Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào Tinh Linh Tộc

Tiểu thuyết gốc · 4218 chữ

Bụp! cú tát trúng vào người tên nhân loại kia, nhưng hắn tựa như thủy tinh, vỡ vụn ra trăm nghìn mảnh sau đó biến mất vào hư vô. Chợt có vô số quả cầu tròn mang năng lực đại bay từ phía sau đập thẳng vào người nó.

Ầm! Yêu liệt hổ không kịp đề phòng , bị trúng “Quả Cầu vô hạn” nên bị thương khá nặng.

Thì ra lúc đũy cọp nhảy ra từ sau lưng hắn, hắn đã dùng ma thuật “thế giới song song” học được của Ultear tạo ra bản sao của mình, sau đó dùng chiêu “quả cầu vô hạn” kết hợp với thế giới song song tạo ra hơn chục quả cầu ma pháp để đối phó yêu liệt hổ.

Thấy yêu liệt hổ trúng chiêu của mình mà vẫn có thể đứng dậy, hắn quyết định tấn công trước, không cho nó cơ hội chống trả. Tập trung toàn bộ năng lượng vào 2 tay, sau đó hắn hét lên : “Chiếu Phá, Thiên Không Xuyên Phá”.

Một luồng ánh sáng cực lớn, mang theo sức mạnh vô hạn bay thẳng về phía yêu liệt hổ với tốc độ cực nhanh.

Vốn bị thương khá nặng, lại thấy luồng ánh sáng bay về phía mình với tốc độ cực nhanh nên yêu liệt hổ không kịp né tránh ,cả người lãnh trọn chiêu thức vừa rồi .

Lần này nó bị luồng sáng đẩy đi rất xa, lông trên người nó đã cháy mất hơn nửa, chỗ bị thương lộ cả xương ra ngoài, máu tươi chảy ròng ròng.

Vất vả lắm mới đứng dậy được, chưa kịp đứng vững lại bị tên khốn nạn đó dùng cái thứ ánh sáng chết tiệt đánh tới, giờ phút này nó đang thoi thóp, trong lòng hối hận không thôi. Nếu biết tên đó biến thái như vậy thì nó đã chạy lâu rồi, đánh nhau với tên ôn thần đó làm chi để bây giờ có cơ hội nhập bọn với Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Thoi thóp ngẩng đầu nhìn tên nhân loại đang từ từ đi về phía mình , nó thấy cảnh này quen quen (lúc trước nó giết con mồi thì nó cũng từ từ như vậy mà), nhưng lần này con mồi lại là nó, nó hận không thể đứng lên, chỉ vào mặt thằng khốn nạn kia mà chửi “ Đcm.. giết thì giết lẹ lẹ đi, đừng làm tao hồi hộp, huhu”.

Đi lại gần Yêu liệt hổ đang nằm thoi thóp, hắn từ từ ngồi xuống , vuốt đầu nó và nói: “Ta biết mi có thể hiểu được lời ta nói, bây giờ người có 2 sự lựa chọn, một là trở thành Pokemon của ta, sau đó ta sẽ giúp ngươi trị thương, hai là thành Cao hổ cốt. Chọn đi”.

Mặc dù không hiểu Pokemon là gì, nhưng nó cũng hiểu là tên nhân loại này đang muốn thu phục nó. Hừ , một tên nhân loại mà muốn thu phục một chúa tể sơn lâm như nó à, đừng mơ, tinh thần loài hổ luôn bất khuất, tinh thần loài hổ luôn kiên cường. Nó tự nhủ thầm như vậy. Sau đó nó ngước lên nhìn tên nhân loại kia với ánh mắt long lanh, 2 mắt rưng rưng ngập nước, chiếc đuôi lắc qua lắc lại, tỏ vẻ đồng ý (>”<).

Nếu giờ này tổ tiên của nó sống dậy chắc sẽ lôi nó ra đánh cho chết đi sống lại và hỏi : “Chẳng phải mi mới nói tinh thần loài hổ luôn bất khuất, tinh thần loài hổ luôn kiên cường hay sao, tinh thần mi ở đâu, liêm sỉ mi ở đâu?”

“Mạng sống là trên hết, liêm sỉ gì tầm này nữa!”

Ting ! Quả cầu Pokemon rơi trên đất, nút màu xanh chính giữa hiện lên, điều này đồng nghĩa với việc thu phục thành công.

