Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người lạ

Tiểu thuyết gốc · 3401 chữ

- Chào cuộc sống mới !

Quốc Vinh hét lớn khi vừa bước chân ra khỏi máy bay. Trước mắt cậu giờ là một khoảng không vô tận. Bây giờ trong cậu đang lẫn lộn nhiều cảm xúc, có một chút nhớ mẹ, một chút tò mò về cuộc sống mới, tò mò không biết sau khi nhận được món quà của cậu bà Xen sẽ như thế nào? Và điều quan trọng giờ cậu đã được tự do, tự do làm những điều cậu muốn mà không phải nghe những tiếng phàn nàn hay quát mắng của bố. Còn ông bà ư, đến bố còn không quản được cậu thì làm sao họ có thể làm cậu thay đổi.

Quốc Vinh đã đợi rất lâu trước sân bay nhưng chẳng thấy sự xuất hiện của ông hay bà nào, nhưng cậu cũng không gọi điện cho họ chỉ đơn giản cậu muốn xem họ sẽ đến vào lúc mấy giờ, liệu họ có còn nhớ đến việc đón cậu hay đã quên. Ngôi hồi lâu cậu ngắm nhìn những người qua lại, con người ở đây cung khác hơn nhiều, trông họ rất tất bật khác hẳn với người NewYork rất bình tĩnh, cậu nhìn những người xe ôm tranh nhau một người khách đến khi phải đánh nhau, nhìn những cô bán hàng rong níu chân một người khách nài nỉ trông khi họ đã nói là không muốn. Không biết nhìn những cảnh đó câu nghĩ gì, cậu chỉ cười và khẽ thốt lên:

-Bố mẹ thật sáng suốt khi không sinh ra mình ở đây.

Đúng là cậu không sinh ra ở đây nhưng giờ cậu cậu phải sống ở đây câu đang nghĩ xem liệu điều gì kinh khủng hơn thế nhỉ, bỗng một cánh tay chạm khẽ vào vai cậu.

-Cậu là Thiên Quốc Vinh

Đây là lần thứ hai trong ngay cậu phải giật mình, điều chưa từng xảy ra với cậu, không hề có một tiếng động, không có một tiếng bước chân dù là nhỏ nhất. Cậu quay lại, sau lưng cậu là một cô gái chắc cũng bằng tuổi cậu, cô cột tóc đuôi gà, mặc một chiếc áo dài trông rất lạ, Quốc Vinh đã nhìn thấy nhiều kiểu áo dài trông ti vi nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy một chiếc áo dài như thế. Chiếc áo có màu đen, ống tay lớn và dài, tà áo ngắn chỉ ngang đầu gối, quần bó sát, họa tiết những bông hoa sen thêu kì công trên tà áo

-Đúng, tôi chính là Thiên Quốc Vinh. Sau giây lát cậu mới sực nhớ là phải trả lời

-Nhưng cô là ai sao lại biết tên tôi ?

Cô gái cười :

-Chắc cậu đã chờ rất lâu. Cậu không biết tôi cũng đúng, tôi tên là Đan Chi, là hàng xóm cũng sắp trở thành bạn học của cậu. Ông bà của cậu bảo tôi đến đón cậu, tôi chỉ có thể cho cậu biết như thế thôi giờ chúng ta phải đi thôi kẻo muộn -Nói xong cô gái nắm lấy tay Quốc Vinh

-Á….Ái....Tôi không đi đâu cả, sao tôi lại phải đi với cô chứ, buông tay tôi ra.

-Cậu đừng để tôi dùng biện pháp mạnh đấy.

Trước sân bay, một cô gái cầm tay một cậu con trai kéo đi, thấy cảnh hai người dằng co lúc này bất cứ ai cũng phải “suy diễn”, dần dần số người dừng chân để xem vụ việc trớ trêu này đông lên. Quốc Vinh thấy được điều đó, trên mặt cậu xuất hiện một nụ cười bí hiểm, nụ cười này luôn xuất hiện mỗi khi cậu nảy ra những sáng kiến “hại người”.

-Cứu tôi với, cô gái này muốn lôi kéo tôi, tôi không muốn mà cô ta cứ ép hoài.

Chưa bao giờ đến việt Nam nhưng tiếng Việt của Quốc Vinh không tồi chút nào, chính vì thế tình cảnh trớ trêu mà cậu nói ra ai cũng hiểu, họ bắt đầu xì xầm:

-Sao cô ta có thể làm việc này giữa ban ngày ban mặt vậy nhỉ.

