Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2498 chữ

Vốn dĩ mà nói, khách trạm ven đường nơi hoang sơ thế này đa phần rất đơn giản, khách tìm tới tá túc đa phần đều chuẩn bị tinh thần ở tạm bợ, miễn sao đừng sinh bệnh, nhiễm phong hàn là được, ai ngờ đâu vừa vào tới nhìn thấy lại vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.


À, hiện nay trời vừa lạnh, nhiều nhà khá giả cũng không dựng nổi tường địa long, vậy mà cái khách trạm này đã đốt lên rồi, vừa vào cửa đã cảm nhận được luồng khí ấm áp khô ráo bốc lên mặt, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.


Nghe nói khoảng sân này là mới dựng, bàn ghế chăn gối đều mới coong, tuyết trẻo sạch sẽ, sắp xếp ngăn nắp, từng góc phòng đều được dọn dẹp kỹ càng, tinh tươm. Tiểu nhị kia còn chu đáo mang nước nóng vào, tắm rửa ngâm chân, lăn lộn trên cái giường ấm áp một hồi, cả người đều thoải mái đến lười biếng!


Bọn họ có đời nào được ở trong một cái khách trạm tỉ mỉ tới vậy!


Một phòng một đêm chỉ mất 100 đồng, chẳng bù cho cái căn cách phía trước 20 dặm kia, phòng ốc thường xuyên có chuột, chăn đệm giặt kiểu gì mà cũng ngả màu hết cả, vậy mà cũng ăn mấy 200 đồng! Chẳng qua là do thấy khách không có lựa chọn thôi!


Giờ thì hay rồi, người qua lại đều biết gần Hoàng Tuyền Châu phía bên này còn có một căn cao cấp hơn nhiều, lúc về người này nói với người kia, truyện miệng tới lui, sau này ai còn muốn phí tiền nữa?!


Cái này còn chưa thấm vào đâu, tiểu nhị có nói, sáng sớm còn có thể gọi sữa đậu nành tươi ngon nóng ấm với bánh bột gì đó, tính giá theo đầu người, chỉ cần 20 đồng, thức dậy tắm rửa rồi đến sảnh lớn ăn là được.


Không ít người đều mê mẩn vật dụng công cụ ở đây, cao cấp hơn nhiều so với giá, chẳng ai thèm tính toán 20 đồng này, phần đông đều muốn dùng bữa sáng, quả thật lại là vô cùng tuyệt vời!


Sữa đậu nành cũng không phải hiếm hoi gì, nhiều thành trấn phồn hoa cũng có, chỉ là vị sữa ở đây thơm béo bỏ xa những chỗ khác, còn ngọt ngọt nhẹ nhàng, ngửi không ra mùi tanh của đậu, đến những người bình thường không thích uống sữa đậu nành cũng uống được cả bát lớn!


Bánh bột của bữa sáng có khi là bánh thịt bằm nhuyễn, có khi là bánh tam giác ngọt, thế này là đã đủ xa xỉ rồi. Hơn nữa nghe nhiều tên số may như chó nói rằng bọn hắn còn ăn được cả bánh bao lớn nhân thịt dê củ cải! Một cái vỏ bánh mỏng gói vừa một phần nhân to, toàn bộ là thịt, đúng thật là khủng bố!


Tìm糖三角 để xem hình ảnh

Cái này cũng thôi bỏ đi, chí mạng nhất là khách trạm này có một loại bánh kẹp đồ chua độc nhất vô nhị, nhìn có vẻ bình thường nhưng chỉ cần một ăn vào một miếng là ngây ngất lòng người!


Tìm泡菜双拼 để xem hình ảnh

Vừa chua vừa cay vừa giòn rốp rốp, nhiều người vừa ăn đã nghiện, ăn một miếng phải ăn thêm miếng nữa, không ngừng lại được.


Mỗi lúc như vậy, bà chủ trẻ trung xinh đẹp kia sẽ xuất quỷ nhập thần bước ra, cười tủm tỉm nói cho họ biết trong tiệm có bán đồ chua mang đi, mỗi hũ một cân, bít kín bằng giấy dầu với sáp nên, đặt ngăn nắp có thể để được mấy tháng, chỉ cần 50 đồng ít ỏi, có muốn mua không?


