Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2640 chữ

Vẻ mặt không biểu tình gì của Hạ Bạch cứng nhắc lên thấy rõ, cũng sinh động hơn.


Đương nhiên là hắn không dám ngồi xuống ăn thật, đành đứng cạnh bên cứng đơ như cây cột.


Hai tỷ đệ Triển Linh cảm thấy hiếm có, thêm vào mặt mày hắn cũng sáng sủa anh tuấn, hai cặp mắt cứ nhìn ngắm không chớp, không lâu sau, chàng hộ vệ đã qua huấn luyện kia liền… đỏ cả lỗ tai, chân cũng đứng không yên dịch ra ngoài vài bước.


Hắn đâu đã gặp qua nữ tử nào lại không chút kiêng dè như vậy! Ban ngày ban mặt nhìn chăm chăm lấy đàn ông lạ mặt!


Chư Cẩm lại không hề để tâm, đơn giản thô bạo xử lý xong việc tên hộ vệ này lại tiếp tục ăn uống no say.


Nàng thật sự rất đói, cũng rất nhớ mùi vị chỉ được nếm qua một lần ở đây, chất phác lại thuần túy, đơn giản mà trực tiếp, phảng phất thứ năng lượng thần kỳ nào đó thấm sâu vào lòng người, khiến nàng không chỉ một lần nhớ đến lúc phụ thân vẫn còn là một viên quan nhỏ, một nhà ba người sống cuộc sống êm ấm thảnh thơi ở quê.


Chư Thanh Hoài loại văn nhân nho nhã điển hình, làm việc đều chú ý bối cảnh, khẩu vị rất thanh đạm, cũng không cho nhà bếp làm mấy món dân gian quá thô kệch. Nếu không phải do cái hũ đồ chua con gái mang về lần trước dân dã thú vị thì trong mắt ông ấy tuyệt đối không phải là thứ có thể đem lên bàn ăn.


Mà ông ấy cùng với cô con gái cùng xuất thân nơi thôn quê do thê tử nhà đại gia khuê các sinh ra lại không giống nhau, cô gái này trời sinh hoạt bát hiếu động, rất thích thú với thế giới bên ngoài, lúc Chư phu nhân còn sống, phu thê hai người thường xuyên tỉ tê rằng cô là con trai đầu thai nhầm kiếp con gái…
Chư Cẩm rất thích mấy món nhà làm này, cận thận ăn từng miếng một, vô cùng hưởng thụ.


Cuối cùng, nàng vét lấy vét để phần cơm với một điệu bộ không hề phù hợp với dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư, ăn sạch cả bát mì lớn, húp một chén canh trứng, quét láng cả đĩa giá với nhiều thứ linh tinh khác.


Triển Linh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho dạ dày của nàng.


Còn mớ hột vịt hột gà muối kia, một mình cô ăn hai cái không thấy rát họng sao?


Chư Cẩm lại thoải mái vươn người, cười nói: “Đã lâu không hào hứng tột độ thế này.”


Triển Linh thầm nghĩ, đúng thật là hứng thú, có khi trong khách trạm của chúng ta chỉ có sức ăn của Nhị Cẩu Tử mới bì được với cô.


Thân hình nho nhỏ như vầy, sao có thể hốt nổi cả bàn đầy đồ ăn như thế này cơ chứ?


Chư Cẩm lại nói: “May là ta né được Đỗ ma ma, không thì nãy giờ bà ấy đã cứ lải nhải.”


Nhưng đối với Hạ Bạch, nàng lại không hề có ý giấu giếm, mà Hạ Bạch có vẻ cũng đã quen với việc này, từ đầu tới cuối ánh mắt không hề run rẩy.


Đương nhiên là trừ lúc Triển Linh nhìn hắn không chớp mắt.


Mà Triển Linh cũng chẳng thấy hối hận gì!


Trai xinh gái đẹp là một thứ tặng phẩm của trời cho nhân gian, quý giá như nấm tùng nhung, người đời đáng ra phải hết mực xem trọng, tán thưởng từ sâu thẫm nội tâm, nếu không chẳng phải là đang phí phạm của trời hay sao?


Chư Cẩm ăn uống no say lại mua một lúc 10 hũ đồ chua, đặt lại một lượng bạc rồi mới quyến luyến ra khỏi cửa.


