Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2485 chữ

“Thân phận người vẽ?” Chư Thanh Hoài chậm rãi nhớ lại một lượt, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò: “Hơn nữa bất luận Triển cô nương kia thân phận ra sao, hiện giờ có vẻ cũng không có ác ý, thêm vào tài nghệ của cô ta có ý nghĩa phi phàm, khó trách kẻ gian động lòng tà, người đi nhắc nhở trên dưới một lượt, bảo chúng đều cẩn thận miệng mồm, chớ có lắm lời.”


Không cần biết là đồng phạm của tên kia muốn tìm thời cơ báo thù, hay là các nha môn khác muốn mời người về dưới trướng thì đối với bản thân ông và vị cô nương đó đều không phải chuyện tốt…


Dưới sự cố tình dung túng của Chư Thanh Hoài, được vài hôm Chư Cẩm lại vô cùng vui vẻ "lén lút" chạy ra ngoài thành.


Hạ Bạch chẳng nói gì, im lặng cưỡi ngựa kè theo, ngẫm nghĩ một lát lại nhắc nhở tiểu thư nhà mình mang theo một chiếc áo choàng lông lớn.


Tuyết vừa rơi một đợt lớn, trời càng thêm lạnh, xiêm y bình thường không đủ để giữ ấm.


Hắn vốn định khuyên Chư Cẩm ngồi xe, vừa vững vừa ấm, nhưng đại tiểu thư một hai bảo rằng ngồi xe sẽ bị phát hiện, không bằng cưỡi ngựa nhẹ nhàng linh hoạt.


Hạ Bạch ngó nàng một cái, không nói gì.


Lòng thầm nghĩ nếu đại nhân không biết, chẳng lẽ cô lại nghĩ rằng tự thân mình có thể chạy ra ngoài? Thêm nữa, cưỡi ngựa thì nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng không lẽ người trông ngựa chết hết rồi hay gì, mất cả một con ngựa to đùng ra đó cũng không biết…


Lúc đến nơi Triển Linh đang ăn lẩu với mọi người.


Quả như nàng dự đoán, tuyết rơi dày ảnh hưởng kinh doanh, liên tiếp ba ngày, khách trạm không buôn bán được gì.


Thế nhưng Triển Linh không chút lo lắng, vẫn khá thoải mái! Nàng không nôn nóng, hai tên Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử từng nghèo mạt hạn đến phát sợ giờ đây cũng không gấp rút gì.


Triển Linh có khả năng liệu cơm gắp mắm, cận thận gói đồ rồi ghi chú vào mấy tờ giấy, phần lớn đều là đồ Tết.


Hạt thông rang, đậu phộng, hạt dưa các thứ cùng trái cây sấy, trứng muối, làm món om, chưng bánh tổ, làm hộp đồ ăn, làm viên chiên… Rất nhiều thứ.


Xuyên không ngoài ý muốn vẫn chưa làm nàng hoảng loạn và lạc lỏng mấy, nàng chỉ đang ra sức hưởng thụ cuộc sống, bù đắp những thiếu sót mà đặc thù nghề nghiệp trước đây đã mang đến cho mình, hơn nữa…… vô cùng thỏa mãn.


Viết được lúc lâu, nàng đứng lên hoạt động tay chân, nhìn đống thành quả cả buổi sáng gật đầu vừa lòng, mùa đông như thế này, ăn lẩu là thích nhất.


Trước kia mỗi khi thời tiết lạnh cóng thế này, thường hay đi ăn lẩu cùng người ấy.


Ngoài trời tuyết cuộn gió gào, trong nhà hương thơm lan khắp bốn bề ấm áp như xuân, ăn một miếng đậu hủ nóng, uống một ngụm rượu tê tái, tuyệt vời không cần nói!


Có điều bây giờ, hồi ức cũng chỉ có thể là hồi ức mà thôi…


Hôm qua Triển Linh đã bảo Thiết Trụ mua mấy cân đậu nành nghiền, sữa đậu nành nấu sôi, tự tay cẩn thận bóc từng lớp vỏ đậu, treo lên cột để gió hong khô là thành tàu hũ ky, làm món xào hay món trộn đều ngon, hôm nay nhân tiện thêm topping cho nồi lẩu.


