Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Đông Đại lục

Tiểu thuyết gốc · 4111 chữ

Giữa biển cả mênh mông, xanh biếc một màu. Có một con thần thú trắng buốt như tuyết mùa đông đang chở theo ba người băng qua mặt biển bằng tốc độ kinh khủng của bản thân nó. Những người trên tàu hải dương khổng lồ vô tình nhìn thấy họ chỉ tưởng chừng đang thấy một tia chớp trắng lướt ngang giữa bầu trời. Thậm chí ngay cả hình ảnh tia chớp kia là gì thì họ cũng chẳng biết.

Hít một hơi thật sâu mùi hương mái tóc của Tuyết Liên, Phi thưởng thức một chút cảm giác thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Thực sự thì tên này vẫn còn giữ chút cảm xúc nào hay không thì quả thật quá khó nói rồi.

- Anh, bao giờ thì chúng ta tới nơi?

Tuyết Liên nhẹ giọng hỏi. Giọng nói cô thánh thót như chuông ngân khiến cho tâm thần Phi nhảy lên một cái.

- Anh không biết. Tốc độ của tiểu Bạch nhanh hơn nhiều lần mấy cái tàu mà lúc trước mình đi nên anh không đoán chắc được.

Hoàng Linh nhẹ nhàng chen vào:

- Với tốc độ này thì tầm khoảng chiều ngày mai chúng ta sẽ trở về được Đông Đại lục.

- Hở? Chị tính toán chính xác đến vậy à chị Hoàng Linh?

Tuyết Liên ngồi phía trước quay đầu lại ngạc nhiên hỏi. Hoàng Linh từ tốn trả lời cô:

- Ừ, lúc trước, khi còn hoạt động cho Tử Vong thành, chị thường sử dụng mấy con Thực Thủy Thú để di chuyển giữa hai đại lục mà. Tốc độ của bọn này trên nước chậm hơn Phi Mã nhiều lắm, mỗi lần chị di chuyển thì cần phải mất mấy ngày đấy.

- Thực Thủy Thú? Mấy con thủy thú có khả năng lao trên mặt nước như tên bắn ấy hả?

- Đúng rồi. Mấy con đó đấy. Mỗi lần chị di chuyển đều là bên cạnh mấy tên đực rựa. Nhớ lại giờ chị còn ớn muốn chết.

Bất chợt, ngay khi Hoàng Linh vừa dứt lời, một cánh tay đã chai sạm nhưng vô cùng rắn chắc nhẹ nhằng nắm lấy tay cô. Hơi ấm từ hắn truyền qua làm cho lòng cô bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Có chút bối rối, Hoàng Linh vờ ho nhẹ mấy cái, nhưng tay cô vẫn nắm chặt tay hắn, không chút buông lơi.

Bên dưới họ, mặt biển vẫn xanh biếc nhưng đang trôi vùn vụt đi với tốc độ khó tưởng. Cũng phải thôi, Phi Mã được mệnh danh là kẻ nhanh nhất trên không trung mà, nếu như nó không nhanh thì ai có thể nhanh được nữa đây. À ngoại trừ cái thằng ngồi trên lưng nó nhé, thằng này thì bỏ qua được rồi.

Một ngày dần trôi qua, bên dưới là mặt biển đen kịt, bên trên là mặt trăng khuyết tỏa ra ánh sáng vành vạnh. Tuyết Liên lấy thức ăn từ trong nhẫn không gian ra cho cả ba cùng tiểu Phi Mã ăn. Ở trên mặt biển không có chỗ để dừng chân, họ chỉ còn biết trông chờ vào sức bền của Phi Mã. Cũng may nó là thần thú, sức chịu đựng của nó rất cao. Nếu chỉ những con thú bình thường thì cả bọn phải nghĩ ngơi khá nhiều lần mới mong vượt biển nổi.

Bóng đêm dần tan chừa chỗ cho ánh bình minh chiếu rọi sáng cả mặt biển, lấp lánh những ánh bạc vô cùng thu hút ánh nhìn. Cả ba cứ thế, lẳng lặng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mặt biển buổi sớm tinh mơ. Đúng như Hoàng Linh đã dự đoán, mặt trời giữa thiên đỉnh còn chưa hạ xuống thì ba người họ đã đến được bờ biển Đông Đại Lục. Một màu cát vàng hòa cùng màu xanh mướt của cây cối thật khác xa với vẻ hoang xơ tiêu điều của Tây Đại Lục khô cằn.