-Thật là trơ tráo

Giờ mặt Đan Chi đỏ như quả cà chua, một phần vì xấu hổ, một phần vì tức giận :

-Được rồi tại cậu ép tôi đó

Nói xong Đan Chi đưa nhanh vào miệng của Quốc Vinh một vật gì đó. Giờ thì trong người cậu nóng ran, nóng như có lửa trong người, cậu có cảm giác tê tê ở các chi và dần cậu không còn cử động được nữa.

-Cô cho tôi uống cái gì thế ?

-Tôi đã cảnh cáo cậu rồi đó, đừng làm tôi giận lên, đó là hậu quả cậu xứng đáng nhận được.

Giờ thì Đan Chi dễ dàng lôi cậu lên xe, còn Quốc Vinh chỉ có thể kêu la thảm thiết. Đan Chi vừa đi vừa la lớn:

-Mọi người tránh ra đây là bệnh nhân vừa trốn trại, chúng tôi phải đưa anh ta về điều trị.

-Thì ra là bệnh nhân tâm thần.

Quốc Vinh đã la rất lớn nhưng đến khi hiểu được việc đó chỉ là vô dụng thì câu chỉ ngôi im và nhìn cô gái ngồi trong xe bằng vánh mắt hận thù, đây là lần đầu tiên cậu thua cuộc, lần đầu tiên cậu phải làm diều mình không muốn nhưng giờ cậu chỉ còn biết ngồi trên xe và chờ đợi

-Tôi chính là người được ông bà của cậu giao trách nhiệm đón cậu, nhưng cậu không biết điều gì cả, tôi đã nghe những thành tích của cậu khi ở Mĩ nhưng cậu nên nhớ đây là Việt Nam.

Cô quay sang phía bác lái xe:

-Bác ơi lái nhanh cho cháu thêm chút nữa cháu sắp muộn rồi.

-Được thôi

-Nếu tới nhà ông bà tôi thì không cần phải vội đâu, tôi không nôn nóng thì cậu nôn nóng làm gì.

-Giờ chúng ta phải tới trường học để dự lễ khai giảng, cậu và cả tôi nữa sẽ phải chờ một năm nữa mới được nhập học nếu tới muộn đấy.

-Tôi không quan tâm

Quốc Vinh có thể thấy chiếc xe đã đi rất xa thành phố, trên đường đi cậu chăm chú nhìn những thứ mà cậu chưa bao giờ trông thấy, đó là những đồng lúa đã vàng ươm, những cánh cò bay thẳng cánh, tuy nó rất xa lạ nhưng cậu vẫn cảm thấy tuyệt diệu, thấy có chút thân thuộc, tai sao vậy nhỉ? cậu cũng không lí giải được, có thể vì đây là quê hương chăng? chắc là thế. Đến trước một mỏm đá lớn xe bỗng dừng lại:

-Quốc Vinh thuốc hết tác dụng rồi đấy, cậu có thể tự đi được rồi.

Quốc Vinh vừa bước xuống thì xe cũng đi chỉ còn cậu và Đan Chi cùng với đóng hành lí:

-Trường học nào nằm ở đây, cô dẫn tôi đi đâu đây, tôi không hiểu sao ông bà lại dao tôi cho cô.

-Đúng không có ngôi trường nào ở đây cả, chính vì vậy ta phải đi thêm một quảng nữa.

-Đi bộ ?

-Đúng thế

                                  * * * * * * * * * * * *

Giờ trước mắt Quốc Vinh là những cây cổ thụ lớn và rậm rạp, bây giờ là giữa trưa mà cậu cũng không cảm giác được sự tồn tại của nắng, xung quanh không một tiếng động chỉ có tiếng chim, tiếng thú rừng và tiếng thở gấp vì mệt của Đan Chi, tất nhiên Quốc Vinh cũng rất mệt nhưng cậu đang bận ngắm nhìn cảnh vật mới lạ xung quanh mà theo cậu là rất tuyệt bởi đây là cánh rừng nhiệt đới mà cậu đã từng khao khát muốn đặt chân đến, cậu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Đan Chi chợt bật cười mỉa mai:

-Cô đã mệt rồi à?

-Đúng, tại ai mà tôi phải lặn lội như vậy chứ, chúng ta phải nghỉ một lát_cô vừa nói vừa dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Quốc Vinh

-Sao cô bảo là không kịp giờ, bảo vội lắm mà, tôi cũng không hiểu nổi sao người ta lại xây trường ở đây, hay cô đang lừa tôi đấy?

