Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3418 chữ

Triển Linh không giỏi an ủi, vắt óc nghĩ ngợi cả lúc lâu mới khô khốc nói: “Phụ thân cô là một người cha tốt, chắc chắn là rất thương cô đúng không?”

Tuy tiểu cô nương này lúc nãy ăn cơm còn phàn nàn cha quản giáo nghiêm khắc, nhưng nếu thật sự là nhẫn tâm nghiêm khắc, kỹ thuật cưỡi ngựa của một tiểu thư khuê các như nàng sao có thể thuần thục tới vậy! Hơn nữa ban ngày ban mặt lại có thể trốn ra ngoài?


Từ đó có thể thấy, quý ông này cũng chỉ là người hầu của con gái, ngoài mặt nghiêm khắc bên trong chìu chuộng mà thôi!


Nói đến đây, Chư Cẩm quả nhiên hớn hở, “Ông ấy thương ta nhất!” Có điều lại lập tức rầu rĩ: “Hiện giờ cũng chỉ có ông ấy thương ta!”


Tiểu cô nương ôm đầu gối tựa sang một bên, người be bé, như cây nấm nỗ lực sinh trưởng nơi âm u.


Triển Linh có hơi tội nghiệp xoa xoa đầu nàng, không nói gì.


Không khí trong xe bỗng nhiên yên tĩnh.


Thế nhưng Chư Cẩm là một cô nương có cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, qua một lát, chẳng biết sao nàng lại nhớ đến thắc mắc chưa được giải đáp hôm trước: “Triển tỷ tỷ, tại sao không có gà trống, gà mái lại không đẻ ra gà con được?”


Hạ Bạch ở bên ngoài lập tức liên tục ho khan.


Đại tiểu thư không biết mấy chuyện này nhưng hắn biết, cái này nên giải thích làm sao?


Triển Linh cười đến đau bụng, bỗng nhiên cảm thấy vừa đồng tình vừa muốn trêu đùa Hạ Bạch.


Nàng đằng hắng giọng, chớp chớp mắt với Chư Cẩm, nghiêm túc hỏi: “Cô thật sự muốn biết?”


Chư Cẩm ra sức gật đầu.


Triển Linh lại cười thêm lần nữa, tính tò mò của cô nương này đúng thật mãnh liệt.


“Thôi được, ta nói cô nghe vậy, cái này phải nói đến thiên hạ âm dương”


Mới nói đến đây, tiếng ho khan của Hạ Bạch ở bên ngoài lập tức dâng trào, mãnh liệt như sắp ho ra máu.


Triển Linh cười lăn lộn, Chư Cẩm lại không vừa ý, bạo lực kéo rèm xe lên quở trách: “Đang yên đang lành, ngươi vật vã cái gì? Muốn ho heng gì ra phía sau, về nhà nhanh chóng kiếm thuốc uống vào! Ngươi ồn ào như vậy, Triển tỷ tỷ nói ta không nghe được gì cả!”


Lại giở trờ này, xem nàng là con nít dễ gạt sao?


Mặt của Hạ Bạch thật sự trở nên trắng bạch rồi, lướt nhìn cái vị đang ngồi khuất sau cai của tiểu thư nhà mình, hết sức bất lực chấp tay lại, giọng nói khàn khàn mỏi mệt vì ho quá nhiều: “Triển cô nương, cô ít nhất cũng để ý chút.”


Đây chính là thiên kim nhà Tri châu, cô xem cô đang nói lung tung cái gì? Sau này đại nhân mà biết được, nhất định sẽ lột da ta!


“Sinh lão bệnh tử ái hận tình thù, dù sao cũng chỉ là thiên lý nhân luân mà thôi, đây vốn không phải chuyện khó nói,” Triển Linh nhàn nhã cười: “Chỉ là chuyện phiếm của con gái với nhau thôi, ta tự biết chừng mực.”


Hạ Bạch làm sao mà tin được? Vừa muốn mở miệng lại thấy Chư Cẩm cau mày phất tay với hắn, thẳng thừng xua đuổi: “Hạ Bạch, ngươi đi trước dò đường, chuyện riêng tư của con gái mà cũng muốn nghe hay sao? Coi chừng lúc về ta méc cha”


“Đại tiểu thư, lương tháng của thuộc hạ sắp bị cô trừ sạch rồi” Hạ Bạch mặt mày vô cảm nói, hắn biết chuyện đã rồi, chỉ đành bất lực chấp tay hành lễ với Triển Linh “Triển cô nương, mong cô nể mặt đại nhân, ít nhiều gì cũng cân nhắc tí.”


