Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2810 chữ

Triển Linh có ấn tượng không tệ với bọn họ, quyết định kết bạn với hai người này.


Kỳ thật chuyện như hôm nay, bản thân vốn không biết có chuyện thưởng bạc như thế này, hơn nữa kể từ hôm nay ba người bọn có khi sẽ chẳng qua lại mấy nữa, nếu là người có lòng tham hẳn sẽ im lặng cuỗm luôn món hời to lớn này!


Lãnh đạo cấp trên không biết mặt nàng, hoặc ngay từ đầu bọn họ có thể dùng bức vẽ tự dành lấy công lao riêng, chỉ có trời biết đất biết, lãnh đạo cấp trên cùng người nhà các cô gái bị hại làm sao biết được? Hoàn toàn không thể!


Nhưng bọn họ lại không làm vậy, không những không làm vậy, còn đem đầu đuôi ngọn ngành kể rõ cho nàng biết...


Tiền thì dễ kiếm, người có phẩm chất chính trực lại hiếm gặp, thật là vừa giỏi giang vừa đáng quý.


“Triển cô nương, làm đại cái gì đó cũng được rồi,” Triệu Qua cười hi hi nói với tới: “Chúng tôi chỉ qua loa một chút rồi đi, không cần phiền phức đâu. Cũng phải về ngay bàn giao công việc này! Đại nhân thúc gấp.”


“Vậy được, vừa hay mì mới kéo, ta làm mì thịt bằm cho các người vậy.”


Tìm 臊子面 để xem ảnh

Triển Linh nhìn một lượt, thấy vẫn còn một mớ nấm mèo các loại đã ngâm chưa dùng hết, liền bốc một nắm bột từ trong lồng hấp vốn chuẩn bị cho buổi tối chưng màn thầu, nhanh chóng nắn vài cái rồi cán ra rồi rắc lên mấy lớp bột mì, thành thục vặn thành mì sợi.


Bỏ vào ít thịt bằm lấy vị, múc chút mỡ heo cho dậy mùi, nấm cắt mỏng rồi xào đều tay, thêm vào tí đậu hũ cắt khúc rồi đập trứng gà vào.


Có sẵn canh hầm xương sẵn tiện dùng để nấu mì, vừa thơm vừa đậm đà, sắp mì vào bát rồi bỏ thịt bằm lên trên, lại rắc lên mặt ít hành mầm tỏi vừa cắt, vừa đẹp mắt vừa ngon lành.


“Mì thịt bằm nhà làm, không biết mọi người ăn được không, thôi thì ăn tạm vậy!”


Những người thích nấu ăn đa phần đều có bí kíp riêng, cùng một món nhưng mỗi người làm mỗi khác, ai cũng có ý thích riêng thôi.


Triệu Qua lật đật đứng dậy phụ dọn chén bát, nghe thấy câu này liền cười: “Triển cô nương khách sáo quá, nấu chưa xong đã thèm muốn xỉu rồi, chỉ sợ không đủ ăn, làm gì có chuyện không ngon? Chúng tôi đều nghe nói cả rồi, cái ý tưởng quán cơm này của cô cực kì tốt!”


Triển Linh phì cười, mang đồ chua sang cho họ: “Cái này ăn với cơm. À đúng rồi, đợi một tí, hôm nay lọ trứng muối đầu tiên ra dầu rồi, ngon lắm, ta đi lấy cho các người một đĩa.”


Trương Viễn mới nói không cần đã thấy nàng lướt đi như trên mây, há hốc miệng rồi cười một tiếng, gắp lấy một đũa đồ chua, ngay lập tức vị giác liền được kích thích: “Ngon phát nghiện!”


Triệu Qua cũng ăn một miếng, cười nói: “Đại ca, huynh không ăn cay được, ăn cái này hơi khó khăn, để đệ ăn cho.”


“Ngươi biến ngay! Tiểu tử ngươi đúng là ranh mãnh, ăn không được thì ăn một tí là được rồi, hơn nữa dầm mưa dãi nắng mấy ngày liền, ăn cay tí đổ mồ hôi cũng tốt.” Trương Viễn vỗ hắn một cú, lại ăn một miếng, không bao lâu trán liền vã mồ hôi, hắn liên tục nói sảng khoái.


Không lâu sau, Triển Linh bưng lên một đĩa gốm thô, phía trên xếp từng vòng trắng xanh xen kẽ như hoa sen, lòng đỏ tiết dầu càng ươm xếp giữa lòng trắng trứng trắng như tuyết, vừa mang lên đã ngửi thấy một mùi hương mằn mặn.


Triệu Qua nhanh tay lẹ mắt lấy đũa chọc một phát, dầu vàng bụp một phát đã tươm ra, mùi thơm càng thêm ngào ngạt.


