Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không chịu tiếp nhận nguyên nhân.

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Điều mà Triệu Ngọc nói là hiểu rồi, ý chỉ việc sau khi nghiêm túc suy xét các vấn đề liên quan đến Hệ thống hắn đã hiểu rõ một việc.

Quẻ hắn mở ra sáng sớm hôm nay là “Cấn Chấn”, Cấn chỉ núi, Chấn chỉ sấm sét. Thông qua ghi chép trước đây, Triệu Ngọc phát hiện, quẻ “Cấn” này có vẻ như là xuất hiện nhiều nhất trong tất cả các quẻ văn! Mà kết hợp với kinh nghiệm trước đây, Triệu Ngọc càng cảm thấy, chữ “Cấn” này hình như biểu thị những việc liên quan đến sự nghiệp của hắn.

Nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên Hệ thống Kỳ ngộ khởi động, bên trong quẻ văn đầu tiên xuất hiện chữ “Cấn”, kết quả Triệu Ngọc liền bắt được thủ phạm vụ dùi cui điện.

Sau đó, lúc cưỡi lạc đà bắt kẻ cướp túi, chữ “Cấn” này cũng từng xuất hiện.

Sau đó nữa, lúc đang điều tra vụ chặt tay, mỗi lúc chữ “Cấn” này xuất hiện, hắn toàn tìm được manh mối quan trọng.

Như thế thì, chữ Cấn này rất có thể biểu thị cho công việc của hắn, mà công việc của Triệu Ngọc đương nhiên là… phá án!

Bây giờ cũng vậy, Lưu Trường Hổ tuyên bố hắn bị điều tổ, cũng có quan hệ đến công việc của hắn. Có lẽ, điều này cũng do tác dụng của chữ “Cấn”.

Nếu nói “Đoái” biểu thị cho tiền tài, mà “Cấn” biểu thì cho sự nghiệp vậy... những cái khác thì sao?

Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, nếu đã giải ra hai từ vậy thì cũng không lâu nữa sẽ gải được hết các quẻ chứ nhỉ?

“Tôi mặc kệ cậu có hiểu hay không.” Lưu Trường Hổ nào đoán được Triệu Ngọc đang nghĩ gì, vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến: “Từ bây giờ trở đi, cậu sẽ chuyển qua đảm nhận công việc ở tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được!"

“A... Đúng rồi, lúc nãy tôi có nhìn lại Sổ ghi chép, bởi vì đã đến kỳ hạn 10 năm, vụ án mạng ở tiểu khu Phú Dân cần phải được ưu tiên xử lý. Nhiệm vụ khó khăn này giao lại cho cậu! Hy vọng cậu có thể tiếp tục phát huy biểu hiện thần dũng của mình, nhanh chóng phá được vụ án kéo dài này!”

“Gì vậy chứ!” Lý Bối Ny sốt ruột: “Đội trưởng Lưu, hiện tại tổ chúng tôi đang toàn lực phá vụ án thi thể chìm dưới nước, đúng lúc đang cần người! Vào lúc này, anh sai anh Triệu Ngọc đi phá án cũ, chẳng phải là làm suy yếu thực lực của chúng tôi sao?

“Gì chứ? Lý Bối Ny? Câu này cô nói sai rồi!” Lưu Trường Hổ trừng mắt nói: “Tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được cũng thuộc tổ A, trên danh nghĩa, án của tổ A, Triệu Ngọc vẫn có thể tham gia! Chỉ là có thêm một hạng mục công tác mà thôi!”

“Hừ, anh nói nhẹ nhàng nhỉ? Ai cũng biết, điều tra án cũ rất khó khăn, ít nhất anh cũng phải cho anh Triệu Ngọc một người giúp đỡ chứ?” Lý Bối Ný thẳng thắn nói: “Không thì như vậy, anh nói với cấp trên cũng điều tôi đến tổ này đi!”

“Ô!”

Nghe thấy thế, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đứng lên, đè vai Lý Bối Ny xuống.

Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đứng dậy, Lưu Trường Hổ liền lùi lại mấy bước theo bản năng, chỉ lo hắn lại làm ra việc kích động nào đó.

“Em gái à.” Nhưng mà, Triệu Ngọc lại vô cùng bình tĩnh nói với Lý Bối Ny: “Cảm ơn ý tốt của em, anh xin nhận! Không sao cả, không phải chỉ là điều đến tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được thôi sao, có gì to tát đâu! Thực ra, không giấu gì em, anh cũng đang có ý định xin cấp trên cho chuyển sang tổ này nữa đấy!”

“Gì chứ?”

Nghe thấy thế, không riêng Lý Bối Ny, các đồng nghiệp tổ A cũng thấy khiếp sợ, đến Lưu Trường Hổ cũng không ngờ.

“Mọi người xem này!” Triệu Ngọc chỉ tay vào bàn làm việc của Trương Cảnh Phong nói: “Tôi đã từng nghe lão Trương kể là tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được rất tốt! Một khi phá được án cũ, tiền thưởng sẽ nhiều gấp bội đấy! Ví dụ như vụ án mạng ở tiểu khu Phú Dân, nếu phá được thì tiền thưởng sẽ nhiều gấp đôi!”

