Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sang trang

Tiểu thuyết gốc · 2090 chữ

-Ta sẽ cho mây đen che phủ bầu trời, để cho bóng tối ngự trị thế gian. Hỡi kẻ thù của ta – Ánh sáng, ngươi hãy nhìn đi ! Cuối cùng ta đã trở lại

-Chủ nhân, đã lâu rồi mới được trông thấy ngài

-Chính xác là năm nghìn năm. Tóc ông đã dài thêm đấy Naro

                                                                      * CHƯƠNG I       SANG TRANG  **

Lá vàng đã phủ khắp các đường phố, ta có thể nghe thấy tiếng gió rít qua các khung cửa. Vậy là một mùa thu nữa lại về, cũng có nghĩa là phố exultant một lần nữa phải gánh chịu thảm họa của một “ trò chơi khóc liệt” mà tác giả của trò chơi này gọi là “lốc xoáy”.

Vào buổi sáng mùa thu đẹp trời này đã xuất hiện một nạn nhân không may mắn.

Căn nhà màu kem được xây theo lối kiến trúc của thập niên tám mươi nằm ở cuối phố có thể nói là căn nhà ấn tượng nhất exultant. Mỗi vị khách đi qua đây đều phải dừng lại và ngước nhìn. Họ không nhìn những ô cửa kính sáng bóng hay chiếc chuông gió cũ treo trước cổng mà họ thật sự bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của một vườn hoa đầy màu sắc, được sắp xếp công phu và vô cùng khoa học. Tất nhiên chủ nhân của ngôi nhà rất tự hào về điều này, bà Xen có thể bỏ cả tiếng đồng hồ để giới thiệu về một loài hoa mới vừa tìm thấy hay nói cho họ biết nỗi đau khi nhìn thấy một bông hoa bị héo tàn. Sống một mình nên vườn hoa này có thể nói là niềm vui thú hơn sáu mươi năm qua của bà, việc đầu tiên bà làm mỗi buổi sáng là tưới hoa, điên rồ hơn là nói cho chúng biết đêm qua mình mơ gì. Chính vì thế bất cứ ai trên con phố này đều hiểu rõ bà Xen có thể mất tất cả trừ vườn hoa. Rời khỏi chiếc chăn mềm, họa tiết hoa hồng, vẫn như mọi hôm, bà Xen bước ra khỏi phòng khách bất chiếc cát sét cũ và chìm vào nhưng giai điệu mượt mà của bản giao hưởng ánh trăng, rồi làm công việc mà mình yêu thích là chạy ra vườn, tìm đến những bông hoa mà bà cho là tuyệt vời nhất, bà muốn kể cho chúng nghe đêm qua bà đã gặp nyc trong giấc mơ .

-Vườn hoa của ta, các ngươi có biết đêm qua ta…..

Trước mắt bà Xen bây giờ không phải là những bông hoa cúc nhiều màu hay những khóm hồng ngát hương mà là một bãi đất trống, trên bãi đất đó còn in hình một khuôn mặt cười được rải đều bằng lá vàng. Nỗi kinh hoàng, sự phẫn nộ đang trào trong cái cơ thể yếu ớt này.

-Không ……không …….không ….Thiên Quốc Vinh …ngươi phải trả giá vì điều này

Cái tên Thiên Quốc Vinh không hề xa lạ với bất kì ai trong khu phố exultant bởi đây là nỗi khiếp sợ lớn nhất, nỗi khinh hoàng của bất cứ ai. Tuy chỉ mới 14 tuổi nhưng Quốc Vinh là thủ lĩnh của tất cả lũ trẻ sống trong phố, có đứa còn hơn cậu cả cái đầu bởi những “ thành tích” to lớn: làm thủng lốp năm chiếc xe ô tô trông vòng một ngày, sau khi chủ nhân của những chiếc xe này đã rất nỗ lực để sửa chữa, họ mệt nhọc ngồi vào xe thì ngay sau đó phát hiện ra rằng bộ vét sang trọng của họ đang dính đầy kẹo cao su. Rồi có khi đang đắm mình trong ánh nắng của buổi bình minh thì họ ngay lập tức chìm nhanh vào bóng tối của cơn ác mộng vì biết bức tường màu hồng phấn mọi khi đã được “ tô điểm” bởi những bức họa đầy màu sắc. Đó chỉ là một trong số ít những thành tích mà Thiên Quốc Vinh tạo nên trong đó có cả việc ngày hôm nay. Mọi khi, những việc cậu làm đều được giải quyết bằng những lời xin lỗi của ông Nam-Bố của Quốc Vinh, nhìn thấy sự chân thành của ông bố đáng kính này thì những nạn nhân của cậu sẽ quên đi những gì đã phải gánh chịu, họ mềm lòng và cảm thông, cũng có thể là thương hại cho số phận của người bố bất hạnh khi phải gánh chịu hậu quả của con cái. Nhưng lần này thì khác, bởi bà Xen là người không bao giờ bỏ qua cho lỗi lầm của người khác, và nghiêm trọng hơn lần này người đó đã cướp đi thứ bà cho là quý giá hơn tất thảy .

