Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Hôn Luận Giá

Tiểu thuyết gốc · 1646 chữ

Nhạc Lâm Lam sợ hãi chống cự: “Đừng mà, đệ bảo ta sau này còn mặt mũi gì nhìn người ta nữa.”

Lăng Hạo Thiên nói: “E ngại gì? Ta cưới nàng liền trở thành nương tử. Sư tỷ, ngoan ngoãn đi mà.”

Nhạc Lâm Lam hơi dao động, nàng không trả lời, kỳ thật, trong lòng nàng đã ám thị điều đó.

Lăng Hạo Thiên lấy hết dũng khí, từ từ loại bỏ những chướng ngại trên thân thể nàng, bắt đầu táy máy trên song nhũ nàng, “Đừng mà!”. Nhạc Lâm Lam đột nhiên lách người ra, đẩy chàng lên giường, nàng vội vàng khoác lại y phục, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lăng Hạo Thiên cảm thấy mất mát to lớn, buồn bã vận lại xiêm y.

Ngày kế tiếp chàng u sầu trong lòng, điên cuồng luyện công, xuất hạn dầm dề. Không hề để tâm đến thân thể, kết quả nhất ngộ lương phong, Lăng Hạo Thiên đã lâm bệnh, kỳ thật ngoại cảm nhiễm phong hàn, nửa phần là do tâm bệnh.

Trở bệnh hai ngày, tinh thần Lăng Hạo Thiên đều ổn, chỉ là thân thể có chút kiệt quệ, hai ngày này, Nhạc Lâm Lam luôn bên cạnh chàng, luôn quan tâm chăm sóc, thậm chí như thê thiếp. Tinh thần Lăng Hạo Thiên cũng từ từ hồi phục dưới sự tận tình của sư tỷ đáng yêu này.

Ngày tiếp theo, Nhạc Lâm Lam mang thuốc như thường ngày đến phòng chàng, trong phòng không có một bóng nhân ảnh, lập tức thất kinh: “Thân thể đệ ấy hư nhược, sao lại ra khỏi phòng?” Đang lo lắng cho sư đệ, đột nhiên bối hậu song ma chưởng sát thân đã đến trước ngực nàng, Nhạc Lâm Lam hoảng loạn, nhận ra Lăng Hạo Thiên ôm ghì lấy nàng, lộ vẻ giận dữ như mê hoặc lòng người: “Đệ mệt như thế còn khi phụ ta.!”

Lăng Hạo Thiên cười nói: “Đa tạ sư tỷ quan tâm chiếu cố, tỷ nhìn kìa, đệ hiện giờ tràn đầy sinh lực, đến đây, đệ hôn tỷ.” Liền tiến về mặt Nhạc Lâm Lam áp vào đôi môi thơm ngát, Nhạc Lâm Lam đê mê trong sự yêu thương của chàng, không tránh đi, cũng không trách mắng, tâm tình thiếu nữ cởi mở, sự yêu thương của chàng đã phá đi lớp sương mù trong lòng Nhạc Lâm Lam.

Thiên nhi – Lâm Lam sư tỷ ở đây không?” Lăng Hạo Thiên thất kinh, Nhạc Lâm Lam cũng hoảng sợ không kém, xấu hổ nói: “Tất cả là tại đệ, sư mẫu đến rồi.”

Lăng Hạo Thiên cười nói: “Nương tử đúng là sợ hãi nhiều điều, ngay khi ta gặp mẫu thân, ta sẽ nói với người phải cưới nàng, nàng sẽ trở thành tức nữ của người.” Bất quá hiện tại nàng nên trốn trong chăn, vạn nhất xảy ra vấn đề.” Lăng Hạo Thiên vội lấy chăn phủ lên người Nhạc Lâm Lam.

Lăng Hạo Thiên lập tức hồi đáp Lâm Thục Trinh ở ngoài: “Mẫu thân hả?”