Triệu Ngọc vẽ một số “Sáu”, tiếp tục nói: “ Đây chính là cơ hội phát tài tốt mà! Còn nữa, phá được loại án này thì việc ghi công cũng tăng gấp đôi đấy! Nếu mà tôi phá được hai án như thế, ha ha... Danh hiệu Điều tra viên ưu tú của năm còn chạy thoát khỏi tay tôi sao? Cho nên, tôi tìm đâu ra cơ hội tốt như vậy chứ?”

“Em... Anh...” Lý Bối Ny đẩy tay Triệu Ngọc trên vai mình ra, buồn nản nói: “Sư huynh, đầu của anh hỏng rồi à? Giờ là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện thăng chức phát tài chứ?”

“Ha ha! Được! Được!” Lưu Trường Hổ mừng rỡ, giơ ngón cái lên với Triệu Ngọc, khen: “Triệu Ngọc à! Tôi chính là thích loại nói khoác không biêt ngượng như cậu! Nếu đã vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa, phá cho tốt vụ án của cậu đi! Tôi chỉ đợi phát tiền thưởng gấp đôi cho cậu, còn ghi công gấp đôi nữa! Ha ha...”

Lưu Trường Hổ cười một tràng rồi đi ra khỏi văn phòng, sau khi ra tới hàng lang, trong mắt anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn! Anh ta nhủ thầm trong lòng:

Hừ! Cái tên Triệu Ngọc điếc không sợ súng này, ai cũng biết đó là một cái bẫy, cậu lại đem nó biến thành chỗ để phát tài! Tôi không tin cậu có thể phá được mấy vụ án cũ ấy, chờ xem, không lâu nữa, tôi sẽ điều cậu đi dọn vệ sinh, để cho cậu đi nhặt rác!

Lưu Trường Hổ đi rồi, Lý Bối Ny vẫn đang trách Triệu Ngọc: “Sư huynh, anh làm sao thế? Chỉ là tham gia một đợt huấn luyện thôi, anh đã tự cho mình là thần thám rồi sao? Nếu mấy cái án cũ đó có thể phá được, còn phải đợi đến bây giờ à? Em thật không hiểu, anh đang nghĩ cái gì nữa!”

“Đúng vậy!” Lưu Học Sơn cũng nói, “Tiểu Triệu à, đây rõ ràng là đội trưởng Lưu chèn ép cậu mà! Sao cậu cũng nhảy vào bẫy thế? Theo tôi nghĩ, cậu nhanh chóng gọi điện cho Bành Hân đi, nhờ cô ấy nghĩ cách giúp cậu đi!”

“Hà hà!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Mọi người nhìn không ra sao? Chuyện tôi bị điều tổ không chỉ là do một mình Lưu Trường Hổ làm đâu!”

“A?” Lý Bối Ny buồn bực, "Tại sao?"

“Mọi người nghĩ xem, tôi vừa được khen, nếu như các vị lãnh đạo thực sự xem tôi là tinh anh của đội cảnh sát sao lại có thể để tôi đi phá mấy cái án cũ đấy chứ? Cho dù là Lưu Trường Hồ có ý chỉnh tôi đi nữa, lãnh đạo không đồng ý, có thể động vào tôi sao?” Triệu Ngọc ôn hòa nhã nhặn nói, “Cuối cùng, vẫn là các lãnh đạo lớn không ưa tôi đây!”

"A? Lý Bối Ny hỏi lại, "Tại sao?"

“Ai biết, có lẽ bọn họ không thích cách tôi làm việc!” Triệu Ngọc cười nói: “Có thể là vì tôi lĩnh nhều thưởng như vậy mà không đi hiếu kính ai? Cũng có thể là vì ai đó muốn chỉnh tôi mà đã sử dụng đến bối cảnh vững chắc của họ! Có điều, tôi nghĩ khả năng lớn nhất vẫn là bọn họ đố kỵ thiên phú và tài hoa của tôi! Đố kỵ sự anh tuấn, tiêu sái của tôi!”

“Ai ui, vớ vẩn!” Lý Bối Ny thiếu chút nữa bị Triệu Ngọc làm cho ngã ngửa: “Sư huynh à, loại tự luyến như anh, đến em cũng muốn đá cho một trận!”

“Hô hố ha ha...” Triệu Ngọc cười ha ha: "Bất kể nói thế nào, lãnh đạo đã quyết định rồi, tôi tìm ai cũng vô dụng, chẳng bằng vui vẻ mà tiếp thu hiện thực!"

“Nhưng mà... Đó là mấy cái án kéo dài chưa phá được đó!” Lý Bối Ny nói, “Nhìn thấy Lương Hoan chưa? Cái gì mà hỗ trợ quản lý, rõ ràng là đá người ta sang phòng quản lý làm việc vặt mà! Sư huynh, nếu anh không phá được án, đến cả đội trưởng Lưu anh cũng chống lại được đâu!”

"Hô hố ha ha. . . . . ."

Triệu Ngọc ngoài mặt thì cười to, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện: “Hệ thống Kỳ ngộ vĩ đại à, anh em ta có thể đứng vững gót chân ở đây không phải nhờ vào mày đấy!”

*

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.