Triệu hồi Yêu liệt hổ ra, hắn có cảm giác như tương thông với nó, có thể hiểu được suy nghĩ đại khái của nó lúc này. Trãi qua 3 năm ngày đêm luyện tập, hắn đã thành thạo được Thiên sát long thuật của Wendy, lúc này hắn đang dùng ma pháp phục hồi, điều trị vết thương cho yêu liệt hổ, vết thương có nó khép lại nhanh chóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được, còn lông thì chắc một thời gian nữa mới có thể mọc ra được. Sau khi trị liệu xong thì hắn thu Yêu liệt hổ về lại quả cầu Pokemon.

Y Y cùng Y Tuyết há hốc nhìn về phía hắn. Từ lúc hắn ra tay đánh nhau với yêu liệt hổ, sau đó đánh bại, rồi thu phục, trị thương cho nó, toàn bộ quá trình 2 nàng đều thấy rõ. Không ngờ tên nhân loại kỳ lạ này là một phong hệ pháp sư cao cấp, chẳng những vậy còn là pháp sư không gian + quang hệ nữa. Bằng chứng là lúc hắn biến mất tạo ra bản sao và phép thuật chữa trị vừa rồi, chỉ có Nhũ quang thuật cao cấp của đỉnh cấp ma pháp sư mới có thể làm vết thương khép lại nhanh chóng như vậy.

Giây phút kinh ngạc qua đi, thì 2 nàng lại tràn ngập bi thương, mặc dù giữ được mạng sống nhưng đồng bạn của 2 nàng đã chết. Họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng tốt, thêm nữa chính mắt nhìn các đồng bạn bị giết hỏi sao không đau thương cho được.

Y Y nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng ẵm 3 thi thể để thẳng hàng lại với nhau. Sau đó lau nước mắt ,cảm kích nhìn hắn nói : “Đa tạ ngươi đã ra tay cứu mạng, ngày sau có dịp tinh linh tộc nhất định sẽ hậu tạ”.

Vốn nghĩ sau khi cứu 2 nàng ta thoát chết, 2 nàng sẽ thiên ân vạn tạ, sau đó là “ân cứu mạng , xin lấy thân báo đáp…” gì gì đó chứ. Không ngờ nàng ta nói ra một câu chất như vậy, hi hi. Xem ra đầu óc hắn nghĩ viễn vông hơi nhiều rồi, đối với thiếu nữ bất kể là nhân tộc hay tinh linh tộc mà nói, trinh tiết là một thứ vô cùng quan trọng, chứ không phải là thứ rẻ tiền như trong các truyện râm hiệp đâu.

Khi nhìn về phía xác của 3 nữ tinh linh, hắn nhìn xuống thanh thiên sinh nha trong tay của mình, không biết nó có tác dụng giống như Thiên sinh nha trong Inyasha hay không.

Hơi phân vân, hắn trầm ngâm nói : “không cần đa tạ, ta chỉ hy vọng các nàng có thể đưa ta đến tinh linh tộc tham quan một chuyến là được”.

Y Y mặc dù rất cảm kích ân cứu mạng, nhưng tự tiện đưa một nhân loại về là một chuyện rất trọng đại và nguy hiểm, nên nàng ta lưỡng lự nói : “Xin ngươi thứ lỗi, trong tộc có quy định tuyệt đối không được phép mang người lạ về, nhất là con người. Nếu không sẽ bị phạt rất nặng.”

Y Tuyết cũng nhìn hắn đầy áy náy.

Nhìn vẻ mặt áy náy của 2 nàng, hắn biết nàng ta không nói dối. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì hắn bắt buộc phải vào đó. Suy nghĩ một thoáng, hắn quyết định nói: “Nếu như ta có thể cứu sống đồng bạn của các nàng, các nàng đưa ta về tinh linh tộc một chuyến, được chứ?”

Nghe hắn nói , Y Tuyết mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn hỏi : “Huynh nói thật chứ?, không thể nào, người đã chết thì làm sao có thể sống lại được?”. Y Y bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Y Tuyết.

“Ta không chắc chắn, nhưng nếu ta có thể cứu các nàng ta, thì các nàng có thể đưa ta về tinh linh tộc được không?”

Lần này Y Y kiên định trả lời : “Chỉ cần ngươi có thể cứu sống các nàng, đừng nói đưa ngươi về tinh linh tộc, cho dù đánh đổi mạng sống của ta thì ta cũng đồng ý”.

