Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục kích

Tiểu thuyết gốc · 4019 chữ

Ngay khi Phi vừa định hình lại thì xung quanh cậu lập tức cuộn lên lớp sát khí dữ dội. Mùi tanh, mùi máu, mùi của cái chết, cứ thế bao quanh cả không gian, quấn quanh người cậu.

- Hửm?

Cậu thắc mắc, chuyện gì đây nhỉ. Và ngay khoảnh khắc cậu thắc mắc, từ trong bóng tối, vô số những cặp mắt đỏ rực như than hồng đồng loạt phát sáng hướng thẳng về phía cậu ta. Số lượng những cặp mắt ấy phải nói rằng vô cùng khổng lồ, mùi tanh cũng vì thế mà trở nên nồng nặc.

Phi bật cười nhìn chăm chú con Thiểm Điện Thử trước mặt mình.

- Muốn lấy số lượng đè chết ta đấy à. Ngươi có thể thử.

Ngay khi Phi dứt lời, con Thiểm Điện Thử đã hét lên một tiếng chói tay. Những cặp mắt đỏ rực trong đêm tối kia lập tức phóng ra, lũ lượt như cơn lũ khổng lồ, tanh hôi mùi của máu và của đất. Phi thoáng nhăn mặt, cậu biết rằng lúc này cậu không thể nào sơ suất hay bất cẩn được.

Vận sức mạnh, tốc độ của cậu đạt đến vận tốc tối đa. Không chút chần chừ, Phi lao thẳng về phía Thiểm Điện Thử, tay cậu ta xoẹt lên những tia lửa điện, vang lên những tiếng nổ tách tách liên hồi.

Ngay lúc Phi dừng chân trước mặt nó, cánh tay cậu ta vung lên, quả cầu điện dũng mãnh xé gió lao thẳng về phía trước. Thế nhưng bóng dáng của con Thiểm Thử đã biến mất, thay vào đó là cơn lũ chuột đen kịt lao về phía cậu ta.

Mấy con chuột thí mạng này nhiều lắm, thêm cái là bọn này không hề sợ chết, tinh thần cảm tử đạt đến đỉnh cao. Phi chỉ có thể chửi thề một tiếng rồi lập tức lui về sau. Thế nhưng sau lưng cậu cũng là cơn lũ chuột cuồn cuộn tiến tới, còn con Thiểm Điện Thử đã chui đến cái xó nào mất rồi.

Gian nguy không loạn, trước tình thế sau trước giáp công như vậy, Phi lập tức đạp mạnh vào không khí, xoay một vòng trong không trung, đồng thời cánh tay của cậu đập mạnh xuống đất. Những tiếng động ầm ầm vang lên chấn động dữ dội. Mặt đất nứt toát ra, bốc lên mùi chát khét.

Ngay sau đó, Phi liền đạp mạnh hai chân lần nữa, cả thân thể cậu ta lăng không trên không trung. Mà vào lúc này, mặt đất nổ tung, hoa lửa và những tia chớp gầm vang phát sáng cả một vùng rừng. Hóa ra trong khoảnh khắc cậu đập tay xuống đất kia, Phi đã vận dụng sức mạnh sấm sét đánh thẳng vào mặt đất nhằm tạo ra vụ nổ dữ dội ấy. Rễ cây và lớp mùn tích tụ suốt mấy ngàn năm vốn dĩ là thứ vô cùng dễ bốc lửa, kết hợp nhiệt độ cao của sấm sét, nó hóa thành vụ nổ đánh tung đám chuột thí mạng cùi kia bay tán loạn.

Mùi máu tanh nồng, mùi lũ chuột hôi hám, mùi thịt cháy khét, mùi của cây cối và đất cát bị đun lên bằng thứ nhiệt độ cao hòa lại với nhau tạo thành thứ mùi đặc trưng thật khó tả. Thế nhưng cũng nhờ vậy mà lũ chuột cảm tử kia đã chết đi rất nhiều, hoàn toàn không còn sự uy hiếp nào cho Phi nữa, điều mà cậu ta nên lo lắng hiện giờ chính là con đầu đàn, con Thiểm Điện Thử đã mất tích trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia.

