Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2727 chữ

Triển Linh nhanh chóng lột hết da mấy con thỏ, rửa sạch máu huyết nội tạng, cột từng con lại rồi treo lên. Lợn rừng lấy một bên, thỏ để lại một con, gà cũng chừa một con, đều đem nướng khô hết cả, mai vào thành đem bán số còn lại, quan trọng là phải đổi được chút nhu yếu phẩm trước đã.


Hẳn là nơi này quá hoang vu, ít người, ấy mà lại không ít thú hoang, không bàn mấy thứ khác, gà thỏ gì cũng đã thấy quá, có điều không có võ công sẽ không dễ bắt được.

Triển Linh không ngán chuyện này.


Thịt nướng sau khi nướng không những dễ quản quản, hơn nữa còn mang đậm hương vị đặc trưng, từ giờ dù là hầm canh, kho hay xào đều rất tuyệt.


Tay nghề của nàng thật sự rất tuyệt vời, da với thịt thỏ tách ra hoàn toàn, thậm chí đến cọng gân cũng không đứt.


Thỏ sống thành bầy, tóm được một con thì khả năng cao sẽ chụp được cả bầy, nàng bắt hai con lớn với thêm mấy con vừa vừa, da lông xám xịt. Gần đây chẳng có gì ngon, vậy mà lông mấy con thỏ này vẫn mướt mượt.


Triển Linh dùng tay lường thử kích thước con thỏ rồi lại ướm thử trên người thằng em trai mới nhận, không những đủ làm nón, còn có thể làm thêm cái áo may ô nhỏ không tay, cảm thất rất hài lòng.


Sau khi xem xong chiêu thức lột da xuất quỷ nhập thần, Thiết Trụ càng pháp hiện ra rằng bản lĩnh của cô gái này thật lớn, đến muốn dở khóc dở cười, vừa cảm thấy tương lai có hi vọng, lại sợ hãi một ngày đẹp trời người ta trở mặt với mình, hắn với Nhị Cẩu Tử có nước tự động nộp mạng…


Hắn đánh bạo nhắc nhở, “Đại, à không đúng, Triển cô nương, đống da này không cứ để vậy mặc được.”


“Ta biết,” Triển Linh gật gật đầu, “Ngày mai bán đống thịt này đi, tiện thay mua vôi với xút gì đó, đi khử đống lông này trước rồi coi có may đồ được không.”


Thiết Trụ liền nhìn nàng bằng ánh mắt kính phục, nghĩ thầm: tới heo rừng ngài cũng lôi ra được rồi, còn tính toán cái gì nữa?


Đêm đó, Triển Linh đã dung hành động thực tế trả lời cho hắn:


Nàng đang tính tới con lợn thứ hai!


Thường thì heo rừng sống theo bầy, có thể không chỉ có một con heo trưởng thành, từ lúc thọc chết con đầu tiên, Triển Linh liền định vào sâu bên trong tìm tiếp nhưng vòng vòng mười mấy dặm vẫn chưa tìm thấy sào huyệt. Thấy trời đã tối, một mình nàng ở ngoài này, lại không thông thuộc địa hình, khá là nguy hiểm, nên quyết định đi về.


Thế nhưng sau khi về, Triển Linh cũng không nhàn hạ gì, đầu tiên là đào mấy cái rãnh ở những hướng lợn rừng có thể đến, sau đó chôn xuống khá nhiều cọc nhọn, lấy gỗ gài lấp trên lại.


Bởi vậy lúc nàng nhìn thấy hai tên Thiết Trụ và Nhị Cẩu không chút thương tích mà nhào tới đây trộm đồ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


Bẫy của nàng không phải toàn là chỗ chết nhưng cũng chỉ chừa ra mất đường nhỏ, bên trên cũng đã ngụy trang rất kỹ càng, vậy mà hai tên này lại không hề đạp trúng!


Ăn gì may vậy?


Sau khi trời tối, Triển Linh ôm đứa bé ngủ trên cái giường rách nát duy nhất, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử tựa người bên đống lửa. Chỗ này khô ráo lại ấm áp, bụng còn căng đầy thịt bên trong, khiến hai người ngủ ngon lành.


Đang ngủ, bỗng nghe thấy một loạt tiếng thú kêu xa có gần có, ngay sau ầm một tiếng, gần như là cùng lúc, biến thành tiếng rống gầm trời, làm Thiết Trụ với Nhị Cẩu Tử sợ tới không ngồi nổi.


