Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2178 chữ

Đã là cuối thu, sớm muộn gì trời cũng lạnh thấu xương, ở nơi phương Bắc này, sương đã sớm đọng trên cỏ cây khô vàng.

Toà thành gần đây nhất cũng phải cách mấy chục dặm, chung quanh toàn là núi cao cỏ dại, đưa mắt nhìn bốn phía không thấy có người sinh sống, chỉ có tiếng cạc cạc cuả bọn quả đen đậu trên mấy cành cây khô cùng tiếng chảy róc rách của con suối đằng xa, cứ tưởng ít nhiều gì cũng thêm được tí không khí của sự sống, ấy vậy mà lại càng thêm hiu quạnh.


Tại nơi khỉ ho cò gáy như thế này, lại có một căn nhà gỗ nhỏ, tuy rằng xiêu vẹo rách nát, khiến người ta tự hỏi liệu có khi nào chỉ cần một trận gió là có thể bị quật đổ, dù vậy, qua luồng ánh sáng mờ nhạt khuất khuất hiện hiện sau khung cửa sổ, có thể biết rằng nơi này đang có người ở.

Trong tình huống như vậy, bỗng nhiên một mùi hương lạ nồng nặc phủ khắp không gian.

Bên bụi cỏ cao bằng thân người, có hai người nấp ở đó đã lâu không nhúc nhích, bụng đói cồn cào, chỉ có bốn cái lỗ mũi hếch lên, ra sức ngửi lấy mùi hương đang lan trong không khí.


Một người trong cả hai liếm lấy cái môi khô khốc, hạ giọng nói với người bên cạnh: “Đại ca, chính là nơi này, ta nhìn tới nhìn lui mấy lượt rồi, chỉ có một cô nương trẻ tuổi, trong phòng thường xuyên toát ra chút khí dầu khói, thơm chết người!”


Vừa dứt lời, bụng hắn liền ục ục kêu lên, tại nơi hoang vắng không người này âm thanh càng trở nên lớn hơn.

Người kế bên giơ tay tát mạnh vào đầu hắn, thấp giọng mắng: “Mẹ bà, Nhị Cẩu Tử ngươi nhỏ tiếng thôi!”


“Cái này… ta cũng không khống chế được mà, hai ngày rồi có ăn cái gì đâu.” Nhị Cẩu Tử cuộn tròn người lại như cái trứng, uất ức nói.


Chưa từng nghe ai nói bụng kêu mà cũng có lớn có nhỏ được…… Đại ca quá vô lý rồi.


“Vậy thì siết dây quần lại một tí!” tên đại ca bạo lực quay đầu lại, hung hăng nói. Người ngợm hắn cũng thảm không kém, một quả đầu tổ chim tóc tai rối tung cùng mớ râu lộn xộn dưới căm, da mặt cũng đen sì, chỉ còn hai con mắt còn có thể tính là tỉnh táo, ít nhất còn có thể phân biệt đâu là mặt đâu là ót

Nhị Cẩu Tử giận mà không dám nói gì, mò mẫm nắm lấy thắt lưng, bỗng nhiên cótiếng vải bị đứt vang lên, tên đại ca hốt hoảng nhảy dựng, lập tức nghe thấy tên đồng bọn mếu máo kêu lên: “Đai lưng đứt rồi”

Một cái đai lưng dùng tận hai năm, cũng chẳng giặt được mấy lần, sớm đã sờn mất rồi, sao có thể chịu được sức kéo của hắn.


Tên đại ca chán nản đấm vào đầu hắn một cú, “Nhích lại đây!”


Hắn ngồi xổm lên, dặn dò lấy không biết là lần thứ bao nhiêu: “Chúng ta chỉ cần lương thực, cũng đừng lấy hết sạch, một cô nương như nàng cùng đường lắm mới phải ở đây một mình, nghĩ cũng khó khăn. Nhớ lấy, chờ cômta đi rồi hãy ra tay, chỉ lấy lương thực, không được làm tổn hại mạng người!”


Nhị Cẩu Tử vâng vâng dạ dạ, chân tay lóng ngóng thắt cái đai lưng đã đứt lại, hà hơi vào đôi tay sớm đã đông cứng, “Hiểu rồi…hiểu rồi.”


Một lát sau, căn nhà gỗ bỗng nhiên vang lên một âm thanh lách tách vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như tiếng dầu sôi trong chảo. Ngay sau đó, mùi hương kia càng nồng hơn, liên tục bay ra từ phía căn nhà gỗ, phiêu lãng bay vào mũi hai người đang nấp sau đám cỏ, quả thực mê người.

“Đại, đại ca, mùi thơm qua!” miệng Nhị Cẩu Tử chảy cả nước dãi, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Thịt, là mùi thịt đó!”