Nói xong liền đánh ngựa ra trước dò đường.


Triển Linh cười cười nói với sau lưng hắn: “Ta biết rồi, lát nữa nếu có gì không ổn, ngươi cứ ho nữa là được.”


Sống lưng Hạ Bạch cứng đơ một hồi thấy rõ rồi giật dây cương tiến ra đằng xa.


Triển Linh cùng Hạ Bạch liếc nhìn nhau cười.


Láo nháo xong, mắt Chư Cẩm lại sáng lên lóng lánh, liên tiếp giục Triển Linh nói chuyện, vừa kích động vừa chân thành, giống như mấy cô nữ sinh ngây thơ tò mò ở thời hiện đại…


Đúng là độ tuổi thích hiếu kỳ, ai lại không thích tìm hiểu tí thông tin đặc biệt?


Triển Linh nhịn cười, ngẫm nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không nên đắc tội với vị Tri châu đại nhân tiền đồ vô lượng thì tốt hơn.


“Thật ra đơn giảng mà nói thì việc sinh sản ra thế hệ sau , người với động vật cũng chẳng khác biệt lắm, người có nam có nữ, động vật thì có đực cái……”


Xem xét đến trình độ tổng thể cùng mức độ tiếp thu của thời đại này, Triển Linh cực kỳ cẩn thận sắp xếp rõ ràng những gì nên nói, biểu đạt hết sức khéo léo. Đương nhiên là chi tiết cụ thể ra sao chắc chắn sẽ không nói.


Nói chung là nếu muốn sinh em bé, nhất định cần phải có nam nữ đực cái ở bên nhau, trải qua nghi thức thần thánh thân mật nào đó, hai bên mỗi bên cống hiến ít đồ, sau đó mới có đời sau.


Vậy nên nếu không có gà trống, dù gà mái có tiếp tục đẻ trứng thì cũng chỉ là trứng thôi, ấp cỡ nào cũng không ra gà con.


Chư Cẩm nửa hiểu nửa không gật gật đầu, mặt đỏ ưng ửng, nhìn Triển Linh đầy tôn kính ngưỡng mộ.


Tỷ tỷ này thật đáng gờm, biết nhiều chuyện như vậy!


Triển Linh nhìn nàng vài lần, lòng vô cùng bùi ngùi.


Nếu vào nửa năm trước, nếu đột nhiên có người nhảy ra nói với nàng rằng ngươi sắp sửa phải xuyên không đi giáo dục giới tính cho một cô gái trẻ tuổi, nàng nhất định sẽ cho rằng đối phương đang xàm xí, thế nhưng hiện tại…


Bởi có Hạ Bạch ở đằng trước mở đường, lần này Triển Linh trực tiếp vào thành không cần xuống xe, thủ vệ vừa thấy quan bài của Hạ Bạch liền phất tay cho đi, giờ mới hiểu thế nào là đặc quyền.


Triển Linh lập tức đưa hai người đến cửa phía sau Tri phủ nha môn, mấy tên gác cửa ban đầu còn nghi hoặc sao lại có chiếc xe la ở đây, rốt cuộc ngay sau đó lại thấy nhà mình tiểu thư từ trên xe nhảy xuống, mắt trừng muốn lòi tròng.


Mẹ ơi, tiểu thư nhà bọn họ ngồi trên xe la quay về!


“Được rồi, thấy các người đã tới ta cũng yên tâm rồi, đi đây!”

Triển Linh cũng không nói nhiều, hơn nữa nhìn thấy mặt mày Hạ Bạch đầy cảnh giác, có vẻ cũng chẳng muốn mình nói tiếng nào nữa đâu, nhẹ nhàng để đồ chua xuống rồi thong dong vẫy tay bước đi.


Chư Cẩm vẫn còn không nỡ, chạy theo vài bước: “Triển tỷ tỷ, mai mốt ta lại đến chơi với tỷ!”


Triển Linh không quay đầu lại, chỉ vươn tay vẫy mấy cái.


Chỉ còn không tới nửa tháng là sang năm mới rồi, nàng cũng nên chuẩn bị chút đồ Tết, nếu khách vãng lai tới nhiều, cũng tiện bán một ít, nếu không mua thì giữ lại ăn hoặc mang tặng biếu cũng được.


Nói chung là bây giờ nàng có tiền rồi!


Trước khi đi lúc vào lấy áo choàng, Triển Linh tiện tay mở tay nải đựng tiền thưởng mà Trương Viễn mang tới ra, Bên trong vừa tròn 120 lượng bạc! Mà trong tay nàng hiện tại chỉ có tổng cộng khoảng ba mươi mấy lượng… Đúng là núi tiền từ trên trời rơi xuống.