Đan Chi sực nhớ ra, cô vội nhìn đồng hồ, vẻ mặt hốt hoảng.

-Nhanh lên không kịp mất, tôi không có thời gian rảnh để lừa anh đâu _vừa nói cô vừa đi với tốc độ nhanh hơn.

-Này đợi tôi với !

Đến gần một thác nước thì Đan Chi dừng lại

-Sao không đi tiếp nữa, đừng nói cái trường quái quỷ đó nằm sau thác nước này nhé !

-Cũng gần như vậy đấy- Nói xong cô tiến lại gần thác nước rồi lẩm bẩm như đang đọc thần chú khiến Quốc Vinh vô cúng ngạc nhiên, nhưng cậu càng kinh ngạc hơn khi mặt bắt đầu rung chuyển, hay là động đất, không, không phải động đất, chỉ có phần đất dưới chân cậu và Đan Chi mới rung chuyển, nhìn sang người bạn đường của mình vẫn rất bình tĩnh.

-Cái quái gì thế này? Này cô kia còn đứng đấy mà cười được à.

-Làm gì mà cuống lên thế, không ngờ cậu cũng xó lúc mất bình tĩnh đến vậy, hãy yên lặng và đứng nguyên tại đó đi, chúng ta sắp tới trường rồi đấy.

Quốc Vinh có cảm giác mặt đất dưới chân cậu đang lún xuống dần, rồi phía trên đầu cậu không phải là bầu trời hay những tán cây um tùm của rừng nhiệt đới mà từ khi nào mảnh đất bị lún đã trở thành một chiếc thang máy dần đi xuống, không biết nó đi xuống bao nhiêu nhưng cậu đã ở trong đó rất lâu. Dù rất sửng sờ nhưng Quốc Vinh chỉ đứng lặng không nói gì, đây cũng là lần thứ hai trong đời có thứ khiến cậu phải sửng sờ, lần đầu tiên là khi cậu mới sáu tuổi cậu chứng kiến tận mắt con cá vàng mà cậu đã bỏ công chăm sóc, coi như vật báu bị con mèo hàng xóm ăn thịt mà không thể làm được gì. Lần thứ hai chính là lúc này, nhưng nó chỉ có thể làm cậu sửng sờ trong vài giây mà thôi, sự sửng sờ đã chuyển thành niềm thích thú khi những suy nghĩ quái ác hiện lên trong đầu cậu “Một ngôi trười nằm tận trong trừng sâu lại còn nằm dưới lòng đất nữa chứ, đây có thể là một tổ chức bí mật chăng, hay là nơi đào tạo điệp viên, thật là thú vị dây đúng là nơi để thiên Quốc Vinh này tung hoành, ha ha!”. Trong đầu cậu đang vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp bỗng nhiên dùng một cái thang máy dừng lại khiến cậu “bừng tỉnh sau cơn say”.

Thang máy mở ra, trước mắt cậu không phải là doanh trại của một tổ chức bí mật nào đó cũng không phải là phòng thí nghiệm của nhà bác học điên trong những bộ phim khoa học viễn tưởng mà cậu từng xem, đây vẫn là rừng, cánh rừng nhiệt đới rậm rạp, vẫn là tiếng của thú rừng, tiếng thở mệt nhọc của đan chi, nhưng rõ ràng cậu cảm thấy mình đã đi xuống lòng đất mà, nhưng nếu là dưới mặt đất tại sao cậu vẫn nhìn thấy bầu trời, nhìn thấy cánh rừng nhiệt đới,….Dù sao cũng không lí giải được, cậu cũng chỉ còn cách là đi theo cô bé tên Đan Chi mà thôi. Nhưng lạ quá! Giờ cậu mới để ý, cánh rừng này không giống như lúc trước nữa, cây cối ở đây trông rất kì lạ mà cậu chưa từng thấy. Có cây thân cao thẳng đứng chi chít các quả màu đỏ nhưng không hề có lá,có loài cây mỗi lá là một màu khác nhau, cậu đến gần một cây có quả màu tím nhiều chùm trong như nho nhưng dài hơn nhiều,cậu đưa tay định hái một quả thì:

_Đừng tùy tiện động vào quả gì, rất nguy hiểm đấy. Nếu không muốn bị như lúc sáng thì đừng dại dột mà thử .

_Thì ra lác sáng cậu cho tôi ăn cái này,cậu …..cậu

_Đúng vậy đấy, nhớ lại bộ dạng lúc sáng của cậu tôi còn buồn cười dây_vừa nói Đan Chi vừa ôm bụng cười, còn Quốc Vinh trông vô cùng tức giận, đối với cậu chuyện lúc sáng đúng là một sự xỉ nhục.

