Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mũi tên

Tiểu thuyết gốc · 3974 chữ

Ngọn lửa đỏ rực bao trùm lấy cả không gian, sức nóng dữ dội từ sát chiêu của Hồng Long tỏa ra khiến cho những kẻ phục kích cũng phải nóng bức một cách khó chịu. Mặt đất lúc đó cũng bị nung nóng phát ra những âm thanh tách tách nho nhỏ.

Thế nhưng chỉ một ngọn lửa của Hồng Long thì làm sao có thể cản được sức mạnh của mũi tên kia đang trực trào tiến về phía họ. Không kịp suy nghĩ, Bạch Hàn gượng người, nghiến chặt răng, Vô Hình kiếm hiện ra trong tay cậu. Hướng về phía mũi tên kia, Bạch Hàn quát lớn đồng thời vung mũi kiếm trong tay mình. Cả không gian gần như ngay lập tức hóa thành màn băng mờ lạnh buốt:

- Cực hàn khí, Băng Phong Vạn Lý!

- Nghe theo lệnh điều khiển của ta. Nhân Quả Chi Năng!

Từ người của Tôn Giang liền phóng ra vô số sợi tơ trắng mỏng manh. Trong tay cậu không biết từ lúc nào đã xuất hiện Sự Sống. Những sợi tơ trắng từ giây phút Sự Sống xuất hiện liền hóa thành trong suốt, một đóa Mạn Đà La thủy tinh kết lại bằng tốc độ mắt thường không thể thấy được phóng về phía mũi tên kia. Thế nhưng có ai biết được, cũng trong giây phút ấy, cơn khát máu điên cuồng kia lại một lần nữa làm cho Tôn Giang phải tận lực kiềm chế.

Ba luồng sức mạnh hiển hiện, không gian liền trở nên rạn nứt. Nhưng mà ba người họ cũng phải gánh trên người áp lực khủng khiếp của thứ vũ khí cổ xưa kia. Rất nhanh, ngay cả lỗ chân lông của họ cũng bắt đầu tươm máu. Và cũng rất nhanh, không gian run rẩy dữ dội.

- Mẹ kiếp, vỡ ra cho ta. Không Gian Phá Toái!

- Vỡ!

- Vỡ!

Cả ba người đều đồng thanh, ý chí của họ như hòa thành một khối. Dù cho trước mặt họ là thứ sức mạnh chết người nhưng mà họ không hề lùi bước. Họ vẫn cứ thế, vẫn kiên cường đối mặt với thử thách sống chết mà không chút nhăn mày.

Thế nhưng mũi tên kia vẫn dũng mãnh như cũ. Nó như một vị thần không màn bất kỳ thứ gì xung quanh, bằng tốc độ bình thường, nó nhích lên từng tấc, từng tấc. Thậm chí, ngay cả những nguồn sức mạnh xuất phát từ thần binh cũng chưa đủ để cản nó lại. Nó thậm chí còn đang chậm rãi hấp thụ sức mạnh xung quanh mình, càng hấp thụ, uy áp nó mang đến lại khủng bố thêm một chút.

Thời khắc ấy, một thứ âm thanh bén nhọn bỗng vang lên, sau đó là thứ âm thanh của thiên binh vạn mã đang tấn công về phía trước.

Nhất Hạ một thân áo đen, tay cầm Vô Cực Hoàng Tiêu đưa lên miệng thổi. Âm thanh vang vọng cả bầu khí quyển, đất trời cũng muốn sôi trào điên loạn.

Thời gian trong khoảnh khắc đó như ngưng đọng lại. Nếu như có Phi ở đây chắc hẳn cậu ta sẽ nhận ra thứ này là gì. Không gian, thời gian lúc này như hòa vào nhau thành một khối, sau đó… nó nổ tung ra, tạo nên thứ được gọi là không gian phá toái.

Một cách thật chậm rãi, mũi tên kia dần dần bay vào bên trong vùng không gian hỗn loạn ấy rồi biến mất không một chút dấu vết. Không ai biết bên trong không gian đoạn lưu ấy là gì, chỉ biết rằng quyết định này làm cho bọn họ phải hối hận về sau.

Mũi tên đã biến mất, áp lực khủng khiếp kia cũng không còn. Nhưng mà cái giá phải đổi chính là cả người họ đều là máu, một người máu đúng nghĩa.

Ngay khi áp lực kia biến mất, cả bốn người họ liền ngã xuống, ngất lịm đi vì quá sức.

