Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2685 chữ

Một lát sau khi cả bọn vào thành, thủ thành vệ nhìn cả nhóm một cách đầy nghi hoặc:


Thằng bé kia nhìn là biết công tử nhà phú hộ, con nhà nghèo khổ không thể nào có da thịt trắng trẻo cùng y phục sang trọng như vậy được. Cô gái trẻ kia tuy rằng quần áo thô ráp nhưng mặt mày tươi tắn sáng sủa, có nét hơn người, bảo là người một nhà cũng có thể tin tưởng được. Cái chính là hai tên… đầu trọc đằng sau kia!


Vương triều Đại Khánh mở cửa giao lưu với nhiều nơi, tạo thành từ rất nhiều dân tộc, có rất nhiều người trong tộc du mục phương Bắc thích cạo đầu loạn cả lên, mọi người cũng thấy quen rồi, triều đình cũng không bắt dân phải để tóc.


Có điều một cọng tóc cũng không có như vầy rất hiếm gặp, mà nếu là trọc tự nhiên thì thôi cũng hết cách.


Không nói tới cái này, quan trọng là dù hai người này gọn gang sạch sẽ nhưng y phục lại rách rưới, chẳng giống tí nào so với hai người đằng trước. Nếu Triển Linh không nhanh trí nói họ là hộ vệ của tỷ đệ mình, hai an hem chắc chắn không được vào cửa.

Thiết Trụ tỏ ra ấm ức, khi nãy một mình đi vào thì chẳng ai hỏi han gì? Bây giờ cả bốn đi chung lại bị biến thành kẻ khả nghi…

Đây là lần đầu tiên Triển Linh được thật sự tận mắt nhìn thấy được thành trấn cổ đại, tuy rằng triều Đại Khánh không phải là một triều đại mà nàng đã được biết nhưng cũng có thể coi như là một cột mốc trải nghiệm.


Nghe Thiết Trụ nói quan viên đương nhiệm của Hoàng Tuyền Châu rất có trách nhiệm, vậy nên an ninh tốt, kinh tế phồn vinh, có thể coi như là một cái trấn sầm uất trong khu vực, ngang với Phúc Viên Châu nằm cách mấy trăm dặm ở phía Tây.

Hoàng Tuyền Châu có cấu trúc vuông vức, không khác lắm so với những nơi khác: trên bốn mặt tường thành đều có ba cổng, hai nhỏ một lớn, ngày thường mở hai cửa nhỏ, một cửa ra, một cửa vào, chỉ có quan chức quyền quý hoặc sự kiện lớn mới mở cổng chính ở giữa.


Mấy con đường lớn ngoài thành đều đã được đắp kỹ càng, vô cũng bằng phẳng, chắc chắn, mưa xuống cũng không bị sạt lỡ, đường chính trong thành còn được lót gạch toàn bộ, sạch sẽ gọn gàng.


Triển Linh quan sát kỹ lưỡng kiểu dáng cái váy, thấy rằng khá rối mắt, có nét tương đồng với váy của các thời Đường, Tống, Minh trong trí nhớ của nàng, giống như hoà hợp nhiều thời lại với nhau. Kiểu tóc lại càng đa dạng phong phú, nhìn hoa cả mắt. Như vậy cũng tốt, ít nhất sau này mặc quần áo không sợ bị người khác dòm ngó nữa.


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử từng đến Hoàng Tuyền châu bán củi nhiều lần, rất quen thuộc với cách phân bố cửa hàng ở đây, nhanh nhảu nói: “Triển cô nương, chúng ta vào từ cửa Tây, khúc này là tạp hoá, phía Bắc mới là nồi niêu xoong chảo gì đó, mấy tiệm lúa gạo gì cũng ở bên đó. Nếu muốn bán thịt, có thể đi chợ cá, chợ thịt ở phía Nam, tìm cái sạp bày ra, không thì tới thẳng tửu lầu bán cũng được. Cô bắt được con lợn rừng này to quá, bán cho quán nhỏ chắc họ ăn không hết.”


Triển Linh gật gật đầu, nhìn xem, đây là điểm lợi của việc tìm người bản xứ.


