Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

001 (2)

Phiên bản Dịch · 882 chữ

π là một số vô hạn không tuần hoàn, một con số chỉ tồn tại trên lý thuyết.

Độ chính xác của con số này là vô hạn.

Mà độ chính xác của cây thước là hữu hạn.

Dù cây thước này có được phóng đại lên hàng trăm triệu lần cũng sẽ không bao giờ có một điểm nào thuộc về số "π" với độ chính xác vô hạn.

"Cố Thận, đáp án của anh là gì?"

Cố Thận ngẩn ra, nàng biết tên mình sao?

Thiếu nữ duỗi tay, chậm rãi xòe bàn tay ra. Trên lòng bàn tay cô có những hoa văn chữ thập màu bạc chảy xuống, tỏa ra ánh sáng.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy ánh sáng từ chữ thập, Cố Thận cảm thấy quen thuộc cùng ấm áp, như về với một giấc mộng ngày xưa. Hắn không kìm được lòng cũng làm động tác tương tự, vươn tay, muốn cùng thiếu nữ đan những ngón tay vào nhau.

"Phì!"

Thấy hành động này, cô gái cười lên một tiếng.

Không có tiếp xúc như trong tưởng tượng.

Cô gái mặc váy lụa trắng thuần khiết thu tay lại, từng chút một lùi về phía sau, khuất dần trong tầm mắt của Cố Thận. Nụ cười của cô dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại vẻ ngưng trọng và nghiêm túc.

"Cố Thận..."

"... hãy sống sót."

Gió trong xe đột nhiên tan đi.

"Ầm ầm!"

Đoàn tàu ra khỏi đường hầm.

Ánh sáng bao trùm đỉnh đầu của Cố Thận lập tức vỡ vụn.

Nếu như giấc mơ giữa ban ngày thật sự tồn tại trên thế giới này thì điều Cố Thận vừa trải qua chính là giấc mơ giữa ban ngày đẹp nhất trong mười tám năm cuộc đời hắn, mặc dù nó lại xảy ra vào ban đêm.

Theo đoàn tàu ra khỏi đường hầm, giấc mơ đẹp cũng tan vỡ.

Hắn đột nhiên cảm thấy... mọi thứ đã thay đổi. Vào khoảnh khắc đoàn tàu ra khỏi đường hầm, nó như được một sức mạnh vô hình gột rửa.

Đoàn tàu nhẹ bắt đầu lắc lư nghiêng ngả, bên trong toa xe rung lắc dữ dội giống như thân một con rắn bằng thép ngoằn nghèo, hồ quang tung tóe ngoài cửa sổ lúc này đã biến mất.

Trục bánh xe va vào đường ray, âm thanh ma sát đinh tai nhức óc đã phá tan giấc mơ đẹp của hắn.

Cố Thận rùng mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ánh sáng trong toa tàu mờ đi, và nó vẫn trống rỗng như cũ.

Nhưng nơi thiếu nữ ngồi trước đó đã được thay thế bởi một người phụ nữ thân hình cao lớn mặc bộ lễ phục màu đen.

Người đó đội một chiếc mũ dạ rộng che cả khuôn mặt, hai tay cầm một chồng báo cũ đã ố vàng, ngồi đọc chúng trong ánh sáng lập lờ. Dù đang ngồi nhưng chiều cao đã gần bằng Cố Thận.

Nếu đứng lên... chỉ sợ phải cao hơn hai mét.

23 giờ 59 phút.

Cúi đầu nhìn giờ, sắc mặt Cố Thận có chút tái nhợt.

Có lẽ hắn đã gặp phải một sự kiện kỳ lạ mà nhận thức thông thường không thể giải thích được... Tuy rằng ánh đèn trong toa xe này rất mờ nhưng hắn vẫn thấy được ghế ngồi và tay vịn đều mới tinh. Dấu vết loang lổ và gỉ sét trước đó đều đã biến mất.

Mình thực sự đã ở trong một chuyến tàu như vậy trong 15 phút sao?

Từng lời thiếu nữ nói như khắc sâu vào tâm trí hắn, đặc biệt là ba từ cuối cùng.

Hãy sống sót.

Da đầu Cố Thận có chút tê dại. Hắn cẩn thận từng chút một đánh giá người phụ nữ cao lớn đang chăm chú đọc báo, trong lòng cảm giác được một tia nguy hiểm mãnh liệt.

Ngay khi hắn vừa nhìn qua, như thể có "tâm linh tương thông", người phụ nữ mặc đồ đen mang đến cho người ta cảm giác áp bức cực lớn đó chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới vành mũ, Cố Thận nhìn thấy hai điểm sáng đỏ âm u.

"Vị này."

Người phụ nữ váy đen gấp tờ báo lại, ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi:

"Tôi có một vấn đề quan trọng cần hỏi."

"Mời nói."

Cố Thận nắm chặt ngón tay, hít sâu một hơi, cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh.

Câu trả lời của hắn dường như không quan trọng lắm bởi vì người phụ nữ vừa dứt lời đã ngay lập tức lấy ra một con dao róc xương, đặt lên tờ báo trước đầu gối rồi chậm rãi lau. Tờ báo nhuốm ra nhiều vết máu loang lổ.

Sau đó cô ta vạch một bên vạt áo ra, bên trong có một chiếc thước kẻ màu bạc. Hai ngón tay trắng như tuyết được tô điểm bởi móng tay màu đỏ chót đang vuốt ve qua lại giữa vạch 3 và 4 trên thước.

"Vừa rồi."

Người phụ nữ cao lớn ngồi ngay ngắn, cầm con dao róc xương trong tay, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:

"Tôi có... chạm vào số π không?"

Bạn đang đọc Quang Minh Bích Lũy - Bản Dịch của Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khong_0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.