Hai người nói cảm ơn, đem trứng muối trộn vào mì, vừa đến mép miệng nước miếng đã tiết ra, ăn vào một ngụm mùi hương lan đầy khoang miệng, lụp xụp ăn mì, vừa ăn vừa nhồm nhoàm khen ngon, một cái miệng không đủ xài.


Bọn họ đã rất đói, vài ngày trước lại bận bịu đến chân không chạm đất, làm gì đã ăn được bữa nào đàng hoàng? mãi đến giờ mới yên thân, lại còn được cơm thịt no nê. Chỉ trong chớp mắt, cả cái tô lớn đều bị cả hai húp sạch, đến một ngụm nước lèo cũng không còn sót lại.


Sau khi ăn xong Triển Linh kiên quyết không chịu lấy tiền, thấy bọn họ thích ăn trứng muối, liền bỏ vào túi mấy cái: “Có qua có lại, mọi người đều là bạn bè, hôm nay lại phiền các người đi một chuyến, có hai bát mì thôi, ta còn mời được.”


Trương Viễn và Triệu Qua nhìn nhau, đều ha ha cười lớn, “Cũng được! Triển cô nương không chê, chúng ta liền kết giao bằng hữu! Đa tạ đa tạ!”


Hai người còn vội vã trở về bàn giao sai vụ, tính tình cũng đều sảng khoái, trò chuyện vài câu rồi đi, lại còn vô cùng quý trọng túi trứng muối kia, lúc lên ngựa còn cẩn thận để ý.


Triển Linh đứng ở bên ngoài đứng tiễn, nhìn theo đến khi bọn họ đi khuất.


Sắp sửa chính thức vào đông rồi, gió thổi ngày càng mạnh, mặt trời thì vẫn vậy, cả viên tròn vo treo trên cao, giống như lòng đỏ trứng muối vừa nãy cắt ra, khiến người bị soi vào lại có chút lười biếng.


Ưmm… Làm gì ăn đây nhỉ?


Tiếng vó ngựa vừa khuất, phía sau lại tiến đến một trận nữa, Triển Linh quay người nhìn lại... Ấy? Bộ kỵ trang màu đỏ kia, không phải là cô đại tiểu thư thần bí hôm trước hay sao?


Vị tiểu thư kia một mình một ngựa, cưỡi rất vững, không lâu sao liền đến trước mắt, sau đó thuần thục xuống ngựa, từ đầu đến cuối động tác đều rất lưu loát, đẹp không tả, Triển Linh liền vui vẻ chào đón.


Xem ra hôm ấy nàng không nói dối, kỹ thuật cưỡi ngựa quả thực rất khá. Lúc ấy ngồi xe ngựa cứ ủ rũ kiểu gì, hôm nay cưỡi ngựa mà đến, thần thái như hai người khác nhau.


Vị tiểu thư dắt ngựa bước tới, cười nói với nàng: “Chủ quán tỷ tỷ, ta lại tới rồi, hôm nay có còn món giá với đồ chua kia không?”


Cái kiểu xưng hô gì vầy nè? Triển Linh cười thành tiếng, “Trời lạnh thế này, lén lút một mình trốn nhà ra đây là để ăn thôi sao?”


Tiểu thư bĩu bĩu môi, ném ném roi ngựa, có hơi không vui: “Ở nhà buồn chán cực kỳ, không được thế này không được thế kia, cha lại phạt ta chép sách, tay đau hết cả! Hơn nữa mấy hôm trước hết đồ chua rồi, trù nương trong nhà làm tốn không biết bao củ cải rồi vẫn làm không ra mùi vị kia. Chắc là do cuối năm bận rộn, ta thấy cha có vẻ ăn không ngon miệng nên trốn ra đây.”


“Thiết Trụ, ra đây dắt ngựa!” Triển Linh gọi với vào trong rồi nói với nàng: “Ngoài này trời lạnh, vào trong ngồi đi, ta làm cho cô chút đồ ăn.”


“Ây!” vị tiểu thư kia vui vẻ đồng ý, thoải mái ném dây cương cho Thiết Trụ, chắp tay sau lưng đi theo Triển Linh.


Có cái tính nàng cực hiếu kỳ, đi cũng không đi cho đàng hoàng, nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm.


“Mới ít lâu không tới đã thay đổi khá nhiều rồi!”


“Sân vườn này dọn dẹp lại thật gọn gàng, như vậy trông thoáng đãng.”


“Ya, còn có gà con này! Lông còn tơ, thật đáng yêu!”


Triển Linh cười nói: “Cô mới đến, đừng tuỳ tiện động đến, không thôi gà mẹ bảo vệ con, mổ trúng tay lại đau, đệ đệ ta còn ganh tị đấy!”


