Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2773 chữ

Ăn uống xong xuôi, Chư Cẩm lại ở trong sân nghịch tuyết với Triển Hạc một lúc, Hạ Bạch liền nhắc nhở nàng về nhà.


Chư Cẩm còn có chút tiếc nuối: “Chỉ vừa mới ngả xế, ở lại thêm lát nữa đi được không?”


“Tiểu thư, mùa đông ngày ngắn, hôm nay rất âm u, vẫn cứ đừng nên trì trệ, đợi lát nữa đi không nổi lại phiền to.” Hạ Bạch nói.


Dù cho Chư Thanh Hoài đồng ý cho nàng ra ngoài chơi, nhưng nhất quyết sẽ không để con gái bảo bối tá túc lại nhà người dưng chưa biết ất giáp ra sao!


Chư Cẩm biết Hạ Bạch nói đúng, chỉ là lại không muốn đi.


Triển Hạc đã chơi thân với chị gái mới quen này rồi, vừa nghe thấy nàng phải đi cũng rất không nỡ, bước đến kéo kéo góc áo nàng, lại chỉ chỉ vào con người tuyết lớn mới đắp trong sân, ý muốn nàng tới chơi với mình.


Chư Cẩm hít hít mũi, cười toe toét nói: “Xin lỗi nha, tỷ phải về rồi, để cha tìm không ra là tỷ cũng không yên.”


Triển Hạc bĩu bĩu môi, do dự một lúc, nhét quả cầu lông gà mà bản thân rất thích vào tay nàng, lại nhẹ nhàng phủi phủi tay áo nàng, mặt lộ vẻ cầu khẩn, một đôi mắt to đen láy đã hơi rưng rưng.


Chư Cẩm dụi đến đỏ mắt, ngồi xổm xuống ôm lấy nó, cũng tự rút ra túi tiền hồ lô màu lam ngọc từ trên người: “Lần sau đi, nha, mấy hôm nữa tỷ lại tới, chúng ta lại cùng chơi.”


Triển Linh đang đứng ở một bên nhìn liền bước tới xoa xoa đầu thằng nhóc: “Ngoan, Chư tỷ tỷ cũng như đệ vậy, trời tối là phải về nhà, mấy hôm nữa là lại gặp rồi, đừng có buồn nữa.”


Hốc mắt Triển Hạc liền chầm chậm nhỏ lệ thế nhưng cũng rất ngoan ngoãn gật đầu, cố nén lại, một giọt nước mắt lớn trong phút chốc lại kiềm lại được.


Nó có ít bạn, không dễ gặp được một người tính tình con nít như Chư Cẩm để chơi cùng, ở cùng cả ngày trời, đương nhiên không muốn chia tay.


Triển Linh bảo Thiết Trụ mang tới một cái tay nải lớn, đặt trên bàn mở ra từng cái cho Chư Cẩm xem: “Đây là đồ chua với trứng muối muội thích ăn, đây là tàu hũ ky ta mới làm gần đây, mang về đưa cho trù nương, trước khi ăn ngâm trước một lát, không thì chưng luộc xào hầm gì cũng ngon, trộn gỏi là ngon nhất. Đậu nhà làm, tốt cho sức khoẻ, để cha muội ăn nhiều tí cũng không sao. Đây là củ sen chiên, đồ dầu mỡ ăn nóng nên không đưa muội nhiều, đủ một bữa cho hai cha con muội thôi. Đợi hôm khác muội tới, ta sẽ làm nhiều món ngon khác.”


Chư Cẩm lúc này đang khóc lại cười, móc ngoéo với Triển Hạc, hứa mấy hôm nữa sẽ lại tới, sau đó liền cùng Hạ Bạch phi ngựa hồi phủ.


Kết quả liền đụng mặt Chư Thanh Hoài ngay trước cửa.


Hai cha con nhìn qua nhìn lại, im lặng lạ thường.


Một lúc lâu sao, Chư Thanh Hoài liền thắc mắc: “Nghe hạ nhân nói hôm nay con với mấy vị cô nương ăn hết một con hươu xạ?”


Nói dối phải nói cho trót, Chư Cẩm căng da óc gật đầu: “…… Vâng.”


Hạ Bạch ngó lên trời, âm thầm lui về sau một bước, giả vờ không tồn tại.


Chư Thanh Hoài nhìn cái miệng sưng lên một vòng rõ rành rành của đứa con gái với ánh mắt phức tạp, ngó sang Hạ Bạch cũng không chút khác biết, tâm thái bỗng có chút khó nói.