Lâm Thục Trinh nói lớn: “Thiên nhi- Lâm Lam sư tỷ có ở đây không, khoá cửa ngoài là thế nào, mau mở cửa cho mẫu thân vào.”

Lăng Hạo Thiên hoảng loạn thu nhặt quần áo Nhạc Lâm Lam, mặc nội y vào ra mở cửa cho mẫu thân vào, Lâm Thục Trinh tiến vào nhìn qua lại tả hữu, Lăng Hạo Thiên thấy vậy cong môi nói: “Mẫu thân, người bệnh rồi, cổ có vấn đề gì kìa?”

Lâm Thục Trinh tiến về phía chàng cốc yêu lên đầu, ranh mãnh nói: “Hảo tiểu tử, càng ngày càng tinh nghịch, dám nói những lời này với ta, nói mau, Lâm Lam sư tỷ của con đã đến đây sao không thấy thân ảnh của nó.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Mẫu thân, người hữu danh trên võ lâm là hiệp nữ mỹ nhân, sao có thể nói những lời thế này? Lâm Lam sư tỷ ở đâu? Người cũng biết rằng, sao con có thể quản được! Có lẽ tỷ ấy đã ra ngoài du ngoạn rồi.

Lâm Thục Trinh cảm thấy kỳ quái: “Con giáo huấn cả mẫu thân, hảo tiểu tử, hảo a.” Lâm Thục Trinh tiếp tục nói: “Con không gặp Lâm Lam sư tỷ, lạ thật, nó rất ít khi ra ngoài, nó không thể có chuyện gì, ta phải kiếm phu quân cho nó.”

Lăng Hạo Thiên thất kinh, khẩn trương hỏi: “Mẫu thân, người muốn Lâm Lam sư tỷ xuất giá?”

Lâm Thục Trinh nói: “Xem con kìa, nam nhi thành gia lập thân, nữ nhi cũng phải xuất giá tòng phu, đó là điều hợp tình hợp lý, những ngày qua ta và phụ thân con cũng đả bàn bạc chuyện hôn sự này?”

Lăng Hạo Thiên nói: “ Cái gì? Bàn chuyện hôn sự của con, con không muốn! Con thích Lâm Lam sư tỷ, nếu thành thân, cưới tỷ ấy là tốt nhất!”

Lâm Thục Trinh gõ lên đầu Lăng Hạo Thiên, khiển trách: “Sao con lại có thể cùng tỷ tỷ của mình thành thân…”

“Tỷ tỷ? Mẫu thân, người cũng không nói Lâm Lam là tỷ tỷ của con. Con không thể chiụ nổi đả kích này.” Lăng Hạo Thiên thất sắc.

Lâm Thục Trinh nhìn chàng, trách: “Con cũng biết chọn lựa. Ta thật sự cũng mong một nhi nữ thông minh như thế, ta đã tự tay nuôi dưỡng nó, chứng kiến nó lớn lên, ta phải chiụ trách nhiệm đến chung thân đại sự của nó.

Lăng Hạo Thiên thẫn thờ, tự lẩm bẩm: “May mắn thay, chưa có điều gì thất thố.” Tự nãy giờ Nhạc Lâm Lam hồi hộp nghe mẫu tử Lăng Hạo Thiên bàn về chung thân đại sự của mình, nàng thất kinh, nghe sư nương nói phải tìm phu quân cho nàng, đồng thời sư đệ phải phải thành gia lập thất, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng buồn bã. “Sư đệ không bỏ rơi mình”, những lời của chàng làm nàng cảm thấy tràn đầy cảm kích và ái ý.

Lâm Thục Trinh thấy bộ dạng Lăng Hạo Thiên quái lạ như thế, gõ lên đầu nhi tử: “Ta nghĩ con đang trêu đùa ta.”

Lăng Hạo Thiên ão não: “Mẫu thân, người gõ đầu con là không nên, những người bị gõ đầu đều ngớ ngẩn.”

Lâm Thục Trinh nói: “Ta phạt tên tiểu tử ngỗ nghịch này.” Sau đó liền véo lên mặt chàng.

