Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Dám Đồng Ý!

Tiểu thuyết gốc · 1921 chữ

Sau bữa ăn, Bạch Du Ngư lái xe đưa Bạch Mỹ Oánh cùng Bạch Tiểu Ngư về nhà mới trở lại căn hộ của mình. Như dự đoán, Mạn Nhu đã lẻn vào nhà ngồi chễm chệ trên sofa

Như bao thê nô khác, Bạch Du Ngư cởi giày ra quỳ xuống dưới chân nàng. Hành động này khiến nàng hài lòng không ít "Nói đi"

"Lão bà... cái kia tin nhắn là của Đỗ gia đại tiểu thư..." Bạch Du Ngư lo sợ nhìn nàng, Mạn Nhu không phải chờ đến cái tin tức này, nàng ra hiệu "Lại đây, hóa giao long"

Bạch Du Ngư dùng công pháp đem toàn bộ màn che cùng cửa đóng lại toàn bộ, sau đó ngoan ngoãn hóa giao long quỳ sát sofa

Mạn Nhu đưa tay nắm lấy sừng của hắn mạnh bạo kéo tới, Bạch Du Ngư ăn đau hô lên một tiếng khiến cho nàng thả nhẹ ra "Thế nào?"

"Không... không sao" Sừng hắn mặc dù rất cứng và không thể tách rời phần đầu nhưng dù sao cũng giống như mấy cái cọng tóc, giật ra vẫn là đau. Bạch Du Ngư đem cái đuôi dài lên đùi Mạn Nhu cho nàng xả giận

Nàng cũng không khách khí đem vảy của hắn cạy lên, vảy long cạy lên không vấn đề gì, bởi nó không đau nên nàng mới cố ý lật vảy hắn lên chọt phần thịt bên trong. Đối với lớp vảy thì không có con giao long hay long nào để người khác giở lên như thế nhưng Bạch Du Ngư vẫn nguyện lộ điểm yếu ra trước lão bà để nàng trút giận

"Nói tiếp đi" Mạn Nhu chỉ là chọt nhẹ vào phần thịt, nàng biết rõ nơi có vảy bảo hộ là mỏng manh cỡ nào, nhưng nhìn thấy hắn vẫn nguyện ý để nàng trút giận lên điểm yếu của mình, trong lòng có chút hài lòng cùng thỏa mãn

"Cái này phải liên quan đến bạn gái cũ của ta, khi nàng và ta hẹn hò ở cuối cấp đại học. Đỗ gia năm cái tiểu thư chuyển vào trường, sau đó liền bám lấy ta không buông. Vì chuyện hiểu lầm nên bạn gái cũ chia tay ta, còn ta vì sợ quá nên xin tốt nghiệp nhanh rồi chuyển ra nước ngoài sống một thời gian ngắn" Bạch Du Ngư chớp chớp hai mắt, gác đầu lên sofa nghiêng qua dựa đùi Mạn Nhu

Nàng đem mấy chiếc vảy toàn bộ trở lại ban đầu, đánh nhẹ lên đuôi hắn "Bạn gái cũ tên gì?"

"ân? Trịnh Nhã Lâm" Bạch Du Ngư ngoan ngoãn nói thật, hắn sợ nhất là lão bà giận dỗi, mặc dù cũng không biết vì sao

Trịnh Nhã Lâm, cái tên này nàng nhớ kỹ rồi!

Mạn Nhu đưa tay chạm vào mặt hắn, xoa xoa mấy nơi một hồi "Cái nào là tình đầu của ngươi? Tính cả hẹn hò, yêu thầm mấy thứ này"

"Ưm..." Bạch Du Ngư bắt đầu động não, quay về quá khứ xem xét kỹ một lần. Mạn Nhu cũng không hối thúc chờ đợi câu trả lời

"Là người tên Mạn Nhu" Bạch Du Ngư cười một cái, nụ cười này không thể hiện sự cool ngầu của hắn mà làm hắn biến thành cái trung khuyển ngốc nghếch nghe lời "Lần đầu tiên ta động tâm chính là khi gặp người đó ở Cappuccino- Canada. Nàng ấy thích cười thích ăn bánh táo do ta làm, dù cho nó không ngon nàng ấy vẫn ăn rất vui vẻ, nàng ấy-"

Bạch Du Ngư chưa nói xong thì Mạn Nhu đã đẩy hắn xuống, như con rắn nhỏ săn mồi cắn lên cổ hắn thật nhiều thật nhiều vết tích của chính mình. Bạch Du Ngư hít sâu đẩy nàng xuống "hôm nay ta muốn trả bài cho ngươi"

"Hảo, để ta xem ngươi trả bài thuộc hay không~" Mạn Nhu ra vẻ quyến rũ, đem hắn kéo lại gần mình

Từ phòng khách, nhà bếp đến giường ngủ, không nơi nào không có chiến tích của hai người để lại. Giọng nữ cao vút, thở dốc lấy tay che miệng mình lại, nằm dưới thân nam nhân cầu xin "Du Ngư... Du Ngư... chậm đã... cho ta nghỉ... nghỉ một lát..."