Thành thật mà nói, nếu không tín nhiệm tên thuộc hạ này, chắc ông ấy cũng không nhìn ra cái sự vụ này vi diệu tới cỡ nào.


“Mai mốt có muốn đi thì đường đường chính chính mà đi, mang theo vài người, lén lén lút lút còn ra cái thể thống gì!” Aii, con gái lớn rồi, không còn như hồi nhỏ cái gì cũng nói với mình nữa, Chư Thanh Hoài bỗng nhiên có chút xót xa thay phận cha già, hất tay áo bước vào cửa trước.


Chư Cẩm đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Phụ thân như vậy ý là cho ta đi rồi?”


Hạ Bạch thở dài: “Nếu không cô nghĩ thuộc hạ yên thân kiểu gì được?”


Chư Cẩm căn bản nghe không vô nữa, chỉ là hết sức mừng rỡ đuổi theo, xém tí còn vấp bật cửa té dập mặt, hớt ha hớt hải: “Phụ thân, ấy, chaaa! Con đem về nhiều đồ ngon lắm! Cha nếm thử đi! Chaaaa!”


Buổi tối trong lúc hai cha con Chư gia dùng cơm, Chư Thanh Hoài quả thật nhìn thấy mấy thứ đồ tươi ngon.


Một món vừa đỏ vừa trắng, ngửi thấy chua chua ngọt ngọt, vô cùng thoải mái, đúng là món đồ chua hôm trước ông ấy đã ăn.


Món một món khác đựng trong đĩa sứ màu thiên thanh… Trứng? Tỉa tót rất tinh tế, trong như cánh sen nở ra, đĩa màu xanh, trứng màu trắng, lòng đỏ vàng ươm, đẹp tuyệt.


Cuối cùng là một cái đĩa sứ màu đen, bên trong là mấy miếng tam giác có nhân đã được cắt sẵn, bên ngoài là một lớp vàng kim xán lạn, ở giữa mềm mịn trắng bóc, lớp trong cùng là nhân thịt? Ba thứ màu khác nhau với những thứ tính chất khác nhau cùng hoà quyện lại, đúng là đẹp mắt.


Chư Thanh Hoài gật gật đầu trước, tính ra cũng đúng gu thẩm mỹ của ông.


Làm gì có ai hiểu cha bằng con gái, Chư Cẩm hiển nhiên hiểu rõ phụ thân nhà mình, cũng không phí hoài tâm ý. Nếu khi không đặt một đĩa trứng muối chưa lột da lên bàn, bảo ông ấy tự dụng đĩa tách trứng, Chư Thanh Hoài nhất định phất áo bỏ đi.


Chư Cẩm nịnh hót vuốt đuôi, đầu tiên múc cho phụ thân một bát cháo rau xanh thịt nạc, màu xanh giao với trắng của cháo kết hợp cùng màu cẩm thạch của cháo hết sức đẹp mắt. Lại gắp một miếng “hoa sen” cùng ít đồ chua, vô cùng trịnh trọng nói: “Cha, cái này ngon lắm luôn á, cực bắt cơm. Khẩu vị của cha không tốt, mấy cái khác lại ăn không vô nhưng mà sức khoẻ quan trọng, dân chúng còn trông cậy vào cha đấy, ăn nhiều cháo kèm với cái này là được rồi.”


Được con gái chăm sóc tận tình như vậy, Chư Thanh Hoài cảm thấy rất hưởng thụ nhưng mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm trang xa cách, nhướng mày nói: “Đây là cái gì cơ chứ, khó coi chết được.”


Chư Cẩm liền nũng nịu, tự cầm muỗng đưa đến sát miệng ông năn nỉ ỉ ôi: “Cha, cha đáng iuu, cho con tí mặt mũi đi, ăn thử một miếng đi, ngon lắm thiệt á!”


“Hừm, chuyện của dân chúng nào phải bổn phận của vi phụ, mà thôi cho là vậy đi, có một mình con, suốt ngày chạy nhảy lung tung chẳng chịu ở yên một chỗ, có con cái nhà ai như vậy không? Con mà đàng hoàng chút thì ta đã đỡ lo rồi.”


Trong lòng Chư Thanh Hoài đã mừng hết lớn, vẫn làm bộ làm tịch há miệng ăn một miếng, nhịn không được phải thốt lên.


Đúng là là mỹ vị.


Không ngờ một quả trứng muối đơn giản lại có mùi vị phong phú đến vậy: Thơm cực đậm đà, lại do đã được muối tới đúng độ, lòng trắng đã hơi mịn bột, không cần phải nhai, dùng lưỡi nhấp nhấp đã tan ra. Lòng đỏ trứng cũng đẫm dầu, lại còn thơm tới vậy…


Trước giờ ông ăn uống đạm bạc đã quen, lại không ưng thịt cá, thực đơn mùa đông càng đơn giản hơn, đi đi lại lại cũng chỉ vài món cũ, nào đã từng thử qua mùi vị thế này?