Mấy thứ rau khô, nấm với mộc nhĩ các loại đều đã đem ngăm sẵn, thêm bao tử lợn cắt sợi, phổi lợn gan lợn cắt miếng, mề gà gì đó, còn có miến, giá, hành, khoai tây lát bày đầy cả một bàn.


Đến cả thằng nhóc Triển Hạc cũng có tiềm lực vô hạn, cực ghiền đồ chua, nhưng trong cả bốn chỉ có một mình Thiết Trụ không dám ăn cay, bởi thế, hắn thường xuyên bị ba người không cùng trình độ kia kì thị…


Thiết Trụ có chút tủi thân. Khẩu vị là thứ do trời định sẵn, từ trong bụng mẹ chui ra đã vậy rồi, hắn cũng muốn ăn lắm, nhưng cứ hễ ăn cay là nước mắt nước mũi giàn giụa, hai mắt đỏ ngầu, như sắp chết đến nơi.


Triển Linh chuẩn bị hai cái nồi đồng một lớn một nhỏ, nồi lớn làm lẩu cay, nồi nhỏ dùng gà vịt hầm nước lèo, cho thêm mấy cây nấm khô vào điều vị, hương vị cũng thơm ngon hảo hạng, vừa hay cứu được mạng chó của Thiết Trụ một cách hoàn hảo.


Vừa mới châm lửa, nước còn chưa sôi, bên ngoài đã có người gõ cửa cạch cạch, vừa mở lời đã vào thẳng vấn đề: “Triển tỷ tỷ, ta tới ăn chực!”


Triển Linh bật cười, đích thân đến mở cửa cho nàng: “Mũi cô thính thật, chẳng mất công chạy qua một chuyến, vậy mà cũng biết hôm nay chúng ta có món ngon, vào đi, vừa lúc đang ăn lẩu.”


Hôm nay Chư Cẩm ngoan ngoãn nghe lời, bên trong mặc áo lông thỏ thêm mảnh váy bông, khoác ngoài áo choàng lông cáo dài, kín mít không lọt gió, lúc bước vào trên trán còn lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng lộ ra sứ sống.


Hạ Bạch vẫn ăn mặc như lần trước, trong tay còn vác một con con hươu xạ.


Một con hươu xạ ít nhất cũng mấy mươi cân nhưng hắn cầm bằng một tay vẫn hết sức vững vàng, có thể thấy sức lực to lớn, khung xương thân dưới vững chắc.


Chư Cẩm liền nói: “Thôn trang dưới kia hôm nọ mang biếu, bên ngoài không dễ kiếm, có quyền kể cũng sướng. Ta ngẫm nghĩ miết, đưa cho ai cũng không thích hợp, đưa tỷ tỷ là tốt nhất.”


Thứ này đúng là không dễ mua, một con có khi còn hơn hai ba chục lượng bạc, Triển Linh liền muốn từ chối.


Chư Cẩm cướp lời: “Tỷ tỷ tốt, coi như là tiền cơm đi, Hơn nữa ta còn muốn đổi đồ với tỷ! Tỷ mà không lấy, ta cũng ngại mở lời.”


Nàng tuy là đại tiểu thư, nhưng một tháng chỉ có cỡ 5 lượng bạc, nếu đi xin Chư đại nhân, tất nhiên là muốn bao nhiêu cũng được nhưng nàng nhất quyết không muốn người nhà biết, nghĩ tới nghĩ lui, nhanh chóng xuống bếp xách theo con hươu xạ tới.


Trước khi đi, Chư Cẩm dặn: “Nếu lát nữa cha có hỏi, các ngươi cứ nói ta mang đi mở tiệc trà với các tiểu thư khác rồi.”


Người trông hàng Tết liền đen mặt, thầm nghĩ lão gia anh minh như vậy, má nói vậy ai tin má?


Một đám tiểu thư nhà quan, ăn tới chết cũng ăn được bao nhiêu thịt? Làm gì có chuyện lấy một lần lấy nguyên con như má!


Chư Cẩm đã nói đến nước này, Triển Linh cũng ngại từ chối dứt khoát, nếu không sợ lại mếch lòng.