- Đệch, bọn mày ngủ trong giờ phút này được à. Ê, giờ này không phải giờ ngủ đâu các bé.

Phong Lam nghiến răng cằn nhằn. Quả thật là giờ này không phải là lúc để nghĩ ngơi, tứ bề thọ địch, chỉ còn lại Phong Lam, Quân Bá và các cô gái là còn chiến đấu được.

- Vân Điệp, Phù Dung, nhường bọn này cho các cô đấy.

Vân Điệp lạnh lùng mỉm cười, người ta thường nói, hoa đẹp đều có gai, vậy thì Vân Điệp chính là đóa hoa đẹp nhất, bởi vì cái gai của cô nàng thuộc hàng độc nhất, cũng là mạnh nhất vào lúc này.

Không có tính hiệu báo trước, màn sương máu từ người cô hiện ra, bao trùm cả một vùng rộng lớn. Ngước mắt nhìn màn sương máu màu đỏ dưới nền trời oi bức, chẳng hiểu sao tất cả đều có cảm giác lạnh sống lưng và khó chịu.

Trong khoảnh khắc đó, thanh âm nhẹ nhàng của Bạch Linh Lung trong tay Phù Dung cũng vang lên, chiến trường lập tức chuyển biến.

Bởi vì có sức mạnh điều khiển tâm trí của Bạch Linh Lung nên đám quân kia dĩ nhiên không thể chạy được rồi, duy nhất chỉ có hai tên là tránh thoát một kiếp ấy.

- Rút.

Ngay khi mũi tên kia biến mất, ngay khi áp lực kia không còn nữa, thanh niên tuấn tú kia lập tức kéo tên mù kế bên mình bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.

Người ta từng nói, con đầu đàn vốn dĩ không phải con mạnh mẽ nhất mà phải là con chạy trước khi mối nguy hiểm kéo đến. Và tên này quả thật là một kẻ có khả năng làm đầu đàn. Khả năng nhận biết nguy hiểm của hắn rất chuẩn xác, ngay khi hắn rời khỏi chỗ nấp, màn sương máu màu đỏ liền bao trùm cả không gian. Mùi tinh huyết bốc lên nồng nặc.

Không nghe bất kỳ tiếng động nào, màn sương máu kia bốc lên rồi cũng biến mất nhanh như chưa từng xuất hiện. Lưng tên tuấn tú kia lúc này đã ướt đẫm, bởi vì hắn đã nghe tên mù cạnh bên nói:

- Tất cả... chết hết rồi...

Tay hắn run lên từng hồi, cố gắng giữ vững bình tĩnh, hắn ấp úng:

- Không một ai...

Hắn không nói hết, tên kia đã khó khăn gật đầu.

- Con khốn kia là một kẻ đã đạt đỉnh Power Vô Cực...

- Mẹ nó. Chạy thôi.

Cả hai lập tức quay lưng bỏ chạy như chưa bao giờ chạy, bỏ chạy vì cái mạng nhỏ của bọn chúng lúc này vẫn như mành chỉ treo chuông. Tên mù trong lúc loạng choạng lên tiếng hỏi:

- Đi đâu đây huynh?

- Vượt qua sa mạc, đến Hỏa Diệm thành.

Bóng của cả hai dần khuất sau những đụn cát vàng cao vút.

Ở phía bên này, Vân Điệp hướng về phía hai tên kia đã bỏ chạy mà cảm thấy khó chịu. Dưới tay cô vậy mà vẫn có hai người chạy thoát, không biết hai tên này là may mắn hay do cô đã giảm sút tay nghề đây.

Phong Lam bước lại gần Vân Điệp hỏi nhỏ:

- Thế nào rồi?

- Xong rồi.

Vân Điệp lạnh lùng trả lời. Quân Bá cười khổ vỗ vỗ vai Nhất Hạ:

- Thông cảm cho cô ấy nghen. Đó giờ cô ấy khó chịu thế mà.

Dạ Nguyệt giờ đang dùng sức mạnh của mình chữa trị cho mọi người. Nhất là bốn tên Nhất Hạ, Hồng Long, Bạch Hàn và Tôn Giang. Mấy tên này bị là nội thương chứ không phải ngoại thương do mấy mũi tên kia. Dù rằng cô có sức mạnh Power chữa trị, lại thêm đã học một khóa ở chỗ Dược Thần và cũng như được nâng cấp sau khi vào cánh cổng kia. Thế nhưng thứ nội thương này quả thật cô chỉ mới thấy lần đầu, thành ra phải đến tối cô mới hoàn tất chữa trị cho mọi người.

