Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2755 chữ

Nhìn xem cái khoảng đất trống không này, sắp xếp thì có vẻ khá thoáng đãng, nhưng cứ đổ một tấm tường lên là nghĩ có thể che mưa chắn gió được rồi hay gì?


Còn không biết xấu hổ tự xưng khách trạm, đời này bà ấy chưa thấy qua cái khách trạm nào tồi tàn như vầy!


Triển Linh nghe bà ta nói đến buồn cười: “Bọn ta vẫn đang mở rộng thêm đây, vị đây là ở gian đầu tiên đấy, hơn nữa kia phần này còn có cả nóc nhà cơ mà?”


Người phụ nữ còn chưa mở miệng, nha đầu bên cạnh đã hô: “Đến cửa còn không có!”


Vị tiểu thư kia ngoảnh mặt làm ngơ không thèm để ý tới, trực tiếp nói chuyện với Triển Linh: “Tỷ tỷ là bà chủ? Đừng lôi thôi với bọn họ nữa, càm ràm cả đoạn đường, ta không có kiên nhẫn nghe đâu, chỉ muốn chọn mấy món ngon ngon! Muốn cái gì áp chảo, càng tươi càng tốt.”


Nói xong lại quay sang đám tuỳ tùng của mình: “Ta muốn ăn ở ngoài này, các ngươi không muốn thì tự mình cút về xe ăn đi!”


Lại nói với hộ vệ riêng: “Bọn họ ra sao ta không quan tâm, ngươi phải đi cùng ta.”


Người hộ vệ chấp tay: “Tuân mệnh.”


Triển Linh ra dấu cho Thiết Trụ đem cái bàn mới mang đến đặt trong gian phòng duy nhất đã dựng mái nhà kia, nấu thêm nước sôi.


Không ngờ khách lại tới sớm như vậy, nhưng nếu đã tới rồi, không lý nào lại bảo người ta ăn ngoài đường.


Chỉ có nóc nhà cũng chấp nhận được đi, dù gì cũng đỡ hơn bốn bề lọt gió!


Bản thân cô đại tiểu thư kia cũng không so đo gì, cũng không cần người dìu, vung tay vụt đi, thoáng cái bỏ lại người phụ nữ cùng nha đầu kia ở phía sau, lúc ngang qua chuồng động vật còn ngừng lại một lát, mặt đầy vẻ hiếu kỳ, mới mẻ nhìn lấy một lát.


“Quao, đây lợn đúng không?” Nàng lộ ra vẻ tươi cười khó thấy, trông rất vui vẻ, đưa tay chỉ vào hai con lợn hồng phớt bên trong: “Lần đầu tiên ta thấy lợn sống đấy. Bình thường chỉ nghe các ngươi nói nó dơ nhưng đám này lại sạch sẽ, cực hiếm thấy.”


Thiết Trụ thầm nghĩ, không sạch sẽ nổi sao? Triển cô nương yêu cầu cực nhiều, mỗi ngày đều phải dọn dẹp chuồng lợn, đổi cỏ khô thì không phải nói rồi, lâu lâu còn phải tắm cho mấy con lợn này, bảo là không chăm chỉ sẽ bốc mùi……


Nha đầu và bà thím kia đuổi theo cả buổi, mệt mỏi thở ra hồng hộc còn suýt nữa trẹo chân, nhìn mấy con gà lại cảm thấy có tinh thần hơn chút, “Bà chủ, làm thịt con gà mang ra ăn!”


Đại tiểu thư của bọn họ đi cả ngày trời mệt rồi, phải bồi bổ tốt một chút.
“Xin lỗi,” Thiết Trụ cười giả lả: “Gà này chúng tôi nuôi để đẻ trứng, chăm gà con, không giết được.”


“Bên kia không phải có gà trống sao?” Nha đầu chỉ chỉ vào con gà trống lớn đang cao ngạo tản bộ, “Nó không đẻ trứng được, sao lại không giết?”


Thiết Trụ phì cười, rất thành thật nói: “Cô nương nói đùa rồi, cả bầy chỉ có một con gà trống này, giết nó rồi gà mái đẻ trứng kiểu gì!”


“Vì sao?” Tiểu thư cùng nha đầu cùng thốt lên hỏi, vẻ mặt hoàn toàn khó hiểu.


Các nàng không hiểu, bà thím tầm 30 tuổi kia lại rất rõ, không khỏi đỏ mặt, đen mặt mắng nha rồi lại nhẹ nhàng nói: “Cô nương, đây không phải là ý tốt, đừng hỏi nữa!”