Nàng ngẫm nghĩ một hồi: “Thôi cũng được, mai mốt cô cứ việc tới, muốn ăn gì cũng được. Lát nữa đi thích gì cứ lấy theo.”


Vị Chư tiểu thư này cũng quậy kinh khủng, hy vọng Chư đại nhân đừng nghĩ là do mình xui khiến.


Lát nữa nhất định đưa mớ trứng muối kia với củ sen chiên mới làm lúc sớm cho nàng mang theo… Đúng rồi, sẵn tiện còn có gà vịt, nhân dịp làm tí đồ om cũng được, chỉ là không biết người ta có thích không thôi.


Lần này Hạ Bạch cũng ngồi xuống, sau đó mọi người liền phát hiện…… Hắn không biết ăn cay!


Chư Cẩm tự gấp cho mình một gắp tàu hũ ky bị ngâm tới đỏ chót, sau đó cực kỳ ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi không biết ăn cay?”


Bất kể là ngày tuyết lạnh giá hay mùa hè nóng nực, ăn một miếng đồ ăn vừa cay vừa tê hạnh phúc biết bao nhiêu!


Nhị Cẩu Tử động động Thiết Trụ, dùng thứ âm thanh mà bản thân nghĩ rằng rất nhỏ nói: “Đại ca, huynh có bọn rồi.”


Nhìn vị quan gia này cực uy phong, sao mà có xíu đồ cay cũng không ăn được? Chậc chậc. Coi bộ mấy người ăn cơm triều đình này cũng không phải là cái gì cũng làm được.


Ánh mắt Thiết Trụ nhìn Hạ Bạch giống như gặp được huynh đệ đồng cam cộng khổ giữa biển người mênh mông, tự nhiên cảm thấy thân thiết.


Hạ Bạch chưa bao giờ bị người khác chất vấn như thế liền chột dạ, tay để dưới bàn đã cuộn chặt nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì mà nói: “Không phải như vậy, thân là hộ vệ, làm việc phải tỉ mỉ cẩn thận, nếu để bám mùi sẽ dễ bại lộ hành tung.”


Chư Cẩm chớp chớp mắt: “Ban ngày ban mặt, cũng không cần ngươi che dấu tung tích.”


Mà nói đi cũng phải nói lại, trước giờ nàng chưa bao giờ để ý xem Hạ Bạch ăn được cái gì không ăn được cái gì, cứ cảm thấy người này không nói nhiều nhưng rất được việc, dường như không gì là không làm được, hôm nay bỗng nhiên lại phát hiện điều này, thật ra cũng cảm thấy rất mới lạ.


Triển Linh lộ vẻ buồn cười nhìn Hạ Bạch, cảm thấy người này rất dễ chọc ghẹo, rõ ràng không ăn được thì cứ không ăn đi, nhất quyết cứ sợ sĩ diện hại thân…


Lẩu đã sôi ùng ục, khói nóng bốc lên cuồn cuộn, mùi thơm ngào ngạt, cả đám gắp lia gắp lịa thức ăn.


Triển Linh gắp cho Chư Cẩm một miếng huyết lợn, Chư Cẩm thuận miệng hỏi đây là cái gì, nghe xong đáp án liền hoảng hốt quay người nhổ ra, miệng còn run run nói: “Triển tỷ tỷ, cái thứ dơ bẩn này đáng sợ chết khiếp, mau vứt đi, sao mà ăn được chứ!”


Người thời này cũng không thích thú gì mấy thứ đồ lòng, thường thì ngoại trừ những nhà không có gì ngon đành đem nhúng nước lèo ăn tạm, coi như một bữa thịnh soạn, nhưng hễ là nhà có chút chức quyền tuyệt đối không động vào.


Chư Cẩm đường đường là đại tiểu thư nhà quan, cha mẹ lại quan trọng tác phong tao nhã, bình thường đến nhìn còn chưa nhìn qua chứ đừng nói đến ăn.


“Ngon mà” Triển Linh cười nói: “Còn tốt cho sức khoẻ nữa, đặc biệt là đối với con gái, ăn vào bổ máu đẹp da.”


Nội tạng các thứ đúng là đồ tốt, giàu sinh tố cùng các nguyên tố vi lượng mà thịt trắng thịt đỏ thông thường không có, ăn nhiều một tí cũng không tệ.


