Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2293 chữ

Triển Linh thở dài, nhấc chân đạp lăn Nhị Cẩu Tử, sau đó cột chặt hai tên trộm rồi ném vào một xó.


“Ăn trộm đúng không?” Triển Linh kéo một chiết ghế dài tới, hào sảng mà ngồi xuống, nhìn kỹ lưỡng hai tên trộm lù khù ngờ nghệch kia.


Nhị Cẩu Tử ăn một đạp của nàng vào ngựcc, đến giờ còn có chút choáng váng hoa mắt nhưng nhờ nắng ban mai rọi vào vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ của cô gái này.


Cha mẹ ơi, ngầu cực, mặt mũi như vậy tuỳ tiện ngồi đó thôi nhìn cũng đẹp!


Có điều cô ta đang mặc cái thứ quần áo gì vậy? Không phải đoản đả, hình thù kỳ quái, chưa từng nhìn thấy bao giờ!

tìm 短打 để dễ hình dung.

Tên đại ca trong lòng sôi cả gan, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, có điều râu tóc giăng đầy mặt nên Triển Linh không nhìn ra.


Đúng là quá vô ý rồi, không ngờ một cô nương trẻ tuổi lại có thân thủ tốt đến vậy, vừa rồi sơ suất không nghe được tiếng đối phương bước đến gần, mà với ba món công phu mèo cào này của bọn hắn, có biết cũng chẳng đánh trả nổi.


Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tên đại ca cắn chặt răng, quyết định ĩ ôi hối lỗi: “Là chúng tôi ngu ngốc, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, chúng tôi thật tình là do quá đói mới nhân lúc không có người ở nhà kiếm chút thức ăn. Ban đầu vốn chỉ định tìm chút lương khô nhưng tìm không ra nên mới… mới…”

“Ồ,” Triển Linh gật gật đầu, tựa hồ có chút cảm thông, “Ta cũng chẳng có lương khô gì để ăn, đành phải ăn ít thịt cho qua bữa.”


Tên đại ca cùng Nhị Cẩu Tử: “……”


Tuy rằng lời nói cùng biểu hiện của cô gái này rất thành thật, nhưng mà cái chuyện này bộ thê thảm lắm sao?


Điều Triển Linh nói là thật.


Nàng tới cái nơi quỷ quái này chỉ mới mấy ngày, tìm nguồn nước, dọn nhà mất một ngày, ra ngoài mò mẫm địa hình lại mất một ngày, đang cân nhắc nên đi hướng nào, xem xét thử liệu có thể tìm người đổi tí đồ , liền đụng trúng thứ đầu trộm đuôi cướp! Làm gì còn thời gian đi đổi lương thực?

Nhị Cẩu Tử đang hốt hoảng, bỗng nhiên cảm thấy như có người chạm vào cẳng chân, cúi đầu liền nhìn thấy một đứa nhóc đáng yêu đang tức giận trừng thẳng vào mình.


Thằng nhóc này ước chừng chẳng cao đến đùi hắn, ăn mặc gọn gàng tươm tất, nhìn là biết vải tốt, hẳn là cái bóng bước ra khỏi cửa khi nãy, có điều thấp bé quá mức, hắn lại hốt hoảng, ấy vậy mà khi nãy không nhìn thấy.

Có vẻ đứa trẻ này cũng biết bọn hắn không phải là người tốt, tức tối nên chạy ra đạp một phát, chẳng ngờ rằng dongười nhỏ chân ngắn, không những đá không đau, ngược lại còn mất trọng tâm, xém chút đã tự ngã. Cô nương kia duỗi tay đỡ lấy, còn phải nghiêng ngã hồi lâu, lảo đảo mấy cái mới đứng vững được.

Nhị Cẩu Tử cùng Thiết Trụ im lặng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được liền phụt cười.


Đứa trẻ chỉ cỡ độ bốn tuổi thế nhưng cũng biết xấu hổ, lập tức đỏ bừng mặt, mếu máo, quay người vùi đầu vào đùi cô gái kia, còn dụi dụi mấy cái.

Hai anh em ở phía sau nhìn, càng cảm thấy kiểu như là một cái bánh bao đã nặn đẹp đẽ bị ném lên thớt nắn thêm mấy phát…

Triển Linh hung tợn liếc Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử một cái.

Ánh mắt của cô gái này có uy lực hơn đứa nhóc kia nhiều, hai anh em lập tức run lập cập, sởn hết cả tóc gáy, vội ngoan ngoãn co đầu rụt cổ, tự cảm thấy bản thân hèn mọn.

Nàng xoa xoa đầu đứa nhóc, thấp giọng an ủi vài câu rồi ôm nó vào lòng, sau đó lại sờ sờ cằm, “Các ngươi cũng biết rồi đó, mùa đông khắc nghiệt khó tìm thức ăn, trộm lương thực của người khác giống như giết người vậy, các ngươi tự nói đi, giờ định làm sao!”