Mặt trời đã lên cao, nhưng cũng không thể phá bỏ cái không khí dịu mát của mùa thu hay những phẫn nộ của lòng người và cũng có thể đây là thời khắc chuyển giao của một số phận

Trên con đường dài trải nhựa của phố exultant, một cậu bé cưỡi chiếc xe đạp địa hình vô vùng sành điệu, sau một buổi sáng với những trò quậy phá, điều cậu muốn làm bây giờ là lao về nhà, đánh một bữa no nê để lấp đầy cái bụng đang đói meo. Vừa về đến nhà thì cậu đã dự cảm sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra khi nhìn thấy bà Xen trong phòng khách qua ô cửa kính. Điều cậu lo sợ không phải những lời quát mắng của bố, hay việc bị phạt, mà cậu lo không thể giải quyết ngay cơn đói, bởi mười bốn năm qua việc bị người khác tìm đến nhà để tố cáo những việc làm của cậu là chuyện cơm bữa.

Từ nhỏ Quốc Vinh đã là một cậu bé vô cùng hiếu động, bất cứ điều gì nếu chưa biết thì phải tìm hiểu đến cùng, cậu có thể mất cả ngày để tìm hiểu xem làm thế nào mà một người có thể ở trong chiếc ti vi nhỏ bé, dẫu việc đó khiến cái ti vi đời mới của nhà cậu đã trở thành sắt vụn chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Tất nhiên bố mẹ cậu đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng cũng chỉ biết gượng cười trước sự ham học hỏi của đứa con nhỏ. Lớn lên một chút, chính xác là lúc cậu bước vào cánh cửa tiểu học, cậu đã làm cho thầy giáo chủ nhiệm nhiều phen khốn đốn vì những câu hỏi có thể nói là ngớ ngẩn như “vì sao trên địa cầu nước chiếm đến ba phần tư mà không phải là đất”, “làm thế nào để có thể lên mặt trăng mà không cần phi thuyền”….Vui chơi và quậy phá nhưng cậu luôn là người đứng đầu trong các kì thi với những điểm số kỉ lục, chính vì thế mà cậu chưa bị đuổi khỏi trường sau sáu vụ gây lộn, nhiều lần bày trò trêu chọc giáo viên. Luôn tự tin trong mọi việc, kể cả lần này, cậu cũng tin rằng sẽ được giải quyết một cách êm đẹp, nhưng có lẽ cậu đã nhầm.

Bà Xen đã mở cửa bước ra, khi bốn ánh mắt giao nhau thì bà Xen đã tặng cho cậu một nụ cười ma mãnh:

-Thiên Quốc Vinh, một cuộc sống mối đang chờ cậu đấy

Bà Xen bỏ đi, nhưng Quốc Vinh vẫn không hiểu bà ta muốn nói gì. Mở cửa bước vào nhà thì cậu đã cảm nhận một không khí vô cùng nặng nề, khi cả bố và mẹ đang ngồi trên sofa, trông rất mệt mỏi, tất nhiên mọi ánh mắt đều đổ về phía Quốc Vinh khi cậu bước vào.

-Sao con lại phá vườn hoa bà Xen hả. Ông Nam quát lớn, trong vô cùng tức giận.

Lần này thì bố cậu đã nổi giận thực sự. Quốc Vinh có thể cảm nhận điều đó khi nhìn thấy hàng râu mép của ông Nam khẽ run run . Ông Nam đã ngoài bốn mươi, da hơi ngăm đen, khuôn mặt sắc cạnh, ông sỡ hữu một đôi mắt sâu và có hồn. Bây giờ đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào Quốc Vinh.

