Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự Hôn

Tiểu thuyết gốc · 1382 chữ

Không biết đã trải qua bao lâu, khi Lăng Hạo Thiên mở mắt, thân thể lõa lồ của Nhạc Lâm Lam đã nép vào lòng chàng, đôi mắt đẫm lệ, Lăng Hạo Thiên vội nói: “Sư tỷ, tỷ làm sao thế, vì sao lại khóc!”

Nhạc Lâm Lam đầy thương cảm nói: “Sư đệ, đệ nói chúng ta có khả năng thành phu thê không? Điều kiện đệ rất tốt, khẳng định có rất nhiều thiếu nữ thích đệ, thậm chí còn quyến rũ hơn ta, ta chỉ cần đệ chân tâm đối xử tốt với ta.

Lăng Hạo Thiên nội tâm cảm động, ôm nàng vào lòng, hướng đến trước mặt, hôn nhẹ lên má nàng: “Hảo sư tỷ, sao ta lại không chân tâm với tỷ?” Sau này nếu đệ có tái hảo mỹ nhân, tỷ cũng là người đệ yêu nhất, tỷ là đại phu nhân của ta.” Ta cũng muốn tỷ sớm mang thai và sinh nhi tử cho ta.”

Nhạc Lâm Lam ôm chặt chàng, nói: “Theo đệ, khi nào thích hợp?”

Lăng Hạo Thiên cười ha ha: “Tốt rồi, không nói nữa, đệ đói bụng rồi, dậy mau, chúng ta ăn sáng.” Chàng nhấc chăn lên, phóng xuống giường, cơ bắp và múi thịt mạnh mẽ hoàn toàn lõa thể, Nhạc Lâm Lam nhìn chàng, trên mặt lập tức ửng hồng.

Lăng Hạo Thiên vận lại y phục, quay lại nắm tay Nhạc Lâm Lam đang ở trên giường, mũi ngửi lấy hương thơm lan toả xung quanh, cao hứng nói: “Ừm, hảo hương, nữ nhân quả thật tuyệt hảo! Đến đây, hảo tỷ tỷ, đệ giúp tỷ mặc lại y phục.”

Nhạc Lâm Lam ngượng ngùng nói: “Ai cần đệ giúp.” Lăng Hạo Thiên thấy thái độ sư tỷ e thẹn quyến rũ, trở nên say đắm, chàng liền nhằm vùng thượng thẳng của Nhạc Lâm Lam hướng tới, sấn đến song nhũ phong mãn tràn đầy hương thơm của nàng, Nhạc Lâm Lam thuận tình đáp lại, thân thể run lên. Lăng Hạo Thiên thắt lại yêu đái của nàng, lần lữa vận lại quần lụa cho nàng.

Nhạc Lâm Lam nói: “Nhìn kìa, giường đầy những thứ dơ bẩn, ta phải dọn dẹp.” Lăng Hạo Thiên nắm lấy tiểu thủ Nhạc Lâm Lam, để nàng đút cho Lăng Hạo Thiên ăn, Nhạc Lâm Lam phải thuận theo ý của phu quân tương lai này.”

Lâm Thục Trinh đương nhiên biết nhi tử bảo bối này từ trước đến giờ luôn muốn gì được nấy. Chàng nói muốn thành thân với Nhạc Lâm Lam, chắc chắn có thể được, khẳng định Nhạc Lâm Lam không phải gia nữ nhân, nhưng nàng đã nghĩ khi phụ mẫu Nhạc Lâm Lam trước khi qua đời đã ký thác, nhất định phải vì Nhạc Lâm Lam tìm người chiếu cố cho nàng ta nên do dự khởi lai.Nhưng hôm nay, nàng tận mắt thấy nhi tử bảo bối hành động như vậy. Lâm thục Trinh nghĩ đến tình cảnh của nhi tử, nên cảm thấy khó khăn quyết định. Nàng gọi Nhạc Lâm Lam, nhìn vẻ thanh tú mỹ lệ của Nhạc Lâm Lam, nói thật, nàng cũng không muốn gả Nhạc Lâm Lam cho người khác.

Lâm Lam, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã hai mươi rồi, sư mẫu đã tìm được vị hôn phu cho con, đối phương là đại đệ tử Côn Lôn Tạ Vũ.” Lâm thục Trinh mở miệng nói.

Nhạc Lâm Lam sớm đã chuẩn bị tâm lý, quả sư mẫu gả nàng cho người khác, nàng sẽ kháng cự. Bất quá nàng cũng không có dũng khí để nói nàng thích Lăng Hạo Thiên! Điều này quả là đại nghịch bất đạo.

Nhưng Nhạc Lâm Lam hồi tưởng, chung thân đại sự là chuyện quan trọng cả đời, đời này của nàng không gả cho sư đệ thì cũng không gả cho ai! Thực tế như vậy, bất chấp hậu quả. Cuối cùng nàng lấy hết dũng khí nói: “Sư mẫu, đừng gả Lâm lam cho người ta! Trong lòng Lâm Lam đã có ý trung nhân!

