Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 1420 chữ

Trên bầu trời mây đen dần cô đọng lại. Những tia chớp lập lòe, sấm bắt đầu nổ vang cả một vùng trời.

Phong đang hăng hái ăn dưa cũng dừng lại ngẩng đầu lên trời. Chưa kịp nói câu gì thì bất chợt một tia sét to bằng cả cái cột đình giáng thẳng xuống chỗ cậu đang ngồi . Tia sét này rất kì lạ những chỗ nó đi qua không khí liên tục vặn vẹo nhưng cậu là người phàm không thể biết được những điều đó. Cậu chỉ hoảng hốt trợn tròn mắt lên nhìn tia sét kia đánh xuống người cậu

"Oànhhhhh..."

Tia sét bổ xuống người cậu. Cậu mất đi ý thức. Xung quanh chỗ cậu ngồi cây cỏ hoa lá bị quét bay sạch sẽ đất cát bắn tứ tung .

Ngỡ tưởng rằng sau tiếng sét đó người ta sẽ thấy một bộ hài cốt cháy đen xì . Nhưng không. Không có gì ở đó cả. Cậu hoàn toàn biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Sau tiếng sét vang trời đó mây đen bắt đầu tản đi. Không có mưa sảy ra. Loại thời tiết kỳ lạ này trước nay chưa từng có khiến các nhà khí tượng học cũng phải đau đầu.

Mây đen dần tán đi trả lại bầu trời trong xanh không một áng mây , trả lại những tia nắng buổi trưa nóng nực.

Nói về Phong bây giờ. Cậu đang ở trong một không gian vô cùng lạ lẫm.

Nơi này xung quanh bao phủ một màu xanh ngọc bích . Phong đang lằm dưới nền của không gian này. Bên cạnh cậu một người khoảng chừng 30 tuổi dáng vẻ có chút anh tuấn, mạnh mẽ. Anh ta mặc một bộ áo choàng màu đen kì lạ như ở những bộ phim cổ trang trung quốc, bên cạnh thắt lưng đeo một thanh kiếm vô cùng bắt mắt . Người này đang ngồi xoa cằm nhìn cậu với một ánh mắt kì quái.

Xung quanh không gian màu xang ngọc bích ấy tỏa ra vô số dòng sương mù có thể thấy bằng mắt thường. Có dòng màu xanh, có dòng màu đỏ, có dòng màu vàng, có dòng màu tím,... đủ các loại màu đang chui vào cơ thể của Phong. Giờ phút này cậu không biết gì cả chỉ vô thanh vô thức hấp thu số sương mù đó vào trong cơ thể một cách tự động mất khoảng thời gian vài phút đồng hồ như cảm thấy thân thể của Phong không hấp thu được nữa những dòng khí dừng lại rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Người thanh niên bên cạnh cậu vội vàng dùng tay đỡ cậu dậy, để cho cậu ngồi khoanh chân rồi đặt hai tay lên lưng cậu tập chung vận công. Hắn chính là Từ Thiếu Phong mà giang hồ đồn đại là Tử Vong Ma Đầu.

Hắn không biết tại sao mình lại quyết định cứu cậu thiếu niên trước mắt này. Nhưng trực giác cho hắn biết là cần thiết phải làm như vậy, còn vì sao thì hắn không biết. Cứ như vậy qua nửa ngày thời gian trên mặt người thanh niên đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt có vẻ như rất mệt mỏi . Hắn đang giúp Phong chuyển hóa năng lượng của Phá Thiên ngọc. Hắn từng sở hữu Phá Thiên Ngọc cho nên hắn biết những dòng khí lúc trước là thiên địa linh khí vô cùng đặc biệt. Nếu là người tu luyện thì hắn không cần phải tốn thời gian như vậy. Vì dù gì người tu luyện cũng có sẵn linh khí trong cơ thể có thể dễ dàng chuyển hóa. Còn cậu thì chỉ là người phàm chưa từng tu luyện chân khí cho nên hắn phải dùng linh lực còn sót lại của mình để chuyển hóa cho Phong cho nên vô cùng khó khăn và mất thời gian.

Qua một lúc nữa người thanh niên thu tay lại sắc mặt mệt mỏi vận công đẩy cậu ra khỏi không gian ngọc bích này.