Tên đại ca dù gì vẫn có chút phong thái, hung hăng hít hít nước miếng, nhịn không hé răng.


Đương nhiên hắn biết đó là thịt, còn biết này thịt nhất định ngon tuyệt vời. Cái mùi tuyệt vời này làm hắn có thể gặm liền bốn cái bánh to mà không cần uống nước.

Hắn thậm chí nhịn không được mà bắt đầu tưởng tượng, nếu thực sự có một miếng thịt như vậy ở trước mắt, ăn vào vị sẽ ra sao?
T

Tất nhiên là tuyệt phẩm, một miếng lớn, nấu nát nhừ thơm nức, mềm mụp, không khéo còn chẳng gắp được, chỉ có nước ụp đầu vào bát mà ngấu nghiếng! Thịt vừa vào miệng, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái, ăn xong mỡ dính bóng miệng, đến ợ lên vẫn còn ngon.

Nghĩ đến đây, tên đại ca nhịn không nổi phải cầm ống tay áo đen quẹt lấy miệng, bỗng nhiên sinh nghi:


Trời mới tờ mờ sáng đã hầm thịt ăn, coi bộ cuộc sống của cô gái này không khó khăn như tưởng tượng của bọn hắn?


Lại một lúc lâu sau, cửa căn nhà gỗ bị đẩy ra từ bên trong, một dáng người mảnh khảnh bước ra, lặng im không một tiếng động, một tay nắm đòn gánh, một tay cầm thùng gỗ, hình như đang muốn ra suối múc nước.

Tên đại ca hung hăng đẩy Nhị Cẩu Tử đang còn mơ tưởng tới thịt, “Nhanh nhanh, người đi rồi!”


Hai người vừa định nhúc nhích, chợt thấy cửa gỗ lại nhúc nhích, một dáng người thấp bé nghiêng nghiêng ngả ngả từ trong nhà vụt ra. Cô gái đang ở phía trước nghe thấy động tĩnh, theo bản năng liền ngừng bước, xoay người nhìn lấy người kia, khom người nói vài câu gì đó.


Đứa trẻ kia chẳng nói năng gì, chỉ nhất quyết lôi kéo không buông táy, cô gái không biết làm sao, đành phải một tay đỡ đòn gánh cùng hai cái thùng nước, một tay nắm lấy đứa bé dắt đi.

Hai huynh đệ trong đám cỏ trở nên hoang mang, sao tự nhiên ở đâu lại lòi ra một đứa nhóc?

Có điều bây giờ cung đã căng tên không thể không bắn, nếu lại không tìm cái gì đó để ăn, an hem bọn chỉ có nước chết đói.


Chờ bóng dáng chủ nhân căn nhà gỗ biến mất sau bụi cỏ, hai người lập cuống cuồng từ mương vọt ra, lảo đảo lướt qua ba thước đường đất, tựa hồ như muốn lăn, tiến vào trong nhà gỗ.


Có lẽ đến chủ nhân cũng không nghĩ nơi xa xôi hẻo lánh này cũng có trộm nên ra ngoài cũng không khoá cửa, như vậy lại dễ dàng hơn cho bọn hắn.

Giữa nhà có một cái hố sâu, phía trên cao có treo một cái gồi cũ, bên trong bọt nước sôi ùng ục. Phía dưới lửa gợn, một đống gỗ lách tách cháy ấm áp dễ chịu, thân thể bị đông cứng của hai huynh đệ dường như dễ chịu trong chốc lát, sau đó tay chân tổn thương do giá rét bắt đầu hơi ngứa


Lúc này trời đã dần sáng, tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua tường, rọi vào trên bàn, hợp với ánh sang của ngọn lửa chiếu vào nửa chén thịt trên bàn


Bên cạnh chén thịt còn có hai cái bát nước, phía trên đặt hai đôi đũa chưa kịp so, trên đầu đũa còn có ánh mỡ.


Hẳn là hai người kìa lúc nãy đã ở đây, dùng hai đôi đũa gỗ giản dị này, ăn từng miếng thịt.

Ực một tiếng, nhà gỗ đang im ắng bỗng vang lên hai tiếng nuốt nước miếng ừng ực.

Nhị Cẩu Tử cùng đại ca của hắn liếc nhìn nhau, đều thấy được ánh sang toả ra từ mắt nhau.


Sao muốn chết cho rồi…


Ăn hay là không ăn? Tên đại ca bỗng chốc tự mình đấu tranh quyết liệt.

Hắn tự nhận là một người đàn ông có đạo nghĩa có nguyên tắc, lần này vốn dĩ là chỉ muốn kiếm miếng cơm, nào có dám mở tưởng tới thịt? Mà lại còn là miếng thịt được nấu ngon lành bày sẵn trên bàn!


