Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2263 chữ

Cả một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Triển Linh vừa đẩy cửa đã nhìn thấy tuyết rơi dày gần nữa thước, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử sớm đã dọn sạch cả con đường.


“Cô nương dậy rồi à?” Hai người ngẩng đầu chào hỏi, lại tiếp: “Gà vịt cô mua đều đã đem cột bên kia rồi, hôm nay có làm thịt không?”


“Làm thịt thôi” Triển Linh xông xáo xắn tay áo, nhanh nhẹn rửa mặt, lại cẩn thận bôi sáp chống lạnh: “Giữ lại phí thức ăn. Đúng rồi, củ sen ta mua về dùng đất ướt bọc lại để đó trước, hôm nào cắt lát chiên ăn!”


Hai người lập tức buông chổi đến giúp đỡ, bị Triển Linh chặn lại: “Nhị Cẩu Tử, ngươi ở lại trông chừng đại gia một lát. Thiết Trụ ngươi đi làm thịt gà với ta.”


Tuyết rơi nhiều như vậy, tạm thời chắc cũng sẽ không có khách tới.


Đến lợn rừng Triển Linh còn có thể lóc mổ không chớp mắt, mấy chục con gà vịt lại không cần nói tới rồi, lập tức nhấc tay hạ đao, máu đỏ vươn trên nền tuyết, tiếng kêu của đám gia cầm yếu dần đi, khoảng sân ấm áp thoáng đãng bỗng chốc bị phủ lên một lớp sương mù quỷ dị…


Máu cũng không để lãng phí, trước tiên chuẩn bị một cái chậu lớn sạch sẽ để đựng, sau đó lọc qua một lượt, đến lúc thích hợp thêm vào ít rượu trắng, nước trong với muối ăn, đem đặt ngoài trời lạnh sẽ tự động đông lại.


Lát nữa dù là ăn lẩu hay xào, huyết gà huyết vịt đều rất ngon. Đúng rồi, còn có thể tiện làm luôn huyết vượng, dùng dầu ớt sóng sánh ngâm tiêu ớt, ngon nức tiếng cả một vùng, ngửi một hơi, 36000 cái lỗ chân lông trên người đều nở ra, sung sướng tận tâm hồn.
Thiết Trụ theo chỉ dẫn của Triển Linh rút từng cái lông, rút lưỡi, rồi mang móng với nội tạng đã cắt ra đi rửa sạch để một chỗ: “Cô nương, cô làm nhiều vậy định đem bán sao?”


Hiện nay hắn cũng có thể coi như được chính thức tham dự vô chuyện tiền nong rồi, cứ hễ nhìn ra được gì liền tức khắc hỏi có bán được hay không.


“Còn chưa biết nữa, cứ để đó coi.” Triển Linh rải gia vị lên đám gà vịt, dùng sức căng chúng ra rồi ghim vào gậy gỗ, sau đó treo một hàng lên xà nhà phòng trống. Lát nữa mở cửa sổ, để gió Bắc thổi vào hong khô tự nhiên.


Thiết Trụ hết sức tin tưởng cười: “Tay nghề của cô nương không còn gì phải bàn cãi, nhất định bán đắt!”


Cô nương kia của bọn họ chính là Thần Tài hạ phàm, chỉ có không muốn mua, không có bán ế!


Mặt trời càng lúc càng lên cao, Nhị Cẩu Tử đã dắt theo Triển Hạc đi đá cầu ở bên trong, ngoài đường thì không một bóng người.


Xong việc thì cũng đã gần đến giữa trưa, Triển Linh lại ra ngoài ngó một hồi, xoay người đóng cửa: “Mấy ngày này chưa chắc sẽ có khách, nhân tiện nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt!”


Lúc trước bọn họ bận tối mắt tối mũi, không có khách cũng ổn, cân bằng được làm việc với nghỉ ngơi!


Triển Hạc chạy tới ôm đùi nàng ngẩng đầu cười, giơ quả cầu lông gà lên với nàng, Nhị Cẩu Tử liền ở đằng sau bồi thêm: “Đại gia rất lợi hại, vừa nãy đá một lúc hai mươi mấy cái!”


“Ây dô, Hạc Nhi nhà mình giỏi thật!” Triển Linh khen ngợi nó không ngớt lời: “Trưa nay ăn gà chiên hạt dẻ được không?”
Triển Hạc lập tức gật đầu, Nhị Cẩu Tử với Thiết Trụ liên tục nuốt nước miếng, tự động xung phong đi lột hạt dẻ, Triển Linh quơ tay đồng ý.


Ba người hai lớn một nhỏ này đã hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào Triển Linh, hiện giờ chỉ sợ nàng có chỉ xuống đống bùn trên đường nói là ngon, có khi ba người họ cũng không do dự mà lăn ra đất nếm thử!


Gà vừa mới giết, lúc này vẫn còn nóng hổi, giờ chỉ cần đem cắt khúc nhỏ, dùng nước ấm làm tái trước rồi tráng dầu làm nóng chảo, chưa cần thêm gia vị đã dậy mùi thơm.


Triển Linh hít lấy hít để rồi gật gật đầu.