Đầu tiên là đi mua lương thực, vừa hỏi mới biết, vì đã cuối năm, lúa gạo thịt cá các loại đều đã lên gía, mua hết một xe này, có khi phải tốn hơn ngày thường 1, 2 lượng, nếu hiện giờ không có số tiền lớn thế này, nhất định sẽ đau lòng chết mất.


Bởi vì Triển Linh trước đó vài ngày đã tới mấy lần, tính tình hoà nhã dễ nói chuyện, hơn nữa trả tiền cũng nhanh chóng, chưởng quầy với người làm đều thích buôn bán với nàng.


“Triển cô nương, lại tới rồi?” Chưởng quầy đang đứng ở bàn tính tiền, thấy nàng đến liền đích thân ra đón, niềm nở cười hỏi “Lần trước tới mới chưa nữa tháng, hẳn là việc làm ăn rất tốt.”


Đã là người buôn bán, ai cũng muốn ngân sách liên tục tăng, đáng trông chờ nhất là đồ không đủ bán. Triển Linh cứ vài ngày lại tới, nhất định là do kinh doanh thuận lợi, nếu không dùng không hết nhiều lương thực tới vậy.


“Xin nhận ý lành của ngài, cũng coi như là đủ sống:” Triển Linh cũng khiêm tốn cười: “Gạo trắng mì sợi mỗi thứ 30 cân, mì đậu 15 cân đi, nếu còn đủ năm thứ đậu thì cũng lấy mỗi thứ 10 cân đi. Đúng rồi, nếu nếu có gạo nếp với hạt kê thì cũng lấy mấy cân, gạo nếp lấy nhiều chút.”


Đậu xanh, đậu đen, đậu ngự, đậu đỏ, đậu trắng

Sắp sang năm mới rồi, cũng phải chuẩn bị ít bánh tổ, bánh tổ gạo phương Nam với bánh tổ hạt kê phương Bắc có mùi vị không giống nhau nhưng đều rất ngon. Còn bánh cam với bánh trôi gì đó nữa, không phải đều cần dùng đến gạo nếp sao?


Nguyên văn là年糕, 白年糕 và黄年糕

Đúng thật là đáng tiếc, lúc thế này mà lại không có bắp! Bánh bao đậu nếp vàng ươm ngon biết bao nhiêu! Còn có bắp luộc, bắp hạt thông, Kim Ngọc Mãn Đường, vâng vâng...


Bánh bao đậu nếp: Nguyên văn là 粘豆包

Kim Ngọc Mãn Đường: Đặc sản tỉnh Quảng Đông, nguyên liệu gồm có bắp, dưa leo, cà rốt.

Không biết xung quanh có thương gia nào nhận vận chuyển đường biển không, nếu có có thể nghĩ đến việc nhờ bọn họ ra nước ngoài tìm, dù sao nếu thành công mang được giống về cũng có thể mở rộng việc trồng trọt, cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân.


“Có ngay!” Chưởng quầy sảng khoái đồng ý, quay đầu bảo người giúp việc đi lấy rồi lại mời Triển Linh vào trong: “Trời lạnh thế này, hay là vào trong uống tách trà cho ấm người.”


“Thôi vậy” Triển Linh xua tay: “Còn phải đi nơi khác mua đồ Tết, tuyết rơi càng lúc càng dày rồi, nên về nhà sớm thì hơn.”


“Lời này rất chí lí, mùa Đông chỉ có ở nhà mình mới thoải mái” chưởng quầy ha hả cười, khuôn mặt tròn trịa càng toát lên vẻ hoà nhã: “Thật ra ở đây khá xa, nếu quý quán cần hàng ổn định, chỉ cần để lại địa chỉ, mai mốt ta sẽ bảo người làm giao theo tháng là được. Nếu muốn gia giảm gì đó thì nói với mấy tên đó là được, cô nương khỏi phải tất bật.”


Chưởng quầy này rất biết làm kinh doanh, nếu có thể giao hàng tận nơi, mối buôn bán này cũng có thể xác định duy trì được lâu dài.


Có thể tiện lợi đương nhiên là tốt nhất rồi, hơn nữa thực phẩm của tiệm này cũng rất ổn, trọng lượng cũng chính xác, Triển Linh chọn tới chọn lui mới chọn được chỗ này, cũng không dễ dàng muốn đổi.