Nghe được câu trả lời của Y Y, hắn không do dự nữa, đến trước xác của 3 nữ tinh linh, hắn thầm cảm thán: “Chết rồi mà còn xinh đẹp như vậy, haizz!”. Sau đó hắn rút thiên sinh nha ra cầm trong tay.

Y Y cùng Y Tuyết chăm chú theo dõi từng hành động của hắn, chẳng phải nói cứu người sao? Hắn rút kiếm ra làm gì?

Lúc này, khi cầm thiên sinh nha trên tay, hắn đột nhiên cảm thấy giữa hắn và thiên sinh nha như có một liên kết bí ẩn nào đó. Cúi xuống nhìn 3 thi thể, hắn có thể thấy những sứ giả địa ngục đang vây quanh họ. Không do dự, hắn vung kiếm chém về phía những sứ giả đó, chỉ một nhát, những sứ giả đó tan biến vào hư vô.

Sau khi những sứ giả biến mất trong chốc lát, 3 thi thể từ từ mở mắt trước ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin được của Y Y và Y Tuyết.

“A, chẳng phải mình đã chết rồi sao? Y Y tỷ , Y Tuyết nữa sao mắt các người trợn to vậy? Hai người cũng chết rồi sao? Không ngờ khi chết 2 người lại chết không nhắm mắt như vậy, thật đáng thương !” Y Trúc tỉnh lại nói.

Vốn dĩ đang xúc động và ngạc nhiên trước kỳ tích diễn ra trước mắt, nhưng khi nghe được câu nói của Y Trúc thì Y Tuyết không nhịn được mà phì cười. Sau đó nàng ôm chầm lấy Y Trúc và nói: “Y Trúc, tỷ chưa chết, chúng ta còn sống, tất cả chúng ta đều còn sống”. Nói xong nước mắt nàng rơi như mưa.

Tất cả đều còn sống sao ? Y Lan , Y Vân cũng hết sức ngạc nhiên, chính mắt họ rõ ràng đã thấy Y Trúc bị giết trước đó. Điều này nghĩa là sao?

Y Y tỉnh táo nói : “Chúng ta đích thực vẫn còn sống, chính chàng ta là người đã cứu sống các muội”. Nói xong nàng chỉ tay về phía của Khanh.

Ba người nhìn theo tay của Y Y, thấy đó là tên nhân loại kỳ lạ mà họ đã gặp lúc nãy, không ngờ tên nhân loại này lại có thể cứu sống bọn họ. Bỏ qua thắc mắc, cả 3 người cùng cuối đầu đông thanh nói : “đa tạ huynh đã cứu mạng, ngày sau có dịp nhất định sẽ báo đáp”.

“Không có gì, ta cứu các cô cũng vì muốn được vào tham quan tinh linh tộc một lần, cô ấy đã đáp ứng yêu cầu đưa ta vào tinh linh tộc nên chúng ta xem như không ai nợ ai”.

Nghe câu trả lời của hắn, cả 5 nàng cũng rất ngạc nhiên, không ngờ ân cứu mạng lớn bằng trời mà hắn xem như không có chuyện gì, chỉ cần đưa hắn vào tinh linh tộc mà không có bất cứ yêu cầu nào khác. Chẳng phải nói nhân loại rất nham hiểm sao? Luôn là “ Thi ân cầu báo”. Nhân loại này thật vô cùng kỳ lạ.

Y Tuyết vốn có hảo cảm với hắn, nay nghe hắn nói vậy thì thiện cảm tăng lên rất nhiều, nàng vui vẻ cười hỏi: “Tên của huynh là gì ? Từ đâu đến? Pháp thuật chữa trị vừa rồi của huynh gọi là gì ?”

Chẳng lẽ bây giờ hắn nói hắn tên Nguyễn Thiên Khanh, quê ở Việt Nam bị xuyên không tới đây. Nếu nói thật chắc mấy nàng cũng không biết nước Việt Nam ở đâu, với lại xuyên không là gì. Nên suy nghĩ một chốc, hắn quyết định lấy một cái tên khác ngắn gọn hơn, trả lời : “Ta tên Dạ Nguyên, đến đây để du ngoạn và thu thập dược liệu. Pháp thuật trị thương vừa rồi gọi là “ Thiên sinh thế giới””. Uhm, thiên sinh thế giới, đây là cái tên hắn vừa nghĩ ra cho chiêu thức hồi sinh của Thiên sinh nha.