Không chút dừng lại, Phi Mã vẫn lao vùn vụt về phía trước. Bên dưới họ, mặt biển xanh biếc đã chuyển thành màu xanh lục của rừng rậm nguyên sinh. Nhưng Phi biết, quãng đường họ cần phải đến còn khá xa, nó nằm sâu bên trong Đông Đại Lục, vượt qua cả thành G.O một quãng dài.

Không chút chần chờ, Phi Mã chở họ vượt qua bầu trời thành Thủy Tinh, sau đó vượt qua cả thành G.O sầm uất bên dưới. Tiến vào Đại Ngàn nguyên thủy âm u, Phi Mã đành phải giảm bớt tốc độ rồi lướt nhanh dưới những tán cây cao vút. Với bản năng mạnh mẽ của nó, nó hiểu rằng bay trên bầu trời Đại Ngàn hoàn toàn là một việc làm ngu ngốc.

Vùng Đông Đại Lục được bao bọc bởi Đại Ngàn nguyên sinh. Chỉ có một vài nơi có người sinh sống, trong đó nổi bậc là hai ngôi thành: G.O và Thủy Tinh. Ngoài ra còn có một vài thôn xóm nhỏ tiêu biểu như ngôi làng nơi Phù Dung xuất hiện vậy. Bọn họ thường sinh sống rải rác ở vài nơi, rất hiếm khi có người đến thăm.

Xuyên qua tầm khoảng hai, ba ngôi thành như thế, cuối cùng họ cũng đã đến được biên giới của thành Hắc Tử. Nơi đây hoàn toàn là một vùng đất chết, mặt đất hóa thành một màu đen kịt, hơn thế nữa còn bốc lên mùi xú uế nồng nặc. Cả một vùng rộng lớn hút tầm mắt hiện ra, chỉ là những vùng đất hoang sơ, tiêu điều, không chút sự sống.

Phi nhăn mày đôi chút, sau đó hắn vỗ nhẹ vào cổ Phi Mã mấy cái. Phi Mã có vẻ hiểu ý liền đáp xuống ngay biên giới của thành Hắc Tử, nơi vẫn còn cây cối mọc xanh tốt.

- Đoạn đường tiếp theo sợ rằng chúng ta phải đi bộ rồi. Nếu như chúng ta còn bay tiếp anh sợ Phi Mã cũng không chịu nổi lượng sát khí khổng lồ đến mức này.

Phi đã nhận ra, nơi này tràn ngập sát khí dữ dội, thứ sát khí chỉ có trên chiến trường, cái mùi vị này hệt như màn sương máu từ người Vân Điệp tỏa ra, thứ sát khí mà chỉ cần nhìn qua thôi đã đủ khủng bố rồi. Mà sát khí lại là khắc tinh của Phi Mã, nếu như nó cố gắng lao vào nơi này thì chắc chắn sức mạnh của nó sẽ bị tiêu hao rất nhiều. Phi không muốn Phi Mã vừa mới bộc phát sức mạnh lại phải bị mấy thứ này kéo nó lại.

Cả hai chị em Hoàng Linh và Tuyết Liên đều nhẹ gật đầu. Cả hai đều là những cô nàng thông minh và hiểu chuyện. Nếu như Phi đã nói là có nguy hiểm thì chắc chắn phải có lý do để hắn nói vậy.

Thu Phi Mã vào tay mình, Phi hít một hơi thật sâu, sau đó hắn quay qua nói với hai cô gái:

- Hai em ở đây đợi anh…

Thế nhưng hắn chưa kịp nói hết thì Tuyết Liên lập tức cắt ngang:

- Lúc sáng anh đã hứa gì với em?

Hoàng Linh cũng nhẹ nhàng chen vào:

- Anh cũng hứa với cả em nữa. Đừng có nuốt lời.

Phi sững sờ nhìn hai người con gái mà hắn yêu thương, bất chợt hắn thở dài rồi đáp:

- Được rồi, đi theo anh cẩn thận. Nơi này không phải là chỗ tốt để du ngoạn đâu.

- Dạ vâng.

Cả hai cô nàng đều gật đầu mỉm cười.

Bên trên nền đất đen chết chóc tỏa ùi xú uế ấy, ba con người chậm rãi bước từng bước về phía trước. Sức mạnh từ người Phi liên tục tỏa ra bảo vệ họ khỏi lớp sát khí nồng đậm của nơi đây. Với sức mạnh gần chạm ngưỡng Vô Cực của mình, Phi hoàn toàn có khả năng tiêu trừ lớp sát khí xung quanh họ bằng cách tăng nhanh tốc độ. Thế nhưng do sử dụng liên tục sức mạnh nên hắn cũng dần phải đuối sức.