Đêm, nhiệt độ sa mạc rơi xuống âm độ. Cả đám chỉ còn cách ngồi chụm lại với nhau, lấy Hồng Long làm trung tâm mà sưởi ấm. Dù sao thì thằng này cũng là một cây đuốc sống đấy, không nhờ thì biết dựa vào ai.

- Này, mũi tên kia… sao tao thấy quen quen đấy Hồng Long.

Tôn Giang trầm ngâm nói với Hồng Long giọng nghiêm trọng.

- Mày nói tao cũng chưa hiểu lắm. Tao với mày thấy nó lúc nào rồi à?

- Ừ, tao cũng không dám chắc. Chỉ là cảm giác thôi, cảm giác như đã từng gặp ấy.

- Thôi nào mấy bạn, cảm giác cũng đách có thể chứng minh là hai bạn từng gặp thứ khốn nạn vậy đâu.

Bạch Hàn cười cười nói tiếp:

- Sức mạnh của mũi tên đó bọn mày cũng thấy đấy. Ngay cả không gian phá toái lẫn hai thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí, một thanh thần binh còn chẳng phá hủy nổi nó thì bọn mày có thể gặp được khi nào đấy phỏng.

- Ài… tao cũng chỉ thấy sao nói vậy thôi mà.

Đúng vào lúc này, Phù Dung chợt kéo khẽ tay Tôn Giang chỉ chỉ lên bầu trời đêm:

- Sao băng kìa.

- Ừ, thấy sao băng là có thể ước đấy.

Tôn Giang cười tươi trả lời Phù Dung, bất chợt, nhật ra điều gì đó, Tôn Giang ngẩn phắt đầu lên nhìn bầu trời với những vệt sáng mà sao băng vừa để lại.

- Sao băng!!!

Cả Hồng Long và Tôn Giang đồng thanh nhìn nhau sững sờ. Cuối cùng họ đã nhớ ra được rằng họ đã trải qua cảm giác này lúc nào, tại sao lại có thể cảm nhận quen quen đến vậy.

Trong không gian tinh tú, thành phố cảng Ngân Lệ.

Hai món thần khí Cửu Long tiễn và Hồng Hà cung.

- Tôn Giang, không lẽ…

Hồng Long ấp úng, mà Tôn Giang cũng cố đánh nước bọt một cái.

- Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ. Mày nói thử xem… ha ha…

Tôn Giang vừa nói xong cũng cười gượng mấy tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn hai tên này như hai thằng quái dị. Quân Bá cười cười:

- Thôi nào các chú, đừng có bị ám ảnh thế chứ.

Không thèm để tâm tới tên kia, Tôn Giang quay qua con mọt sách Phong Lam:

- Mày chắc sẽ biết về Hồng Hà cung và Cữu Long tiễn chứ.

- Ừ, tao có biết. Nghe nói nó là vũ khí tối thượng, sức mạnh ngang hàng với Vô Thượng Cổ Thần Khí. Nếu mũi tên bắn ra bởi Hồng Hà cung thì uy lực đủ khiến cho các thần khí phải khiếp sợ.

Quân Bá lúc này nói chen vào:

- Nghe sư phụ tao từng nói, một khi Hồng Hà cung bắn ra Cữu Long tiễn thì chỉ có sức mạnh hợp nhất của Vô Thượng Cổ Thần Khí mới đủ khả năng ngăn chặn. Mỗi một mũi tên bắn ra thì mũi tên sau lại mạnh hơn mũi tên trước gấp đôi. Chín lần như thế… đủ để hủy diệt cả thiên địa đấy.

Bạch Hàn lúc này chợt thắc mắc, mà dường như cậu cũng đã nhìn ra điều gì đó:

- Khoan khoan đã nào các chàng trai. Các chàng trai có thấy nó vô lý không. Giữa cái chốn này thì lấy đâu ra thứ vũ khí khủng bố đến vậy? Hơn thế nữa còn đem đối phó với bọn mình. Có phải đề cao nhóm này quá rồi không?

- Nhớ lúc tao kể với bọn mày về tòa tháp cổ trên đảo quốc Ngân lệ không? Mũi tên và cánh cung kia đem lại cho bọn tao cảm giác hệt như lúc sớm. Một thứ cảm giác khó chịu, áp bức, linh hồn thậm chí cũng rung động theo ấy.