Gà nuôi thả vườn kiểu này đúng là thơm ngon, nếu mua ở chợ hiện đại chắc chắn không bằng.


“Ầm.” Triển Hạc cũng ở bên cạnh lén lút nuốt nước miếng, bị Triển Linh nhìn một cái liền có chút xấu hổ.


Sau khi đã rán qua, da gà liền ngã màu vàng ươm mê người, đáy chảo cũng đọng lại ít mỡ gà nhạt nhạt. Lại thêm vào chảo ít hành tỏi gừng, đảo thịt gà đều tay thêm lần nữa, thêm nước, sau khi đảo trong lửa lớn lại giảm lửa để hầm.


Hơi nước trắng từ khe hở trên cái nắp sành phả ra liên tục, phía trên phủ mờ một mảng, đến đây chỉ việc chờ một lúc!


Thịt gà phải hầm thật mềm mới ngon, cần thời gian khá dài. Triển Linh ngồi không yên, suy nghĩ một lát bèn quyết định đi rửa mấy củ cải lớn, đầu tiên cắt sợi mỏng, sau đó thêm ít muối với hột gà rồi trộn đều, một lúc cán được mấy chục cái bánh củ cải sợi.


Nguyên văn là萝卜丝饼

Bánh củ cải sợi nắn xong tròn vo, một cái cỡ bằng lòng bàn tay, vỏ vàng giòn xốp, nhân bên trong lại mềm. Hơn nữa sau khi làm nóng, vị cay nóng của củ cải giảm đi nhiều, ăn vào chỉ thấy hương thơm lan đầy khoang miệng.


Triển Linh dùng giấy dầu lót trong cái túi nhỏ, cắt nửa cái đưa cho Triển Hạc đang nhìn chằm chằm lấy: “Ăn đi, coi chừng nóng đấy.”


Củ cải thuận khí, là đồ tốt, con nít ăn một ít cũng tốt.


Rốt cuộc vừa quay đầu lại đã thấy hai tên đại nam nhân đứng ngay cửa, cùng đều đang chăm chăm nhìn thẳng vào, Triển Hạc đi đến đâu, bọn họ liền nhìn đến đó, cảnh tượng hết sức buồn cười.


Triển Linh lắc đầu cười, vẫy tay với bọn họ: “Vất vả rồi, đến đây lây ăn đi.”


“Không vất vả không vất vả!” Hai người mừng rõ cầm lấy bánh, cắn một ngụm thấy ngon muốn híp mắt, tức không thể mở miệng khen ngon.


Ngon chết mất!


Nhị Cẩu Tử thầm cảm thán, “Triển cô nương, chúng tôi đi theo cô đúng là theo không nhầm người! Nói thật lòng, bao nhiêu năm rồi, từ lúc tới đây mới được sống thoải mái!”


Thiết Trụ cũng ra sức gật đầu, ăn xong bánh củ cải sợi còn liếm sạch dầu dính trên ngon tay, híp mắt liên tục hồi vị.


“Thoải mái là được” Triển Linh cười nói: “Cuộc sống tươi đẹp vẫn còn dài.”
Hai người này thật sự chất phác, ăn no mặc ấm đã là toại nguyện, mỗi ngày đều vui vẻ nhiệt tình, khiến cảm xúc người xung quanh cũng nâng cao theo.


Như vậy cũng ổn.


Gà hầm hạt dẻ rất thành công, thịt gà vào miệng là tan ra, hạt dẻ mềm dẻo bùi bùi, thịt và hạt hoà hợp lẫn nhau, thơm ngon không tưởng, béo mà không ngán. Nước súp cũng cực ngon, hương thơm dâng đầy trong miệng, khiến người khác cứ muốn ăn thêm.


Món chính là bánh củ cải sợi, ăn cùng cháo hạt kê sền sệt, thật sự là ăn bao nhiêu cũng không đủ.


Bốn người đều ăn đến no căng bụng, đến thằng nhóc Triển Hạc cũng ăn hết cả một chén thịt gà hạt dẻ nhỏ, hơn phân nửa cái bánh củ cải sợi, lại húp thêm nửa chén cháo hạt kê, cái bụng nhỏ xíu căng tròn, như trái dưa hấu to đã chín.


Tuy là con nít đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng ăn hết bao đây cũng là hơi nhiều.


Triển Linh sợ nó no nê ì ạch nên lôi nó ra sân cùng nặn người tuyết, vừa vui vẻ lại nhanh tiêu cơm.


Lại nói về Chư Cẩm.


Nàng cứ nghĩ bản thân ra ngoài một chuyến phụ thân không biết, không ngờ chân trước vừa bước vào cửa, chân sau Hạ Bạch đã bị gọi đi rồi.


“Ngươi nói tiểu thư vừa nãy đã đi đâu?” Chư Thanh Hoài cầm lấy chén trà, có cái là chẳng hề uống, nước cũng chẳng nóng nữa.


“Hồi bẩm đại nhân” Hạ Bạch nói: “Khách trạm Một Nhà ở ngoài thành 40 dặm.”


“Khách trạm Một Nhà?”


