Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Triển Linh vẫy vẫy tay với Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử, “Hôm khác đi vào thành mua đồ với ta trước rồi ngày tới lên núi đốn cây, kiếm ít củi lửa.”


Thiết Trụ cẩn thận nhắc nhở đầy thiện ý, “Phải có tiền mới được.”


Cô gái này sống một mình ở đây, đến bóng dáng mấy thứ đồ dung còn đào không ra, đòi mua đồ rồi mua bằng cái gì? Hong lẽ đến lúc đó…… Đem bán bán hắn hay gì?!


Triển Linh bỗng nhiên nhếch miệng cười, kiều diễm không gì sánh được, nhưng cả Thiết Trụ lẫn Nhị Cẩu Tử đều thấy lạnh gáy, cười không nổi.


“Đem đồ săn được bán đi là có tiền rồi còn gì?”


Sự thật chứng minh, Thiết Trụ khéo lo rồi, đồ săn được mà cô nương này nói không phải là bọn họ mà là con lợn rừng béo mập với một xiên gà thỏ các kiểu.

Con lợn rừng kia lớn bằng nửa người lớn nhưng toàn thân miệng vết thương chỉ có chút ở cổ, mấy chỗ còn lại đều ngon lành. Gà rừng thỏ rừng gì đó, đều bị xiên nửa bên cổ, da lông không sướt một chút, Thiết Trụ thật không có nhu cầu được biết chúng chết như thế nào.


Tên nhóc Nhị Cẩu Tử có chút ngây ngốc, đầu óc như đống gỗ mục, sợ xong lại đói, bụng kêu như sét đánh, làm Thiết Trụ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.


Nhìn cái thứ nhà ngươi đi, không có tiền đồ!


Nhị Cẩu Tử cực kỳ uất ức, tuy rằng vừa rồi đã được ăn thịt, nhưng mà ăn có nữa chén, hơn nữa còn là hai người ăn, sao mà lấp được cái bao tử lâu ngày không có gì vào bụng này?


Triển Linh đối người một nhà vẫn là rất hào phóng, tức khắc rút con dao găm từ trong ủng ra, trở tay nắm chặt lấy, chớp mắt liền cắt ra một miếng thịt nạc mỡ hoà quyện, sau đó đem xuyên qua khúc gỗ một cách thuần thục rồi cầm lấy đem nướng trên đống lửa.

Sau đó, nàng cười tủm tỉm, nhìn Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử nói: “Hứng nước đầy lu là ăn được rồi.”


Dừng lại một chút còn đặc biệt nhắc nhở, “Chỉ có thể dọc theo con đường đối diện cửa chính này mà đi. Còn không, có khi sẽ chết đó.”


Là thật.


Hai người nuốt nuốt nước miếng, ngay sau đó liền như con ngựa hoang đứt dây cương, lao thẳng ra cửa mà đi.


Có vẻ là bị hù sắp xỉu rồi, đầu óc luống cuống nên mới vội vàng vậy, bọn họ còn chưa quên đi dọc theo con đường Triển Linh vừa nói.


Thùng nước thùng nước, của ta của ta, ăn thịt ăn thịt!


Thịt lợn rừng tất nhiên không so được với loại thịt chế biến cầu kì ở hiện đại, thớ thịt cứng, mỡ béo cũng không đủ dày, nhưng có một thứ: mùi thơm!


Cực kỳ thơm!


Ăn thức ăn thuần tự nhiên, suốt ngày chạy nhong khắp núi đồi, muốn không khoẻ cũng khó.


Là vị thịt thuần tuý nhất, đậm chất nhất, không hề có cái mùi thịt tà khí do ăn thức ăn cho gia súc ở hiện đại, ngửi vào rồi vị giác sẽ bị kích thích đến cực đại.


Khúc cây gỗ chuyển động chậm rãi, ngọn lửa từng chút liếm qua lớp da ngoài, bọt khí nhỏ đều vỡ hết ra, âm thanh lách tách. Miếng thịt đỏ tươi ngả thành màu vàng đượm. Có dầu trơn chầm chậm tiết ra, nổ lốp bốp trên bề mặt, tung ra một gợn váng dầu nhỏ rồi nhỏ xuống từng giọt, tách một tiếng, một mùi thơm nồng toả ra từ đống lửa.