Có muốn không?


Cái đó cũng cần hỏi sao? Tất nhiên là muốn rồi!


Có cái này, ai còn phải lo ăn không vô nữa?


Đúng thật là thứ hàng cao cấp phải có khi đi lại bên ngoài!


Hoặc nếu trong nhà có con nít hay người già thân thể mệt mỏi, ăn một miếng bảo đảm “Thuốc đến bệnh khỏi”!


Người có thể bỏ ra 100 đồng ở trọ, sau đó bỏ ra 20 đồng để ăn sáng hẳn đều là người có dư dả, tất nhiên cũng không coi 50 đồng là gì, vì thế phần lớn những người đã hỏi đều mang một hai hũ đi. Nhiều nhất là một vị thương nhân trung niên mua một lúc 50 hũ!


Ăn ở cộng thêm một hũ đồ chua chỉ mất 170 đồng, cái hắc điếm lâu năm đằng trước chỉ một đêm là toi mất 200 đồng rồi. Bữa sáng chỉ có hai cái màn thầu thô thêm bát nước lèo rắc vào mấy hột gạo đã ăn tận 50 đồng, hẳn là 50 đồng đó, thích thì ăn không thích thì ăn!


Trước đây mọi người cũng quen rồi nên thôi kệ nhưng hiện giờ… So ra lại chẳng đem vứt đi?


Chính thức khai trương không quá nửa tháng nhưng Triển Linh đã tích cóp được hơn 20 lượng bạc, kiếm được còn nhiều hơn lần trước bán lợn rừng, trong đó hơn phân nửa là bán đồ chua kiếm được.


Thật ra 20 đồng bữa sáng vốn không kiếm được bao nhiêu tiền, người già với phụ nữ còn không tính, ăn nhiều lắm cũng 8 đồng, 10 đồng, miễn cưỡng còn có thể dư ra chút. Thế nhưng đám nam nhân cường tráng vội vã lên đường kia, ăn đại năm ba cái bánh bao cũng không hề gì, có thể nói bọn họ ngồi xuống là liền phải sống chết ăn cho hồi vốn. Hai bên bù qua sớt lại cũng cân bằng doanh thu, coi như lấy thêm thanh danh.


Ngược lại là món đồ chua kia, bởi vừa ngon vừa là món đặc sắc nhất, rất nhiều người mua, cơ bản một ngày sẽ không dưới 10 hũ. Một hũ 50 đồng, tóm lại chỉ một món đồ chua, một ngày có thể vào túi ít nhất nửa lượng bạc nhỏ!


Điều đáng sợ nhất chính là: đồ chua bỏ vốn ít nhất!


Củ cải cải trắng là loại rau củ dễ mua nhất hiện nay, dù cho trời lạnh nên lên giá, 1 cân quá lắm cũng chỉ hai mươi mấy đồng. Bởi Triển Linh mua nhiều, hào sảng giao tiền, người bán rau quen còn bớt cho mấy đồng… mà 1 cân củ cải lại làm được ít nhất 5 hũ!


Tính thêm hũ gốm thô mỗi hũ 3 đồng, muối, ớt, đường lại đắt nhất, một hũ đồ chua từ đầu tới cuối tốn lắm cũng cỡ 15 đồng nhưng lại có thể bán được tới 50 đồng.


Nhị Cẩu Tử chuyên phụ trách thu tiền ban đầu còn choáng váng đầu óc tới giờ chỉ còn chai lì…


Hắn đã sớm biết Triển cô nương có bản lĩnh! Nhìn xem, đống củ cải trắng trước mắt đều có thể bán với giá thịt dê cả!


Mệt mỏi cả ngày cũng tiền được đợt khách cuối cùng trong hôm nay rồi, Triển Linh chưa kịp lấy hơi đã bảo Nhị Cẩu Tử tới học cách ghi chép.


Tiểu tử này rất nhạy cảm với tiền bạc, lại rất kẹt xỉ nhưng thế lại có khả năng lo liệu tốt.