“Dạ Nguyên, tên thật lạ.Cảm ơn huynh đã cưu chúng ta, huynh là người tốt”, Y Tuyết líu ríu nói

“Ta không muốn làm người tốt, cũng không phải là người tốt”, hắn điềm đạm trả lời.

Các nàng thật ngạc nhiên, con người này thật vô cùng kỳ lạ, người khác chỉ hận không thể dán lên người mình 2 chữ người tốt để khoe với thiên hạ, mà người này lại tự nhận mình không phải người tốt.

Nén cơn đau từ vết thương trước ngực, Y Trúc hỏi: “Tại sao?”

“ Người ta thường hay nói: người tốt thường chết yểu, người xấu sống ngàn năm. Ta muốn sống thật lâu”.

Hi hi hi, các tinh linh cười thật vui vẻ, Y Y cũng nhìn hắn với ánh mắt khác. Không ngờ hắn lại trả lời như vậy, trong lòng thầm nghĩ, hắn có lẽ là một người tốt thật sự.

“Uhm, Y Tuyết muội nhẹ tay một chút , muội muốn mưu sát ta hả?” Y Vân nhăn mặt nói với Y Tuyết đang dùng thảo dược đắp lên vết thương trên người nàng.

Cả 3 nàng đều bị móng vuốt của Yêu Liệt hổ đập trúng, mặc dù được hồi sinh bởi thiên sinh nha, nhưng vết thương vẫn còn, phải một thời gian dài nữa mới có thể hồi phục.

Nhìn vết thương rất sâu sau lưng của Y Vân , hắn hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói : “Ta có thể giúp các nàng trị thương, có thể lập tức bình phục, nhưng mà…”, nói đến đó hắn ngừng lại .

“Huynh biết y thuật? Có thể trị vết thương cho ba chúng ta?”, Y Vân hơi nghi ngờ hỏi.

Nghe hắn nói thì Y Y và Y Tuyết hai mắt sáng lên, ngay cả hồi sinh người chết hắn còn có thể làm được, trị thương chắc chắn không có vấn đề. Lòng tin của hai nàng đối với hắn lúc này vô cùng lớn. Y Y nói : “Vậy phiền huynh trị thương cho bọn họ, khi về đến tinh linh tộc chúng ta nhất định hậu tạ”.

“Hậu tạ thì không cần, nhưng mà lúc trị thương thì các nàng ấy phải cởi y phục ra, các nàng hãy suy nghĩ cho kỹ”.Hắn hơi bắc đắc dĩ nói.

Đùa sao , bây giờ không nói , để chút nữa bắt đầu chữa trị mới kêu người ta cởi y phục, người ta không coi hắn là dâm tặc lợi dụng người lúc gặp khó khăn mới lạ.

Y Vân híp mắt cười tinh nghịch nói: “Nếu huynh trị thương cho chúng ta , nhìn thấy thân thể của chúng ta thì huynh phải chịu trách nhiệm cưới ba người chúng ta làm vợ, huynh thấy thế nào?”.

Nghe nàng nói vậy, Y Lan quay qua lườm yêu nàng một cái , rồi đỏ mặt quay đầu đi.

Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, không nghĩ lại nhận được câu trả lời như vậy. Tuy không biết nàng nói có thật hay không nhưng hắn vẫn nói thật : “Trị thương cho các nàng thì có thể, nhưng lấy ba nàng làm vợ thì không thể được. Trị hay không trị thì tùy các nàng quyết định”.

Mặc dù lúc đầu chỉ có ý định trêu chọc hắn một chút, nhưng không ngờ hắn lại trả lời với vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Tuy chỉ là đùa giỡn, nhưng bị từ chối khiến lòng tự tôn nổi lên, nàng bực bội nói : “Tại sao huynh lại không muốn cưới ba người chúng ta ? Chẳng lẽ bọn ta không xinh đẹp sao?”, nói xong nàng còn làm ra vẻ mặt u oán nhìn về phía hắn.

Không chỉ riêng nàng , mà tất cả những người còn lại cũng vô cùng tò mò câu trả lời của hắn.

“Không , các nàng thực sự vô cùng xinh đẹp, nói thật từ trước đến nay các nàng là những người xinh đẹp nhất mà ta đã từng gặp. Nhưng ở quê hương ta, chỉ có nam nữ thật lòng yêu nhau thì mới kết thành phu thê, hai người họ sẽ sống trọn đời bên nhau cho tới lúc xuống mồ”. Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Y Vân nói.