Nàng có chút tiếc nuối thở dài, đáng tiếc không có muối, bằng không chỉ cần tỉ mỉ vảy lên một ít, cộng thêm một chút tương ớt, rắc ít thì là hoặc tiêu, vậy mới là tuyệt phẩm!


Còn có thể quét lên một tí mật ong, hoặc là một ít tương tỏi ớt băm nhuyễn, nướng ngoài giòn trong mềm, mùi vị đa dạng mà đều ngon như nhau.
Mùi thơm ngày càng nồng đậm, đứa nhóc nhỏ cũng tự giác ngồi xổm bên đống lửa, tay chân ngắn ngủn mà đầu thì to, tròn mịn như cái bánh ú rắc mè Nguyên Tiêu, Triển Linh không nhịn được đến chọc chọc vài phát.

Nó lắc lắc mấy cái, cũng không tức giận, còn ngẩng đầu lên nhìn nàng cười ngây ngốc rồi nhích cái chân ngắn nhỏ xíu qua đung đưa, cuối cùng còn tựa hẳn vào cẳng chân nàng, cạ cạ khuôn mặt múp míp, giống như chim non tìm được tổ, phải thế này mới chịu ngoan ngoãn.


Trời lạnh thế này, nơi hẻo lánh như vậy, chắc chắn không phải là do thằng bé tự đi lạc hoặc do người nhà bất cẩn để lạc mất. Ngẫm tới bộ quần áo có giá trị không nhỏ trên người thằng bé, trong đầu Triển Linh liền tưởng tượng ra một kịch bản phim gia đấu đầy phong ba bão táp.

Nàng thở dài, tiếp tục xoa xoa cái đầu nhỏ lộn xộn, “Lát nữa làm cho nhóc cái nón long thỏ!”


Trời còn chưa hoàn toàn vào đông, con nít không được để đầu trần, da thịt lại non mịn, đừng đông hỏng mất lỗ tai, mặt trứng.


Cũng không biết nó nghe có hiểu không, cỡ nào cũng ngẩng mặt lên cười, cặp mắt to híp lại như trăng khuyết.


Chỉ là nhìn nó cười thôi, lòng Triển Linh cũng đủ rối tinh rối mù.


Đứa bé ngoan như vậy, bị sao mà thành ra không nói được? Ai mà ác ôn tới vậy, trời lạnh vậy mà đem thằng nhỏ quăng tới nơi rừng núi hoang vu? Nếu nàng không tới đây, có khi bây giờ đã thành một cỗ thi thể nhỏ lạnh đông cứng đờ rồi?


Triển Linh thật không muốn nghĩ đến.


Mùi thơm càng lúc càng dậy lên, mê người lan vào lỗ mũi, Nhị Cẩu Tử và Thiết Trụ bên ngoài như đã phát điên chạy qua chạy lại mấy đợt, mỗi lần trút nước nước ra đều sẽ vươn cổ hít lấy hít để một cách cuồng nhiệt, sau đó nuốt xuống chạy đi múc nước, như kiểu sắp sặc nước miếng chết rồi.


Thơm quá đi mất!


Bọn họ thật sự có thể ăn miếng thịt kia sao?


Nhưng mà tới nước này rồi thật không có sức nghĩ nhiều tới vậy. Chẳng them sợ trong thịt có độc, chết cũng có thể thành ma no!


Triển Linh dùng dao găm cắt xuống một lớp thịt bên ngoài, bỏ cào miệng nhai một phát, dầu thơm béo lan đều, cực kỳ sung sướng, nàng vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại buồn bã thở dài.


“Haizz, không có muối!”


Từ mấy ngày trước nàng đã không chiết suất muối rồi, miệng mồm nhạt nhẽo tới chim cũng muốn bay ra, ngày mai nhất định phải vào thành!


Đứa bé tròn mắt nhìn chăm chăm vào miếng thịt trên tay nàng, không nói gì cũng chẳng làm gì, Triển Linh bị nó nhìn chăm bẵm như vậy cũng hết cách, dùng dao cắt một miếng nhỏ, thổi nguội rồi đưa qua cho nó.