Nam nhân nhếch môi làm như không nghe, ngồi với tư thế quỳ đầu gối, đẩy hông nàng về sau, thứ đồ chơi kia theo đó cũng đi sâu vào trong

Mạn Nhu mở to mắt, miệng khó có thể khép lại rên rỉ trong cổ họng. Bạch Du Ngư đè hông nàng lại, sau đó bắt đầu đỉnh chậm rãi rồi càng lúc càng nhanh

Bên trong phòng đều là tiếng rên rỉ cao vút của nữ nhân, khi trời gần sáng âm thanh mới từ từ nhỏ dần và tắt hẳn

Bạch Du Ngư học thuộc bài trả toàn bộ cho Mạn Nhu, vẫn xung sức bế nàng lên. Như phản xạ bị huấn luyện chỉ trong một đêm, Mạn Nhu đưa tay cản hắn lại "mệt... mệt quá... Du Ngư, tha cho hông của ta đi... ức..."

Bạch Du Ngư đánh nhẹ lên mông nàng "Yên tâm, ta đem ngươi đi ngâm mình, thoải mái một chút"

Hắn mở nước ấm ra, đổ đầy bồn rồi vào thẳng bên trong, Bạch Du Ngư vẫn giữ trạng thái giao long từ tối qua đến giờ, hắn đem đuôi đặt lên bụng Mạn Nhu, dịu dàng dùng nhiệt độ của chiếc đuôi làm ấm cơ thể cùng mát xa cho nàng

Mạn Nhu nằm lên người hắn, hưởng thụ dòng nước ấm xung quanh không bao lâu thì dựa vào hắn ngủ mất. Hơi thở có nhịp điệu, nhẹ nhàng mang hương vị độc nhất của nàng truyền ra xung quanh, Bạch Du Ngư hơi mỉm cười, đỡ nàng cẩn thận ngâm một lát rồi ra ngoài

Hắn cài báo thức sau đó liền lên giường ôm Mạn Nhu cùng nhau ngủ

Đến khi thức dậy báo thức cũng vừa reo, Bạch Du Ngư dùng cái đuôi tắt báo thức đi, vuốt tóc Mạn Nhu sang một bên cúi xuống hôn lên má nàng mới rời giường thay đồ. Bị cử động của hắn đánh thức, Mạn Nhu lờ mờ mở mắt ra nhìn quanh, thấy hắn đang mặc đồ thì bĩu môi "lão công... ngươi đi đâu vậy?"

Giọng điệu làm nũng này thật là giết chết người, Bạch Du Ngư cài xong nút áo cuối cùng đi tới, để nàng dựa vào mình "Đỗ gia hẹn mọi người ăn tiệc, ta phải tham dự. Ngoan, ngủ tiếp đi"

Mạn Nhu gật đầu, hôn hắn bằng nụ hôn kiểu Pháp dặn dò "Không được để Đỗ gia đối ngươi làm bậy"

Bạch Du Ngư hôn nàng, cười như một tiểu cẩu cẩu "Đã biết lão bà"

Hắn lái chiếc Mercedes-Benz đến Đỗ gia, thấy là Bạch Du Ngư, Đỗ gia lập tức chào đón nồng nhiệt "Bạch thiếu tới rồi sao? Mời vào mời vào!"

Bạch Du Ngư cười xã giao "Đỗ thúc thúc, chúc mừng ngài"

Đỗ gia gia chủ cười lớn "Lâu ngày không gặp, Du Ngư cao lên không ít!", hắn biết năm cái tiểu thư nhà mình yêu thích Bạch Du Ngư. Hắn cũng muốn nhân cơ hội hợp tác để có thể dựa vào Bạch gia đi lên

Khi vào trong, Bạch Du Ngư không bị choáng ngợp bởi sự hào nhoáng ở đây, hắn bị một cái nữ nhân thu hút ánh nhìn. Người vẫn như thế, mái tóc màu xanh cũng không có khác gì, đối với ánh mắt của Bạch Du Ngư, người phụ nữ này như Chúc Anh Đài gặp lại Lương Sơn Bá

Bạch Du Ngư quay đầu coi như không quen biết nàng tiến về phía mấy công tử thiếu gia trò chuyện. Trịnh Nhã Lâm đau thương nhìn hắn "Du Ngư..."