Thế nhưng vấn đề bây giờ lại là:


Nàng và Hạ Bạch mới tới đều cưỡi ngựa tới đây, bây giờ về lại còn vác thêm 10 hũ đồ chua, lại còn là đồ dễ vỡ, biết cầm kiểu gì?


Triển Linh về phòng lấy một chiếc áo choàng liền mũ thêu hình cây trúc, bên trong độn một lớp da dê, “Trùng hợp ta cũng muốn vào thành mua vài thứ, thuận tiện lấy xe tiễn các người một đoạn vậy.”


Nhờ phúc của đồ chua, bàn tay của nàng lại lần nữa bị lấp đầy, lần trước vào thành không nói hai lời đã vác con la về kéo xe, tốn tận 15 lượng bạc, mua xong trong nháy mắt đã sạch túi, khiến Nhị Cẩu Tử ghi sổ mà ruột đau như cắt!


Chư Cẩm và Hạ Bạch nhìn nhau, người phía sau gật nhẹ đầu, Chư Cẩm liền nói: “Cũng được. Làm phiền Triển tỷ tỷ vậy.”


Triển tỷ tỷ? Hạ Bạch ngơ ngác nhìn Triển Linh một cái, mới vậy đã gọi tỷ tỷ rồi?


“Cảm ơn cái gì?” Triển Linh chỉ xem như không phát hiện ra biểu cảm của Hạ Bạch: “Cỡ nào ta cũng phải đi một chuyến. Cũng cần mua rất nhiều đồ, dù không có các người ta cũng phải ghép xe, chẳng lẽ cứ trơ trơ đứng nhìn các người hết cách?”


Không lâu sau, Thiết Trụ liền phụ ghép xong chiếc xe, tiện tay cho con la ăn mớ cỏ rồi mới dắt xe ra.


Vốn dĩ Triển Hạc cũng muốn đi theo, ai ngờ còn chưa lên xe tuyết đã rơi


Chư Cẩm hào hứng dùng tay đón lấy, “Tuyết đầu mùa này!”


Bông tuyết trắng muốt thuần khiết rơi xuống từ trên không trung, bay bay theo gió, mang theo khí chất nhẹ nhàng thanh khiết không thuộc về thế tục, khiến nơi hoang vu vắng vẻ này cũng bỗng nhiên trở nên đậm chất thơ.


“Đã là tháng Chạp rồi, vốn phải rơi từ sớm.” Triển Linh nói rồi thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Triển Hạc rồi nói: “Nhìn xem, tuyết rơi rồi, lúc tối quay về sẽ rất lạnh, đường xá cũng khó đi, tỷ còn phải coi xe, nếu lỡ đệ té ngã gì đó thì tỷ sẽ đau lòng chết mất. Đệ ở nhà chơi với bọn họ, tiện thể tập viết chữ một trang lớn, lúc về đưa tỷ xem, có được không?”


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử phải ở lại coi nhà, một mình nàng vừa phải đánh xe vừa phải trông chừng thằng bé vốn đã bất tiện, hiện giờ tuyết rơi lại càng khó khăn hơn, tốt nhất là nên dập tắt trước các nguy cơ!


Có cái thằng bé dù còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu chuyện rồi, phải tôn trọng ý kiến của nó, đối xử như với người lớn, chuyện gì cũng thương lượng với nó, cũng góp phần giáo dục nó tính chịu trách nhiệm và cảm giác an toàn.


Bỗng nhiên lại không được vào thành cùng tỷ tỷ, thằng nhỏ không tránh khỏi có chút thất vọng, dù vậy cũng lập tức nghe lời gật đầu, còn hết sức ngoan ngoãn bước tới hôn lên gò má lành lạnh của Triển Linh.


Triển Linh dùng sức ôm lấy nó: “Ngoan, tỷ tỷ sẽ về nhanh thôi, mang điểm tâm trái cây ngào đường về cho đệ được không?”


Lúc này thằng bé mới vui vẻ lên tí, lùi ra ven đường vẫy tay tạm biệt nàng.


Ba người đánh xe cưỡi ngựa lên đường.


Thoạt đầu Chư Cẩm còn cảm thấy cưỡi ngựa dưới trời tuyết rất uy phong, tiêu sái như nữ hiệp được miêu tả trong truyện đồng thoại, quả là tâm nguyện lâu năm trở thành sự thật, vô cùng hứng thú, Triển Linh gọi nàng lên xe mấy lần cũng đều không chịu, nhất định đòi ở ngoài.