Ấy, cái này là củ sen phải không? Ngoài giòn trong mềm, lại mằn mặn, cũng thật sự hợp với mớ hành gừng này. Băm nhỏ vụn mà cũng không mất mùi, ăn với cháo rất ngon.


Ừm, chỉ là mấy món đơn giản mà cũng làm hết sức tinh tế, coi bộ đúng là người chu đáo cẩn thận…


Hiện tại thấy rằng dù không cần mình hối thúc, cha cũng đưa đũa gắp lia gắp lịa, Chư Cẩm hí hửng trong lòng, lại còn có chút đắc ý.


Bởi không muốn thể hiện ra quá rõ ràng rằng tốc độ ăn của mình cứ nhanh dần, sợ mất thể diện, Chư Thanh Hoài lại hỏi con gái sáng nay đã đi đâu, Chư Cẩm đều kể ra từng chuyện một, còn đặc biệt tán thưởng nhân phẩm của Triển Linh, nói nàng còn cao quý, thông tuệ hơn cái tiểu thư nhà quan thường ngày hay qua lại với mình.


Chư Thanh Hoài đang híp mắt thưởng thức vị đồ chua thanh thanh ngon lành, nghe xong lời này liền lắc đầu bật cười: “Con mới gặp được có mấy người đâu mà lại mạnh miệng vậy, đầu tiên nói đến xuất thân là họ đã không giống nhau rồi.”


Ông phu nhân đều xuất thân nhà thư hương, tất nhiên cũng rất quan trọng gia thế, hiện giờ thấy con gái mang Triển Linh ra so sánh với các tiểu thư nhà quan, không khỏi có hơi dở khóc dở cười.


“Lời này của cha không đúng rồi, từ xưa anh hùng không hỏi xuất thân” Chư Cẩm quyết không đồng tình, lập tức phản bác: “Nếu chỉ xem gia thế, vậy còn tổ chức thi cử làm gì? Cũng giống như nhà bần hèn chưa chắc không thể sinh ra quý tử, con tuy là nữ nhi nhưng cũng thông hiểu mấy thứ đạo lí này. Cha chưa gặp tỷ ấy, tất nhiên là không biết được điểm tốt của tỷ ấy, thế nhưng đánh giá quá sớm như vậy thật không công bằng."


"Triển tỷ tỷ dù chưa từng nhắc đến lai lịch của bản thân, nhưng con thấy tỷ ấy thường vô thức nói lời đẹp đẽ, nhìn là biết con nhà có ăn có học, thân phận thâm sâu, không biết chừng là con nhà gia đạo nào đó ẩn mình. Hơn nữa, không phải là con đang mạnh miệng đâu, con cũng được tính là hiểu biết nhiều trong số các nữ tử khuê các, cũng gặp nhiều người, cũng đi qua không ít núi non sông suối, nhưng qua lại với nhau vài lần lại phát hiện những thứ Triển tỷ tỷ thông hiểu được càng vượt xa con. Tỷ ấy trẻ như vậy, cũng không hơn con được bao nhiêu, cha tự nói xem, kỳ nữ xuất sắc như vậy, gia thế bần hèn có thể giáo dục ra được sao?”


Chư Thanh Hoài nhất thời nghẹn lời, một lát sao mới cười nói: “Khó thấy cả con cùng đám Trương bộ đầu đều hết sức tán thưởng cô ta, ta càng lúc càng hiếu kỳ rồi.”


Con mình mình hiểu, tầm nhìn của nha đầu này cực cao, ít nhìn lọt chúng bạn cùng tuổi vào mắt, mấy đứa bạn xã giao hiện giờ cũng chưa chắc thật tình, quá lắm là do nhà quan qua lại với nhau, con cái bên dưới cũng phải thuận theo mà thôi.


Thế mà hiện giờ, nha đầu ngạo mạn này lại ra sức ca ngợi một nữ tử trẻ tuổi không rõ lai lịch! Mới gặp có mấy lần đâu?


Ừm, khá là thú vị.


Hai cha con tạm gác lại chuyện này không đề cập tới nữa, ăn uống xong xuôi, Chư Thanh Hoài lại nói: “Năm sau cha nuôi của con phải xuống phía Nam nhận nhiệm vụ, tiện thể dắt theo mẹ nuôi con tới chơi, con cũng chuẩn bị đi, đừng có làm trò cười cho người ta.”