- Nhưng mà…

Hải Yến chen vào, cắt ngang lời Bạch Hàn:

- Em nghĩ anh Tôn Giang nghi ngờ cũng không sai. Các anh thử nghĩ xem, có vũ khí nào mà ngay cả Vô Hình kiếm, Vô Cực Hoàng Tiêu lẫn Sự Sống xuất kích cũng đấu không lại không.

Phong Lam lúc này mới trầm ngâm lên tiếng:

- Một, là ba đứa bây yếu xìu. Một mũi tên cũng cản không được.

Nghe mùi muốn nổi đóa rồi đấy, Phong Lam nhanh chóng nói tiếp:

- Hai, nó không phải là Cữu Long tiễn như tụi mày nghi ngờ, chỉ là một mũi tên ngang tầm thần binh do một kẻ mạnh mẽ phóng ra nhằm hạ sát cả bọn. Ba, nó thật sự là Cữu Long tiễn, nhưng mà tao vẫn chưa nghĩ ra lý do tại sao Cữu Long tiễn lại xuất hiện chỗ này.

Cả bọn nghe qua ba tiêu đề mà Phong Lam vừa nói liền im lặng một chốc.

- Tao không nghĩ vế một là đúng. Vô Hình kiếm của Bạch Hàn dù rằng chưa thể hiện hết sức mạnh nhưng dù sao cũng là Vô Thượng Cổ Thần Khí, ngay cả tên Tử Thiên kia cũng phải nể một phần thì không có chuyện yếu được. Mà ngang hàng với nó, Vô Cực Hoàng Tiêu cũng chắc chắn không thể yếu hơn tẹo nào. Chỉ là hai thằng này chưa kích hoạt được hết sức mạnh thôi.

Tôn Giang đưa ra lời nhận xét của mình. Sau cậu ta, Quân Bá cũng chen vào:

- Ở vế thứ hai, tao nghĩ là không phải. Không phải khoe chứ chín mươi phần trăm vũ khí mạnh mẽ trên thế giới này tao đều biết. Đừng có nhìn tao vậy, học việc lò rèn của Quỷ sư phụ phải biết đặc tính, công dụng của từng thứ kim loại, cũng phải hiểu rõ kết cấu và sức mạnh của những thần binh trong binh khí phổ. Đứng đầu là chín món Vô Thượng Cổ Thần Khí, sau đó Ngoại thiên thần khí Hồng Hà cung và Cữu Long tiễn, tiếp sau chính là Ngũ đại thần binh. Tao chưa nghe nói còn có thứ vũ khí nào mà Vô Thượng Cổ Thần Khí không thể chặn được ngoài cây cung và mũi tên kia.

Lấy hơi một cái, sau đó Quân Bá nói tiếp:

- Với lại, một kẻ nếu như đem mũi tên mạnh ngang với Ngũ đại thần binh phóng ra, kích hoạt với sức mạnh của hắn mà làm cho Vô Hình kiếm và Vô Cực Hoàng Tiêu không cản được thì chắc hắn cũng phải chức cao quyền thế chứ ai lại đi ở cái xó này.

Tôn Giang lại nói tiếp:

- Thật ra thì vế thứ ba của Phong Lam xem ra cũng có lý một chút đấy. Vốn dĩ vạn vật đều có duyên số và nhân quả, tao nghĩ rằng rất có thể vì một lý do gì đó mà tên kia chó ngáp phải ruồi, ngáp trúng cái thần binh vô địch thiên hạ ấy.

- Nhưng mà sao lại phải đem ra đối với với mình?

Phù Dung cũng có thắc mắc chung với Bạch Hàn. Phong Lam lúc này bật cười:

- Chuyện dễ lắm, rất có thể hắn nghĩ rằng chỉ cần đem mũi tên ra là giải quyết được mọi chuyện nên lần nào hắn cũng dùng nó, dùng đến mức quen tay ấy. Chứ chắc gì đã là nhắm vào chúng ta.

Lúc này Nhất Hạ mới chợt nhớ ra thứ gì đó:

- A, mày không nhắc tao cũng không để ý. Lúc đi mua đồ, mấy người trong chợ có nhắc về một đám cướp mà thương nhân gặp phải bọn chúng đều bị giết sạch. Chết trong khoảnh khắc mà không làm được gì. Chắc hẳn chính là đám cướp mà chúng ta gặp hồi sớm đấy.