Xoay người trong không trung, quét mắt nhìn xung quanh những tán cây rậm rạp. Lớp sương mờ ảo bao phủ mặt đất kia hệt như một tấm màn tự nhiên có thể che giấu hành tung của Thiểm Điện Thử. Thành ra, dù cho cặp mắt của Phi có tinh đến thế nào đi nữa cũng chẳng thể thấy được bóng dáng của con thú kia đâu. Cộng thêm việc nó được xem như loài thần thú có tốc độ nhanh nhất mặt đất, chuyện nó lủi đi mất dạng chỉ trong khoảnh khắc cũng có thể hiểu được.

Đáp xuống mặt đất, xung quanh cậu ta lúc này là đống hoang tàn do vụ nổ lúc nãy mang tới. Cũng vì vụ nổ này mà Phi cũng đã để mất dấu Thiểm Điện Thử lẫn cả hai chị em Tuyết Liên. Thế nhưng Phi biết, con Thiểm Điện Thử này chưa thể chạy đi xa. Nó vẫn còn lởn vởn đâu đó xung quanh nơi này.

Bản tính khát máu cộng thêm thiên tính nhút nhát của nó làm cho nó trở nên nguy hiểm một cách kỳ dị. Một khi nó đã nhắm con mồi nào đó, chỉ cần có kẻ tranh giành con mồi với nó thì Thiểm Điện Thử sẽ ẩn nhẩn mà đợi thời cơ. Chỉ cần kẻ địch của nó có một chút sơ suất, nó sẽ lập tức nhảy ra sơi tái luôn kẻ địch.

Bởi vì cái bản tính kỳ dị này của nó mà nó đã có thể chen một chân đứng ở hàng ngũ những con thần thú mạnh mẽ nhất thế giới này. Ngay cả những con thần thú đứng trên nó cũng có đôi phần sợ hãi.

Đáp xuống mặt đất, Phi chậm rãi ngồi xuống cảm nhận âm thanh xung quanh. Hiện giờ chỉ còn lại tiếng gió, tiếng của cây cối xào xạc và một chút âm thanh của những cây gỗ cháy dỡ. Thứ mà cậu ta đang đợi chính là một chút âm thanh phát ra từ con thần thú kia, chỉ cần một chút thôi là đủ.

Tuy rằng không cảm nhận được âm thanh của con thần thú, thay vào đó, trong đầu cậu ta bỗng chốc vang lên thứ âm thanh dịu dàng của Hoàng Linh.

- Em đây, anh đừng lo, bọn em vẫn ổn.

Thoáng chút ngạc nhiên, thế nhưng Hoàng Linh đã trả lời ngay cho cậu ta:

- Đây là sức mạnh của em. Có thể giúp em giao tiếp qua trí não với người khác. Con thần thú này ngăn không cho bọn em mở miệng nên…

- Không sao, hiện giờ em đang ở đâu?

Phi gấp gáp hỏi, cũng bằng trí não.

- Em không biết, Thiểm Điện Thử hiện giờ đang nằm im không nhún nhích.

- Em đã thử liên lạc với Tuyết Liên chưa, cô ấy không sao chứ?

- Dạ, con bé không có gì. Với lại con bé cũng đã thử giao tiếp với Thiểm Điện Thử nhưng không thành công.

- Ừ. Cả hai vẫn ổn thì anh có thể an tâm một chút rồi…

Phi còn chưa kịp nói dứt lời, Hoàng Linh đã xen vào câu nói của cậu:

- Anh ơi, nó đang di chuyển, rất chậm.

Gần như ngay lập tức, Phi cảm nhận được một sự chuyển động rất khẽ khàng. Thế nhưng điều quan trọng là âm thanh kia phát ra lại nằm ở ngay bên dưới mặt đất. Thứ âm thanh giống như ai đó đang đào đất vậy.

Vận sức mạnh, tăng tốc, lôi điện trong tay Phi dũng mãnh đập xuống mặt đất nơi âm thanh kia vừa phát ra. Những tiếng ầm ầm dữ dội lập tức vang lên.

Thế nhưng đối mặt với cậu ta lúc này lại là đám chuột tanh hôi cuốn lên phóng thẳng vào mặt cậu.

- Mẹ kiếp.

Phi chửi lên một tiếng, ngay sau đó cậu ta nhảy tránh về phía sau. Thế nhưng cũng không thể tránh thoát được những cái vuốt nhỏ nhưng sắc bén của lũ chuột được. Vậy nên ngay khi cậu định thần lại, cả người cậu gần như đã nát tươm. Áo quần đều bị đám quái xé rách như đám giẻ lau, thân thể cũng nhuộm màu máu đỏ. Tuy rằng không quá nặng nhưng cũng đủ khiến cho Phi tàn tạ đi trông thấy.