Mặt trời treo trên cao dần dần hạ xuống khuất sau những rặng cây già nơi cuối chân trời. Phi thở hắt ra một hơi, hắn thật sự chẳng thể cố gượng thêm được nữa. Sức mạnh của hắn thất thoát quá nhiều từ trưa đến giờ. Nếu như chỉ có một mình hắn thì không việc gì, nhưng hắn còn phải bao bọc thêm hai cô nàng Hoàng Linh, Tuyết Liên đi theo nữa. Thế nên khả năng của hắn đã bị hạ thấp xuống rất nhiều lần.

Mặt trời khuất bóng, màn đêm dần buông xuống bức màn mờ ảo của mình. Tiếng chim kêu lạc xa xa vọng lại làm cho Tuyết Liên sợ hãi nép sát vào người Phi. Lúc này cả tinh thần và thể lực của Phi đã bị bào mòn đến cực hạn, thậm chí mỗi bước chân mà hắn bước tưởng chừng như đều do ý chí điều khiển chứ không phải từ suy nghĩ của hắn nữa.

Thở hắt ra một hơi, Phi trầm giọng cất tiếng:

- Chúng ta dừng ở đây thôi.

Vừa dứt lời, cả người hắn gần như ngã quỵ xuống đất. Nếu không nhờ Tuyết Liên và Hoàng Linh nhanh tay đỡ lấy thì chắc hẳn hắn đã phải ngã trên đất rồi.

Ngay khi Phi quỵ xuống, lớp màn bảo vệ cả bọn cũng tan đi trong vô thức. Lượng sát khí khổng lồ bỗng chốc ấp đến làm cho cả ba người phải rùng mình kinh hãi. Thế nhưng cảm giác đó đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, không hiểu vì sao, cả ba người chỉ bị lượng sát khí khủng bố kia hù dọa một lần rồi tưởng chừng như chúng đã mất dạng sau màn đêm đen kịt ấy.

Tiếng những con chim rú lên trong màn đêm tĩnh mịch làm cho Tuyết Liên sợ hãi đến co rúm người lại. Đốt một đống lửa nhỏ, cả ba ngồi quây quần bên nhau trong cái khí trời có phần ma quái của nơi đây. Hiển nhiên là Phi sẽ có được diễm phúc ngồi giữa hai cô nàng xinh đẹp như tiên giáng trần kia rồi.

Kéo vai Tuyết Liên vào người mình, Phi không nói gì nhưng hành động của hắn đủ làm trái tim của tan chảy trái tim vốn đã rất mỏng manh của Tuyết Liên. Bất chợt, Hoàng Linh khẽ níu áo Phi một cách bí mật. Tên này cũng thật lạnh lùng, hắn cũng nhẹ nhàng vươn tay, kéo Hoàng Linh vào người mình một cách thật thân mật.

- Có vẻ như chúng ta phải thức trắng đêm nay rồi.

Bởi vì hắn cảm nhận được, những luồng sát khí kia hệt như những con quái vật sẵn sàng nhe nanh múa vuốt hướng tới bọn họ ra tay không chút thương sót. Lớp sát khí này có vẻ như do tồn tại quá lâu nên đã có tinh tính riêng của mình rồi. Dù không biết tại sao chúng không đả động đến bọn họ lúc này, nhưng Phi chắc chắn một điều, nếu có cơ hội, ba người bọn họ nhất định sẽ trở thành những cái xác không hồn trước đám sát khí kia.

Hoặc có thể là… linh tính của thần khí chăng?

Phi không biết được, hắn ta chỉ hiểu rõ một điều, đêm nay, hắn nhất định không thể chợp mắt. Linh tính mách bảo, một khi hắn thiếp đi, một điều gì đó tưởng chừng vô cùng quan trọng sẽ xảy ra ngay tấp lự.

Sương dần buông xuống, sức nóng từ đóm lửa không đủ sức lay chuyển bầu không khí sương giá đang dần kéo đến. Rút sâu vào người Phi, cả Tuyết Liên và Hoàng Linh đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ còn một mình Phi vẫn đang cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ đang kéo đến như một đóa hoa với hương thơm ngạt ngào quyến rũ lũ ong hút mật vậy.