“Trông chừng đại gia của các ngươi! Thiếu một cọng lông lấy đầu mà đền!”


Triển cô nương vừa mới ở trên giường, nửa câu nói sau vẫn còn đang quanh quẩn trong không khí đã xông ra ngoài cửa.


Động tác của nàng tựa như linh miêu, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn lại dứt khoát, lướt đi trên mặt đất không tí động tĩnh, tốc độ lại nhanh như vong linh ma quỷ, chớp mắt không thấy bóng dáng.


Liền sau đó, hai huynh đệ nghe được tiếng kêu đau đớn cùng tiếng cười khanh khách khó tả ở bên ngoài, sau đó lập tức im lặng.


Vậy nhưng một hồi sau, bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống đất, ầm ầm rầm rầm, càng lúc càng nhỏ dần.


Không biết tại sao, hai người bỗng nhiên rụt cổ lại.


Triển Hạc lúc này mới tỉnh ngủ, vừa không thấy tỷ tỷ đã vùng vẫy đòi xuống giường.


Thiết Trụ vừa nhìn thấy “đầu của mình” sắp chạy đi liền hối hả lăn lết bò trườn sang, giang tay cản không cho nó xuống.


“Đại gia, đại gia! Triển đại gia! Triển cô nương, ý là tỷ tỷ của ngươi á, sắp về rồi, về liền bây giờ á!”


Nhị Cẩu Tử cũng qua cản chung với hắn, lạy ông lạy bà, năn nỉ quỳ lạy hết lời nhưng tiểu tổ tông này không thèm nghe, cuối cùng tức tối trề môi muốn khóc.

Đang lúc bọn họ không biết phải làm sao, Triển Linh lại quay về, yên lặng không một tiếng động như lúc nãy ra ngoài.


Chắc là lúc đi nàng quá vội vàng, không có mặc bộ đồ trắng kì dị hồi sang, hiện giờ trên người chỉ là một bộ y phục cổ cao còn dị hợm hơn, ôm sát người, phô trọn vòng eo mảnh khảnh với bộ ngực đầy đặn của nằng.


Hai anh em bỗng nhiên nhận thức được thứ mình vừa nhìn thấy, đầu ong ong, hận không thể lập tức quăng cái đầu vô đống lửa.


Xong rồi, sắp bị diệt khẩu rồi!


Triển Linh không để ý mấy chuyện này, mặt đen như cui bị đốt thành than nói: “Kêu cái ngươi đi gác đêm lại đi ngủ như chết!”


Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử rụt cổ lại, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy mấy vệt máu trên gò má trắng tuyết của nàng lại rụt đầu lại như bị giật điện.


Bọn họ đã vài ngày không được ăn no, cũng đã vài ngày không được ngủ ở chỗ tốt như thế này, ban đầu định thay phiên nhau gác đêm, nhưng một khi không gian yên tĩnh liền thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, mí mắt muốn sụp xuống, không cách nào chống lại được.


Triển Linh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Máu bắn đầy trên đất với bẫy, một người cầm đuốc rọi, đào đống bùn đất dính máu lên vứt đi xa xa ra, máu dọc đường cũng làm y vậy, không thôi thú hoang đánh hơi được tới đây, ta quăng các ngươi ra ngoài làm mồi!”


Nàng cũng quá sơ ý rồi.


Nàng đáng lẽ phải nghĩ tới hai người kia hoàn toàn chưa bao giờ được huấn luyện kỹ càng như vậy.


Dù sao, muốn ở lại cũng phải để nàng thấy chút thành ý, thể hiện tí năng lực thuyết phục nàng, chứ không lẽ đàn ông đàn anh có tay có chân mà bắt nàng phải nuôi hay sao?


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử không khỏi tự trách, không nói tiếng nào đã chạy ra ngoài, cặm cụi làm việc đến nửa đêm mới quay lại.


Thật ra vùng này ngoài lợn rừng ra chẳng còn thú hoang nào khác, mà lợn rừng lại là một loại động vật có ý thức rất cao, bây giờ hai con lớn đều chết mất đất, chỉ còn có mấy con gà rừng với thỏ vô hại, tạm thời không có gì nguy hiểm.

Hai người kia tất nhiên cũng biết chuyện này nhưng long lại cảm kích Triển Linh, vậy nên cả đêm không ngủ, dọn dẹp sạch sẽ xong không chỉ cẩn thận khôi phục cái bẫy về nguyên dạng, còn tự động chạy lên núi kiếm củi đem về.