Nghe hắn nói xong, tất cả các nàng lại một lần nữa ngạc nhiên đánh giá hắn lại một lần nữa. Chẳng phải nói nhân loại đều xấu xa độc ác sao?, đặc biệt là nam nhân .Họ đều tham lam háo sắc , chỉ hận không thể chiếm được toàn bộ những người phụ nữ xinh đẹp trên thế gian làm nô lệ của riêng mình.Không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy. Ngoài ra quê hương mà hắn nói cũng thật tuyệt vời, quy định cũng không khác gì với tinh linh tộc bọn họ là mấy.

Nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng hơn, Y Vân nói : “Đã vậy phiền huynh trị thương cho chúng ta”. Nói xong nàng cởi áo ra , chỉ chừa lại một chiếc yếm màu trắng, để lộ vết thương sâu hoắm phía sau lưng .

Hắn nhìn 5 vết cào sau lưng nàng, hít sâu một hơi. Sau đó tập trung tinh thần dùng Ma pháp phục hồi trong Thiên long ma pháp điều trị cho nàng.

Bàn tay hắn như được bọc trong một lớp nhũ quang màu xanh, sau đó hắn đặt tay lên miệng vết thương, vết thương của nàng nhanh chóng khép lại , sau đó là hoàn toàn lành lặn như chưa từng xuất hiện vết thương nào. (Ở đây tác giả nói thêm về Thuật chữa trị của Thiên sát long thuật. Thuật hồi phục của Wendy có thể điều trị các vết thương vật lý bên ngoài, có thể vô hiệu các trạng thái bất lợi đối với cơ thể . Nhưng thuật này người chữa trị không thể áp dụng lên bản thân. Ngoài ra còn một pháp thuật điều trị khác, đó là thuật phục hồi của Diệt thần ma pháp, trong đó người sở hữu là Shelia. Thuật này không thể điều trị vết thương vật lý, nhưng có thể giúp chữa trị, cũng như hồi phục ma lực trong thể nội con người).

Sau khi trị thương cho Y Vân và Y Lan xong, hắn bắt đầu trị thương cho Y Trúc, lúc này hắn có hơi lúng túng. Vì lúc trước yêu liệt hổ tập kích Y Vân và Y Lan từ phía sau, còn Y Trúc bị dính vết thương phía trước ngực.

“Huynh nhìn cái gì ? Nhìn nữa có tin ta móc mắt huynh ra hay không?” Y Trúc đỏ mặt hung hăng lườm hắn nói.

“Ta trị thương cho cô, đương nhiên là phải nhìn rồi, không nhìn làm sao mà trị được. Hơn nữa, cô còn là nữ nhân, thử hỏi có một nữ nhân xinh đẹp thoát y trước mặt mình, có nam nhân nào chịu được?”, hắn vừa lau máu mũi vừa nghiêm chỉnh nói.

“Dâm tặc” Y Trúc hừ hừ nói nhỏ.

“Ta cũng đâu có nói ta là người tốt, có tiện nghi mà không chiếm thì trời tru đất diệt đó. Thêm nữa trị thương cho cô mà ta còn bị mất máu không ít đây nè”.Hắn vừa nói vừa đưa tay lau máu trên mũi như để làm bằng chứng.

Phụt ! Nghe hắn nói mà tất cả các nàng đều phì cười, ánh mắt nhìn hắn thân thiết hơn rất nhiều, đã chiếm tiện nghi người khác mà nói giọng như thể hắn đang chịu thiệt thòi lắm vậy.

“Huynh mau trị thương cho ta đi, chúng ta còn phải nhanh chóng đem hoa về trước lúc trăng tròn để ủ bách hoa nhưỡng nữa”, Y Trúc nhìn hắn hơi e thẹn nói.

Quá trình trị thương cho Y Trúc hơi chậm hơn so với người khác, đơn giản vì hắn vừa trị thương cho nàng vừa cầm máu cho mình. Thật là nguy hiểm vô cùng, làm cho vết thương nàng ta lành lại không chảy máu nữa, còn hắn thì sắp mất máu mà chết.

Sau khi chữa trị xong, Y Y và các nàng đi nhặt những gùi hoa mang lên lưng, sau đó chuẩn bị quay trở về tộc.