Cũng gần như trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một luồng sát khí vĩ đại như hồng thủy ba đào đánh về phía Phi. Trong tích tắc ấy, cậu ta hoàn toàn bất ngờ, thế nên cậu lãnh đủ đòn tấn công kia.

Bị đánh bật về sau, miệng phun ra một ngụm máu lớn, chưa kịp đứng vững thì một bóng đen khổng lồ đã lập tức ập tới bằng tốc độ khủng bố.

Trong bóng tối, một vệt chớp sắc lạnh sẹt đến như muốn xé rách cả không gian. Trong bóng tối, bộ móng vuốt kia như lưỡi hái tử thần lướt đến như để câu hồn đoạn phách cả trần thế.

Chỉ có sát khí, chỉ có không gian và âm thanh xé gió sắc lạnh, tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc. Và cũng trong một tích tắc đó, Phi chỉ kịp nghiêng người né tránh.

Chỉ nghe xẹt một tiếng, một mảng thịt trước ngực Phi đã bị xé rách, máu lập tức tuôn ra òng ọc.

Cố nghiến răng, thế nhưng chờ đợi cậu ta lại là tiếng xé gió tiếp tục. Hóa ra ngay khi đòn trước vừa dứt, đòn sau của nó đã đến. Không một chút chần chừ, không một chút sai sót, đòn tấn công liên hoàn kia diễn ra như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát.

Trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, sức mạnh trong người Phi tự động được kích phát một cách vô thức.

Chứng kiến thứ tốc độ đáng nể của Thiểm Điện Thử, Power Tốc độ của Phi vốn dĩ có thể vượt qua được. Thế nhưng nơi này lại sân nhà của thần thú, nó lại có thêm đàn em đến cả triệu con lận. Một mình Phi hoàn toàn không phải là đối thủ, đơn thương độc mã đi xử lý một con thần thú, dù rằng có cả hai sức mạnh Power cũng là quá sức. Nên nhớ trong những trận đánh trước, có thể hạ được thần thú đều là cả bọn đánh hội đồng và yểm trợ lẫn nhau.

Thế nên trong thời khắc nguy cấp ấy, cậu ta bắt buộc phải tiến hóa, phải bước thêm một bước, nhưng để bước một bước tiến hóa này lại rất khó khăn. Cậu ta chỉ có thể nắm được một góc nhỏ.

Nhưng một góc nhỏ đó cũng có thể xoay chuyển cả đất trời.

Đôi mắt hóa vàng rực rỡ, hai cánh tay được bao bọc bởi lớp điện trắng xóa, sức mạnh của Phi tự xuất hiện chỉ trong khoảnh khắc trước khi những chiếc vuốt sắc lạnh kia kịp chạm vào cậu.

Thời gian tưởng chừng đã dừng lại, Phi xoay người, tung một cú đấm móc lên trên. Không có hoa chiêu, không có những vụ nổ ầm ầm, chỉ thấy trước một cú đấm móc ấy, bộ vuốt sắc lạnh kia đã bị đánh bật lên không trung, nổ tung với tốc độ mà Phi cảm thấy vô cùng chậm chạp.

Mắt thấy con mồi có vẻ đã trở nên nguy hiểm, Thiểm Điện Thử lập tức xoay người bỏ chạy. Thế nhưng Phi lúc này lại để cho nó chạy dễ dàng vậy sao.

Trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi ấy, tốc độ của Phi đã bức phá cực hạn. Khi cậu ta di chuyển một cách chậm rãi, Thiểm Điện Thử vốn dĩ có tốc độ bậc nhất cũng chỉ như đang bò từ từ về phía trước.

Mắt trái của Phi bỗng chốc chuyển từ màu vàng rực rỡ thành màu đen, một màu đen của màn đêm tĩnh lặng. Trong mắt cậu ta, mọi thứ đều xuất hiện một sợi dây, một sợi chỉ nhỏ trong suốt.

- Thứ này… là gì?

Thật chậm rãi, cậu ta bước về phía vô vàng những sợi chỉ đó. Tập trung nhìn kỹ, hóa ra con Thiểm Điện Thử này cũng có xuất hiện sợi chỉ như thế.