Bên ngoài

Trên một ngọn đồi thấp có rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ . Xung quanh nơi đây bao phủ một màn xương sớm mờ ảo khiến người ta liên tưởng đến cõi tiên . Dưới một gốc cây to lớn có một ông lão khoảng chừng 60 tuổi. Ông mặc một bộ quần áo cũng như cổ trang màu xanh da trời viền trắng, mái tóc màu hoa râm có lấm tấm vài sợi bạc. Khuôn mặt ông hiền từ phúc hậu. Nếu có người hiện đại ở đây chắc chắn sẽ nghĩ ông là bụt. Ông đang ngồi tựa lưng vào gốc cây ngủ thì mất chợt đôi lông mày nhướng lên như cảm giác được cái gì đó. Cả hai mí mắt giật giật như báo hiệu điều gì đó.

Người ta nói ở nam giới mắt trái giật ở khoảng từ 3 giờ đến 5 giờ là báo hiệu điềm lành. Mắt phải là báo hiệu điềm xui sẻo. Nhưng cả hai mắt cùng giật vào giờ này thì là chuyện vô cùng khó hiểu. Không biết điềm lành hay điềm dữ.

Ông lão mở mắt ra nhướng mày suy nghĩ. Định bói một quẻ nhìn trộm thiên cơ xem sảy ra chuyện gì thì bất chợt ông nghe thấy tiếng la

" Aaaaa..."

Tiếng la phát ra từ trên đỉnh đầu ông lão.

Ông giật bắn mình. Trên cơ thể da gà da cóc có bao nhiêu nổi hết lên, lông tóc gáy dựng đứng cả lên. Nói cũng kỳ lạ. Ông là một người tu đạo, là chưởng môn của cả một môn phái.

Sống đến giờ đã trải qua vô số tai ương thập tử nhất sinh mà chưa chuyện gì làm ông nổi da gà. Trong mấy chục năm gần đây chưa một lần ông cảm thấy sợ hãi. Mà giờ đây chỉ vì một tiếng la hét đã làm ông dựng hết cả tóc gáy. chuyện này vô cùng khó giải thích.

Ông mở mắt ra từ từ nhìn lên đỉnh đầu, nheo mắt lại ông cố nhìn rõ xem nó là cái thứ gì

Ông chỉ thấy một bóng đen to dần to dần đang rơi xuống chỗ ông, chưa kịp ngồi dậy tránh né thì bóng đen đã rơi trúng ông

" Bịch...Bịch..."

Như một bao cát rơi vào một bao cát sau đó nẩy lên lại rơi xuống một lần nữa.

Lúc này ông lão chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng , ban ngày mà trăng sao bay phấp phới.

...

Ngất đi một lúc ông lão tỉnh dậy muốn nhìn xem xem rốt cục là cái thứ gì rơi trúng mình

Ông vẫn đang lằm dưới đất bên trên người ông là một cậu thiếu niên khoảng chừng 16 tuổi mi thanh tục tú. Nhìn qua cũng thấy rất chi là đẹp trai đang đè lên ông.

Ông trợn mắt há hốc mồm vì đó là một người, lại còn vẫn sống đang thở rất đều. có vẻ chỉ bị ngất đi thôi. Phải biết tự dưng có người rơi từ trên trời xuống đã vô cùng kỳ lạ rồi. Một là bị chim ưng bắt đi làm con mồi nhưng lại vô tình làm rơi xuống. Hai là bị người ta đánh bay lên trời sau đó rơi xuống chỗ ông.

Ông đẩy cậu thiếu niên ra rồi ngồi dậy kiểm tra một lượt thì ông lập tức loại bỏ cả hai trường hợp trên. Vì trên người cậu không có lấy một vết thương nào. Khi rơi xuống cũng lằm đè lên ông vô cùng êm ái. Nên không có cả vết bầm dập. Sau đó ông đứng dậy cõng cậu thiếu niên về môn phái.

Quay lại một lúc trước. Khi Phong bị Từ Thiếu Phong đẩy ra khỏi không gian ngọc bích cậu tỉnh lại nhưng lập tức hét toáng lên vì nhận ra mình đang rơi tự do. Vừa nãy cậu ngất đi cho nên cậu cứ nghĩ là mình đã rơi được rất lâu rồi.

Bây giờ đã cách mặt đất khá gần. Chỉ khoảng một chút nữa là tiếp đất. Khi gần đến mặt đất cậu thấy một ông già đang ngồi ngay dưới gốc cây nơi cậu rơi xuống ông đang trợn mắt nhìn cậu. Không kịp nói câu gì đã rơi xuông và ngất lịm đi.

Bạn đang đọc Phong Kiếm Siêu Việt (hoàn mỹ) sáng tác bởi LaVănDụng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaVănDụng
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.