Tuy rằng mới quen biết không lâu nhưng Chư Cẩm rất tin tưởng tài nấu nướng cũng tiêu chuẩn thưởng thức ẩm thực của Triển Linh, do dự một hồi, lại thấy nàng ăn ngon lành, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nín thở gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng.


Heo huyết mềm mịn lại dai dai lạ miệng, không giống mấy thứ rau thịt nàng hay ăn thường ngày, vị cũng có hơi lạ nhưng không hề khó ăn.


Nói đi nói lại thì Chư Cẩm cũng thật lớn mật, không thôi nếu đổi lại là thiên kim khuê các khác, có khi sợ phát khóc.


“Cũng không đáng sợ như tưởng tưởng, mùi vị cũng không tệ!” Chư Cẩm cuối cùng cũng thả lỏng, cười cười gật đầu.


“Đúng không?” Triển Linh liền cười: “Một hai lần có thể vẫn không quen, hôm khác ta làm cho cô món gan miếng áp chảo, phổi cắt lát xào gì đó, bảo đảm nghiện. Còn có huyết vịt cũng ngon, lần tới làm miến huyết vịt cho cô, nóng hổi tươi ngon lắm ấy. Mao huyết vượng cũng ngon, vừa tươi vừa ngon lại vừa tê tái, cả miệng đều rân rân, ăn còn không ngừng lại được cơ!”


Chư Cẩm gật đầu, nghe muốn rớt nước miếng, chỉ cảm thấy những điều mới lạ có được bởi vỏn vẹn vài lần qua lại dường như đã vượt xa những gì nàng đã trải qua trong mười mấy năm cuộc đời, lòng càng thêm hứng khởi.


Nhìn thấy tiểu thư nhà mình hiện giờ đến thứ đáng sợ như huyết heo cũng ăn, còn mình thì đến ít đồ cay cũng không dám đụng?


Hạ Bạch nghiến nghiến răng, dùng muôi lỗ vớt hơn nửa bát phổi lợn gan lợn, rau nấm các thứ, ép bản thân không được nhìn mớ dầu ớt tràn trề phía trên, mặt không biến sắc nuốt xuống, sau đó bình tĩnh đưa mắt nhìn tất cả mọi người trên bàn.


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dô, ăn được thiệt kìa.


Không ai biết răng, cái tay đặt dưới bàn của Hạ Bạch sắp cấu rớt miếng thịt đùi rồi.


Miệng mồm như bị ai châm lửa! Bùng cháyyy, muốn bùng cháyyy!


Mọi người lại ăn thêm một lúc, hết sức rộn rã, bỗng nghe tiếng Hạ Bạch bình tĩnh nói: “Chư vị cứ dùng bữa thong thả, ta đi coi ngựa, sợ chúng lạ chỗ lại đánh nhau.”


Nói xong liền đứng dậy rời đi, không nhìn ra có gì khác lạ.


Thế nhưng, có một số người dù sống lưng vẫn thẳng tắp như thường, vừa quay lưng khỏi đám đông ánh mắt đã muốn vỡ tan rồi.


Vừa bước ra khỏi cửa, trên trán Hạ Bạch đã nổi đầy gân xanh, mồ hôi nhỏ giọt, thở ra hồng hộc.


Chỉ có một lúc ban nãy, hắn như đã dùng cạn kiên nhẫn của cả cuộc đời, lúc này toàn bộ môi miệng đều đã bùng cháy.


Đi lâu quá sẽ bị nghi ngờ, Hạ Bạch mãnh liệt hít thở sâu vài lần thế nhưng cũng chẳng đỡ được bao nhiêu. Hắn nhìn trái nhìn phải, im lặng ngồi xổm xuống, nắm một nắm tuyết…


Miệng bị đông cứng thì nóng rát cũng tạm thời khỏi, Hạ hộ vệ tựa vào gốc tường ngẩng nhìn trời xanh vạn dặm, bỗng nhiên tự cảm thấy bản thân có chút ngớ ngẩn:


Lúc nãy vì sao hắn lại muốn thể hiện cơ chứ?


Hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả!

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.