Lẽ hiển nhiên, trời sáng mới có thể nhìn rõ nơi đặt bẫy, nhớ lại những gì diễn ra tối qua không khỏi rùng mình.

Hôm sau trời vừa sang Triển Linh đã dậy, nấu nước cho thằng bé rửa mặt rồi đi hầm thịt.


Trong lúc hầm thịt, nàng ra ngoài một lát, lúc về liền vứt một đống nhánh cây ngắn dưới đất, xem vết cắt hình như là dùng đao cắt làm đôi trước rồi bạo lực bẻ gãy.


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử tự giác sang giúp đỡ, sau gom đống vật liệu theo sự chỉ dẫn của Triển Linh, dùng đống cỏ khô thô xơ kia kết thành dây thừng, dùng vài đoạn gỗ bò thành bè thô, phía trước có một cây ngang, đủ cho hai người vác đi.


Trong lúc hai người làm việc, Triển Hạc vẫn luôn lon ton theo đuôi Triển Linh, nàng đứng nó đứng, nàng ngồi nó cũng ngồi, sợ bỏ lỡ mất cái gì đó, giống như một cái bóng nhỏ xíu.


Lúc sau thằng bé cũng bắt chước học thắt dây, bị Triển Linh giật lấy.


Giỡn vui ghê, cỏ khô nhìn có vẻ mền nhưng thực ra cạnh khá sắc, thịt thằng bé non như vậy, lỡ cắt trúng đâu lại ngồi khóc lóc?


Nhị Cẩu Tử thấy nó ngồi xổm bên cạnh chăm chăm nhìn, gãi gãi đầu, quyết định làm cho nó mấy con châu châu cỏ, tỉ mỉ vuốt mềm mấy góc cứng.


Con châu châu kia làm không được khéo, xiên xiên xéo xéo nhưng dù sao cũng khá sinh động, nhìn liếc qua có thể cảm nhận được sức sống của con vật nhỏ nhảy nhót từ bờ ao qua buổi cỏ.


Thằng nhỏ vừa mừng rỡ vừa rụt rè, mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn Triển Linh tỏ vẻ muốn có món đồ chơi.


“Còn có tài lẻ này hả?” Triển Linh cũng có chút ngạc nhiên, lại quay sang gật đầu với Triển Hạc, “Cầm lấy chơi đi, không được bỏ vào miệng, nói cảm ơn đi.”


“Cậu bé chơi vui thật, không giống dáng vẻ lúc thường, cô với đại gia không chê là được rồi,” Nhị Cẩu Tử ngờ nghệch cười nói, “Cũng mới học theo người ta thôi, biết có mỗi cái này, hay là làm nhiều chút đem bán kiếm tiền.”


Cứ hễ là tài lẻ đều rất đáng quý, có thể dùng để kiếm ăn, không ai lại có thể dễ dàng chỉ cho người khác. Nhị Cẩu tử đã xem vô số lần còn phải hí hoáy mấy tháng mới làm được.


Đứa bé vui vẻ chạy ra trước, chụm tay lăn qua lăn lại món đồ chơi, còn chìa ra cho Triển Linh xem.


Triển Linh cười cười xoa đầu nó, “Ừm, ổn đấy.”


Làm xong hết việc trời đã sang trưng, thịt hầm trong nhà đã nhừ ra thơm nức mũi, cả bốn người đều nhanh chóng ăn rồi vào thành.


Thiết Trụ với Nhị Cẩu Tử vác cái bè gỗ mới làm, bên trên là nguyên con lợn rừng, còn có sáu con thỏ đã lột da với mấy con gà rừng màu sắc đẹp đẽ.


Ban đầu Triển Linh chỉ muốn chừa nửa con lợn, ai ngờ tối hôm qua lại kiếm được một con liền để lại nguyên con hôm trước đã ăn một miếng, đem bán hết một con này.

Triển Hạc chân ngắn ngủn, đi mấy bước liền cũng không theo kịp nhưng lại cứng đầu cứng cổ, nghẹn đỏ mặt cũng không đòi ôm, Triển Linh buồn cười cõng nó đi.

Ban đầu thằng nhóc còn giẫy giụa, bị vỗ mông mấy cái liền ngoan ngoãn, hai tay ngắn ngắn ôm lấy Triển Linh, một bên tay nắm chặt con châu chấu, cọ cọ cái mặt mũm mĩm nóng hầm hập vào cổ nàng.