Xem xét mỗi lúc, nàng tiện tay cầm một cây trâm gỗ của một hang bên vệ đường lên xem, chủ của cái hàng kia lập tức tiến tới nịnh hót, “Cô nương có diện mạo xinh đẹp, mắt thẩm mỹ cũng tốt , đây là cây trâm đẹp nhất ở chỗ ta, nhìn đoá hoa đào này đẹp chưa này, đỏ đỏ hồng hồng, ý nghĩa cũng hay, hợp với cô! Nếu ngài thích, ta bán 10 đồng! Tặng thêm dây buộc tóc nữa, được không?”


Hợp với ta? 10 đồng?


Lúc này Triển Linh mới cẩn thận xem xét cây trâm trên tay, chế tác còn thô, phần rìa còn bị sần sùi, mấy cái thứ được gọi là hoa đào đơn giản chỉ là tô màu lên vật liệu rồi dán lên, còn tô không đều…


Tóm lại là ngươi đang lừa ta!


Bộ dạng hiện tại của mình đã đủ “xuất sắc” rồi, nếu thật sự lại cài cây trâm này lên… chậc chậc.


Nhị Cẩu Tử lúc bấy giờ liền trở mặt, la hét ỏm tỏi: “10 đồng? Nghĩ chúng ta không biết xem hàng sao? Ta chỉ cần bước vào trong mấy bước, 8 đồng mua 3 cái cũng được? Đừng có tưởng ông nội đây dễ chơi!”


Vốn dĩ là chủ tiệm thấy Triển Linh lạ mặt, dáng mạo lại tinh tế, quần áo của Triển Hạc đang được dắt theo lại càng là hàng thượng phẩm, phía sau lại có hai tên tuỳ tùng đi theo, không chừng là tiểu thư nhà phú hộ nào thay quần áo trốn ra ngoài đi chơi nên thuận miệng moi ít tiền, ai ngờ bị phát hiện nên thấy có chút xấu hổ.


Triển Linh cười cười, ném đại xuống, không thèm để ý.


Nhị Cẩu Tử lại hung hăng liếc chủ hàng mấy cái, kéo theo cái bè, không yên tâm nói với Triển Linh: “Triển cô nương, nhiều người rất thích ăn hiếp mấy cô gái nhìn mặt non nớt, phần lớn cảm con gái da mặt mỏng, ngại trả giá, cô nhất định đừng để bị mắc lừa. Bán tận 10 đồng lận á, đủ vào quán ăn một bữa! Ăn bánh bao nhân thịt của bà Vương ở đằng trước kìa, vừa trắng vừa to lại còn mềm, thơm ngon nóng hổi mà bán có 4 đồng à!”


Triển Linh có chút ngạc nhiên nhìn hắn, “Cám ơn ngươi, ta biết rồi.”


Nhị Cẩu Tử chỉ là không nhịn được hành động của chủ tiệm kia, không hề nghĩ tới Triển Linh sẽ nói cảm ơn, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh mặt đỏ cả lên, cà lâm hồi lâu không biết nên nói gì.

Được ưu ái mà lại lo sợ

Triển Linh lại hỏi Thiết Trụ, “Lúc nãy ngươi bán thỏ ở đâu?”


Thiết Trụ ngưỡng mộ nhìn Nhị Cẩu Tử, hối hận ban nãy không lên tiếng, lúc này vội vàng lịch sự đáp: “Ở tửu lầu Phan gia đằng trước. Cô nương, chúng ta tới trễ rồi, sạp bị người ta chiếm hết trơn, cũng không biết giá thị trường bây giờ, dễ bị người ta ép giá, không biết chừng nào mới bán được. Tửu lầu Phan gia kia là mối lớn trên trấn rồi, chưởng quầy rất thật thà, lúc trước mua củi của anh em tôi trả rất đúng giá, cũng thường xuyên thấy được thợ săn đem thú hoang tới, không nghe ai nói là không ổn, mấy con thỏ hồi nãy là đem bán cho bên đó.”


Những người muốn trải sạp bán, trời chưa sáng đã đứng chờ ở cổng thành, cửa lớn vừa mở là chạy ngay vào chiếm chỗ, lúc này người ta đã bán được không biết bao nhiêu đợt khách rồi, làm gì còn chỗ?


Triển Linh gật gật đầu, trước tiên đi tìm hàng bán gà vịt hỏi, biết được gà sống 50 đồng, vịt sống 55 đồng, trứng mỗi quả 1 đồng.


Nàng hỏi tới giá thỏ, người nọ nhìn nàng một cái: “Ta không bán thỏ, cái đỏ phải hỏi thợ săn, độ này thỏ khó kiếm, cả da lẫn thịt khoảng khoảng 90 đồng!”