Hai người lập tức đồng ý hợp tác, tạm thời đặt trước tháng sau cũng giao theo đơn hàng này, nếu có cần thêm bớt vào phút cuối, chỉ cần nói với người đưa hàng, tiền cũng đưa theo tháng, giao cho người làm mang về.


Sau đó khi tính tiền, chưởng quầy nói: “Vốn đã lên giá rồi, thế nhưng cô nương là khách quen, lần này chúng ta cứ tính giá như trước, lần sau thì để lần sau tính.”


Triển Linh cảm ơn, lấy ra hai hũ đồ chua với một bao trứng muối đã để sẵn trong xe lúc đi: “Đây là một ít đồ ăn vui miệng của quán tôi, ăn với cơm cực hợp, chưởng quầy không chê thì cầm ăn thử.”


Chưởng quầy nghe cũng hiểu ý nên không từ chối, cười nói: “Triển cô nương làm việc lanh lợi, ta đương nhiên là mừng còn không kịp. Cô cứ yên tâm, nếu ăn thấy ngon, sau này ta nhất định sẽ giới thiệu cho người thân bạn bè!”


Cửa hiệu lâu năm giống như vầy, danh tiếng tốt, quan hệ cũng rộng, nếu quả thật có thể được bọn họ ưu ái, bán cái gì mà không được?


Hai người buôn chuyện thêm một lát, mấy người giúp việc bên kia đã sắp xong đồ lên xe, Triển Linh tạm biệt chưởng quầy rồi đi mua thêm ít tương dầu muối đường, lại lấp thêm nửa xe củ cải, bắp cải, khoai tây.


Lại nhớ tới đã khá lâu không gặp Phan chưởng quầy của tửu lầu Phan gia, Triển Linh cũng thuận đường đi thăm ông ấy rồi tặng mấy hũ đồ chua.


Phan chưởng quầy thấy nàng còn ảo não một phen, chỉ nói chưa gặp được con lợn rừng nào tốt như vậy nữa, nếu sau này nàng có lại bắt được, nhất định phải để dành cho ông ấy.


Sắp sang năm mới, đường phố náo nhiệt hơn nhiều, trên các quầy sạp cũng có nhiều món ngày thường không có như hoa quả sấy phương Nam, hoa quả sấy phương Bắc, âm thanh huyên náo khắp nơi.


Triển Linh hai cặp đèn lồng đỏ, chuẩn bị về treo trước cửa, cũng mong may mắn thuận lợi.


Không ngờ đến lại có bán củ sen liền vội mua vài cân. Gần trấn Hoàng Tuyền cũng không có hồ nước lớn, củ sen các loại phần nhiều là do vận chuyển từ nơi khác đến, lâu lâu mới có một đợt. Hơn nữa vỏ củ sen hôm nay còn được bao bởi bùn, rất tươi ngon, đúng là may mắn mới gặp được.
Còn mua thêm ít hạt thông, hạt phỉ, óc chó, hạt dưa, chuẩn bị về nhà tự rang.


Cuối cùng đến hàng gà vịt mua thêm mười mấy lồng nữa, trong xe đã đầy tràn ngồi không nổi, đến bản thân Triển Linh cũng chỉ có thể ngồi bên ngoài. Khỏi cần nói tới con la kia, tức khắc khuỵu guốc bất mãn kêu mấy tiếng khàn khàn, gào không nổi.


Triển Linh có hơi tội lỗi vỗ vỗ đầu nó, “Thật là vất vả cho mày rồi, lúc về cứ nghỉ ngơi mấy ngày.”


Nói xong liền thuận tay lấy từ trong xe ra mấy củ cải, con la kia quẫy quẫy cái đầu lông xù, rụt rè gặm rốp rốp, vẫy vẫy đuôi.


Đợi con la gặm xong củ cải, tinh thần tốt hẳn lên, còn cọ cọ đầu vào Triển Linh.


Triển Linh cười cười, nhảy phốc lên xe; “Được rồi, về nhà thôi!”


Con la lập tức phì phì mũi, hất đầu, lảo đảo nhấc guốc lên.


Người xuất thành có hơi đông, thời tiết xấu, dãy người đứng xếp hàng lại dài, con la nôn nóng giậm guốc lung tung, Triển Linh phải vỗ cho mấy cái mới chịu ngoan, chỉ là lại hậm hừ, coi bộ lại muốn ăn củ cải.


Triển Linh hết cách, vừa lấy củ cải ra cho nó ăn vừa dở khóc dở cười nói: “Mày cũng cao sang thật đấy, sai có tí xíu mà phải cho ăn toàn đồ ngon. Nhiều nhà bình thường còn phải ăn mớ củ cải này chỉ để giữ mạng đấy!”