Đôi mi nặng trĩu, Phi cố lắc lắc đầu mấy cái lấy lại sự tỉnh táo. Thế nhưng hai bên hắn là hai cô nàng xinh đẹp đang thở đều đều chìm trong giấc ngủ. Hắn không nỡ làm cho hai người tỉnh giấc, thế nên hắn chỉ đành nghiên nhẹ đầu cho đỡ mỏi cổ. Nhưng mà… chính vì hành động nhỏ đó đã làm cho hắn phải hối hận.

Hắn… chìm vào giấc ngủ dù đã cố gắng đến vậy.

Sương vẫn đang buông xuống lớp màng lạnh giá của mình, phủ trùm lên cả ba người bọn họ.

Trong cơn mộng mị, Phi cảm thấy mình đang lơ lửng trong một không trung không trọng lượng. Mọi thứ mơ hồ, hắn không biết đâu là lối ra, đâu là mộng, đâu là thực tại. Hắn cố gắng với tay tìm kiếm, thế nhưng trong tay hắn lại chẳng có gì cả.

Lãng đãng trong không gian ấy, thời gian không biết đã trải qua bao lâu, bất chợt hắn phát hiện ra điều gì đó, hắn vội vàng mở mắt:

- Không đúng, thời gian không đúng, ta không cảm nhận được dòng chảy của thời gian.

Thân là một kẻ mang trên mình khả năng cảm thụ thời gian chi năng mạnh mẽ nhất, vậy mà lúc này hắn lại không chút cảm nhận được dòng chảy của thời gian, thật buồn cười.

- Không gian, ngay cả không gian ta cũng không cảm nhận được. Đây… rốt cuộc là nơi nào?

Tự hỏi bản thân, hắn chậm rãi suy ngẫm, không gian lập tức biến đổi.

Không còn là một không gian rộng lớn, tất cả chỉ là một màu đen vĩnh cữu, một màu đen không chút ánh sáng, ngay cả bàn tay mình hắn cũng chẳng thấy được.

- Đây… không phải mộng giới?

Phi tự nói. Bởi vì hắn rất rõ mộng giới có những gì. Ngay cả ảo cảnh do thần thú Bách Nhãn Xà tạo ra cũng chẳng làm hắn bận tâm được kìa.

Lơ đãng trong không gian đen kịt ấy rất lâu, rất lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một tia sáng, một tia sáng nhỏ nhoi bỗng chốc xuất hiện.

Trong vô thức, hắn điên cuồng vươn tới ánh sáng kia. Bằng tất cả sức lực của mình, bằng cả tâm trí lẫn những gì còn vương lại trong đầu hắn, hắn cố gắng tiến tới, thế nhưng…

Hắn không chạm tới được, thứ ánh sáng kia tưởng chừng như ở cạnh bên hắn nhưng lại xa xăm vời vợi. Hắn cố vương tay, nhưng không thể, càng cố gắng tiến tới, thứ ánh sáng kia càng như rời xa hắn.

Bỗng chốc, hắn đứng lại, lơ lững giữa không gian tăm tối ấy. Bởi vì bên tai hắn chợt vang lên một thứ âm thanh quen thuộc:

- Pi pi!!!

- Cửu Tinh?

Phi thoáng giật mình. Tiểu yêu Cửu Tinh đã giúp hắn níu kéo sự sống trở lại. Kể từ khi tỉnh lại, hắn luôn tìm tung tích của Cửu Tinh nhưng chẳng cảm nhận được gì, cứ như nó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa vậy. Ấy thế mà lúc này, tiếng của con tiểu yêu lại vang lên ngay bên trong không gian này, nơi mà đến cả Phi cũng chẳng biết là nơi nào.

- Pi pi… pi pi pi…

- Mày muốn tao tiến tới trước? Nhưng tao không với tới thì làm sao…

Phi trao đổi với nó trong tiềm thức. Dù rằng không thấy nó ở đâu nhưng hắn biết, con tiểu yêu đang ngay bên cạnh mình, thậm chí hắn còn cảm nhận được luồng hơi ấm của nó nữa.

- Pi!

Hắn chậm rãi gật đầu, sau đó hắn quay mặt về phía ánh sáng kia. Mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Không gian xung quanh hắn được thắp lên bằng thứ ánh sáng thổi bùng như đóm pháo hoa mỹ lệ giữa bầu trời đêm. Một không gian pha lê đẹp đến mê hồn xuất hiện trong mắt hắn, một không gian vô vàn màu sắc hiện lên thắp sáng cả đôi mắt của hắn. Và trong những hình ảnh ấy, hắn thấy…

Một Phi, chậm rãi bước ra khỏi những tấm tinh thể pha lê. Tay cầm cần câu ngọc, đầu đội nón lá, gương mặt hờ hững.