Nhị Cẩu Tử theo bản năng nhìn về phía đại ca của mình, thấy hắn đang đắng đo suy nghĩ, người vẫn không nhúc nhích, lát sau mới nghẹn ngào lên tiếng: “Chúng tôi đền cho cô là được.”


Triển Linh nhếch nhếch lông mày, toàn thân đều như đang nói câu “Không tin”, “Nếu đền nổi, các ngươi còn đi trộm đồ làm gì?”


Tên đại ca vừa xấu hổ vừa tức tối chết được, kiên quyết la lớn: “Nếu như thế, muốn đánh muốn giết, tuỳ ý của cô!”


Sứt đầu mẻ trán, mười tám năm sau lại là một hảo hán!


“Cứ như vậy đi,” Triển Linh bỗng nhiên nở nụ cười, “Ta đang cần mấy đứa ở đợ, tạm thời các ngươi ở đây nghe ta sai bảo, khi nào ta cảm thấy đủ hồi vốn rồi sẽ thả các người đi, thấy sao?”


Triển Linh nói thiếu người giúp việc là nói thật.


Nàng mới đến, không tính mấy ngày trước xem xét xung quanh, quầng thâm cũng đậm thêm, cần gấp vài người bản địa thông thạo.

Hơn nữa, hôm nọ vô tình nhặt được đứa nhóc này, phải coi sóc nó càng thêm bận rộn…

Sau đó, Triển Linh hỏi tên của hai kẻ trộm, một tên là Thiết Trụ, một tên là Nhị Cẩu Tử, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ người nhà nông.

Hai người này trước kia ở nhà làm nông, sau này vừa gặp hạn hán lại vừa gặp nạn châu chấu, không thu hoạch được gì, mới phải bỏ trốn cùng một đám người từ già tới trẻ.


Hai người bọn họ còn trẻ, có thể gắng gượng được, vượt ba bốn tỉnh mới đến được đây, nhưng vì không có công văn hộ tịch, muốn việc đàng hoàng mà làm cũng chẳng ai nhận, cũng chẳng thể về nhà, trở thành dân du thủ du thực.


Lúc thời tiết ấm áp thì không nói làm gì, cả hai đều cầm cự được, đốn mớ củi đổi lấy tiền, có thêm rau dại quả dại cũng có thể miễn cưỡng qua ngày. Nhưng hiện giờ trên núi tuyết rơi dày, có khi còn có thú hoang xuất hiện, hai người không có gì võ nghệ không thể đi đốn củi, vài hôm trước Nhị Cẩu Tử còn bệnh một trận, gia sản tích góp được đều tiêu hết. Bây giờ lương thực cũng đều ăn sạch, mới gợi tính xấu.


Thiết Trụ còn thêm thắt, “Lần này tuyệt đối là lần đầu tiên, Trước giờ chưa từng làm chuyện xấu!”


Nhị Cẩu Tử cũng ra sức hùa theo, còn chìa bàn tay đầy vết chai sần ra cho nàng xem, “Cái này là do lúc trước đốn củi thường xuyên gây ra!”


Triển Linh nhè nhẹ gật gật đầu, bảo bọn họ nói về tình hình xung quanh.

Thiết Trụ cũng biết nàng đang không thèm để ý, có chút bực dọc nhưng vẫn thành thật nói hết những thứ mình biết, Nhị Cẩu Tử cũng ở bên cạnh bồi thêm vào vài cầu, trong đầu Triển Linh bắt đầu phát hoạ được một cái bản đồ đơn giản.

Hiện giờ là Đại Khánh năm thứ sáu, nơi bọn họ đang ở thuộc địa phận phủ Nghi Nguyên, men theo con đường nhỏ đi về hướng Đông khoảng bốn mươi dặm có một trấn nhỏ, được gọi là Hoàng Tuyền Châu, là cái trấn gần đây nhất, đi bộ khoảng hai canh giờ là tới.

Sau khi nghe xong cái tên này, Triển Linh dường như lặng người đi mất mấy giây.


Hoàng Tuyền Châu, dân ở trong cái trấn này cũng cứng rắn ghê?


Triển Linh lại bóng gió hỏi tiếp, mới biết được rằng trừ phi có tình cảnh đặc biệt, bình thường muốn mua bán ra vào cổng thành rất tự do, chỉ cần không mang theo binh khí, đếch ai quan tâm ngươi từ đâu đến. Nhưng nếu muốn định cư làm ăn sinh sống, hoặc là mua nhà ở, bắt buộc phải có công văn tuỳ thân.


Nhị Cẩu Tử vô cùng uể oải nói: “Chúng tôi vốn định đến mấy nhà giàu làm công, dù gì cũng không phải lo ăn lo ở. Nhưng bởi không có công văn, không những không được ở lại, còn xém chút bị gông cổ lên quan…”


Sau khi nghe mấy câu này, Triển Linh gần như muốn bỏ ý định.