Ai ngờ chớp mắt đã tự vả!


Nàng đến lúc đã quá buổi trưa, ánh nắng còn tốt, cưỡi ngựa cũng không cảm thấy lạnh. Thế nhưng hiện tại mặt trời bỗng nhiên bị mây che kín, độ ấm giảm mạnh, tuyết còn rơi, lại còn nổi gió, bông tuyết tạt vào mặt đau rát!


Khỏi nói tới việc quất ngựa, Chư Cẩm chỉ ngồi yên đã cóng đến run cả người, hai hàm răng va vào nhau cạch cạch, uy phong chỗ nào kia chứ?


Triển Linh thấy mà vừa tức lại vừa buồn cười, cảm thấy nha đầu này đúng ngây ngốc đáng yêu.


Nàng lại mở miệng thúc giục, lúc này Chư Cẩm đã biết đá biết vàng nên không từ chối nữ, vụt chạy lên xe, lại tự quấn người kín mít: “Cảm ơn Triển tỷ tỷ.”


Dừng một chút lại nói: “Đồng thoại đều là lừa dối!”


Triển Linh buồn cười: “Lừa dối chỗ nào? Chỉ là cô tốt xấu gì cũng là Tri châu thiên kim, nào đã nếm qua khổ? Tất nhiên là không chịu nổi. Nhưng đối với nhiều người dân bình thường khác, cái nóng bức ngày hè và cái lạnh giá của ngày đông đều như nhau, dù khó khăn cũng phải tự khắc phục.”


Chư Cẩm như đang nghĩ ngợi gì, vừa định mở miệng lại bỗng nhiên hốt hoảng: “Tỷ tỷ làm sao biết được thân phận của cha ta?”


Triển Linh bật cười: “Đoán được.”


“Cái này mà cũng đoán được?” Chư Cẩm càng ngạc nhiên hơn.


Hạ Bạch ở bên ngoài cảm thấy sắp nghe không nổi nữa, thấp giọng ho khan một tiếng nhắc nhở nàng chú ý.


Tiểu thư nhà hắn ngây thơ lãng mạn, đối đãi với người khác chân thành, tuy rằng đầu óc có thông thái hơn nữ tử nhà quan thông thường nhưng dù sao cũng chưa có kinh nghiệm sống, chút mưu mẹo trong mắt người giang hồ có kinh nghiệm thật sự rõ ràng như mực đen trên giấy trắng.


Có điều, nghĩ đến đây, hắn không khỏi càng thêm hiếu kỳ về Triển Linh:


Cử chỉ lời nói của cô gái kia rất có phong thái, lại giống như người có đọc sách, tuyệt đối không phải xuất thân bần hàn mà lại giống con cái nhà gia giáo hơn, sao lại sống ở nơi này? Lại hiểu được nhiều chuyện phức tạp như vậy?


Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.


Chư Cẩm quả thực ngừng lại không hỏi nữa, chỉ là vẫn hướng đôi mắt nhìn trân trân lấy Triển Linh, tràn ngập sự tò mò.


Triển Linh đưa ánh mắt ra nơi phát ra âm thanh, quan tâm hỏi: “Bên ngoài trời càng lạnh hơn rồi, hộ vệ của cô không sao chứ? Ta vẫn còn một tấm nỉ lông dê.”


Không đợi Chư Cẩm lên tiếng hỏi, Hạ Bạch ở bên ngoài đã tự động trả lời: “Đa tạ ý tốt của cô nương, tại hạ vẫn còn chịu nổi ít khí lạnh này.”


Chư Cẩm vén rèm nhìn ra ngoài, lúc này mới chú ý chiếc áo choàng lông nặng trĩu của hắn, hơn nữa còn bị gió cuộn tròn trông như tấm vải gói đồ, kéo lên còn có thể che khuất mặt, chỉ lộ có đôi mắt ra ngoài, hẳn là chuyên dùng cho mùa đông của phương Bắc.


Triển Linh nhìn theo, gật đầu cười nói: “Nhìn thấy không? Người ta lên đồ ra đường là phải như vậy, ai lại như cô, hài thật!”


Chư Cẩm có chút ngại ngùng, kéo rèm ngồi xuống, còn không phục nói: “Ta cũng chỉ là thiếu một bộ đồ giống vậy thôi!”


Nghĩ đến những nữ hiệp hành tẩu giang hồ trong mấy câu chuyện đồng thoại kia, chắc cũng đều có một bộ y phục cùng loại kia? Hẳn là vậy rồi!