Thiết Trụ khá trầm tĩnh, vững vàng, tính tình cũng khá linh hoạt, đón tiếp khách không tệ, cả hai mỗi người một việc, hơp tác rât tốt.


Chỉ là hiện giờ bọn họ chỉ có ba người, còn có Triển Hạc vẫn cần được chăm sóc, thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm, việc nhiều làm có hơi không xuể.


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử sợ nghèo lắm rồi, tất nhiên là ra sức làm việc cật lực, thế nhưng Triển Linh lại cảm thấy cuộc sống hiện giờ của bản thân không giống như những ngày tháng nhàn hạ thoải mái mà mình mong muốn, đang nghĩ đến việc tuyển người.


Kiếm tiền quan trọng nhưng nắm bắt cơ hội được hưởng thụ cuộc sống càng quan trọng hơn!


Trong lúc đang cân nhắc thì hai người quen lại đến: Trương Viễn và Triệu Qua!


“Triển cô nương!” Không dè dặt cảnh giác như lần trước, lần này cả hai đều thoải mái tươi vui, vừa vào cửa đã vội vàng la: “Đại hỉ, đại hỉ!”


“Đồng hỉ, đồng hỉ!” Triển Linh vui vẻ, bảo Nhị Cẩu Tử mang trà lên, lại mời bọn họ ngồi xuống: “Không cần hỏi, tất nhiên là vì dân trừ hại rồi.”


Trương Viễn và Triệu Qua cùng cười lớn, “Không tệ, sớm đã bắt được rồi, vốn định tới nói cho cô biết, chỉ là trước khi thẩm án xong không tiện để lộ thông tin ra ngoài, Chư đại nhân còn muốn tổng hợp tài liệu vụ án ở các nơi, thăm hỏi các nữ tử bị xâm hại và gia quyến, kéo tới kéo lui đến tận bây giờ.”


Luật pháp triều Đại Khánh quy định, nếu gây án trên diện rộng, giao nghi phạm cho Tri phủ nơi bắt được xử lí vậy nên chủ thẩm lần này là Hoàng Tuyền Châu Tri Châu Chư Thanh Hoài.


Bởi Trương Viễn và Triệu Qua đóng vai trò chính trong lần truy bắt này, hơn nữa chân dung cũng là do bọn họ cung cấp nên Phúc Viên Châu Tri châu Trần Miểu cũng cùng giúp đỡ thẩm án.


“Sớm hay muộn gì cũng không có gì quan trọng, bắt được là tốt” Triển Linh cũng nhẹ nhõm theo, “Xử thế nào?”


“Quyết định trảm!” Trương Viễn gằn từng chữ một: “Hôm qua đã lôi ra ngoài chém rồi, dân tình đều vỗ tay mừng rỡ! Đúng là đại hỉ”,


“Đúng người đúng tội, quả thật nên như thế!” Triển Linh nghe xong cảm thấy rất thoải mái, lại hỏi: “Các ngươi đang trở về phụng mệnh sao? Đã ăn cơm chưa?”


“Khoan nói đến ăn cơm, chỉ lo cao hứng, thiếu chút nữa đã quên chính sự,” Trương Viễn tự vỗ đầu, ném cái tay nải có vẻ hơi nặng sang, tiếp tục cười nói: “Triển cô nương, đại hỉ!”


“Hỉ ở đâu ra?” Tuy miệng thì hỏi như vậy nhưng lúc tay nải rơi xuống bàn Triển Linh đã nghe được tiếng động nhẹ của kim loại, trong đầu đã có suy đoán.


Nàng lắc lắc đầu, đẩy tay nải lùi về, “Chẳng qua là tiện tay giúp đỡ, nhận sẽ thấy áy náy.”


“Cô không việc gì phải áy náy”, Trương Viễn và Triệu Qua cùng đẩy tay nải qua, nghiêm túc nói: “Nếu không có Triển cô nương trượng nghĩa tương trợ, không biết tới khi nào mới bắt được phạm nhân về quy án, mà trong lúc này hắn chắc chắn sẽ lại làm tổn thương các nữ tử khác, không may còn có thể có người nghĩ quẩn tự sát, người nhà các nàng làm sao có thể chịu nổi? Triển cô nương, cái gọi là tiện tay giúp đỡ mà cô nói đã cứu được không biết bao nhiêu mạng người!”