_Thôi không đùa nữa chúng ta sắp đến rồi đấy.

_Nhưng rốt cuộc đây là đâu.

_Đến nơi cậu sẽ rõ.

Đi một thì Quốc Vinh thấy hàng ngàn người đang chen chúc tập trung bên một con sông, chắc họ cũng giống như cậu dến đây để nhập học, nhưng sao ở nơi hẻo lánh như thế này lại có nhiều người biết đến vậy nhỉ.

_Nhưng sao họ không qua sông - Quốc Vinh tò mò hỏi.

_Không phải chỉ họ đâu mà chúng ta cũng thế, phải đợi đến khi mặt trờ lặn mới có thể qua.

Quốc Vinh nhìn sang bên kia nhưng cậu chỉ nhìn thấy một lớp sương mù dày đặc bao phủ cả mặt sông. Đang ngẩn ngơ bỗng có một tiếng gọi :

_Cậu có phải là Đan Chi không?

Đó là một cậu bé bụng bự, trông nặng kí, đầu đội một chiếc mũ phớt đỏ, cậu ta tiến lại gần Đan Chi và Quốc Vinh.

_Đúng thế, sao cậu lại biết tôi.

_Sao lại không biết chứ, cậu chính là người đứng đầu trong bảng xếp hạng tuyển sinh đơt này mà, mình đã nhìn thấy hình cậu ở đằng kia. À quên giới thiệu mình là Trần Tuấn các cậu có thể gọi mình là Bư

Bư đã hướng sự chú ý của hai người về phía sát mép sông, ở đó mọi người đang chen chúc bên một tấm bảng gỗ.

_Tại sao họ phải chen chúc như vậy việc xếp thứ mấy quan trọng lắm sao_ Quốc Vinh nói một cách tự nhiên có vẻ không quan tâm

_Tất nhiên là rất quan trọng, bởi những người nằm trong top ten sẽ được tuyển thẳng vào đội hoa sen của trường.

_Quả không hổ danh là người đứng đầu trong bảng xếp hạng _ Bư nhìn Đan Chi với vẻ trầm trồ thán phục.

_Hay là đi xem thử đi _tuy tỏ tỏ ra hửng hờ nhưng Quốc Vinh vẫn không dấu được sự tò mò, trong đầu cậu đang rất muốn trả lời câu hỏi liệu cậu đứng thứ mấy trong cái bang xếp hạng quái quỷ đó.

Vậy là Quốc Vinh và Đan Chi xông ngay vào đám người đông như kiến. Vất vả lắm cả hai đứa mới tới được đích chính là tấm bảng lớn làm bảng gỗ thông. Nhìn vào những cái tên chi chít giờ cậu mới biết số lượng học sinh của trường lớn thế nào vậy mà Đan Chi chính là người đứng đầu trong bảng xếp hạng, chắc là người có bản lĩnh lớn lắm. Còn cậu đứng thứ mấy? Cậu dò mãi trong rừng tên ,sao không có thế này ,người ta quên không ghi chăng ,1010,1011……….rồi 2000:Thiên Quốc Vinh ………Giờ Quốc Vinh hơi choáng, sao cậu có thể đứng cuối cùng trong bảng xếp hạng được chứ, không thể, đâu là lần đầu tiên …Lúc cậu ở Mĩ cậu luôn là người dẫn đầu, đây đúng là một sự xỉ nhục lớn. Cậu bước ra khỏi đám đông.

_ Quốc Vinh cậu giỏi thật, rất khó có thẻ đứng thứ nhất từ dưới lên đấy ha….ha…. - Đan Chi ôm bung cười để trêu chọc Quốc Vinh, bởi cô đã bị Quốc Vinh trêu chọc nhiều lần và đây là cơ hội lí tưởng để phục thù.

_Thôi đi! Sao họ có thể xếp mình cưới cùng được nhỉ, họ dựa vào gì chứ

_Thôi đừng buồn, mình cũng chỉ đứng ngay trước cậu thôi _ Bư vừa an ủi Quốc Vinh vừa gặm một ổ hăm bởi gơ to đùng _ Nhưng….._bất chợt Bư ngập ngừng.

Nhưng sao ?

_ Giờ cậu nổi tiếng cũng bằng Đan Chi rồi đấy, vì người cuối cùng luôn nổi tiếng bên cạnh người đứng đầu mà, hơn nữa người ta còn đính cả ảnh bên cạnh tên mà.