-Vì bà ta bảo con là một đứa xui xẻo, mang đến tai họa cho mọi người.

Nhắc đến hai chữ “tai họa” thì mắt ông Nam bỗng dịu lại. Bởi có lẽ là đúng, đã từ lâu Quốc Vinh đã dược mệnh danh là đứa trẻ xui xẻo. Không phải tự nhiên mà cậu nhận được danh hiệu này mà vì từ nhỏ đền lớn những điều kì lạ luôn bám đuổi cậu.

Quốc Vinh đã từng chăm sóc một cây thông trong vườn nhà và khi bố cậu phải đốn nó để trồng một cây khác, cậu đã khóc và kịch liệt phản đối nhưng cũng không thể ngăn cản được quyết định của bố nhưng sáng hôm sau thì ông đã vô cùng ngạc nhiên và choáng váng khi nhìn thấy cây thông bị đốn hôm qua vẫn còn nguyên trạng, ông nghĩ mình đang nằm mơ chăng hay ông đã quá già dến nỗi không còn nhớ rõ hôm qua mình đã làm gì. Đó cũng là một cách lí giải nhưng ông đã không lí giải được nhiều điều sau đó, trong đó có việc ông đã nhìn thấy con trai ngã từ trên cây mà không hề bị xây xát, vì trước khi chạm đất, Quốc Vinh đã lơ lửng khoảng mười giây, ông đã đem điều này kể cho bà Tâm-vợ ông, và ngay lập tức, bà đã bảo ông nên đi khám mắt, ông đã chắc là lời vợ mình đúng nhưng cái biệt danh “xui xẻo” sẽ không dễ dàng gắn vào cậu nếu đơn giản cậu chỉ làm cho người khác bất ngờ, mà nó đã bám lấy Quốc Vinh khi cậu làm người khác phải gánh những tai họa “từ trên trời”.

Đó là khi cậu nguyền rủa món bánh kẹp của bà Sam khi phải ăn nó vào mỗi sáng: “rồi có một ngày nhưng cái bánh quái quỷ ấy sẽ biến thành than”, thì đúng một tiếng sau cửa hàng của bà Sam bóc cháy và thực sự những cái bánh đó đã biến thành than. Cũng có thể đó là lần cậu vượt đèn đỏ nhưng kết quả là một chiếc ô tô tải vì tránh cậu đã đâm vào một chiếc xe buýt trong khi thủ phạm lại vẫn an toàn không hề có một vết xước ……có lẽ vì thế mà tư nhỏ đến lớn Quốc Vinh không hề có một người bạn thân, lũ trẻ trong phố chơi với cậu cũng chỉ vì sợ cậu mà thôi, bởi bố mẹ chúng đã bảo con họ rằng không nên quá thân mật với một đứa trẻ xui xẻo.

Cả căn phòng bỗng im bặt, trong mỗi họ đều xuất hiện một khoảng lặng. Rồi ông Nam nhớ ra một điều gì cần phải nói.

-Con đừng tưởng bà Xen sẽ bỏ qua, mà còn thong thả như những lần trước, đọc đi–Ông để một tờ giấy lên bàn.

Quốc Vinh chụp ngay lấy tờ giấy và đọc, mắt cậu như mở to hơn, cậu bắt đầu ấp úng:

-Là giấy đuổi học, sao họ có thể làm thế được

Dù đã gây ra bao nhiêu việc nhưng Quốc Vinh vẫn chưa nghĩ đến việc bị đuổi học. Đối với Quốc Vinh việc đi học có thể chỉ là một quy luật tất yếu nên lần này cậu phản ứng như thế là vì quá bất ngờ mất thôi.

-Lần này thì con gây ra họa thật rồi, con trai bà Xen chính là hiệu trưởng trường con, và bà Xen đã khẳng định rằng sẽ không có một ngôi trường nào trong thành phố dám nhận con nữa đâu.

Ông Nam nói đúng, với cái học bạ dày đặc “thành tích” thì chắc chắn không còn một ngôi trường nào dám nhận một tên nhóc quậy phá có tiếng. Nhưng thực sự cậu không thể đi học sao, những lúc thế này bố cậu luôn có cách để giải quyết những rắc rối mà cậu gây ra.

-Con phải trở về Việt Nam

-Việt Nam?

Bạn đang đọc PHÉP THUẬT ĐÔNG PHƯƠNG sáng tác bởi Dreamytrachieu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamytrachieu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.