Trước mặt nó, sợi chỉ dường như kéo dài vô tận, khuất dần sau màn đêm của rừng già Đại Ngàn. Sau lưng nó, sợi chỉ bị kéo ra thành vô số sợi chỉ nhỏ hơn, chỉ có một sợi kéo dài, những sợi khác đều bị đứt đoạn.

Đưa mắt nhìn quanh những thứ khác, hầu như toàn bộ những thứ được thu lại trong tầm mắt cậu đều có những sợi chỉ như thế. Ngay cả Tuyết Liên và Hoàng Linh cũng có, duy nhất chỉ có cậu ta là không có.

- Chẳng lẽ… đây là thứ được gọi là sợi chỉ số mệnh trong truyền thuyết?

Phi có chút không tin tưởng. Dù rằng cậu ta đã đạt đến đỉnh cao của sức mạnh tốc độ, nhưng để có thể chuyển hẳn lên Power cấp 3 thuộc phạm trù thời gian thì lại hoàn toàn quá sức. Hơn nữa còn xuất hiện những thứ tựa như sợi chỉ số mệnh… điều này quả thật quá khó hiểu.

Mặc kệ, trước tiên giải cứu cho hai người đẹp cái đã. Bằng một tốc độ thật chậm rãi trong khi Thiểm Điện Thử vẫn đang bị đông cứng, cậu đỡ hai người họ khỏi con thần thú, sau đó đưa họ đến nơi an toàn.

Ngay khi Phi đỡ Tuyết Liên nằm xuống, đôi mắt của cậu liền trở lại bình thường. Thời gian cũng chuyển động lại tức thì.

Cùng vào lúc đó, Thiểm Điện Thử đã nhận ra con mồi vừa mất trên tay nó. Nó điên cuồng rít lên từng tiếng chói tai. Thứ hạ âm mà nó phát ra khiến cho cả nhóm ba người lập tức rỉ máu tai.

- Nó đang giận dữ.

Tuyết Liên trong cơn đau cố gắng nói.

- Chúng ta rời khỏi đây.

Phi cất tiếng. Cậu ta cũng không muốn bản thân cứ phải day dưa với con thần thú bất trị này. Cứu được hai cô gái là điều quá tốt rồi, còn lại thì cậu ta không quan tâm nhiều nữa. Với lại, một lần nữa chiến đấu với nó cũng đồng nghĩa với việc giao hai cô nàng này nương tựa nhau. Điều này Phi có chút không nắm chắc.

Nắm lấy tay cả hai, Phi một lần nữa vận dụng sức mạnh. Lần này cả ba đều an toàn rời khỏi nơi quỷ quái đó. Thế nhưng, chờ đợi họ lại là một nơi quỷ quái khác. Một nơi mà ngay cả Phi lẫn cả hai chị em Hoàng Linh đều không ngờ đến. Nơi đây… là một vùng đất đen.

Quay lại nhóm của Bạch Hàn. Họ hiện giờ đang cưỡi lạc đà di chuyển từ từ tạo thành hàng dài trong sa mạc. Bóng của họ trải lên lớp cát vàng rực rỡ rõ ràng, từng lớp khí nóng rực tỏa ra từng đợt, từng đợt không dứt.

Mặt trời gay gắt soi rọi đồng thời tỏa ra luồng sức nóng khủng khiếp xuống cả đám bọn họ. Nhất Hạ đưa mắt lên nhìn trời một chốc rồi cất tiếng:

- Cố gắng thôi các cậu, hiện giờ chúng ta chỉ đi mới khoảng một phần mười quãng đường thôi đó.

- Đệch, một phần mười. Mày giỡn đó hả Nhất Hạ.

Hồng Long có chút bực bội đáp lời tên bạn của mình. Dạ Nguyệt dựa người vào người cậu ta đã có chút choáng váng. Cũng phải thôi, suốt quãng thời gian qua cả nhóm chỉ mới đi qua rừng rậm và biển cả, còn môi trường sa mạc này thì đúng thật là lần đầu tiên đấy. Ngay cả trong thế giới cũ thì cả bọn cũng chưa từng đi qua sa mạc nữa là.

Nhất Hạ nghe câu nói của Hồng Long liền cười khổ. Đâu phải cậu ta không hiểu đâu, chỉ là muốn đến được Hỏa Diệm thành thì nhất định phải đi qua Hoàng Kim sa mạc này. Muốn đi vòng? Cũng được, nhưng quãng đường dài hơn đến tận mấy năm lận.

- Cố gắng đi bọn bây. Không lẽ anh đây sống được mấy năm ở đây mà bọn bây lại yếu đến thế à?