Một Phi, tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, bước từng bước thật nặng nề ra khỏi tinh thể, gương mặt dữ tợn.

Một Phi, hai tay nhuốm máu, gương mặt mang theo sợ hãi và bất lực bước từng bước về phía trước như một cái xác không hồn.

Một Phi, nhếch miệng cười một bên, sải bước tự tin tiến về phía hắn.

Còn rất nhiều, rất nhiều những Phi khác cũng bước ra khỏi tinh thể pha lê mà bước về phía hắn. Có chút hoảng hốt, hắn lui về sau một bước. Chợt có âm thanh vang lên bên tai hắn.

- Ta là ngươi… ngươi là ai?

Đồng loạt, tất cả những tên đang bước tới cũng cất tiếng gần như cùng lúc. Với tất cả những chất giọng cảm xúc khác nhau, thứ âm thanh hỗn tạp kia đập thẳng vào tai hắn như một quả bom âm thanh.

- TA LÀ NGƯƠI… NGƯƠI LÀ AI!!!

- Ta… ta… ta là ai?

Phi hoảng sợ lui về sau, hắn ngồi thụp xuống, không dám nhìn về phía những ảo giác kia.

- Ta là ngươi, ta là phần tối của ngươi.

Một tên Phi với gương mặt dữ tợn mang đầy sát khí cất tiếng.

- Ta là ngươi, ta là ngươi khi ngươi vui vẻ.

Một tên Phi vừa cười ha hả chỉ thẳng vào hắn vừa nói.

Những tên khác cũng đồng loạt lên tiếng, tất cả đều là mớ cảm xúc hỗn tạp của hắn. Trong nhất thời, hắn không dám nhìn chúng, hắn dường như không dám đối mặt với chính bản thân mình.

Một kẻ như hắn, từ khi Tuyết Liên rời đi, hắn đã khóa chặt cảm xúc của mình vào sâu tâm khảm. Đến lúc gặp lại cô nàng, hắn mới dần lấy lại cảm xúc của mình. Thế nhưng đó chỉ là bề ngoài hắn thể hiện ra như thế. Còn sâu bên trong, hắn vẫn chưa dám đối diện với mớ cảm xúc tưởng chừng như rất bình thường của mình.

Bất chợt hắn vùng dậy, bỏ chạy. Tốc độ của hắn hiển nhiên không thể nào so sánh với lúc hắn sử dụng sức mạnh bản ngã của mình. Cố chen qua đoàn người giống nhau như đúc nhưng lại mang vô vàng biểu cảm khác nhau ấy, hắn chen, chen, rồi lại chen…

Hắn dần mất phương hướng, những âm thanh cười cợt, than khóc, la lối, dữ tợn cứ thế xoáy thẳng vào đầu hắn. Thế rồi, bất chợt, hắn thấy một bóng người, một âm thanh đều đều vang lên, chen vào tai hắn, lấn áp tất cả những âm thanh khác:

- Ta là ngươi, là bộ mặt của ngươi khi ngươi mất tất cả người thân xung quanh.

Đôi chân hắn chạy chậm lại rồi dừng hẳn, hắn đưa mắt về phía âm thanh đó. Trong mắt hắn dần hiện lên thân ảnh. Đó là một tên Phi với gương mặt vô cảm, nhưng sâu trong mắt kẻ đó, hắn cảm nhận được sự đau đớn tột cùng của một người đã mất đi toàn bộ những gì mình có.

Thân thể rách nát, cánh tay đã mất, khuông mặt già nua, kẻ đó nhìn hắn không chút cảm xúc.

Hắn bỗng chốc nhớ đến những hình ảnh kia, những hình ảnh mà hắn đã thấy lúc ở đảo Dược Thần.

Trên đỉnh Vô Vọng, Tuyết Liên ngã xuống, cô bị thứ ánh sáng dũng mãnh thiêu đốt đến cả linh hồn cũng chẳng còn tồn tại.

Hoàng Linh đứng trước mặt hắn, đỡ cho hắn một lưỡi kiếm đen kịt. Thứ ánh sáng âm u kia nuốt trọn linh hồn cô.