Vị tiểu thư kia lại rất thông tình đạt lý, nhìn bà thím một lát, tuy vẫn không hiểu nhưng cũng không hỏi nữa, hiểu ý nói: “Bỏ đi, dọc đường bộ ăn ít gà vịt cá lắm sao? Giờ chỉ muốn ăn cái gì đó thanh đạm, các ngươi muốn ăn gà, lát nữa vào thành tự đi đi mà mua, đừng có bắt ta đi cùng.”


Nha đầu với bà thím kia nào dám? Vội vã cười giả lả nhưng vẫn lo lắng nói: “Cô nương, cô không quản việc nhà nên có điều không biết, hiện giờ trời lạnh, rau củ đất Bắc chúng ta vốn đã khan hiếm, hơn nữa còn là cái nơi như vầy, bọn họ có thể có được cái gì tốt chứ, làm sao cô ăn ngon được!”


Còn nói gì tới món thanh đạm, chỉ sợ lát nữa cái khách trạm rách nát này bưng lên một đĩa bánh ngô đen sì sần sùi với tô cháo lúa khô… Còn chẳng bằng bọn họ lên xe ăn cháo nhai lương khô, dù gì cũng là đồ sạch sẽ.


“Ngươi lôi thôi thật đấy,” cô tiểu thư nhíu mày, thiếu kiên nhẫn nói: “Hoặc là ngồi xuống ăn cùng ta, hoặc là tức khắc quay lại xe ăn điểm tâm bánh ngọt cái gì đó, đừng có nói thêm câu nào nữa! Nếu không ta tống cổ các ngươi về quê!”


Bà thím và nha đầu nghe xong lời này sợ run cả người, cuối cùng không dám nói tiếng nào nữa.


Lúc nói chuyện, Nhị Cẩu Tử đã mang tới mấy đĩa đồ ăn, lóng ngóng giới thiệu: “Bà chủ nói, không nghĩ có khách quý tới cửa, các vị ăn vài món này trước, cô ấy sẽ làm thêm vài món. Đây là giá ngâm giấm, canh trứng nấu ruốc, bánh xếp kẹp đồ chua, món chính là bánh thịt bằm.”


Không nghĩ lại sớm có khách tới vậy, lại còn phải gấp rút lên đường, mấy món tốn thời gian như sườn nấu khoai chắc chắn làm không kịp, chỉ có thể để lại trong nhà ăn.


Lúc Nhị Cẩu Tử còn chưa nói gì, mấy chủ tớ đã ngửi được mùi giấm thanh thanh, sảng khoái, đậu giá còn được phủ lên một màu ngọc bích, trời vào cuối thu ở nơi hoang sơ vắng vẻ này lại có thứ đồ quý như vậy.


“Cái này là giá?” Tiểu thư cực kỳ tò mò, “Vậy mà ta chưa từng ăn bao giờ, ngửi cũng thấy hấp dẫn.”


Nàng liên tục đi hơn cả tháng trời, ngày đông lại thiếu rau, đã lâu ngày không có gì ngon lành lót bụng, không nghĩ rằng quán nhỏ ven đường lại có thể dọn lên mấy thức rau xanh tươi ngon thanh đạm như vậy, thật là niềm vui không ngờ tới.


Nhị Cẩu Tử đặc biệt đắc ý, mặt mày hớn hở vội vã nói: “Cái khác không dám nó nhưng món giá này nơi khác không có! Cô nếm thử, ngon lắm đấy!”


Vị tiểu thư cầm đũa, nhai lốp rốp, cảm thấy nước sốt đượm ra đầy khoang miệng, vị chua thanh tươi mới tràn ra, lập tức khiến nàng thả lỏng nét mặt.


“Đã thật!”


Bánh thịt bằm chính là loại có vỏ bánh cuộn tròn với nhân thịt bằm bên trong, nhìn có vẻ đơn giản nhưng muốn làm được ngon lại rất khó. Không biết nguyên liệu cụ thể bên trong là gì, nàng chỉ nếm ra được thịt heo và ớt băm, tóm lại là rất ngon miệng.


Canh trứng nấu ruốc mang hương vị mằn mặn của thuỷ sản, Còn có cà tím kho, đậu que xào vừa mang lên, mùi vị đơn giản mà ngon lành, một bữa thú vui dân dã nhưng lại tươi ngon bỏ xa mấy thứ sơn hào hải vị. Mỗi món có cái ngon riêng, không nói được món nào ngon nhất!


Không chỉ có mình cô tiểu thư vui vẻ phấn chấn, ngay cả nha đầu cùng bà thím trước đó một mực dè bỉu giờ cũng bối rối im lặng, rảnh đâu mà nói chuyện? Lo liên tục gắp món húp canh còn không kịp!