- Cũng có thể.

Cả bọn gật gù. Sau đó họ bàn với nhau một vài chuyện nữa rồi chìm vào giấc ngủ. Dưới cái lạnh âm độ, cũng may nhờ có mấy miếng da Hàn Sa Trùng mua từ lúc mới xuất phát nên cả bọn mới có thể qua đêm được. Chứ không thì rét chết chứ chả chơi đâu.

….

Cũng vào lúc này, trước mặt Phi và hai cô nàng xinh đẹp là một vùng đất chết. Những loài cây nơi đây khẳng khiu đến kỳ lạ trong tình trạng nửa chết nửa sống. Những bức tượng đổ nát rơi vãi xung quanh minh chứng cho nơi đây từng là một vương triều rộng lớn. Dẫn hai người đi thêm một đoạn, một mùi tanh tưởi khó ngửi bổng chốc cuốn đến làm họ phải nhăn mặt.

- Hay là hai em ở lại bên ngoài, một mình anh vào là được rồi.

Nhìn thấy hai cô gái mình yêu thương khó chịu như vậy, Phi có chút không nỡ.

Tuyết Liên che mũi, tuy khó chịu nhưng cô nàng vẫn trả lời một cách chắc nịt:

- Anh đi đâu, em đi theo đó. Anh cứ muốn bỏ em lại là thế nào đây?

Hoàng Linh lúc này cũng xen vào, tuy mặt cô cũng có nhăn đôi chút:

- Tuyết Liên nói đúng đấy, anh lại bỏ em ở bên ngoài thì con thần thú kia kéo đến thì làm sao. Không phải anh muốn nó…

Phi chợt siết tay hai người rồi cười khổ:

- Được rồi, được rồi. Hai em đi theo anh, nhưng có chuyện gì phải chạy trước đấy.

Hoàng Linh cười khẽ:

- Biết rồi, anh đừng có coi em như bình hoa thế được không. Dù sao em cũng từng là Phó thống lĩnh Tử Vong thành.

Phi bật cười xoa đầu cô ấy:

- Ừ, anh xin lỗi.

- Còn em nữa, em cũng được việc chứ bộ.

- Ừm ừm, được việc, ừm ừm…

Cả Phi và Hoàng Linh đều lơ cô nàng. Điều này làm cho Tuyết Liên phùng má giận dỗi đi trước suốt cả nửa ngày, mà nửa ngày này thì hai tên đi phía sau luôn miệng cười thầm. Giận rồi đấy, mới chọc có xíu đã giận hờn rồi kia kìa.

Giỡn thì có giỡn đấy, nhưng Phi luôn quan sát xung quanh một cách cẩn thận. Nơi này ngoài những cơn gió mang tới mùi tanh tưởi kia thì chẳng có gì, bóng cây, ngọn cỏ đều đã chết héo một cách bất thường.

Đi thêm một đoạn, Tuyết Liên bỗng dừng chân lại. Phi lập tức bước lên che trước cô:

- Sao vậy em?

- Anh… anh nhìn kìa…

Nương theo ngón tay mà Tuyết Liên chỉ, dưới ánh trăng mờ nhạt u ám, những bóng người dần hiện ra. Im lặng mà kỳ dị, một nỗi sợ không tên bỗng chốc len lỏi vào từng sợi lông tơ cả ba.

- Xin chào…

Phi cất tiếng giữa không gian yên tĩnh. Thế nhưng đáp lại cậu ta vẫn là sự tĩnh mịch quá mức của vùng đất chết. Nắm tay Tuyết Liên vỗ vỗ mấy cái để cô yên lòng, Phi chậm rãi, cẩn thận bước về phía trước vài bước. Những bóng người kia cũng dần dần hiện ra trước mắt cậu ta. Đó là những bức tượng người với hình thù kỳ dị và quái đản.

- Dường như… họ đang sợ hãi và chạy trốn điều gì đó.

Hoàng Linh kéo tay Tuyết Liên bước lại gần Phi, sau đó đưa ra lời nhận xét.

- Ừ, anh cũng nghĩ vậy.