Mấy món mới đem về hôm nay cực bắt cơm, ông ấy ăn có hơi nhiều, lúc sau còn phải đi luyện một bài Ngũ Hình Quyền rồi mới ngủ được.


“Bọn họ muốn tới? Đệ...” Chư Cẩm vừa nghe liền bừng tỉnh, vừa định hỏi đệ đệ, lại nhanh chóng hoàn hồn, mặt mày cũng ảm đạm theo: “Đệ đệ, tìm thấy đệ đệ rồi sao?”


“Làm gì lại dễ dàng vậy!” Nói đến đây, Chư Thanh Hoài liền xót xa: “Đúng là loại đàn bà tâm địa ác độc……”


Vì hai nhà cách nhau xa xôi, lại đều bận rộn, cha con học còn chưa biết mặt đứa bé kia. Chỉ là qua thư từ biết được đứa trẻ tên Lam Triếp kia thông minh tuyệt đỉnh, suy luận sắc bén, tương lai không biết chừng lại là một Lam Nguyên đỗ tam nguyên cũng không chừng.


*Tam nguyên: là tên hiệu cho người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học

*

Hai phu thê Lam Nguyên cũng là môn đăng hộ đối, tài mạo song toàn, sinh ra đứa con trai đương nhiên cũng xuất chúng, đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.


“Hừ” Chư Cẩm lại có chút căm phẫn: “Nếu cha nuôi không nạp thiếp, rước con mụ độc ác kia vào nhà, Triếp Nhi đâu có bị hãm hại tàn nhẫn như vậy!”


“Ăn nói hàm hồ!” Chư Thanh Hoài nghiêm mặt quở phạt: “Con nít con nôi sao hiểu chuyện người lớn? Nhanh về phòng đi!”


Chuyện chốn quan trường làm sao nói rõ bằng một hai câu? Lam Nguyên tất nhiên không muốn nạp thiếp, nhưng Thượng Quan Phi kiên quyết muốn tặng, ông ấy cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay nhận lấy. Vốn chỉ định coi như trong nhà thêm một miệng ăn, cho ở sau hậu việc là xong, ai ngờ mụ đàn bà kia dã tâm bừng bừng, cấu kết với người ngoài lôi kéo bè phái của Lam Nguyên không được còn dám mưu hại đích tử…


Chư Cẩm giậm chân, xoay người định đi, nhưng tới cửa lại quay người lại, có ít thấp thỏm bất an hỏi: “Cha, cha có.., cha có tái giá không?”


Lúc hỏi câu này, tim nàng đập liên hồi, móng tay đều sắp đâm thủng lòng bàn tay rồi.


“Nha đầu ngốc, nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy!” Chư Thanh Hoài cười khổ một tiếng, kí ức sâu sắc đều hiện lên trong mắt, “Cha cũng đã hơn 50 rồi, chăm sóc dân tình còn không nổi, tâm trí đâu mà nghĩ tới mấy thứ này! Mau đi ngủ đi.”


Nói xong câu sau, ngữ khí của ông cũng bất giác dịu xuống.


Ông cùng thê tử cũng tính là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cả hai chênhh lệch sáu tuổi nhưng tình cảm vẫn trước sau như một, cầm sắt hài hoà. Chỉ là thê tử sức khoẻ yếu ớt, hơn ba mươi tuổi mới có được đứa con bảo bối này, lúc ấy ông đã gần 40 rồi, sau khi biết sẽ không có đứa nữa, liền toàn tâm toàn ý cùng vợ con qua ngày tháng, ai ngờ trời không chiều lòng người.


Thôi, đành thôi vậy, đều là định mệnh.


Hiện tại ông cũng gần đất xa trời rồi, làm gì còn nghĩ tới cái khác? Chỉ khiến càng thêm phiền não mà thôi. Bản thân chỉ muốn làm quan tốt, ra sức bảo vệ con bé trong thời gian này, sau này cũng yên tâm mà đoàn tụ với thê tử, chỉ vậy mà thôi…


Màn đêm buông xuống, Chư Thanh Hoài lại nằm mộng cả đêm, trong mơ ông cũng người vợ đã mất vẫn còn là thiếu niên thanh xuân, lúc khí thái vẫn còn hăng hái, hoa mùa xuân, trăng đêm thu, cùng ngắm cảnh đẹp vô tận; mưa ngày hạ, tuyết ngày đông, đi qua non sông vạn dặm, đến hôm sau tỉnh dậy, mới phát hiện nước mắt đã sớm ướt đẫm gối.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.