Vị tiểu thư thích nhất giá ngâm giấm với củ cải chua, miệng nhai lột rộp ăn rất nhiều, cuối cùng vẫn chưa đã thèm hỏi Triển Linh có thể bán cho nàng một ít không.


“Lúc trước ta có đọc qua một quyển du ký, trong đó nói người phương Nam thích đem các loại rau củ đi ngâm muối ăn, mùi vị cay nóng kích thích, tuy ta chưa đi qua nhưng có thể nghĩ tới cũng sẽ tuyệt vời như cái này, ta cực kỳ thích! Chắc cha cũng sẽ thích, ta muốn mang một ít cho ông ấy nhắm rượu!”


Củ cải cũng không đáng giá, không tới 100 đồng đã mua được một bao tải, muối chua cũng không cực khổ gì, Triển Linh vui vẻ bỏ một ít vào hũ cho nàng, “Làm khó cô nương rồi, cô thật hiếu thuận.”


Tiểu cô nương ít tuổi như vậy được mấy người ra khỏi cửa còn nhớ được cha mẹ thích ăn gì? Huống gì còn là mấy món đơn giản như vầy.


Vị tiểu thư kia lại tự tiếp lời, lần nữa nói cảm tạ, quay đầu cười nói với bà thím: “Ta cảm thấy mấy món này cực hợp khẩu vị, các ngươi cảm thấy thế nào so với mấy món mấy hôm nay chúng ta ăn?”


Nha đầu còn nhỏ tuổi, không nhịn được, nhanh chóng nói: “Cái này ngon! vừa thanh đạm vừa ngon miệng, lại không giống cách làm bình thường.”


Triển Linh nhếch miệng khẽ cười, “Quá khen, mọi người thích là được.”


Trước đó khi bọn họ vào thành đã phát hiện, hiện giờ phương pháp nấu nướng ở Đại Khánh chỉ có vài kiểu cơ bản, đều là chưng luộc nấu chiên hấp, không hề có khái niệm áp chảo, mấy loại dùng dầu kẹt xỉ lúc trước không nói, gia vị cũng chỉ vài thứ đơn giản.


Triển Linh đến từ hiện đại, cách nấu nướng sử dụng công cụ, kết hợp cổ đại với hiện đại, tất nhiên có phần đặc biệt.


Bà thím tới thanh toán lại nghe Triển Linh nói: “Nói thật, không ngờ lại mau có khách tới vậy, chưa kịp định giá mấy món này? Muốn trả bao nhiêu tuỳ các người vậy!”


Trả ít thì keo kiệt trả nhiều thì lỗ, cái này phải trả kiểu gì?!


Bà thím khó xử nhìn sang tiểu thư nhà mình.


Cô tiểu thư xua xua tay: “Dựa theo mấy bữa trước trả thêm một tí là được rồi.”


Cả đoàn bọn họ gồm bảy người, mấy ngày trước bị kẹt trong khách trạm ở Phúc Viên Châu, một ngày ba bữa đều ăn ở đó nhưng giờ lại cảm thấy mấy món ở đó không món nào vừa miệng như bữa vừa mới ăn. Vậy mà mấy món đó một món ít nhất cũng hơn 1 lượng!


Bà thím nghĩ một chút, đếm đếm lấy ra ba lượng bạc, “Bao đây đủ không?”


Bọn họ xuất thân Tri châu phủ, thà nhiều còn hơn thiếu, nhất định không được để người ta chê cười!


Huống hồ gì bữa cơm này ăn vào thật sự thích thú, tiểu thư lại vui vẻ như vậy chỉ vì có mấy món ăn. Lúc ngày đông, rau củ vốn còn đáng quý hơn thịt.
Bữa cơm này quá lắm cũng chỉ tính cỡ mấy trăm đồng nhưng quay qua quay lại lại thu về được 3 lượng bạc, thật là lời to!


Triển Linh cười tiếp lời, “Đủ rồi đủ rồi.”


Vị tiiểu thư lại có chút không yên tâm lắm, chỉ chỉ vào cái hũ nha đầu đang ôm trong tay, “Ta còn mua hũ đồ ăn này của cô, đừng quên tính tiền này.”


“Đủ cả rồi,” Triển Linh nói, “Chỉ là ít củ cải, cũng chẳng phí công mấy, không đáng gì.”


Nghe nàng nói như vậy, bà thím kia lại tăng thêm thiện cảm với nàng, thái độ thay đổi không ít.