Cả nhóm bạn của hắn cũng đồng loạt ngã xuống trước màn tấn công như vũ bão của kẻ địch. Chỉ còn lại Bạch Hàn và hắn, hai người…

Nước mắt hắn chực trào ra…

Nước mắt kéo hắn trở về với không gian pha lê kia. Nắm chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, hắn nhìn những cảm xúc của mình rồi nhắm chặt mắt. Vô số những gương mặt với vô số cảm xúc khác nhau. Hắn đã ghi nhớ từng gương mặt thật kỹ.

- Ta là ngươi… ngươi là ai?

Âm thanh kia một lần nữa vang lên bên tai hắn. Nhẹ nhàng mở mắt, một nụ cười tự tin tỏa ra rạng rỡ trên khuôn mặt, hắn chậm rãi đáp lời:

- Ngươi là ta… ta là ta!!!

Tất cả đồng loạt biến mất, không gian pha lê bỗng chốc trở nên trắng xóa, nó hóa thành viên tinh thể đẹp lung linh trước đôi mắt của Phi.

Không gian dần thu nhỏ lại, hóa ra hắn đang cuộn người bên trong một viên tinh thể trắng tinh không chút tỳ vết.

Viên tinh thể kia dần nứt ra, tiếng xoảng nhẹ nhàng vang lên thật thanh thúy.

Hắn choàng mở mắt.

Bên cạnh cậu vẫn là hai cô nàng xinh đẹp đang thở từng hơi đều đặn. Mà màn sương sát khí kia trong mắt cậu cũng chẳng còn quá nhiều uy áp nữa. Thế nhưng, trước mặt Phi lại là một đôi mắt đỏ rực như than hồng phát sáng trong đêm. Luồng sát khí khủng bố kia có vẻ như chẳng đủ để che đi sát ý trong đôi mắt nó.

Phi lay nhẹ nhàng hai người, cả hai ngái ngủ dụi mắt.

- Trời còn tối mà anh.

Tuyết Liên cằn nhằn, sau đó cô ngáp một cái rồi lại rúc vào ngực Phi ngủ tiếp.

Hoàng Linh có phần tỉnh táo hơn, cô ngồi dậy, vuốt mặt mấy cái, cảm nhận được đôi mắt không có chút cảm tình kia, cô liền tỉnh ngủ.

- Tuyết Liên, dậy đi, có kẻ địch…

Hoàng Linh lay Tuyết Liên dậy, mà Phi cũng để cô nàng lại cho Hoàng Linh. Còn bản thân mình thì bước chậm rãi về phía đôi mắt đỏ kia, tay chắp sau lưng, gương mặt ung dung mỉm cười.

Bằng một thứ tốc độ khủng bố mà ngay cả Phi cũng phải giật mình. Nó lao về phía hai cô gái, chỉ thấy bóng của nó lướt qua, cả hai cô gái đã biến mất ngay trước cặp mắt sững sờ của Phi.

Thế nhưng nếu so về tốc độ thì làm sao cậu có thể chịu thua kẻ địch. Phi gần như ngay lập tức lao đi với thứ tốc độ khó tưởng của mình. Xuyên qua những rặng cây um tùm, lắc léo qua những thân cây đồ sộ, kẻ địch của cậu dường như đang muốn dụ cậu vào bẫy của nó.

Một đường truy đuổi, tuy rằng Phi đã nhận ra được điểm không đúng, thế nhưng Tuyết Liên và Hoàng Linh vẫn còn đang trong tay nó. Cậu không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng lần theo dấu vết mà nó để lại.

Cho đến một khoảng rừng thưa, Phi lập tức nhận ra kẻ địch của mình là ai.

Dưới bóng trăng mờ nhạt do màn sương che đi, thân ảnh của một con chuột khổng lồ đang đứng đợi cậu. Đôi mắt nó đỏ rực như than hồng, hai tai dài phủ đến chân đang cắp theo hai cô gái, nó đứng đó, hùng dũng mà uy nghiêm nhìn kẻ địch vừa tiến đến.

Đôi mắt nó rực lên sát ý dữ tợn, màu lông đen nâu của nó dưới bóng trăng mờ ảo bỗng chốc hóa thành màu vàng ám kim đầy ma quái. Phi thật chậm rãi ngước nhìn nó, rồi lại nhìn hai cô gái đang bị nó cuốn trong đôi tai dài quá khổ của mình. Cậu nhíu mày.

Một trong 12 con thần thú của thế giới này, con quái vật được xưng tụng là vua tốc độ trên mặt đất. Kẻ chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng nhưng đủ sức hủy diệt cả một ngôi làng. Thiểm Điện Thử.

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.