Vừa đi các nàng vừa trò chuyện rôm rả như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hắn cũng ngạc nhiên trước thái độ vui vẻ của các nàng. Rõ ràng là vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan về, vậy mà bây giờ họ vẫn vui vẻ cười đùa như vừa đi chơi trung thu vậy.

Sau khi băng qua vô số lối mòn quanh co khúc khuỷu, cuối cùng họ dừng lại trước hai cây đại thụ vô cùng to lớn đứng song song nhau.

Y Y ra hiệu bảo dừng lại, sau đó nàng đi về phía trước, niệm một tràng chú ngữ khó hiểu.

Y Tuyết giải thích : “Tinh linh tộc của bọn muội sống ở đây rất nhiều năm, trong Thiên Vũ sâm lâm này có hơn trăm tộc sinh sống, có tộc hiền hòa yêu chuộng hòa bình, cũng có những bộ tộc chuyên đi săn giết cướp bóc tài nguyên của các tộc khác. Vì để tự vệ, tổ tiên bọn muội đã tạo ra một kết giới để bảo vệ sự an toàn cho tộc nhân cũng như ngăn cản sự tấn công từ kẻ thù , chỉ có thành viên trong tộc mới có thể sử dụng chú ngữ để mở kết giới”.

Thì ra là vậy, mặc dù chỉ mới đến vài ngày nhưng hắn cũng hiểu được sự khắc nghiệt của thế giới này.

Sau khi Y Y niệm chú ngữ xong, thì một màn sáng màu xanh từ từ hạ xuống, phía trước vốn trống rỗng, bỗng xuất hiện một lối vào rộng rãi vô cùng.

Y Y quay sang hắn nói : “Đã về đến tinh linh tộc của bọn ta, huynh là nhân loại, muốn nhập tộc thì ta phải vào thông báo với trưởng lão một tiếng. Mong huynh ở ngoài chờ đợi một chút”.

“Không sao, nàng cứ làm tròn trách nhiệm của mình đi”.

Y Y quay sang ra hiệu với bốn nàng còn lại, cả bốn nàng nhanh chóng theo Y Y tiến nhập vào kết giới. Trước khi kết giới đóng lại, Y Tuyết quay người lại lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn, tinh nghịch nói: “Bọn muội sẽ đi thông báo với trưởng lão cho huynh, huynh chịu khó ở ngoài chờ đợi nha, không lâu đâu,chỉ chờ khoảng 5 hay 10 năm là cùng thôi”, nói xong nàng nở một nụ cười vô cùng đáng yêu.

Y Vân quay sang bẹo má nàng, đánh yêu nói : “Muội lại nghịch ngợm nữa, đừng để huynh ấy hiểu lầm”, sau đó nàng quay sang hắn nói : “Vừa rồi Y Tuyết trêu đùa huynh thôi, huynh đừng để ý”.

Hắn nở một nụ cười thân thiện để đáp lại nàng.

Sau khi các tinh linh tiến vào thì kết giới tự động đóng lại, sau đó biến mất, chỉ còn lại 2 cây đại thụ đứng song song ở đó.

Chờ đợi bên ngoài khoảng nữa giờ thì kết giới một lần nữa được mở ra, Y Y cùng với Y Tuyết xuất hiện, 2 nàng đi đến trước mặt hắn , Y Y nói : “Trưởng lão đã đồng ý để huynh nhập tộc, huynh mau đi theo ta”, nói xong nàng liền cất bước đi.

Y Tuyết đi tuột lại phía sau cùng hắn, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh nói : “Trưởng lão không đồng ý để người lạ vào tộc, ta phải nhịn đói năn nỉ thay huynh gần nữa ngày trời, ngoài ra còn quỳ xuống khóc lóc van xin người mới đồng ý để huynh vào tộc đó, huynh phải biết ơn ta nha, làm người phải biết báo ân nha”, nói xong nàng còn ra bộ dạng như đã chịu ủy khuất ghê lắm.

Y Y đi phía trước nghe Y Tuyết nói xong liền nghẹn lời , thầm nghĩ : “Nàng nhịn đói ? Vậy ai vừa vào đã ăn hết 2 đĩa bánh trên bàn của trưởng lão? Còn khóc lóc van xin, uhm đúng là có khóc lóc van xin thật, nhưng không phải xin cho hắn vào tộc, mà vì bị trưởng lão phạt về tội tự ý trốn theo các nàng xuất tộc hái hoa. Từ đầu chí cuối nàng không hề nhắc đến hắn, bây giờ còn bắt người ta biết ơn mình”.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.