Một con heo rừng hơn mấy chục cân, cộng them trọng lượng của cái bè với lũ gà thỏ, đi được không lâu Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử đã toát mồ hôi, dù vậy vẫn hứng khởi, vui vẻ ra mặt, vừa đi vừa liếm miệng nhấm nháp dư vị món ngon khi nãy.


Bọn họ ăn thịt hai ngày liên tiếp! Cực kỳ ngon lành! Nếu ngày nào cũng có thể sống như vậy, dốc chút ít sức lực cũng chẳng là bao?


Nếu sau này ngày nào cũng thế này thì tốt biết mấy, ước muốn của Nhị Cẩu Tử rất giản đơn, mục tiêu trước mắt là ăn no ngủ ấm.


Bọn họ ra sức làm việc, Triển Linh nhẹ tay nhẹ chân nên cũng hài lòng, thấy rằng hai người này cũng nhanh thạo việc, bản thân nhẹ khoẻ hơn nhiều.


Đợt này đi cũng mất nửa ngày, sắp đến trưa mới thấy cổng thành hiện lên mờ mờ, xa xa cũng bắt đầu có người từ nhiều hướng đi tới, chắc đều là người ở gần đây.


Triển Linh bảo mọi người ngừng lại, nhìn hai bản mặt đầy nghi hoặc của Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử mà nói: “Y phục của ta như vầy không được, Thiết Trụ, ngươi lấy mấy con thỏ đem bán trước kiếm ít tiền đồng, vô tiệm quần áo mua đại cho ta bồ đồ, lát nữa ta thay đồ rồi vào thành.”


Nàng tính vậy cũng có lý, cứ hiên ngang bước vào như vậy sẽ khiến thiên hạ dòm ngó, nếu làm người khác nghi ngờ lại càng không tốt.


Tuy là không biết tới đây bằng cách nào nhưng hiện tại nàng cũng đã chấp nhận hiện thực rồi, chỉ muốn yên ổn qua ngày tháng, nấu cơm, ăn uống, lên kế hoạch buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền là được rồi.


Thiết Trụ nghe lời đi mua, qua cỡ nửa giờ đồng hồ ôm theo một tay nải hoa xanh bằng vải bố, hồng hộc chạy về.


Triển Linh vừa mở ra xem liền im lặng một cách kì dị, Triển Hạc trên lưng cũng nhăn mặt theo


“Ba con thỏ bán được 180 đồng, bộ này 40 đồng, đây là tiền thừa” Thiết Trụ đưa cho nàng một xâu tiền, vừa lau mồ hôi, vừa ra sức giải thích, “Đại tỷ, không phải, Triển cô nương, tôi lựa bộ này là đẹp nhất rồi!”


Triển Linh không biết nên nói gì, nàng thà rằng mặc đại một bộ đen xì xám tro gì cũng được.


Nhìn bộ quần áo đang cầm trên tay, đầu tiên là một cái áo màu đỏ thẫm âm u mang mùi chết chóc, thứ còn lại là một cái váy dài xếp li màu xanh hành hẹ, góc váy còn thêu một bông hoa Thúi đ-t to màu vàng, nhìn sơ đã thấy nhức mắt, còn đem phối với nhau thì thiệt không gì tả nổi, đúng là xúc phạm người nhìn.

*Đây là tên dân dã của hoa Mơ, nhưng mình cảm thấy dịch như trên hợp với tình huống này hơn…
*

Bộ quần áo được may bằng vải sợi bông thô dày, hơi sướt tay, được cái đường may chắc chắn.


Triển Linh bối rối một lúc cũng tròng đại vào người, không chỉ giấu kỹ quần áo cũ, đến đôi ủng tác chiến đang mang cũng chỉ để lộ đế.


Nàng chỉ vừa vặn bằng long với kết quả nguỵ trang này, không hơn không kém.


Nhị Cẩu Tử vô cùng hấp tấp nhảy tới nịnh nọt, “Triển cô nương, cô mặc vào trông rất đẹp.”


Hắn cảm thấy đẹp thật sự.


Triển cô nương rất đẹp, dáng dấp lại cao ráo, mặc gì cũng đẹp.


Triển Linh cười vô hồn với hắn, Nhị Cẩu Tử thấy vậy còn vui vẻ, cảm thấy bản thân đúng là càng lúc càng lanh lẹ.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.