Đồ ở đây phần lớn đều là thợ săn bắt đem tới, vật hiếm thì quý, nhiều người thích ăn mấy thứ hiếm này nên dù có ít thịt cũng mắc hơn gà vịt một tí.


Triển Linh suy nghĩ một lát, đám thỏ tổng cộng cũng chẳng được mấy lạng thịt, thứ đáng giá nhất sợ là bộ lông, mà thỏ nhà mình đều lột hết lông, tất nhiên là bị xuống giá rồi, vậy mà chưởng quầy kia cũng chịu đưa tới 60 đồng, nghĩ cũng đúng là người thật thà.


Có vẻ do thấy Triển Linh lâu không lên tiếng, người kia vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Cô nương, thỏ ốm nhách, thịt cũng ít, chỉ là thú vui thôi, nấu không khéo cũng khó ăn. Chẳng bằng mua mấy con gà vịt, đã bắt đầu đẻ trứng hết rồi, còn sống nuối lấy trứng, chết rồi đem hầm canh cũng bổ lắm!”


Nội trợ trẻ đúng là không biết cách sống, cuộc sống gian nan, người nhà bình dân nào dám mua thỏ? Tiết kiệm tí, bao đó tiền đủ một nhà tiêu hai ba bữa!


Triển Linh thật ra cũng có định nuôi gà vịt, dù gì thằng bé con đang tuổi ăn tuổi lớn, nên thường xuyên ăn trứng gà.


Nàng cúi đầu nhìn Triển Hạc đang chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào mấy con gà vịt trong cái lồng trúc, “Vui không?”


Thằng bé ngẩng đầu cười với nàng rồi gật gật đầu, bàn tay nhỏ trắng nõn nóng lòng muốn thử sờ xem bộ lông rực rỡ của đám gà vịt bên trong.


Nó còn nhỏ, thích những thứ có màu sắc sặc sỡ, trước đó Triển Linh đã cố ý giữ lại cho nó vài chiếc lông vũ đủ màu, chuẩn bị lúc về sẽ làm cầu lông chơi, vừa đẹp lại có thể rèn luyện sức khoẻ.


“Tỷ tỷ mua vài con về nuôi, vài bữa nữa chúng ta ăn trứng gà được không?”


Đứa bé lại gật đầu, mép môi lộ ra hai đồng điếu nhỏ, vươn ngón tay non nớt chỉ về phía mấy con hừng hừng khí thế ở phía trước.


Triển Linh mới nhìn qua, còn chưa nói tiếng nào, chủ hàng liền đập tay cười, “ây dô tiểu gia của tôi, đó là gà trống để gáy chứ không có trứng!”


Triển Hạc không hiểu lắm, chỉ là cảm thấy có vẻ vui, cũng ngô ngơ cười theo, cả người như một mặt trời ấm áp.


Triển Linh xoa đầu nó cười không dứt, nghĩ một lúc rồi nói: “Lấy cho ta con gà trống này, thêm 2 con gà mái nhỏ nữa. À phải rồi, vịt cũng lấy một trống một mái.”


Không có cả trống cả mái sao có giống được?


Gà xào ớt rất ngon, tươi thơm cay tê tái, càng ăn càng thích, không thể ngừng đùa. Thêm cơm vào ăn với nước sốt thừa là sạch bách cả dĩa.

Vịt nướng rất ngon, da vịt phải nướng cho vàng óng, quét thêm một lớp dầu béo ẩm phủ đều lên trên, thấm cả da lẫn thịt, chấm tí tương ngọt, thêm hành rồi cuốn với bánh xếp… Quao...


Có cái phải chờ chúng đẻ mấy đợt trứng đã, tạm thời nghỉ tới trứng muối trước.


Đúng vậy, cho ăn cẩn thận đã, lúc sau đi muối trứng tròng trắng ra tròng trắng, tròng đỏ ra tròng đỏ, dùng đũa chọc một cái đã tươm dầu vàng ươm, vừa mặn vừa thơm, ăn với cơm hay cháo đều cực ngon.

Tính vậy cũng tốt, khổ nổi đến lúc trả tiền Triển Linh mới nhớ: Không đủ tiền!


Ba con thỏ trước đó bán được 180 đồng, bộ đồ xanh đỏ trên người ăn mất 40 đồng, tổng cộng bây giờ còn có 140 đồng, mua ba con gà đã thiếu 10 đồng rồi.