Đúng là có ảnh thật, Quốc Vinh đã nhìn thấy nó, không biết người ta đã lấy nó ở đâu, trông không có gì tệ hơn. Giờ cậu bắt đầu cảm thấy hơi lo, lỡ gặp người quen thì thật mất mặt, nhưng không sao, cậu là Việt kiều mà, lo gì chứ…..thế nhưng cậu đã phải sửng sốt.

_ Chào Thiên Quốc Vinh.

Đó là …..Giọng nói này quen lắm, nó đã in sâu trong đầu cậu mà có thể đi suốt cuộc đời cũng không thể quên.

*Vào một buổi sáng đẹp trời cô chủ nhiệm dắt vào một cậu bé và giới thiệu là học sinh mới, đó là một cậu bé cao, dáng chuẩn, mái tóc hơi ngắn ốp vào khuôn mặt để lộ đôi khuyên tai kim cương, cậu mỉm cười chào mọi người, nhìn nụ cười đó chắc ai cũng sẽ bi mê hoặc .Tất nhiên mọi người rất yêu quý cậu và cậu cũng tỏ ra rất thân thiện, điều này làm Quốc Vinh khó chịu.

Sáng thứ hai, Quốc Vinh Bi đánh thức bởi con chó con mà ông Nam mới đưa về nên cậu quyết định đi học sớm, cũng phải thử làm học sinh gương mẫu xem sao chứ, nhưng thật không ngờ có một học sinh còn gương mẫu hơn cậu, cậu học sinh mới chuyển đến đã tới và lau don một cách chăm chỉ nhìn thây Quốc Vinh cậu nở nụ cười thân thiện.

Cậu đến rồi à?

Thôi đứng trước tôi cậu không cần giả vờ với cái học bạ dày đặc “ thành tích” đó đâu, tôi không thích cái nụ cười giả tạo đó.

Cậu đã xem nó…..ha …ha …Có phải cậu là Quốc Vinh

Đúng

Rất thẳng thắn, nhưng vấn đề là tôi không thích cậu chứ không phải là cậu có thích tôi hay không

Cậu …..Cậu …..cậu phải trả giá cho câu nói vừa rồi.

Để rồi xem ai sẽ là người phải trả giá. Cậu ta nhìn Quốc Vinh và nở một nụ cười nham hiểm, rồi dùng chính cái chổi lau nhà đập mạnh vào của kính và thế là “choang”

Cậu liều đấy, nhưng thể hiên không đúng lúc rồi, phải tốn tiền vô bổ đó.

Đúng, nhưng người tốn tiền không phải là tôi.

Cái gì ?

Lúc này thì học sinh bắt đầu đến lớp. Nhìn thấy của sổ bị vỡ họ liền nhìn Quốc Vinh như nói rằng ngươi chính là hung thủ, và Quốc Vinh cũng tự ý thức được rằng sẽ không ai tin cậu cậu cả, cậu chỉ còn các im lặng nhìn khuôn mặt đắc thắng của kẻ đã hại mình mà thôi. Đêm đó Quốc Vinh đã không ngủ để lên một kế họach vô cùng hoàn mĩ để có thể trả đũa nhưng sáng hôm sau Quốc Vinh đã nhận được một tin trời giáng là người cậu muốn trả đũa đã chuyển trường. Và với một đứa trẻ thù dai như cậu thì việc không trả thù được rất đáng để nhớ và khắc sâu vào tâm can. Cái khuôn mặt đó, nụ cười đó, cái tên Nhật Vũ cậu sẽ không bao giờ quên được. *

Quốc Vinh quay lưng lại và cái điều cậu không mong chờ nhất cũng đã đến, vẫn khuôn mặt đó, vẫn mái tóc đó, vẫn cái khuyên tai kim cương lấp lánh và vẫn nụ cười đó.

_Đinh Nhật Vũ

_Thật may là cậu còn nhớ tôi đấy - cậu ta cười mỉm.

_Sao có thể quên được chứ,..nhưng sao cậu lại ở đây.

_Sao lại không, trở thành một pháp sư là điếu mơ ước của bất kì ai trong cái thế giới phép thuật này mà, tôi cũng không ngoại lệ

_Thế giới phép thuật ư? Quốc Vinh tròn xoe mắt

Bạn đang đọc PHÉP THUẬT ĐÔNG PHƯƠNG sáng tác bởi Dreamytrachieu

Truyện PHÉP THUẬT ĐÔNG PHƯƠNG tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamytrachieu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.