“Đại, đại ca?” tinh thần Nhị Cẩu Tử đã có chút hoang mang, thật tình mà nói, đến lúc này rồi mà còn không nhào lên chứng tỏ chưa có đói chết, mà là nếm đủ nắm đấm của ông đại ca rồi.

Tên đại ca cắn răng một cái, “Đừng nhìn, đã nói trước rồi, chỉ cần lương thực, mau đi tìm, tìm được thì chạy liền!”


Nhị Cẩu Tử đầy mặt mất mát hít hít nước miếng, lại thô thiển nhìn ngó chén thịt kia vài lần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tìm lương thực. Chẳng bao lâu lại không nhịn được mà thở hổn hển, hít lấy hít để mùi thịt trong không khí.


Thịt … thịt, đây chính là thịt! Nhắm mắt hít thêm vài hơi thôi cũng được, coi như là được ăn rồi…

Thế nhưng không ngờ rằng, bọn hắn lật cả ngôi nhà lên vẫn chẳng tìm được tí lương thực nào.


Nhị Cẩu Tử đói đến điên người, không chịu được cú sốc này, ôm chân đại ca mình cầu xin: “Ca, đại ca, chúng ta ăn chén thịt kia đi! Một miếng thôi, một miếng thôi cũng được mà!”

Tên đại ca cũng thèm hết sức, đấu tranh thâm tâm một hồi, nói vài câu xin lỗi trong lòng rồi cũng đồng ý.

Vốn định chỉ ăn một miếng để giữ mạng, nhưng miếng thịt kia thơm không chịu được!


Thơm gấp mười lần so với tưởng tượng của hắn, mà không, phải là gấp một trăm lần!


Trước kia bọn họ cũng từng ăn thịt, nhưng chắc là do đói quá mức, cảm thấy không lần nào so được với lần này!


Cũng không biết là nấu kiểu gì, không có chút nước thừa, phần da nhai êm răng, có hơi giòn giòn, bên trong lại giống như đậu hủ, tràn đầy nước sốt thịt! Cho dù không có muối, cũng là món ngon tuyệt mỹ!


Cắn một miếng, hương thơm nồng khắp miệng, linh hồn nhỏ bé giống như được lên mây, cái gì mà hứa là ăn một miếng thôi, ăn hai miếng thôi, ai mà them nhớ chứ? Lúc này mà có đem hoàng vị ra đổi bọn hắn cũng đếch thèm, đem dao kề cổ cũng không hối hận.

Nửa chén thịt tổng cộng cũng không được mấy miếng, hai con quỷ đói bị mị hoặc đến hồn phi phách tán, cạp mấy phát là hết rồi, Nhị Cẩu Tử say mê nhắm hai mắt, không ngừng chép miệng, vô cùng hối hận vừa rồi nuốt quá nhanh, đáng lẽ nên chừa một miếng nhỏ hồi vị.

“Ngon không?”

“Ngon!”


“Ăn nữa không?”


“Ăn!”


Cứ hỏi qua đáp lại như vậy một hồi, Nhị Cẩu Tử mới nhận thức được có gì đó sai sai, giọng của đại ca hắn êm ái như hoàng oanh như vậy từ bao giờ?

Hắn vừa mở mắt, liền vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn đại ca của mình, nếu không phải đã bị trói gô, phỏng chừng lúc này hắn đã sớm nhảy dựng lên đánh người.


Vị đại ca cùng ăn thịt lúc nãy không biết từ khi nào đã bị người ta đánh cho hai quyền, nửa bên mặt sung cả lên, hốc mắt cũng bầm tím, đang bị một cô nương xinh đẹp mặc đồ trắng đạp dưới chân, mà kia cô nương đang nhìn mình từ trên cao nhìn xuống

“Mẹ nhỏ ơi!”

Nhị Cẩu Tử gào khan cả cổ, vừa lùi về sau, vừa bám loạn xạ. Vốn dĩ đang hoang mang liếc xem miếng thịt vừa để đó đã mất tích đâu mất, cuối cùng không biết nghĩ gì lại chộp lấy cái chén còn sót nước sốt thịt làm vũ khi, chỉ vào đối phương hô: “Chúng ta chỉ là xuống núi mượn lương thực, khôn hồn thì thả đại ca ta ra!”


Chung quy cũng chỉ muốn ăn thịt thôi, lúc này cảm thấy cả người run rẩy! Nha đầu này nếu dám phản kháng, hắn, hắn sẽ, sẽ hù chết cô ta!


Lúc nói chuyện, bên mép chén đọng lại một giọt súp thịt, lung lay mấy cái rồi rơi xuống. Nhanh như chớp, Nhị Cẩu Tử bay tới hút lấy, còn trưng ra vẻ mặt thưởng thức thô thiển

Triển Linh: “……”
Nàng chưa từng gặp qua loại trộm ngu xuẩn tới vậy!

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.