Nàng không khỏi có chút ão não, từ bao giờ lại nghèo như vầy!


Chủ hàng vừa thấy nàng chỉ chìa ra một xâu tiền nhỏ, thái độ lập tức bớt nhiệt tình nhưng cũng ráng chịu khó hỏi một câu: “Cô nương, vậy có mua hay không? Buôn bán nhỏ thôi, không có ghi sổ bán thiếu đâu”


“Mua!” Triển Linh nói chắc như đinh đóng cột rồi lại chỉ tay về phía Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử đang đứng chờ ở đằng xa, “Làm phiền đại ca giữ hàng giúp ta một lát, đợi chúng ta bán đống thịt rừng đó rồi quay lại mua gà vịt.”


Người kia vừa nhìn liền hết hồn. Á, cái đó là heo rừng mà? Con vật hung hãn vậy mà cũng săn được? Thật đáng nể.


Nguyên một con to như vậy, sợ có khi bán được cả mấy chục lượng bạc! Đến lúc đó đừng nói gì tới đám gà vịt của mình, cái gì lại không mua được? Nghĩ đến đây trong phút chốc mặt mày lại sáng lạng.


“Được được được, ta chỉ giữ cho một mình cô, nhưng mà cô nương ta nói trước, lát nữa cô nhất định phải quay lại mua của ta, không là cái đám này ế hết.”


Cứ như vậy một hồi, con lợn rừng kia đã gây chú ý, nhiều người kéo nhau tới xem của lạ, bàn ra tán vào xôm tụ.


Sau khi nhận thức được hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi của mình, Triển Linh không chần chừ nữa, nhanh chóng bảo Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử cùng đến tửu lầu Phan gia.


Càng vào sâu bên trong khung cảnh càng phồn hoa, hàng quán bên đường toàn là hai tầng, thậm chí có chỗ đến ba bốn tầng, trang trí chỉnh tề hoành tráng. Trên nóc nhà đều là một dãy thần thú nhỏ, dưới hiên còn có tre chuông gió, gió nhẹ thổi qua liền leng keng vang lên, quyện cũng rèm vải mỏng nhẹ nhàng gợn bay, khiến người khác hoa mắt kinh ngạc.


Ánh nắng tươi tắn, phản chiếu bụi vụn ánh kim trong không khí, tiếng cười đùa hoà tiếng ty trúc truyền vào bên tai, đồ ăn hương kẹp nữ lang nhóm trên người son phấn hương dũng mãnh vào xoang mũi, chỉ gọi người tinh thần nhộn nhạo, tâm trí hướng về, tán một tiếng hảo cái nơi phồn hoa.


*Một loại nhạc cụ cổ truyền Trung Quốc

Tuy đang là cuối thu nhưng tới trưa vẫn có chứt nóng nực, tiệc rược mới ăn một ít đã thấy như khí huyết dâng lên, khô nóng khó chịu, phải mở cửa sổ cho thông khí, dễ dàng nhìn thấy mấy cô gái yêu kiều yểu điệu bên trong, nũng nịu cười nói, đon đả hát xướng, đẹp đẽ yêu kiều, giơ tay nhấc chân cũng lả lướt uyển chuyển, ngả đầu đưa mắt cũng quyến rũ mê người.


Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử chỉ ngó lấy vài lần rồi sợ hãi cụp đầu về, cổ với mặt đều đỏ hết lên, thế mà trong lúc vô ý nhìn lên lại phát hiện Triển cô nương cùng Triển đại gia thoải mái đứng xem liền giật thót mình

“Triển cô nương, sao cô lại, lại xem những thứ tà/ dâm / thô / tục này! Thật là đồi bại.”
Tà / dâm / thô / tục? Triển Linh kinh ngạc một lát, lại ngó xem thân hình gắt gao của mấy cô gái kia, không nhịn được phụt cười, “Đồi bại chỗ nào?”
So với áo ống, áo hở lưng, thậm chí là đồ lót xuyên thấu, con gái thời đại này thật là bảo thủ.
Thiết Trụ giận giữ nói: “Con gái con đứa trẻ tuổi, cười đùa công khai với một đám đàn ông lạ mặt, cũng chẳng phải nghề nghiệp lương thiện gì, quá không biết xấu hổ!”


Triển Linh bỗng nhiên cười lạnh nhạt thành tiếng, “Sao ngươi không nói là đám nam nhân xấu xa đó không biết xấu hổ?”

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.