Lâm Thục Trinh kinh ngạc: “Cái gì? Vị thiếu hiệp nào? Không thể là Hạo Thiên sư đệ chứ.”

Nhạc Lâm Lam thẹn thùng nói: “Kỳ thật sư đệ rất tốt.”

Lâm Thục Trinh phát hoả: “Không tốt! Sư phụ con sẽ không đồng ý, huống chi con là sư tỷ của nó!”

Nhạc Lâm lam nói: “Sư mẫu, con phải quan tâm đến đệ ấy, vì Lăng gia truyền tông tiếp đại, cùng Hạo Thiên vui vẻ bên nhau. Sư mẫu, con sống là người Lăng gia, thác là ma của Lăng gia, người hãy thành toàn cho con và sư đệ.”

Đừng nói nữa.” Lâm Thục Trinh nổi giận bỏ đi, để lại Nhạc Lâm tại khêu phòng đơn độc lẻ loi.

Hiện tại, ở thư phòng của Lăng Chấn Nhạc, Lăng Chấn Nhạc đã gọi Lăng Hạo Thiên đến, nghiêm túc nói: “Hạo Thiên, trước đây ta không lưu tâm kỹ đến con, cứ nghĩ con là tiều hài tử. Hiện tại đã khác, ta và mẫu thân con đã quyết định chọn vị hôn thê cho con. Đối phương là nhi nữ của chưởng môn Côn Lôn, thật xứng đáng mà? Con hiện tại nhanh chóng thành hôn, thành gia lập thất, sau khi thành thân con phải có trách nhiêm, hiểu chưa?”

Lăng Hạo Thiên nói: “Không, phụ thân, con không thành thân với nhi nữ của chưởng môn Côn Lôn, con chưa kiến giá, làm sao có thể thành thân với nàng ta?”

Lăng Chấn Nhạc nói: “Chưa kiến giá? Từ nhỏ con đã từng chơi với nàng ta!”

Lăng Hạo Thiên nói: “Chuyện đó xảy ra rất lâu rồi, người biết không?”

Lăng Chấn Nhạc băn khoăn nói: “Con đừng khó khăn như vậy, Thu Cầm đích thực hài tử thông minh hiền thục, bài danh thiên hạ đệ tứ mỹ nhân, sao không thể cùng con kết đôi được?”

Lăng Hạo Thiên nói: “Con không có một chút cảm tình với nàng ta, sao có thể miễn cưỡng sống chung với nhau.”

Lăng Chấn Nhạc nói: “Cảm tình có thể bồi dưỡng được. Sống chung lâu ngày sẽ nảy tinh tình cảm.”

Lăng hạo Thiên nói: “Người không phải muốn con kết hôn với nữ nhi của Côn Lôn chưởng môn, chỉ là hy vọng Hoa Sơn cùng Côn Lôn lên minh, mục đích thống trị Tây Bắc võ lâm. Một cuộc hôn nhân chính trị như thế, con không đồng ý.”

Lăng Chấn Nhạc nói: “Chung quy con cũng đã trưởng thành, đích xác, ta đã tính toán như vậy. Con đã minh bạch, cuộc hôn nhân này do ta và mẫu thân con quyết định, phản đối cũng vô dụng, hôn nhân đại sự, phụ mẫu làm chủ, không phải cho con tranh luận.

Lăng Hạo Thiên nói: “Nhưng hài nhi cùng Lâm Lam sư tỷ tâm ý tương thông, con đã đáp ứng cưới tỷ ấy làm thê tử! Ngoại trừ tỷ ấy, con không thành thân với ai hết.”

Lăng Chấn Nhạc giận dữ: “Câm miệng, hôn nhân đại sự, đâu phải là trò chơi của con.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Lâm Lam sư tỷ đã mang cốt nhục của Lăng gia.”

“Pa!” Một thanh âm chấn động lên màng nhĩ, Lăng Chấn Nhạc phẫn nộ: “Đại nghịch bất đạo, ta đã định hôn sự với Ôn Thu Cầm đích nhi nữ chưởng môn Côn Lôn, mùng tám tháng tới sẽ nạp sính lễ.”

Lăng Hạo Thiên muốn phản bác, Lăng Chấn Nhạc đã chặn ngang: “Không tranh luận nữa, con mau ra ngoài cho ta.”

Lăng Hạo Thiên đau buồn cáo lui, thấy mẫu thân đang tiến tới, nàng thấy nhi tử buồn bã rơi lệ, nhìn kỹ mặt chàng, trong lòng cảm thấy đau đớn: “Thiên nhi! Con sao vậy?”

Lăng Hạo Thiên không để tâm, cứ nhằm cửa tiến thẳng, Lâm Thục Trinh muốn đuổi theo, Lăng Chấn Nhạc cản lại: “Không cần quan tâm đến nó, không thể nuông chìu nó mãi. Mọi việc cứ thuận theo nó sau này sẽ thế nào!”

Lâm Thục Trinh nói: “Hài tử thế này, chàng định thế nào?”

Bạn đang đọc Phong lưu giang hồ sáng tác bởi Khanh0919201
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanh0919201
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.