- Cút.

Nhất Hạ cố tình khiêu khích nhằm đề sao sĩ khí của cả bọn. Thế nhưng cái chữ cút còn phát ra một cách yếu ớt kia kìa.

- Khoang. Dừng lại.

Nhất Hạ giơ tay ra hiệu cho cả đoàn dừng lại. Bạch Hàn điều khiển lạc đà dẫn theo Hải Yến bước về phía Nhất Hạ:

- Có chuyện gì vậy?

- Có mùi máu. Tao nghĩ chúng ta bị phục kích.

Mặt Nhất Hạ có chút nghiêm trọng. Tên này dù sao cũng sinh sống mấy năm trong sa mạc, hắn hiểu rõ nơi này nhất trong đám đấy.

- Mẹ nó, để tao ra tay. Mấy nay ngứa tay lắm rồi.

Bạch Hàn có chút khó chịu lên tiếng. Mà Hồng Long nghe được câu đó cũng lặng lẽ dặn dò Dạ Nguyệt mấy câu rồi cũng nhảy khỏi lạc đà.

- Được rồi bọn bây, bớt nóng máu. Thời tiết chưa đủ nóng à.

Tôn Giang thở dài cũng nhảy xuống lạc đà theo. Đúng lúc này, từ phía sau họ, một mũi tên lao vụt tới, một mũi lại một mũi, có tầm hơn mấy chục mũi tên bay như mưa phóng về phía họ.

- Phong Thuẫn.

Một tấm chắn bằng gió lập tức hiện lên, hư hư thật thật bảo vệ cả nhóm khỏi đống mũi tên kia.

- Đệch, đứa nào bắn tên mạnh vậy.

Phong Lam có chút khó chịu lên tiếng. Dù hai tay cậu ta đã mất đi khả năng cử động nhưng điều khiển sức mạnh thì vẫn tốt như cũ. Nhưng mà dù đã đạt đến sức mạng Power cấp ba thì đám mũi tên này vẫn khá là mạnh so với cậu.

Đám tên thứ nhất chưa kịp rơi hết thì lượt tên thứ hai đã tới. Lần này đám mưa tên kia xuất hiện từ hai bên trái phải của nhóm.

Vân Điệp và Hải Yến lập tức vung tay lên. Một lớp chắn đỏ và lớp sát khí đỏ như máu xuất hiện rực rỡ dưới ánh mặt trời. Một là lá chắn bất khả xâm phạm, một là sát khí của người đã đạt tới sức mạnh tiệm cận vượt Vô Cực, dĩ nhiên là đám mưa tên kia không thể lấn tới chút nào được rồi.

Ở một góc phía trước, có hai tên đang nấp sau những cồn cát cao. Một trong hai không hề mở mắt, thế nhưng hắn lại là người cất tiếng:

- Sư huynh, ba mũi phục kích của chúng ta đều đã bị cản lại.

Người còn lại khá là tuấn tú, hắn nheo mắt hừ nhẹ:

- Còn có chuyện như vậy? Mũi tên thấm sáu phần Vô Tâm thủy vẫn có người đỡ được?

- Đệ đã nói với huynh là xài mười phần đi rồi mà.

Người mù kia cười khổ trả lời. Thanh niên tuấn tú cười lạnh:

- Nếu ba mũi phục kích đều không đạt được kết quả thì để ta ra tay.

Vừa dứt lời, hắn đã nhảy phốc lên cồn cát, sau đó hắn với tay ra sau lưng lấy ra một cánh cung gỗ đơn sơ và một mũi tên cổ cũ kỹ. Cầm chắc cánh cung, đưa mũi tên vào vị trí. Ngay lập tức, khí xung quanh hắn xao động, dường như chúng đều đang bị mũi tên kia hấp thụ lực lượng.

- Ngay khi ta ra tay, ra hiệu ba tên kia đồng loạt tấn công. Là mũi tên toàn phần.

- Vâng.

Ở phía bên đây, cả bọn đã có chút nhốn nháo. Không ngờ rằng trước màn chắn bất khả xâm phạm của Hải Yến vậy mà vẫn có vài mũi tên lọt qua.

Bạch Hàn nhặt một mũi tên lên xem xét, sau đó biến sắc nói:

- Không ổn. Mọi người cẩn thận.

Ngay khi cậu ta vừa dứt lời, mây đen bỗng chốc che phủ cả bầu trời đang gay gắt nắng.