Nếu không nhờ bức chân dung sinh động như thật kia, sợ rằng tên tặc tử kia chỉ cần đổi lớp nguỵ trang, đám người trong nha môn liền khó nhận ra, có trời mới biết tới ngày tháng nào mới bắt được!


“Đúng vậy” Triệu Qua nhanh nhẹn nói: “Lần này phá được đại án, mấy vị đại nhân trong khu vực đều thở phào nhẹ nhõm, quan phủ hiển nhiên cũng sẽ khen thưởng người có công, cô cũng đã lập công đầu, vầy cũng chỉ là lệ thường thôi.”


Đương nhiên, đối với mấy vị đại nhân kia, đặc biệt là Chư Thanh Hoài, bắt được tội phạm ở chính nơi của mình, ý nghĩa càng to lớn hơn.


Sắp cuối năm, kỳ khảo hạch quan chức tại vị sắp đến đít, ngay thời điểm dầu sôi lửa bỏng hắn lại tự mình chỉ huy phá được án lớn, tuy hưởng cùng công lao với Phúc Viên Châu Tri châu Trần Miểu nhưng cũng vô cùng có lợi cho con đường thăng tiến của họ, nếu không có gì thay đổi, thành tích của bọn họ năm nay ắt hẳn là giáp đẳng! Còn sợ gì sao này không được thăng thành Tri phủ đại nhân?


Triển Linh nhanh chóng ước lượng giá trị của số tiền kia trong đầu, càng hoài nghi hơn: “Đừng có làm ta mơ hồ, giúp đỡ phá án được quan phủ thưởng cũng hợp lý nhưng làm gì lại nhiều đến thế?”


Cả một đống to như vậy, sợ không dưới trăm lượng!


Trương Viễn nhìn ánh mắt của nàng rồi càng thêm phần tán thưởng, “Quan phủ thật sự không kiếm ra nhiều tiền như vậy, số bạc này vốn là do người nhà những cô gái kia gom góp được, mục đích để mở rộng manh mối, nhanh chóng phá án, hiện giờ án đã phá, ngân lượng treo thưởng tất nhiên cũng được phân chia theo công lao ít nhiều. Triển cô nương không cần để ý, cũng đừng áy náy, hai anh em chúng tôi cùng với nhiều huynh đệ tham gia phá án cũng đã mặt dày nhận một ít.”


Chẳng qua chỉ là phần nhỏ thôi.


Tên dâm tặc kia liên tiếp gây án, lần nọ chọn ra tay với thiên kim sống trong khuê phòng của nhà phú hộ, gan lớn bằng trời. Người nhà của những cô gái kia không kiềm được căm phẫn, hận không thể chém hắn thành trăm mảnh. Mấy người đến báo án mỗi người góp một ít tiền, vài tháng gom góp bất tri bất giác số tiền lại lên đến tận hơn 2000 lượng! Có thể nói là đợt treo thưởng hậu hĩnh nhất trong hai năm gần đây.


Những quan viên tham gia phá án, nha dịch gần trăm người, mấy chục người biểu hiện xông xáo hăng hái nhất đều được thưởng bạc, vì Triển Linh đã đưa ra vật dụng quan trọng nhất, hơn nữa Chư Thanh Hoài cũng có ý lôi kéo nên cũng đặc biệt thêm phần khá nhiều, gấp đôi lên mới nhiều như vậy.


Triển Linh từ chối không được, lại nhìn thấy phản ứng của anh em Trương Viễn, chuyện này có lẽ thật sự là lệ thường, cuối cùng cũng nhận lấy.


Nhìn nàng đã nhận lấy bạc, Trương Viễn cùng Triệu Qua lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại cười nói: “Triển cô nương, còn cơm ăn không? Sáng sớm vừa mới bàn giao xong, còn chưa kịp ăn cơm!”


“Có, cứ từ từ! Lập tức có ngay.”

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.