Triển Linh bật cười, thầm nghĩ cô nương này cũng khá cố chấp. Chỉ là xuất thân và thân phận của nàng đã được định sẵn là không thực hiện được mơ ước rồi!


Mơ ước, có khi cả đời đều chỉ là mơ ước.


Nói đến hành tẩu giang hồ lại khiến Triển Linh nhớ lại nhiều chuyện trước kia. Tuy rằng nàng không phải hành tẩu giang hồ nhưng cũng thường xuyên ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, từ góc độ khó khăn và phức tạp mà nói, có khi còn gian khổ hơn hành tẩu giang hồ.


Sau khi kết thúc hồi tưởng, nàng ẩn ý nói: “Chư cô nương, thật ra ta muốn khuyên cô nhân lúc còn sớm nên bỏ ý nghĩ này đi.”


Thấy Chư Cẩm lại muốn nói gì đó, Triển Linh liền quở trách: “Không nói đến việc không biết mấy câu trong đồng thoại kia có thật hay không, cái cô thấy, chẳng qua chỉ là cái tươi sáng nhất thôi. Hành tẩu giang hồ gì chứ, chuyện thì dễ nghe đấy nhưng cô cũng phải nghĩ xem bọn họ ăn gì mặc gì, một khi đi đến nơi trăm dặm không một bóng người thì biết ở đâu? Cái gì mà một mình nơi hoang mặc, sóng lớn cát cuồng, bao la rộng lớn khiến người muốn hướng tới, cô có từng nghĩ đến nguy cơ tứ phía ở trong đó?”


“Vì sao người hành tẩu giang hồ đều nói đầu của mình như đang vắt trên thắt lưng, lời này không phải là nói chơi doạ người đâu, những người vừa lơ đễnh đã mất mạng nhiều ra đấy!”


Cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa, vì dân trừ hại, làm gì lại dễ dàng đến vậy? Dù gì hiện tại nàng không muốn dù chỉ một chút, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày.


Chư Cẩm vốn đang muốn tranh thủ phản bác nhưng càng nghe lòng càng lạnh, tư tưởng trong phút chốc vụt tắt khá nhiều.


Triển Linh lại sẵn dịp nói: “Nhìn bộ kỵ trang trên người cô xem, cắt may tinh xảo, thêu thùa đẹp đẽ, ít nhất cũng phải mấy chục lượng. Nhưng có rất nhiều lúc, những nữ hiệp trong suy nghĩ của cô lại có thể bỏ mạng vì mấy chục lượng này!”


“Bọn họ không có thời gian chú ý ăn mặc, bởi vì có thể sống tốt, sống thật tốt cũng đã khó khăn rồi…”


Sau đó Hạ Bạch khiếp đảm phát hiện, những vấn đề nào đó đến lão gia phu nhân cũng phải đau đầu nhiều năm nay, chỉ vậy đã giải quyết xong?!


Thấy cảm xúc của Chư Cẩm đã hạ xuống thấy rõ, Triển Linh nổi lên tí cảm giác áy náy khi dập tắt chí lớn của thiếu niên trẻ tuổi, dù vậy cũng không đổi ý.


Haizz, lúc nhỏ ai lại chẳng có hai ba giấc mộng đại hiệp? Nhưng thực tế vẫn là thực tế.


Nàng chớp chớp mắt: “Cô cũng lớn rồi, đừng suốt ngày để cha mẹ phải lo lắng.”


Ai ngờ Chư Cẩm lại động đậy, nhìn nàng qua cánh tay áo, ũ rủ nói “Mẹ ta đã mất sớm, trước đây đều thay cha về quê tảo mộ.”


Nàng không có anh em, từ nhỏ lại được dạy dỗ như con trai, những việc này từ mấy năm trước đã bắt đầu tự tay xử lý rồi.


Vô tình khơi lại chuyện buồn của người ta, Triển Linh lúc này thật sự thấy áy náy.


“Xin lỗi.”


“Cũng không có gì,” Chư Cẩm thật ra nghĩ cũng thoáng, ra vẻ thoải mái nói: “Sinh lão bệnh tử thôi, ai lại không phải trải qua chứ? Chẳng qua là sớm hay muộn thôi.”


Tuy là nói vậy nhưng hốc mắt nàng vẫn hoe hoe đỏ.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.