Mấy con gà mẹ vịt mẹ cực kỳ cần cù, đã đẻ ra một đàn con nhỏ, mấy con gà con vịt con lông tơ xù vô cùng dễ thương, thu hút sự chú ý của Triển Hạc. Sáng sớm nào thằng nhóc cũng lăn lộn bò dậy, chưa kịp rửa mặt đã chạy đi thăm nom mấy con gà vịt nhỏ, sau đó tự tay cho ăn cẩn thận, sau khi bảo đảm con nào cũng đã no, trước khi ngủ còn phải vuốt vuốt tạm biệt rồi mới lên giường…


Giáo dục ý thức trách nhiệm cho đứa trẻ là rất quan trọng và cần thiết, có điều hiện giờ Triển Linh lo lắng nhất chính là cảm tình của nó với mấy con gà vịt ngày càng sâu sắc, sau này không biết có làm thịt được không?


Đang ngẫm nghĩ thì Triển Hạc liền tung tăng từ trong phòng chạy ra, mặt mày cảnh giác nhìn chăm chăm lấy người mới tới, dáng vẻ rất giống hai con gà mẹ lúc nãy.


Cô tiểu thư ngẩn ra một lát, lại tiếp tục cười lớn, sau đó đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Triển Hạc, “Đệ tên gì? Mấy tuổi rồi? Mặt mũi thật đáng yêu.”


Đứa bé này môi đỏ răng trắng, mắt lại to, lông mi dày rậm, tay chân thon dài, lớn lên chắc chắn sẽ trở thành công tử thanh lịch nhu nhã, hiện tại thì rất khiến người khác yêu thích.


Triển Hạc bĩu môi, ôm lấy đùi Triển Linh đùi nấp ra sau, chỉ lộ ra nửa bên mặt nhìn nàng.


Cô tiểu thư có chút ngượng nghịu, Triển Linh liền nói: “Thằng bé nhút nhát, tiểu thư đừng trách.”


“Không sao,” cô tiểu thư cũng không để bụng, xua xua tay đứng lên: “Có lẽ là ta làm nó sợ rồi, cha cũng thường nói ta hậu đậu.”


Ngừng một lát, nàng lại cười nói: “Đúng rồi, cứ tiểu thư tiểu thư mãi nghe lùng bùng lỗ tai, ta họ Chư, Chư Cẩm, còn tỷ tỷ?”


“Họ Triển, Triển Linh”: Triển Linh cười đáp, sau đó chỉ chỉ Triển Hạc: “Đây là đệ đệ ta, hay gọi là Hạc Nhi.”


Họ Chư? Chư tiểu thư? Việc này cũng thật thú vị.


Những nhà có tiếng ở Hoàng Tuyền Châu tổng cộng chỉ có mấy nhà, trùng hợp chính là, Tri châu đại nhân hiện giờ mang họ Chư…


Ngoài trừ hai cái ổ trứng của thằng nhóc, số trứng gà trứng vịt còn lại Triển Linh đều đem đi trữ, giờ cũng góp được hai bình, hôm kia vừa mới mở ra. Chỉ có cái số lượng không được nhiều, đợt đầu này Triển Linh không định bán, chỉ chừa lại trong nhà ăn.


Về việc làm trứng muối, nếu là trứng gà thì trứng gà muối là ngon nhất, còn trứng vịt ngoài trừ việc đem muối, còn có thể làm trứng bắc thảo, chỉ là trong nhà không có vôi sống, Triển Linh chuẩn bị ăn trưa xong sẽ vào thành một chuyến, thuận tiện mua ít thóc gạo với củ cải trắng.


Chư Cẩm không dễ dàng gì mới trốn tuỳ tùng chạy ra ngoài, ngồi không yên một chỗ, như cái đuôi lớn bám theo sau Triển Linh xem cái này cái nọ.


Lại còn có thêm cái đuôi nhỏ số một là Triển Hạc, hai người không nói gì nhìn nhau, sau đó lập tức cùng chung lý tưởng, vì thế trong suốt khoảng thời gian kế tiếp, hai cái đuôi một nhỏ một lớn bám theo từ Đông sang Tây, cũng thật náo nhiệt.


Chư Cẩm vốn là vì món giá mà đến, giá ngâm giấm đương nhiên phải có, đồ chua cũng dọn ra một ít.


Ngoài ra còn cắt khoai tây thành sợi, đâu tiên dùng xào sơ với dầu, bỏ vào ít mì, miếng bột lớn thì làm mì ngật đáp, miếng nhỏ thì tiện tay độn cho dày lên, lúc nhấc nồi lên đập vào một cái trứng gà, trộn thành thứ súp trứng đẹp đẽ, rắc thêm ít muối là xong một nồi canh khoai tây mặn, đơn giản mà lại ngon.


