Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

001

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

23 giờ 44 phút.

Trong nhà ga tàu điện vắng vẻ, Cố Thận vừa chạy vừa cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.

Không biết có kịp chuyến cuối không đây. Hắn đang lo lắng thì ngay lập tức từ xa vang lên âm thanh trầm thấp:

"Ầm ầm!“

Đường hầm đang tối đen như mực trong nháy mắt hiện ra hàng vạn vệt sáng, đoàn tàu điện nhẹ cuối cùng trong ngày chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng lại trước mặt Cố Thận.

Nhìn thấy đoàn tàu, Cố Thận mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

Cánh cửa mở ra, một mùi gỉ sét bay đến.

Hắn lùi lại hai bước để nhìn được bao quát con tàu. Toa tàu đã cũ, bên ngoài lốm đốm han gỉ, bên cạnh cửa sổ có ba con số ngay ngắn được viết bằng sơn trắng:

001.

"Không nhầm thì ở thành phố Đại Đằng, loại tàu này đã bị loại bỏ từ lâu rồi mà?"

"Tích tích tích!"

Tiếng báo hiệu khiến hắn không kịp suy nghĩ thêm, ngay trước lúc cửa toa tàu đóng lại, Cố Thận vội khom lưng, kịp thời chui vào toa xe.

Cầm chắc tay vịn, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn mới liếc nhìn xung quanh một chút.

"Ồ!"

Tim Cố Thận bỗng đập chậm một nhịp.

Vào các ngày trong tuần, tuyến tàu nhẹ này đi đến các vùng ngoại ô xa xôi nên chuyến cuối cùng thường không có ai khác ngoài hắn, nhưng hôm nay...

Trên xe còn có một cô gái khác.

Cố Thận bỗng thấy trái tim mình như tan chảy. Cô gái này ngồi ở đối diện hắn, cách không đến ba mươi centimet, mắt hạnh má đào, tóc dài để xõa qua vai. Cô mặc một chiếc váy ren trắng tinh mỏng đến mức gần như trong suốt, để lộ ra bờ vai với làn da trắng như tuyết.

Chiếc váy mỏng rất trắng, nhưng thiếu nữ này còn trắng hơn, trắng đến chói mắt.

Thiếu nữ không đi giày, chân trần nhẹ nhàng đặt trên sàn tàu. Trên đầu gối của cô có một cuốn sách nặng nề khép hờ, cô đang yên lặng đọc cuốn sách dày cộp đó.

Cô gái này quá hoàn mỹ, trên người lại có khí chất riêng khó tả, không giống như người ở thế giới thực. Nhìn nàng, Cố Thận cảm giác mình như đang nhìn thấy một chùm ánh sáng.

An tĩnh, nhu hòa, thánh khiết, kỳ ảo.

Vừa lật trang sách, thiếu nữ vừa ngẩng đầu lên.

Hai mắt nhìn nhau, Cố Thận vội vàng rời mắt, xoa xoa tay, thở ra một hơi, che lấp sự mất tự nhiên của mình.

Hắn hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.

Trên đời này làm sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy chứ?

Vả lại, nàng mặc như vậy mà không cảm thấy lạnh sao?

Hắn rất muốn đưa áo khoác của mình cho nàng mặc…

...

...

[Người thứ hai... lên tàu.]

Cô gái ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó cô gấp sách lại, nghiêm túc đánh giá người thanh niên vừa lên tàu.

Mặc dù lúc này anh ta đang co ro trong góc tàu, xoa tay hà hơi, mặt thì cười ngờ nghệch, rõ ràng chưa biết rằng "lên tàu" có nghĩa là gì, nhưng cô biết rằng đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Ô ô!"

Tàu nhẹ chầm chậm khởi động, hồ quang bắn tung tóe qua lại, xối lên vách đường hầm.

Con tàu này mặc dù đã cũ nhưng khi chạy lại cực kỳ êm ái.

Hồ quang điện dội vào ngoài cửa sổ, sau khi xuyên qua lớp kính chỉ còn lại tiếng sột soạt như tiếng mưa rơi.

Hai người trên tàu đều chưa nói gì, chỉ giữ im lặng như vậy. Nếu không ai mở miệng, đoàn tàu nhẹ sẽ đi qua đường hầm dài rồi lại đi thêm khoảng hai mươi phút là đến điểm cuối.

Nhưng sự yên tĩnh chưa kéo dài được bao lâu đã bị phá vỡ bởi giọng nói trong trẻo của thiếu nữ.

"Một câu hỏi rất quan trọng: giữa 3 và 4, có số π thật không?"

Cố Thận ngỡ mình đang gặp ảo giác.

Nàng đang bắt chuyện với mình sao?

Hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn quanh một vòng, thấy trong toa tàu trống rỗng không có người khác, lại thấy thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt nghiêm túc.

Cố Thận vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình, thiếu nữ khẽ gật đầu một cách nghiêm túc.

Hắn xấu hổ cười một tiếng, không ngờ đối phương đúng là đang nói chuyện với hắn.

"Giữa 3 và 4, có số π thật không?"

Câu hỏi kiểu gì vậy?

Đáp án là tất nhiên là có rồi.

Nhưng vào lúc này, Cố Thận chần chừ chưa trả lời ngay.

Lý do cũng rất đơn giản.

Bởi vì cô gái đang nhìn hắn với đôi mắt trong suốt nhưng rất nghiêm túc, ánh mắt này khiến Cố Thận phải suy nghĩ cẩn thận.

Câu hỏi này tưởng chừng như đơn giản nhưng lại không đơn giản.

Cô gái đưa tay chỉ về phía sau Cố Thận.

Cố Thận xoay người lại.

Trong toa xe cũ kỹ không biết từ lúc nào có một bức tranh loang lổ. Trong bức tranh mơ hồ thấy được một cây thước có vạch cũ kỹ. Cây thước này dài dằng dặc, không thấy điểm cuối, nhưng hắn nhìn rõ ký hiệu hai con số 3 và 4 được đánh dấu đậm bên trên.

"Nếu chạm vào cây thước này..."

Thiếu nữ vươn tay chỉ vào cây thước trong không trung, thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như một cơn gió thoảng trong toa tàu, mang theo một tia bi thương.

"... anh có thể chạm vào số π không?"

Cố Thận giật mình.

Hắn đã hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu hỏi này.

Bạn đang đọc Quang Minh Bích Lũy - Bản Dịch của Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khong_0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.