"Trịnh tiểu thư, ngươi nhìn ai vậy?" nữ chủ ở đâu Long Nghiệp ở đó, hắn đi tới thấy Trịnh Nhã Lâm chú ý tới một hướng tò mò nhìn sang thì lại tức giận

Bạch Du Ngư!!

"Long tiên sinh, mong ngài biết lễ phép không xen vào chuyện riêng người khác" Trịnh Nhã Lâm nuối tiếc nhìn về phía Bạch Du Ngư, thở dài quay đầu cầm lấy một ly rượu đỏ uống

Bạch Du Ngư tới đây nhất định là sẽ có tiểu đệ Đường Minh, hai người khoác vai nhau đi qua một bên sofa đỏ ngồi xuống "lão ca, ngươi tại sao lại tới Đỗ gia tham dự tiệc? Không phải ngươi ghét nhất là gặp mấy cái kia nữ nhân sao?"

Đường Minh nói đến Bạch Du Ngư cái kia bám dính không buông Đỗ gia ngũ đại tiểu thư, Bạch Du Ngư thở dài "dù sao cũng từng hợp tác qua, không đi không nể mặt chút nào"

Hai người chỉ vừa mỗi người một câu, trước mặt liền xuất hiện năm cái tiểu thư dễ thương thắt hai bím. Hai người nhìn thấy chỉ có thể nói một câu "Chết rồi!"

Bạch Du Ngư như bị động vào cơ quan nào đó, nheo mày không mấy vui vẻ nhìn bọn họ. Đỗ gia ngũ đại tiểu thư mặt dày không quan tâm lao tới "Du Ngư!"

Bạch Du Ngư né tránh đòn tấn công, hắn kéo theo sau Đường Minh đứng trước làm khiên chắn. Đường Minh hoảng loạn quơ tay "lão ca, ngươi không có nghĩa khí"

"Lão tử không thể để bọn họ động vào, giữ chân họ đi, ta sẽ nhớ công lao của ngươi" Bạch Du Ngư không thương tiếc đẩy Đường Minh ra trước để hắn hứng đạn, bản thân nhanh chóng chạy đi trốn nơi khác

Trịnh Nhã Lâm thấy cảnh này cũng khó chịu, buông trong tay ly rượu bỏ lại Diệp Thần đang ba hoa bên cạnh ra khỏi đại sảnh. Nàng giống như biết được Bạch Du Ngư ở đâu mà đi một mạch tới đó, nụ cười dịu dàng nở rộ trên khuôn mặt, nàng ngồi xổm xuống nhìn vào góc tối trong bụi cây "Du Ngư, không sao đâu, ra ngoài đi"

Một cái con mắt sáng nhìn sang, Trịnh Nhã Lâm không bị dọa sợ mà cười cười ra hiệu. Bạch Du Ngư nhìn quanh mới dám bước ra "Cảm ơn Trịnh tiểu thư"

Trịnh Nhã Lâm thấy hắn xưng hô quá xa cách cũng biết là năm xưa mình hiểu lầm hắn, nàng buồn rầu đem tay đặt lên mặt hắn "Du Ngư, năm đó là ta sai, là ta không đủ tin ngươi. Ngươi tha thứ cho ta một lần, chúng ta cùng hẹn hò lần nữa có được không?"

Bạch Du Ngư bị vẻ đẹp của Trịnh Nhã Lâm hút hồn, nhưng hắn cũng không quên lấy lại bình tĩnh trả lời "Trịnh tiểu thư, tôi nghĩ tôi không thích hợp quay lại với cô, xin tự trọng"

Hắn đem tay nàng đặt xuống, Trịnh Nhã Lâm nhìn mãi vào bàn tay kia, đau lòng đến hỏng rồi, nước mắt đều tràn ra "Du Ngư, ngươi tha lỗi cho ta được không? Ta thề sẽ không nghi ngờ ngươi nữa, chúng ta quay lại đi có được không?"

Bạch Du Ngư vừa định mở miệng từ chối thì bên tai vang lên tiếng nữ nhân lớn vô cùng "Bạch Du Ngư! Ngươi dám đồng ý!"

Bạn đang đọc Phản Phái: Nữ Chủ Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Hoa Nam sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.