Sáng sớm thức dậy đã ăn mấy miếng thịt, thịt nướng không bằng thịt hầm, rất khó tiêu, con nít ăn một miếng nhỏ vậy là được rồi.


Nào ngờ thằng bé vừa cầm miếng thịt đã ngắt khúc đầu, với tay muốn đút nàng, với không tới còn nôn nóng.


Tim Triển Linh muốn tan thành nước, cúi đầu hôn vào trán nó, mãn nguyện nói: “Tự nhóc ăn đi, nhai kỹ rồi hẵng nuốt.”


Thằng bé lúc này mới ngấu nghiến trong miệng, lại híp mắt nhìn nàng cười, dáng vẻ vô cùng thích thú.


Sức mạnh cũng đồ ăn là không bao giờ hết, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử nhanh chóng hứng nước đầy lu, sau đó dùng bộ dạng như cô vợ nhỏ thẹn thùng nhích đến bên đống lửa, nhìn chằm chằm vào… miếng thịt nướng trong tay Triển Linh!

Triển Linh bật cười, “Được rồi, ăn đi.”


Nàng cũng từng đói vì làm nhiệm vụ, hiểu cái dạng như sắp chết đói này, cảm giác dạ dày nóng đến muốn bùng cháy có thể làm một người bình thường vững vàng phát điên. Nếu đã quyết định về cùng phe, nàng không muốn dùng thủ đoạn đê tiện này để hành hạ người khác.


Lời còn chưa dứt, hai người kia đã bổ nhào tới.


Thậm chí bọn họ không them xét nét liền dùng tay tách xe thịt, vừa ngắt thịt vừa thồn thịt vào miệng, lâu lâu hé miệng thở hồng hộc, đến nỗi bị bỏng miễng cũng cảm động muốn khóc.


Thơm chết mất!


Mùi vị không hề giống miếng thịt hầm ban nãy, miếng thịt kia vừa mềm vừa thanh, vừa vào miệng là tan ra ngay, miếng này thì vô cùng dịu miệng, còn mang vị đặc trưng của món nướng.


Người đã mấy ngày không ăn cơm rồi, làm gì dám đặt nặng việc có thiếu muối hay không? Chỉ cảm thấy cái thứ đang nhai trong miệng chính là sinh mạng, cũng không quan tâm có bị bỏng hay không, liều mình nhét vào miệng.


Nhồm nhoàm chưa được bao nhiêu, Nhị Cẩu Tử bỗng nhiên rớt nước mắt, vừa khóc vừa quẹt nước mặt tiếp tục ăn, gào lên: “Cha, mẹ! Bọn con gặp được người tốt, hai người cũng ăn một miếng đi!”


Không nói đến việc bị bắt làm người ở, thiên tai trong năm, vì một miếng ăn mà phải thí cả mạng sống, bây giờ hắn toàn đi trộm vặt đồ nhà người ta, còn uy hiếp người ta, cuối cùng người ta chỉ đạp cho mấy cái, còn cho ăn thịt, không cẩn phải đòi hỏi gì nữa.


Cha mẹ Thiết Trụ mất sớm, năm đầu gặp hạn đã mất rồi, lúc này cũng bị tiếng gào của Nhị Cẩu Tử làm cho xót lòng, không ngăn được nước mắt rơi xuống.

Ôi cuộc đời!


Ông trời không có mắt!


Triển Linh thở dài, dùng mũi giày đạp đạp mông Nhị Cẩu Tử, “Khóc cái gì, sau này chỉ cần người chăm chỉ làm việc, không sợ bị thiếu ăn.”


Nhị Cẩu Tử liên tục gật đầu, nhai nhai nuốt nuốt miếng thịt trong tay, bỗng nhiên quỳ thụp xuống, dập đầu koong koong xuống sàn “Cô nương, sau này tôi sẽ làm việc cho cô, có cơm ăn là được! Thu nhận tôi đi, sau này cô chính là đại ca của tôi, không đúng, đại tỷ! Đại tỷ, thu nhận tôi đi!”


Nửa miếng thịt còn lại trong miệng Thiết Trụ bỗng nhiên nhạt như nước ốc, phun không được nuốt không trôi, nghẹn cứng ở cuống họng.