Bất chợt Hoàng Linh ngã quỵ xuống, ôm đầu tỏ vẻ đau đớn. Phi ngay lập tức lao đến đỡ lấy cô hỏi dồn:

- Sao vậy em? Chuyện gì…

- Đầu em… có nhiều người la hét quá… nhiều…

Kéo Hoàng Linh vào ngực mình, Phi cố gắng trấn tĩnh cô:

- Ổn rồi, không sao, không có việc gì đâu. Anh ở đây…

Tuyết Liên cũng vô cùng bối rối, cô chỉ có thể nắm chặt lấy tay Hoàng Linh như để tiếp thêm sức mạnh. Cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, Phi lập tức ra quyết đoán:

- Chúng ta mau rời khỏi đây.

Tuyết Liên lập tức gật đầu, Phi liền bế xốc Hoàng Linh lên ôm chặt vào người mình, cậu quay qua Tuyết Liên:

- Đi thôi, bám theo anh.

- Dạ.

Cả hai liền quay ngược trở lại đường vào lúc nãy, thế nhưng đi được một chốc, Phi liền nhận ra có điều gì đó không đúng:

- Khoang đã, cái khung cảnh này…

Và Phi đã không nhận sai, cái khung cảnh này chính là nơi mà lúc trước Hoàng Linh phải ôm đầu đau đớn. Nói chính xác hơn thì Phi đã dẫn Tuyết Liên đi một vòng lớn xong lại quay trở về nơi bắt đầu.

Phần bối rối vì Hoàng Linh hiện giờ vẫn còn đang run lên từng chập, phần vì không thể quay lại con đường vừa đi, Phi có chút không biết phải làm gì, rất khác với cậu ta lúc bình thường, lúc nào cũng bình tĩnh và sáng suốt.

Bất chợt vào lúc này, Hoàng Linh nói khẽ trong cơn đau:

- Em… không sao. Đi… đi hướng kia…

Vừa nói cô vừa chỉ về phía sau các bức tượng. Tuyết Liên nhìn qua một chút rồi nắm lấy tay cô:

- Nhưng chị ơi… đó là…

- Em chắc không?

Phi dịu dàng hỏi một lần nữa. Hoàng Linh gật đầu khẽ khàng rồi lại vùi đầu vào ngực Phi. Đưa đôi mắt khó xử nhìn Tuyết Liên, Phi nói:

- Đi thôi Tuyết Liên.

Đưa cả hai xuyên qua những bức tượng người, mùi tanh kia lại một lần nữa bốc lên như đánh thức những thứ ám ảnh nhất trong tận sâu tâm can của mỗi người. Nắm chặt lấy tay Phi, Tuyết Liên cố dò dẫm từng bước về phía trước. Ngay cả Phi cũng không nói lời nào, tất cả sự tập chung của cậu ta đều đặt ở phía trước. Nơi mà càng hướng tới thì linh hồn cậu ta lại càng rung lên mãnh liệt.

Bóng trăng dần tàn, thế nhưng màn sương bao trùm vùng đất chết này lại không hề tan đi chút nào. Màn sương không thể nhìn bằng mắt mà chỉ có thể cảm nhận qua mùi hương không chút dễ chịu của nó. Ở sâu bên trong nơi đó, có ba bóng người vẫn đang dò dẫm từng bước chân của mình. Bởi vì xung quanh họ là rất nhiều những bức tượng người đang bỏ chạy ngược hướng họ đang đi.

Càng đi vào sâu bên trong, số lượng tượng người càng nhiều, mà những ngôi nhà đổ sập, những bức tượng lớn ngả nghiêng cũng càng nhiều hơn. Có lẽ như cả ba đã vào đến nội ô ngôi thành cổ xưa ấy. Thế nhưng bệnh tình của Hoàng Linh lại không chuyển biến tốt hơn mà lại ngày một xấu đi. Đến mức Phi đã nhiều lần muốn quay trở về nhưng đều bị cô biết được.

- Chúng ta phải tiến tới, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa.

Đó là câu nói của Hoàng Linh trong cơn đau giày xéo. Phi không nỡ, mà Tuyết Liên cũng không đành lòng để chị mình chịu đau đớn như thế. Nhưng với tính cách quyết liệt của Hoàng Linh cộng thêm cái việc không thể quay lại thì họ chẳng còn cách nào ngoài tiến về phía trước.

Khá lâu sau, cho đến khi mũi họ quen dần với mùi tanh tưởi kia, họ đã đến được một cánh cổng to lớn, dường như đây chính là cổng tòa lâu đài khổng lồ phía sau, nơi mà họ cần phải đến.

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind

Truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.