- Lựu đạn nhà nó.

Không kịp thở một giây nào, Bạch Hàn lập tức quỳ xuống đặt tay lên mặt cát. Trước mặt cả nhóm lập tức hiện lên những cột băng khổng lồ lấp lánh. Không dừng ở đó, Bạch Hàn hét lên:

- Hải Yến, giúp anh.

Giữa họ gần như không có điều gì là không hiểu nhau, Hải Yến lập tức lao người xuống đất, một màn chắn đỏ liền hiện lên bao bọc lấy đám băng kia.

- Nhân Quả Chi Năng.

Đôi mắt Tôn Giang liền chuyển thành màu trắng, đóa Mạn Đà La trắng muốt cũng xoay chuyển trong không trung, lơ lửng trước tảng băng vĩ đại của Bạch Hàn.

Rầm vang một tiếng, cả thiên địa như chấn kinh. Mũi tên trong tay tên kia đã buông ra, nó gầm lên dữ dội và lao đi với tốc độ khủng bố. Kéo theo phía sau nó là cơn lốc khí vĩ đại, đơn giản là to lớn đến mức có thể nuốt gọn cả bầu trời.

Hiển nhiên là cả nhóm đều cảm nhận được “thứ” đang đến. Dù không ai biết nó là gì nhưng mà họ đều nhận ra nó là thứ không dễ dàng đối phó.

Mà cùng lúc đó, từ ba cánh còn lại, một loạt mưa tên cũng đã bay về phía họ rồi. Phong Lam liếc nhìn cơn mưa tên một cái liền hét lên:

- Cẩn thận, coi chừng Vô Tâm thủy.

Thế nhưng cậu ta cũng biết, đám mưa tên này là chuyện nhỏ, cái thứ đang lao về phía họ từ trước mặt mới đáng sợ thật sự.

Gần như đồng thời, mũi tên cổ kia chạm vào đóa Mạn Đà La thì cơn mưa tên cũng đã đến sát bên họ.

Lớp sát khí khủng bố của Vân Điệp, màn chắn gió của Phong Lam, đồng thời Quân Bá cũng mọc ra đôi cánh, tay rồng cầm Chiến Long đao quét ngang cơn mưa, tả xung hữu đột. Tuy rằng vẫn có những mũi tên lọt qua gây một ít thương tích nhưng cũng không đáng ngại. Nhưng mà… tử thần vẫn đang lởn vởn trước mặt họ và chính Vân Điệp cũng nhận ra điều đó.

Mũi tên đó dù bị đóa Mạn Đà La được tạo thành từ vô số sợi tơ trắng mỏng manh cản lại, tốc độ có giảm đi một chút, thế nhưng nó vẫn phá tan đóa hoa trắng muốt ấy bằng thứ tốc độ mắt thường có thể thấy được. Tôn Giang lập tức phun ra một búng máu quỵ xuống đất.

Vừa phá đi Mạn Đà La, mũi tên cổ ấy lập tức tiến tới, đâm ầm vào màn chắn băng và lớp giáp đỏ của Hải Yến. Cả hai ngay lập tức chấn động thân mình, cổ họng cũng ngòn ngọt. Máu từ khóe miệng họ đổ ra, thế nhưng họ không vẫn cố gắng giữ vững màn chắn.

Âm thanh răng rắc vang lên, xé toạc bầu không khí khẩn trương khi ấy. Màn chắn đỏ có dấu hiệu rạn nứt, mà lớp băng tầng tầng của Bạch Hàn cũng đang dần bị phá.

Đúng vào lúc này, một mũi tên đá vô tình xuyên qua vai Hải Yến. Màn chắn đỏ lập tức sụp đổ. Dưới sức mạnh khủng bố của mũi tên đó, Bạch Hàn một thân một mình vẫn cố nghiến răng chịu đựng. Mạnh như Mạn Đà La của Tôn Giang còn chỉ ngăn cản mũi tên này một chốc thì Bạch Hàn có thể chịu đựng bao lâu.

Hồng Long dẫm chân mạnh xuống đất, cánh tay cậu ta đưa về phía trước, hướng về phía mũi tên, âm thanh phát ra cũng đồng thời cổ họng cảm thấy ngòn ngọt.

- Bạch Hàn, Tôn Giang, làm lại lần nữa. Hồng Liệt Diệm! Phần Thiên Hỏa!!!

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.