Có tiền trong tay chi tiêu không lo lắng gì, mua sắm cũng mạnh dạng, cả một xe đằng sau cũng phải mười mấy lượng bạc! Đủ cho bách tính bình dân sống cả nửa năm rồi.


Con la lúc lắc cái đầu, vẫy vẫy đôi tai dài, hất mấy bông tuyết ra ngoài.


Triển Linh giúp nó phủi sạch tuyết rơi trên lưng rồi đắp thêm một miếng nỉ lên, lúc này mới thấy an tâm.


Ở thời đại này, thú nuôi chính là một trong số những tài sản và công cụ cho sức lực quý báu nhất, hơn nữa chúng đều rất thông minh, cần bảo vệ thật tốt.


Trong lúc đang chán ngán, Triển Linh chợt thấy nhiều người đang vây quanh, bàn tán xôn xao tại bảng cáo thị cách đó không xa, thuận tiện hỏi người phụ nữ ở cạnh bên: “Đại nương, bên đó xảy ra chuyện gì vậy?”


“Có người tìm con!” Người phụ nữ kia than thở: “Là người ngoài tỉnh phủ, dán cả một đường đến tận đây đến tận đây, tên bắt cóc hôm đó đã giết con tin!”


Bất kể là thời đại nào, bọn buôn người luôn là một trong số những khối u ác tinh của xã hội, khiến lòng người lo sợ nhất, không biết bao nhiêu gia đình vốn hạnh phúc vì bọn chúng mà tan vỡ trong chốc lát, không biết bao nhiêu đứa trẻ vốn phải được vui vẻ vì bọn chúng mà rơi xuống địa ngục...


Triển Linh cũng ảo não thở dài theo, nhưng cuối cũng chẳng biết làm sao, quay đầu liền quên mất.


Tuyết rơi càng lúc càng dày, còn chưa đến tối trời đã trở nên âm u đen mịt, không cần nàng thúc, con la cũng tự tăng tốc, tiếp tục chạy thẳng một đường.


Bốn phương tám hướng đều là gió Bắc từng đợt gào thét tuyết từng phiến cuộn quật, lớn như lông ngỗng, sức như mưa tuôn, che phủ khắp trời đất, mặt đất nhanh chóng trắng xoá.


Ngoại trừ tiếng gió, chỉ có tiếng móng guốc con la giẫm trên đất, tiếng bánh xe nghiềng xuống đường cùng tiếng chuông leng keng trên cổ nó. Mùa đông lạnh rét ở đây, mọi thứ âm thanh đều tựa như bị đông cứng, vừa bị gió Bắc thổi cuồng loạn ra xa lại còn bị bông tuyết cuộn quật, không truyền được quá xa.


Không gian bao la mà mờ ảo không có giới hạn, trộn lẫn với không khí lạnh lẽo trở thành một khoảng không kì lạ, dị hoặc, xung quanh âm u như có thú dữ ẩn nấp chờ thời cơ hành động, chỉ đợi đến lúc người đi đường trở nên uể oải là giương vuốt nhào ra!


Triển Linh siết chặt áo choàng, nheo mắt nhìn lấy con đường hiện đã không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc ở phía trước, cứ chầm chậm, chầm chậm... một hồi sau lại thấy được vài đốm sáng đung đưa bên đường.


Đến gần mới biết thì ra là Thiết Trụ đốt đèn lồng đứng bên đường đón.


Gió rất lớn, tuyết cũng dày, không biết hắn đã ở ngoài này đợi bao lâu, tuyết phủ đầy trên vai trên tóc, nếu không bị gió thổi lung lay, nhìn từ xa trông giống như một người tuyết.


Lòng Triển Linh bỗng cực kỳ ấm áp, trong thâm tâm chợt dâng lên thứ cảm giác thuộc về mà trước giờ chưa từng có.


Thiết Trụ cũng cùng lúc nhìn thấy xe la liền nhanh chóng tiến lên trước phụ dắt la: “Không ngờ tuyết rơi nhiều tới vậy, cô nương lạnh cóng rồi đúng không? Nhị Cẩu Tử hâm canh gừng rồi, mau vào làm ấm người thôi.”


Triển Linh nhảy xuống xe, ra sức duỗi người, tươi cười: “Được thôi.”


Tuyết rơi nhiều, lả tả cả đêm, gió Tây Bắc thổi đến gào thét như ma đói xuống núi, địa long của khách trạm vẫn được đốt nóng, trong nhà ấm áp thoải mái, cả bốn người đều say ngủ.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.