Tìm 面疙瘩 để xem hình ảnh

Thịt lợn rừng hôm trước săn được gần như thành thịt khô, Triển Linh cắt một miếng ba chỉ, bỏ hành mầm tỏi vào xào trên lửa lớn. Sau khi ra chảo phần rìa ngả thành vàng tái, phần mỡ đều trở nên trong suốt, béo ngậy sáng rực, mùi thơm nồng đậm, ăn với cơm cực hợp.


Bởi đã qua giờ cơm, chỉ vì một người mà hâm lại lương khô cũng mất công, thôi thì nàng cũng ăn mì vậy!


Bận bịu cả một ngày, Triển Linh rõ ràng đã ăn cơm trưa mà giờ cũng thấy hơi trống bao tử, thôi coi như "ăn xế" đi.


Chư Cẩm lại không giống với các thiên kim nhà quan suốt ngày không động móng tay khác, chủ động giúp đỡ bưng đĩa nhưng thật ra lại doạ Triển Linh sợ chết khiếp, sợ nàng chạm chỗ này chỗ kia rồi bị phỏng, lúc về Tri châu đại nhân lại dẫn binh đánh đến đây…


Triển Linh cũng cắt một cái trứng gà với một cái trứng vịt, Chư Cẩm vừa nếm đã ghiền: “Lúc trước khi chúng ta ở phía nam cũng đã từng ăn loại như vầy, đã lâu không ăn rồi. Triển tỷ tỷ, tay nghề của tỷ thật đỉnh!”


“Ngon thì ăn nhiều một chút, đừng làm căng bao tử quá là được. Húp trước ngụm canh lót dạ, cô cưỡi ngựa suốt cả dọc đường, lạnh bụng cả rồi.” Triển Linh gắp cho nàng ít thịt kho xào mầm tỏi, “Ngày đông nên ăn ít thịt cá, không thôi thân thể không chịu được.”


Con nít rất thích bắt chước, Triển Hạc thấy hai người ăn uống ngon lành, cũng gặm móng tay bước qua, ôm lấy đùi Triển Linh nhìn chăm chăm.


Triển Linh hết cách đành khom lưng bế nó lên ngồi bên cạnh, dùng cái chén nhỏ múc cho nó ít nước súp khoai tây trứng nhấp miệng, lại gấp thêm miếng thịt ít mỡ nhiều nạc nhét răng.


Thấy nó ăn ngon miệng, Chư Cẩm liền cười nói: “Thật là ngoan ngoãn. Trẻ con nhà người khác mà ta từng gặp qua, cũng đã lớn hơn nhóc này vài tuổi rồi, ăn cơm còn phải để một đám nha hoàn vú nuôi năn nỉ dỗ dành rồi đút cho ăn, ta nhìn thôi đã mệt!”


Triển Linh cười cười không nói, thầm nghĩ đấy đều là do thói quen mà ra, cách giáo dục của cha mẹ là sai lầm lớn nhất…


Còn chưa xong bữa, thị vệ trẻ tuổi Triển Linh gặp qua hôm trước đã tìm đến, vừa vào cửa đã thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ phấn chấn ngồi ăn bên một cái bàn gỗ thô ráp, trên mặt liền có chút ngạc nhiên.


“Tiểu thư, cô mau về đi thôi, lát nữa đại... khụ... lão gia phát hiện ra là không ổn đâu.”


“Hừ, há miệng ngậm miệng gì cũng lão gia lão gia, Hạ Bạch, ngươi rốt cuộc là hộ vệ của ai?” Chư Cẩm liếc mắt nhìn hắn, đầu đũa trong tay còn đang gắp lấy nửa cái hột vịt muối, lòng trắng lòng đỏ hoà với nhau cực đẹp.


Hạ Bạch há hốc miệng, trong nháy mắt liền phục tùng, cúi đầu đáp: “Tất nhiên là hộ vệ của tiểu thư.”


“Vậy thì phải nghe lời ta, hứ, ông ấy bận việc cả ngày, làm gì rỗi hơi quan tâm ta? Có khi tối nay ta có không về, ông ấy cũng chưa chắc gì phát hiện ra!” Chư Cẩm vẫy tay gọi hắn tới, “Tỷ tỷ nấu nhiều quá, một mình ta ăn không hết, ngươi cũng tới ăn chút đi.”


Hạ Bạch sao mà đồng ý được? Lại khuyên nàng quay về, Chư Cẩm liền lập tức nhíu mày, nghiêm túc kiên quyết nói: “Thôi càm ràm đi! Nếu quấy rầy bữa ăn thanh tịnh của ta, về nhà ta sẽ tìm méc cha! Trừ lương ngươi!”


Đường xá xa xôi chạy đến phá bữa cơm của nàng, làm người ai lại làm vậy?

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.