vét tất cả rượu, bắt giam đàn ông và thay nhau làm tình phụ nữ. Ai chống cự sẽ bị bắn hay dùng lê đâm chết. Rất nhiều người chỉ là thương nhân ghé qua cũng bị bắt phải chứng kiến tội ác kinh hoàng ấy.

Isabella, tuy đã chấp nhận tự nộp mình, đã chống trả tới ùng khi đám lính phát hiện María. Vốn là quý tộc, lại từng tham gia hàng chục trận chiến, một thân một kiếm, cô đã đẩy lui đám lính đồi bại. Tuy nhiên, một tên đã luồn được ra sau và đánh vào gáy, khiến cô bất tỉnh. Isabella bị chính Salazar cưỡng hiếp suốt bốn tiếng, trong khi María bị hắn lột truồng, trói lại trước toàn dân thị trấn cảng và bị buộc phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị tên súc vật đó làm nhục.

Tởm lợm hơn, hắn cho phép quân lính tới sờ mó, nắm bóp, thọc tay vào chỗ kín và bắn thứ nước nhờn trắng đục ô uế đó lên thân thể môt bé gái! Cuối cùng, chơi chán chê, Salazar tự tay treo cổ Isabella trên sào néo buồm trước của kỳ hạm hắn, khi ấy trớ trêu thay, chính là La Maestro del Mar, và gọi đó là “hình phạt cho lũ cướp biển cặn bã”. Cú sốc ấy quá lớn với cô bé mới sang tuổi mười một, khiến tâm trí María thay đổi hẳn.

Nghe đến đấy thôi, Eleonora đã không còn vững lòng mà tiếp nữa. Nước mắt trào ra ướt đẫm khóe mi, lăn dài trên đôi gò má hồng hồng. Quỳ thụp xuống, đập tay lên đống xu vàng, cô gào lên trong cơn khóc nghẹn.

- Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn! Thằng khốn đó có còn là người không vậy! Với phụ nữ… và cả trẻ con nữa! Khốn nạn! Khốn nạn!

- Bây giờ khóc cũng chả được gì.

Khoanh tay lại, Martin nói.

- Những điều đó tôi chỉ biết được khi ông chủ quán rượu chỗ Isa làm việc kể lại. Xác cô ấy bị chúng vứt xuống niển, cột mấy quả tạ nặng để không còn nổi lên được nữa. María bị chôn sống, ngập tới ngay dưới ngực để tụi lính còn có thể mơn trốn và làm chuyện bậy bạ với con bé. Nó bị bịt miệng, gào khóc chẳng ra tiếng. Sau khi tên Salazar rút đi, người ta phải mất một lát tự cởi trói để ra đó.

Chuyện đó chưa bao giờ dễ dàng, Martin nói, và không bao giờ. Chứng kiến mẹ, chị, em, con gái của mình bị cưỡng hiếp trước mặt bởi một đám súc sinh đội lốt người, trong khi bản thân bất lực, chỉ có thể cắn môi đến bật máu và nuốt nước mắt vào, ngay cả người đàn ông sắt đá nhất cũng không thể. Người dân Tartaruga, những người vô tội, đã cùng nhau dựng một tấm bia tưởng niệm tai họa ấy. Tội ác đó, tội ác của những kẻ tự nhận mình là “hải quân Iberia”, sẽ không bao giờ được tha thứ. Cướp biển trên toàn Keraenean thề sẽ giết Salazar, băm vằm ra cho hả dạ, vì đã dám đụng tới căn cứ thứ hai của họ. Riêng Martin và thủy thủ đoàn El Draque, đó còn là sự sỉ nhục, và mối thù với chính rồng đen.

Bớp chặt tay vào, thuyền trưởng nói những lời như pháo bắn, như âm thanh từ Địa ngục dội về:

- Tôi sẽ không dừng lại, Eleonora. Không, cho tới khi lôi được thứ chó biển già mất dạy, đốn mạt, vô liêm sỉ, mất nhân tính,… đó ra khỏi hang ổ của hắn, giết và treo lên như con chó, như cách hắn đã làm với Isa của tôi, thì con rồng này sẽ không dừng lại! Chết tiệt! Đợi đó thằng chó biển!

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.