Nàng mơ mơ màng màng mà xuyên không tới đây, thật sự là quá sức đen đủi, trước khi làm xong công văn tuỳ thân, coi bộ chỉ có thể tạm thời ở lại đây.

Thôi kệ, buôn bán nhỏ lẻ trước kiếm ít tiền, từ từ thăm dò tình hình rồi tính tiếp. Trời không tuyệt đường sống của ai, cứ tới đâu hay tới đó vậy, nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì.


Cứ suy nghĩ như vậy một hồi, Triển Linh liền giám định căn nhà một chút, sau đó lại lần nữa xác nhận quyết định giữ lại hai tên trộm này của mình là vô cùng đúng đắn.

Căn nhà này cũng hơi xuống cấp một tí, ngoại trừ mấy cái ghế dài, một cái giường rách nát với một cái bàn gãy chân thì không có gì cả, trời sắp vào đông rồi, cứ như vầy có khi bị đông chết. Việc gấp rút phải làm trước hết là sửa chữa nâng cấp gian nhà này.


Trước khi Triển Linh kịp mở miệng, Thiết Trụ đã chuẩn bị tinh thần đi chết, bao gồm bị nữ ma đầu này làm nhục như thế nào, sống không bằng chết như thế nào, vâng vâng… hắn thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, nếu là việc gì đó quá sức chịu đựng, hắn sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát!


Nhưng mà cái việc sửa nhà này?


“Tôi, tôi không biết làm.”


Nhị Cẩu Tử cực kỳ ngượng nghịu, thành thật lên tiếng.


Thiết Trụ liếc hắn một cái, ưỡng ngực, một cảm giác tự nhận thấy mình giỏi giang không biết từ đâu bay tới, “Tôi biết.”


Trước kia ở nông thôn, việc sửa nhà đều là do hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, nhà hắn cũng không ngoại lệ nên đại khái thì hắn vẫn làm được.


Trên mặt Triển Linh liền hiện ra nét hài lòng.


Mùi vị bị vượt mặt thật không dễ chịu gì, nhất là khi cùng nhau đến mà người kia lại dễ dàng trên cơ mình.


Vì vậy, Nhị Cẩu Tử không cam lòng yếu thế hô: “Tôi, sức tôi khoẻ!”


Với tư cách là người bị hại, Triển Linh cảm thấy bản thân thật bao dung, nàng không chỉ rộng lượng tha cho hai tên trộm, thậm chí còn cho người ta mượn con dao găm của mình, nhẹ nhàng bảo bọn họ cắt tóc cạo râu.


Nhìn hai qủa trứng kho mới ra lò, Triển Linh lúc này mới thôi cảm thấy nóng mắt, hơn nữa cũng có thể nhìn nét mặt mà đối xử.


Thiết Trụ mày rậm mắt to, bộ dạng thật thà, nom cũng giống người hiền lành. Nhị Cẩu Tử đơn giản hơn chút, còn có nét hơi thanh tú, có điều nhìn có hơi ngờ nghệch.

Sau khi làm xong hết mấy chuyện kia, Triển Linh còn bắt họ phải rửa mặt lau tay sạch sẽ, bộ quần áo hôi dám dơ bẩn trên người cũng phải đem đi giặt rồi hong khô đến nỗi trong nước còn đọng vụn băng, hai tên đàn ông con trai, cần gì phải để ý kỹ vậy?

Nàng lại đi đến cái hố đất giữa nhà, ném vào mấy thanh củi, vừa nựng nhẹ khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm như quả bóng của đứa bé trong lòng, suy nghĩ xem sửa chữa nhà cửa cần vật dụng gì.


Quào, cảm giác thật tốt.


Cách đó không xa là một rừng cây, muốn bao nhiêu gỗ là có bấy nhiều, không sợ thiếu vật liệu. Đúng lý mà nói, kiến trúc gỗ đá thời cổ có thể làm được dựa vào kết cấu cột, nhưng mà tên Thiết Trụ này chắc không có trình độ cao siêu tới vậy, có khi còn phải kiếm mấy sợi dây thừng tới.


Nếu đã biết vị trí cụ thể và tình hình của thành trấn, nồi niêu xoong chao, tương tiêu mắm muối gì cũng không thể thiếu, dụng cụ bếp núc còn lại trong nhà này chẳng biết là đã bao lâu không có người dùng, chén mẻ, nồi nứt, bàn ghế còn không được mấy cái chân, sắt thì sét, gỗ thì mòn, tìm mỏi mắt cũng không ra cái gì còn lành lặn.

Hơn nữa, sắp tới sợ rằng sẽ lạnh hơn, quần áo chăn mền cũng phải có.


Đúng rồi, chung quanh toàn là đất hoang, để không vầy thì tiếc, rảnh rỗi cũng nên sửa sương sương, trồng ít rau dưa củ quả……


Mỗi một người lớn lên ở Hoa Quốc đều có dòng máu làm nông chảy trong người, thời thế có thay đổi thì bản chất cũng vẫn vậy!

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.