Hắn còn nói gì được bây giờ? Tiểu đệ nhà mình bỗng nhiên đi nhận người khác làm đại tỷ trước mặt mình?


Ngươi có biết xấu hổ không! Đứa đui đứa mù cũng thấy được là người ta trẻ hơn ngươi nhiều á!


Thiết Trụ đang nhai thịt loạn xạ trong mồm, không thèm nghĩ nhiều, cắn răng một cái rồi bắt chước quỳ theo: “Đại tỷ!”


Hai anh em bọn họ chẳng có nghề ngỗng gì, cứ đần độn sống qua ngày như vậy, mặc dù không chết đói nhưng tương lai cũng mịt mờ, làm sao an ủi được linh hồn của cha mẹ trên trời? Nhìn vị cô nương này toát ra vẻ không tầm thường, hành sự cũng hào sảng rộng rãi, đi theo nàng, có khi lại có chuyển biến tốt không chừng.


Một cái quỳ gối, một tiếng đại tỷ lúc này chứng tỏ rằng cả hai cam tâm tình nguyện ở lại, hơn nữa còn có thể là ở lại cả đời, so ra thật không giống với lúc nãy khi bị bắt buộc ở lại.


Thiết Tụ và Nhị Cẩu Tử vừa nhận chủ nhân liền vô cùng tự giác đứng dậy làm việc, đầu tiên là sắn tay áo đi quét tước nhà cửa, lại ra ngoài nhặt một mớ cành cây, bứt một nắm cỏ khô về để lúc sau nhóm lửa, xong việc còn hí hứng chạy tới trước mặt Triển Linh, lăn tăn hỏi hỏi: “Đại tỷ, chúng tôi còn phải làm thêm gì nữa?”


Triển Linh quay đầu, lộ ra mấy cái thây thỏ chảy máu đầm đìa trên sàn. Cổ họng Nhị Cẩu Tử động đậy, đôi chân mềm nhũn cả ra theo bản năng.


Triển Linh chậc miệng một tiếng, “Chắn hết cả .”


Hai con ở nhanh chóng dạt ra, thành thật khoanh tay đứng bên cạnh, tiếp tục đợi giao việc.


“Ta họ Triển, từ giờ gọi ta là Triển cô nương đi, còn thằng nhóc này, nó là đệ đệ của ta” Triển Linh hất hất cằm sang hướng của thằng bé đang ngồi xổm, “Hiển nhiên là Triển đại gia.”


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử cùng liếc nhìn nhau, tuy rằng đều cảm thấy việc gọi một đứa nhóc tỳ là đại gia gì đó có chút hoảng loạn, nhưng mà ngẫm đi nghĩ lại có vẻ cũng hợp lí, cả hai lập tức ngoan ngoãn khom lưng với thằng bé: “Triển đại gia.”


Đứa trẻ chớp chớp mắt, hai hàng lông mi lấp lánh, cái mặt múp míp hiện đầy vẻ hoài nghi, ngơ ngác nhìn về phía Triển Linh, giống như đang hỏi đây là đang gọi ai?


Triển Linh phụt một tiếng, cảm thấy nó thật đáng yêu, suy nghĩ hồi lâu: “Tỷ không giỏi đặt tên, đặt tên đệ là Triển Hạc có chịu không? Hai tỷ đệ ta đều là chim chóc, “Hạc khiếu cửu thiên”, câu này hay.”


Quả thật nàng không giỏi đặt tên, cái tên đầu tiên dùng hết năng suất mới hiện ra trong đầu là Triển Bằng, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu liền nói không nên lời.


Quê quá trời, kêu không nổi!


Triển Hạc đi, tiên hạc thanh cao, tao nhã lại đẹp đẽ, còn ngụ ý cát tường trường thọ, tuyệt vời.


Thằng bé vui vẻ gật đầu, nhanh chóng chấp nhân cái tên mới này.


Nó cúi đầu gặm gặm móng tay, rạng rỡ cười.


Chim, mình với tỷ tỷ đều là chim như nhau!

*Linh, Bằng, Hạc đều là tên các loài chim trong truyền thuyết

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.