Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Việt Nam

Tiểu thuyết gốc · 1451 chữ

Từ khi sinh ra ,Quốc Vinh đã thực sự trở thành một công dân của thành phố New York , từ lâu cậu đã quên rằng mình còn một quê hương .

Ông Nam và bà Tâm đều là người Việt Nam, họ sang đây du học và quyết định định cư ở đây, từ khi Quốc Vinh ra đời thì chưa lần nào họ trở về quê hương tất nhiên là Quốc Vinh cũng chưa từng nhìn thấy cái nơi được gọi là quê hương này. Cuộc sống ở đây đã quá quen thuộc với cậu, cậu đã sống ở đây mười lăm năm, từng ngõ ngách, từng con phố chưa có nơi nào là cậu chưa tìm đến, vậy về một nơi xa lạ liệu sẽ ra sao đây.

-Về đó con có thể tiếp tục đi học, ông bà nội đã bảo sẽ chăm sóc con, cuộc sống và môi trường mới sẽ giúp con thay đổi đấy-Ông Nam chậm rãi

Quốc Vinh đã từng được xem ảnh ông bà nội, nhưng chưa từng nói chuyện dù chỉ qua điện thoại vì mỗi lần bố mẹ bảo cậu nói chuyện vói ông bà cậu đều lờ đi hoặc chuồn thật nhanh. Không phải là cậu không thể nói tiếng Việt mà cậu nghĩ không nhất thiết phải quan tâm. Giờ đây điều đó đã khiến cậu thật sự phải quan tâm, cậu bắt đầu hối hận khi không nói chuyện với họ, không biết họ là những người như thế nào. Trải qua những lo nghĩ thì việc có một cuộc sống mới, được tự do vùng vẫy khiến cậu bắt đầu có hứng thú, ý nghĩ về một cuộc sống tươi đẹp đã được vẽ lên trong đầu cậu. Như một bản năng cậu nhìn về phía bà Tâm, có lẽ chỉ đơn giản là cậu muốn biết ý kiến của bà mà thôi.Vẫn như mọi lần bà cũng chỉ nhìn cậu cười. Bà tâm là một người ít nói, bà có ánh mắt dịu hiền của một vị thiên sứ, khác với ông Nam bà rất ít khi quát mắng hay la lối Quốc Vinh, mỗi cử chỉ, mỗi hành động của bà đều cho người ta cái cảm giác ấm áp. Bà chính là người mà Quốc Vinh có thể nũng nịu hay ôm chầm, kể những gì cậu cho là thú vị, là người duy nhất lắng nghe cậu nói.

-Con phải chuẩn bị cho chuyến bay tuần sau đấy- bà Tâm chậm rãi

-Nhanh vậy sao?

-Không nhanh đâu, bà nội đã bảo sang ngay mới kịp cho năm học mới ở bên đó.

Quốc Vinh bước chậm rãi lên phòng, trong lòng cậu bây giờ là một cảm xúc khó nói. Chỉ trong một buổi sáng mà cuộc sống của cậu sắp sang trang. Cậu nằm nhoài ra giường, nhìn lên trần và chìm trong yên lặng. Không giống như nhưng đứa trẻ khác, ở cái tuổi mười lăm, phòng cậu không phải là những bức ảnh, những tấm poster của ca sĩ hay thần tượng, ngoài chiếc giường và một cái bàn học thì đây có thể nói là một căn phòng trống. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn cô độc, liệu khi bắt đầu cuộc sống mới điều đó có thay đổi.

-Mặc kệ, phải đánh một giấc đã.

Một ngày mới lại bắt đầu, Thiên Quốc Vinh bước từng bước chậm rãi trên phố, không hiểu sao hôm nay cậu không muốn sử dụng chiếc xe đạp sành điệu của mình. Có thể cậu muốn ngắm nhìn exultant thật kĩ trước khi bay. Nhiều người quen cậu chắc sẽ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này. Chỉ ba ngày nữa cậu sẽ rời xa nơi này, cái nơi cậu đã từng vùng vẫy, từng quậy phá, nghĩ đến đây ,cậu mỉm cười. Hồi tưởng và nghĩ về quá khứ chỉ là việc phụ, việc chính là thực hiện một điều mà cả đêm qua cậu đã phải trằn trọc để vạch ra kế hoạch. Cậu dừng chân ở ngôi nhà cuối phố, nhìn vào đó hồi lâu và cười nhếch môi, vẫn là nụ cười đó. Đó là một ngôi nhà màu kem, chiếc chuông gió và những ô cửa kính sáng bóng, đó chính là nhà bà Xen. Trước khi đi, cậu muốn tặng cho bà Xen một món quá thật đặc biệt. Có thể việc phá vườn hoa của Quốc Vinh là sai lầm nhưng bà Xen cũng đã rất sai lầm khi quá thẳng tay trừng phạt Quốc Vinh, chắc bà đã quên rằng không tự nhiên mà Quốc Vinh trở thành nỗi khinh hoàng của khu phố, đứa trẻ khiến nhiều người phải lao đao và điều quan trọng nhất cậu là một người "thù dai".