“Đúng vậy, Khách trạm Một Nhà.” Hạ Bạch cẩn thận ngước lên nhìn lướt qua, biểu hiện có chút khó tả.


Thế những hắn rất nhanh chóng đã phát hiện ra biểu hiện của đại nhân nhà mình cũng vô cùng nhẹ nhàng, bởi vậy nên nháy mắt liền yên tâm.


Chư Thanh Hoài nghĩ ngợi hồi lâu, dùng nắp gạt gạt thành tách, bỗng nhiên bật cười, “Khách trạm Một Nhà, tên hay đấy.”


Đúng vậy, khách trạm của Triển Linh tên là “Khách trạm Một Nhà”.


Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, thậm chí tiếng gió cũng đã giảm đi nhiều.


Ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ giấy mỏng rọi vào, khiến cả không gian bừng sáng vàng rực rỡ, ửng hồng, khiến ngườ ta theo bản năng cảm thấy ấm áp.


Một lát sau, Chư Thanh Hoài lại nhìn chăm chăm vào bóng mình trên giá sách: “Ngươi gặp qua vị Triển cô nương kia rồi à?”


“Vâng.”


“Nói nghe thử.”


Hạ Bạch nghẹn mất một lúc lâu: “Không thể nói theo lẽ thường.”


Chư Thanh Hoài nhìn hắn một cái, cười nói: “Ít khi có gì là ngươi thấy khó khăn tới vậy, xem ra vị Triển cô nương kia thực sự đáng nể.”


Lúc trước, khi Trương Viễn nói qua, ông ấy đã có chút tò mò, bây giờ đến thuộc hạ mà mình coi trọng cũng phản ứng như vậy, ông lại càng thêm hiếu kỳ về tiểu cô nương trẻ tuổi kia.


Chư Thanh Hoài tiếp tục tỉ mỉ hỏi khuê nữ nhà mình hôm nay đã ăn gì, uống gì, nói gì với Triển Linh, Triển Linh ứng đáp ra sao, lúc thì gật đầu, lúc thì bật cười, lúc lại lắc đầu, dù gì Hạ Bạch cũng không rõ đại nhân nhà mình đang nghĩ gì.


“Con bé lâu rồi không được vui như vậy.” Chỉ là nghe là đã có thể cảm nhận được con gái vui vẻ thế nào, mà niềm vui này lại không phải do người làm cha đem lại, Chư Thanh Hoài khó tránh có chút xót xa.


Hạ Bạch lập tức đáp lời: “Đại nhân ngài công vụ bận rộn, tiểu thư cũng hiểu. Lần này ra ngoài còn để ý mang đồ chua về cho ngài.”


Đương gia chủ mẫu qua đời đã nhiều năm nhưng đại nhân sợ tiểu thư tủi thân, vẫn luôn không chịu tái giá, hiện giờ hậu trạch vẫn để không, ông lại bận rộn công vụ, khó tránh có hơi lơ là tiểu thư, mà việc này cũng không còn cách nào khác.


Chư Thanh Hoài không để tâm lắm, lại hỏi: “Tiểu thư nói lúc khác rảnh lại đến tìm cô ta chơi?”


“Vâng” Hạ Bạch gật đầu, nửa muốn nói thêm gì đó nửa lại không, cứ vậy giằng co một lúc, cuối cùng vẫn thấp giọng nói, “Ti chức cảm thấy Triển cô nương kia lai lịch thần bí, hơn nữa còn hết sức nhạy bén, đáng sợ”


“Con bé thích đi, ngươi không cần cản nữa” Chư Thanh Hoài biết hắn muốn nói gì: “Ngươi im lặng đi theo là được, chỉ cần không làm gì đại loạn là gì, nghe lời nó đi.”


Bản thân nợ đứa con gái này nhiều vô kể, lại không có nhiều thời gian ở bên nó, bây giờ không dễ dàng gì mới thấy nó có ít niềm vui, sao lại nỡ tước đoạt?


Hơn nữa vị Triển cô nương kia có vẻ cũng không tầm thường, cứ để xem xem rồi tính.


“Đúng rồi đại nhân” Hạ Bạch vừa định lui ra ngoài, bỗng nhiên nhớ lại một việc: “Hôm nay lúc thuộc hạ trở về, nghe bọn nha dịch gác cửa nói chuyện phiếm, bảo rằng lúc sớm có một nam nhân trẻ tuổi đến hỏi bọn chúng chuyện bức vẽ trên bảng cáo thị.”


“Bức vẽ?” Chư Thanh Hoài hơi giật mình, còn có chút cảnh giác, “Là ai? Hỏi việc này làm gì?”


Hạ Bạch lắc đầu: “Khoác áo choàng đen, nhìn không rõ mặt, chỉ nghe được giọng nói, trông dáng vẻ có lẽ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, không quan tâm người trong bức vẽ, có cái rất muốn biết thân phận người vẽ, do đại nhân trước đó đã dặn dò không được lôi thôi, bọn nha dịch cũng không dám nói nhiều. Hắn cũng hoà nhã, tuy có hơi thất vọng nhưng cũng cảm ơn rồi đi ngay.”

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.