Lăng Hạo Thiên đau đớn nói: “Mẫu thân, trừ phi Lâm Lam sư tỷ là thân gia tỷ của con, người nói đi, sao con không thể thành thân với tỷ ấy. Điều kiện nhi tử của người cũng rất tốt à.”

Lâm Thục Trinh nói: “Quả là nhân tuyển tốt, ta cũng muốn có một tức nữ như thế, bất quá, ta đã hứa với song thân đã quá cố của nó, đương nhiên phải tìm người chiếu cố cho nó, con nói đi, sao ta có thể vị tình riêng? Con có biết, con không phải là người hợp ý, làm sao ta có thể gả nó cho con.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Gả tỷ ấy cho con, con sẽ đem lại hạnh phúc cho tỷ ấy.”

Lâm Thục Trinh nói: “Con làm sao có thể quan tâm chiếu cố cho người khác, giả như gả Lâm Lam sư tỷ cho con, chỉ e nó phải chiếu cố đến con…”

Lăng Hạo Thiên lo lắng nói: “Mẫu thân, con và Lâm lam sư tỷ tâm ý tương thông, người phải chấp thuận cho đôi uyên ương.”

Lâm Thục Trinh nói: “Ta không thể ích kỷ được, ta phải xem xét đến hạnh phúc của nó. Ta đi tìm nó đây.” Lâm Thục Trinh lập thức khởi thân xuất phòng, Lăng Hạo Thiên cũng lo lắng phóng theo.

Trông thấy mẫu tử họ rời khỏi phòng, căn phòng trở nên cô đơn tĩnh mịch, chỉ còn lại Nhạc Lâm Lam với đôi mắt đẫm lệ, từ lâu nàng đã đấu tranh xung đột, muốn hiện thân, lẩm bẩm nói: “Con không muốn thành thân với người khác, con muốn với sư đệ".

Nhưng nàng là một thục nữ nên phải kìm nén lại, nàng không đủ can đảm để làm như vậy, với sự e thẹn nhút nhát mà cũng chưa có kinh nghiệm cuộc sống. Nàng không hợp ý, vì vậy khóc nức nở, không lâu, nước mắt đã làm ướt đẫm cả chăn gối và giường. Đột nhiên, một vòng tay ôm lấy nàng vào lòng, vuốt lên mặt nàng, thanh âm Lăng Hạo Thiên ôn nhu thì thầm gần tai nàng: “Ha, đích đại mỹ nhân.”

Nhạc Lâm Lam thân thể bị Lăng Hạo Thiên khán trụ không thể cử động, nỗ lực ôm chặt lấy Lăng Hạo Thiên, thổn thức nói: “Sư mẫu không muốn gả ta cho đệ, nhưng hôm nay ta là thê tử của đệ.”

Nhìn Nhạc Lâm Lam bị kích động khóc thổn thức như thế, Lăng Hạo Thiên đột nhiên cười: “Đừng sợ, mẫu thân không phải là người như vậy. Ta nghĩ sớm thôi, nàng mang cốt nhục của ta, khi đó gạo đã nấu thành cơm, chỉ e họ không thể không đồng ý.”

Nhạc Lâm Lam nói: “Cái gì?”

Lăng Hạo Thiên nói: “Đương nhiên. Ta đã nghĩ cho nàng.”

Nhạc Lâm Lam nói: “Nghĩ cho ta?”

Lăng Hạo Thiên nói: “Hiện tại chúng ta chân chánh trở thành phu thê, nàng mau chóng mang cốt nhục của ta. Mọi kế hoạch kia sẽ thất bại.” Nói đến đây, song thủ nhằm Nhạc Lâm Lam mà hướng tới. Nhạc Lâm Lam thất kinh, thân thể kiều diễm đã bị Lăng Hạo Thiên ôn nhu chinh phục.

Bạn đang đọc Phong lưu giang hồ sáng tác bởi Khanh0919201
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanh0919201
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.