Sau khi đưa mắt tiễn đoàn người này đi, Triển Linh giơ ba lượng bạc lên cười với ba người kia, “Khai trương rồi!”


Khai trương may mắn, khởi đầu không tệ!


Một tháng nhanh chóng qua đi, với sức lao động chính của Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cùng với sự giúp đỡ của Triển Linh, căn phòng mới cất đã thành được khuôn dáng đầu tiên:


Hai cái sân vườn được dựng ở phía Tây căn nhà nhỏ rách nát ban đầu, cũng đã mời thợ mộc trong thành tới làm giường, còn thuận tiện làm tường địa long thông các phòng. Không chỉ ấm áp, ngày đông trồng rau cũng tiện lợi, cũng tiện nuôi gà vịt, heo các thứ, ngày đêm thong thả thoải mái, mỗi ngày một béo lên, đẻ trứng.


Bọn Triển Linh ở trong gian phía Tây. Hai tỷ đệ ở phòng chính ở thẳng chính Bắc, hai bên là sương phòng, lấy làm bếp và nhà kho. Từ cửa vào phía bên trái cách gian là thư phòng, bên tay phải là vách ngăn hai gian phòng ngủ, dù gì nam nữ có khác biệt, đợi qua một thời gian nữa, Triển Linh sẽ chuẩn bị bảo Triển Hạc tự ngủ một phòng: Nên sớm dạy ý thức độc lập.


Tây sương phòng tách thành hai gian, Triển Linh vốn định cho Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử ở nhưng hai người thụ sủng nhược kinh ngại ngùng không dám, chỉ nói là xa xỉ quá, nhất quyết đòi ở chung một gian.


“Nhà này vốn dĩ rộng rãi, không cần chúng ta mỗi người một gian, năm ba người một gian cũng được, cần gì phô trương như vậy? Dọn dẹp cũng khó khăn.”


Triển Linh không nói được, đành phải đồng ý, để trống một gian phòng dùng khi cần thiết hoặc để sau này đồ dùng nhiều, dùng để chứa đồ cũng khá tiện.


Đối diện một gian chuyên dùng để trồng rau vào mùa đông của Đông sương phòng là một gian bỏ không khác. Ngoài sân đặt một cái bàn đá, sau đầu xuân sẽ trồng ở góc một vài cây loại cây ăn quả linh tinh như lựu, hồng, lê, hạnh, lý, đợi khi ra hoa kết quả, vừa đẹp vừa ngon, quả còn có thể dùng gia công sâu hơn.


Căn phía Đông kia gồm hai tiến, nhất tiến là quán cơm, người ở phía sau, tạm thời lên kế hoạch ngăn ra tám phòng, hai bên cắt thành ba gian, chính bắc gồm hai gian.


Suy nghĩ đến việc khoảng cách từ nơi này đến Hoàng Tuyền Châu cũng chỉ mất quá lắm nửa ngày đường, người có thể ngừng ở đây nghỉ chân đoán chừng đều không thiếu tiền, không cần trải đệm giường lớn nhiều người nữa.


Đối diện đường là một mẫu đất bọn họ vừa mở rộng ra, còn ngăn ra nhà vệ sinh công cộng cho nam và nữ, bên trong có để thùng nước, sử dụng xong thì dùng nước dội đi, đằng sau còn có hố đất, sạch sẽ vệ sinh. Vật bài tiết của gia cầm gia súc cũng vứt ra đây, đây là loại phân bón nông nghiệp đơn giản nhất, sau này có thể tận dụng…


Ngoài sân phía Đông được dựng một tấm bảng gỗ cao bằng khoảng hai người cộng lại, Triển Linh viết lên đó “Một cái Khách trạm”, còn quét lên một lớp dầu đánh bóng gỗ (Vecni), đường giữa các gian phòng đều dùng một loại gạch đỏ để lót ngay ngắn, chẳng sợ gió thổi mưa dầm gì.


Hoàng Tuyền Châu thật sự thịnh vượng, sau vị tiểu thư thần bí kia, ngày nào cũng có người tới, ít thì dăm ba người, nhiều thì tám chín người, ngày đông nhất còn tới tận mười người, khiến cả bọn Triển Linh bận đầu tắt mặt tối!


Đặc biệt có mấy ngày mưa thu liên miên, người ngựa đều đi không nổi, vài nhóm người đều tá túc lại, vốn dĩ đều đang tuyệt vọng chuẩn bị tinh thần dầm mưa mà đi, ai ngờ lại nhìn thấy Một cái Khách trạm, liền tức khắc chạy tới ở lại.


Vậy nên khách trạm phía sau cũng đã khai trương.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.