                                        *  * * * * * * *

Mặt trời vừa lên, ban phát những tia nắng qua từng kẽ lá, quả thật là một ngày nắng đẹp, vào ngày hôm nay người ta có thể làm được nhiều điều.

Ông John đang bận bịu chuẩn bi cho một chuyến đi pinic của gia đình. Bà Lyly đang khốn đốn vì công việc nhà túi bụi...Tất cả mọi người đang chuẩn bị cho một ngày mới, riêng có một người vẫn đang đối đầu với những khốn đốn.

-Không … không………

Một tiếng kêu thất thanh vang lên từ căn nhà màu kem ở cuối phố, nó đã vỡ cái bầu không khí của một ngày đẹp trời. Tiếng kêu đó có vang rất xa, nó chưa đựng nỗi kinh hoàng sự phẫn nộ pha lẫn một chút tiếc nuối. Đó là tiếng kêu của bà Xen. Mọi người tập trumg trước nhà bà Xen khá đông và họ đã hiểu ngay nguyên nhân của tiếng kêu thảm khóc vừa rồi. Ngôi nhà màu kem với lối kiến trúc của thập niên tắm mươi giờ đã thực sự trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Đêm qua một ai đó đã dùng sơn hồng vẽ lên tường nhà những hình thù kì quái, nhưng điều đó chỉ là một phần nhỏ cho trong nguyên nhân của tiếng thét vừa rồi, nguyên nhân chủ yếu là cái vười hoa mà Xen đã nỗ lực vun đắp, chăm sóc trong suốt hai tuần qua đã bị phá rụi, trở về thời điểm ban đầu. Khi bắt tay xây dựng lại vườn hoa bà đã rất quyết tâm, nếu hai tuần trước bà đã rất phẫn nộ thì lần này nỗi phẫn nộ đã tăng lên gấp bội, ai chứng kiến cảnh này cũng sẽ rất khâm phục sự liều lĩnh của thủ phạm, bây giờ khuôn mặt bà Xen trông thật đáng sợ, khiến người ta liên tưởng ngay đến hình ảnh những bà phù thủy đang giận dữ. Chắc bởi bà đã ý thức được rằng sẽ không còn cách nào nữa để trừng phạt thủ phạm, hắn đã an toàn trên khoảng không bất tận của bầu trời.

Quốc Vinh đã bay trên chuyến bay đầu tiên của ngày, chỉ một tiếng nữa thôi cậu sẽ đến Việt Nam. Cậu không hiểu sao ông bà phải giục cậu sang sớm như vậy bởi cậu biết việc nhập học sau cũng không quan trọng lắm. Quốc Vinh đang thưởng thức món bít tết được một cô phục vụ đưa đến, đây là lần đâu tiên cậu đi dến một nơi xa như thế nay, là lần đầu tiên ngồi máy bay ,cậu cảm thấy mình đã thực sự tự do.

-Chào Thiên Quốc Vinh

Một giọng nói cất lên làm Quốc Vinh giật mình, cậu nhìn sang phải, trước mắt cậu là một ông cụ mặc áo choàng trắng. Bộ râu của ông dài đến tận thắt lưng, trán buộc một dải thổ cẩm dài. Quốc Vinh nhìn ông lão không chớp mắt, có lẽ là do cách ăn mặc khác người, nhưng điều làm cậu chú ý hơn cả là chiếc gậy mà ông đang cầm trên tay, một chiếc gậy rất đặc biệt với những viên đá quý lấp lánh, trên dầu gậy có tạc hình một con đại bàng dang rộng cánh. Bật chợt cậu nhớ ra rằng mình cần phải nói điều gì đó.

-Ông biết cháu sao ?

Ông lão không trả lời, rồi ông nắm lấy tay Quốc Vinh và đặt vào đó một viên pha lê trắng.

-Chúc cậu may mắn-Ông lão nhìn cậu cười

Quốc Vinh rất bất ngờ, cậu nhìn viên pha lê không rời mắt

_Đây là………

Cậu dời mắt khỏi viên pha lê thì không biết ông đã đi từ lúc nào. Vậy là sao? mặc kệ, cậu phải đánh một giấc cho chuyến đi dài.

Bạn đang đọc PHÉP THUẬT ĐÔNG PHƯƠNG sáng tác bởi Dreamytrachieu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamytrachieu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.