Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu được điều gì rồi?

Phiên bản Dịch · 1921 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Anh em à!” Trong văn phòng của tổ A, một điều tra viên lâu năm tên là Lưu Học Sơn đang nhìn bộ mặt sưng phù của Triệu Ngọc ân cần hỏi thăm: “Rốt cuộc thì cậu đã làm những gì vậy? Chúng tôi ở nhà đuổi bắt hung phạm, cũng không đến nỗi thê thảm như cậu đâu? Chỉ là một khóa huấn luyện cảnh sát thôi mà, cậu đây là…”

“Hi hi hi…” Lý Bối Ny bên cạnh cười mỉa nói: “Còn phải nói sao! Chắc chắn là do sư huynh đã đi cưa cẩm nữ hoa khôi trong cục rồi, sao hả, bị bạn trai của hoa khôi đó đánh đúng không?”

Triệu Ngọc vốn định nói sự thật rằng mình bị đóa hoa cảnh sát kia đánh! Nhưng nếu như vậy thì thật sự rất mất mặt, nên hắn chỉ khẽ liếc nhìn Lý Bối Ny quát:

“Đi đi đi… anh đã bị thế này rồi, cũng không biết an ủi sư huynh của em vài câu, chỉ biết học nói những câu châm chọc thôi!”

“Ồ… cũng đúng!” Lý Bối Ny bướng bỉnh cười nói: “Sư huynh à, vậy anh mau nói cho em biết , rốt cuộc anh đã làm gì ở trường huấn luyện cảnh sát vậy? Có gây ra lỗi gì lớn không? Có thể sữa chữa không? Có cần chúng em đốt cho vàng mã gì đó cho không?”

“Đi đi đi…” Triệu Ngọc quát: “Miệng chó không thể mọc ngà voi! Nhanh nói chuyện chính đi! Vụ án thi thể chìm dưới nước kia sao rồi? Đã bắt được hung thủ chưa?”

Lý Bối Ny nghe Triệu Ngọc nhắc tới vụ án, liền nhanh chóng thu lại khuôn mặt cười đùa, lắc đầu nói: “Nghi phạm tên Dương Văn Đào, tên này chẳng những chạy trốn nhanh lại còn vô cùng giảo hoạt! Từ sau lần chạy trốn trước thì giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy! Mấy ngày nay chẳng hề để lộ tung tích, khiến chị Bành sắp tức điên rồi!”

“Kỳ lạ vậy à?” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Tổ A chúng ta đã xem phong thủy rồi đúng không?”

“Đừng làm loạn nữa, sư huynh!” Lý Bối Ny nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là cảnh sát, còn xem phong thủy gì chứ! Có thời gian như vậy chi bằng đi xử lý vài vụ án kiện còn hơn!”

“Theo lý thuyết mà nói…” Triệu Ngọc buồn bực nói: “Cái tên Đào gì gì đó, là chạy thoát trong lúc bị truy bắt! Hắn chạy gấp như vậy, chắc chắn trên người không có bao nhiêu tiền nhỉ? Sân bay, nhà ga đều đã bị chúng ta khống chế rồi, hắn còn có thể bay lên trời sao?”

“Điều này còn phải nói sao!” Lý Bối Ny nhíu mày: “Căn cứ vào các tin tức chúng ta nắm giữ, tên Dương Văn Đào này, có 80% khả năng vẫn đang ở lại Tần Sơn! Nhưng mà chúng ta khống chế tất cả người thân bạn bè của hắn rồi, nhưng vẫn không tìm được tung tích!”

“Đừng vội.” Triệu Ngọc nói: “Trước kia anh đã từng trải qua rồi, loại tội phạm đang lẩn trốn này, lúc đầu còn có thể ẩn nấp, nhưng sau thời gian dài thì chắc chắn hắn ta sẽ không chịu nổi nữa đâu, sớm muộn gì cũng lộ ra dấu vết!”

“Điều này mọi người đều biết! Nhưng mà bây giờ đang trong thời điểm vô cùng đặc biệt, vụ án một ngày chưa kết thúc, áp lực của tổ A sẽ càng ngày càng lớn!” Lý Bối Ny nói: “Tổ trưởng Khúc bên kia đã viết vài bản báo cáo rồi, muốn tổ B tiếp nhận vụ án xác chìm dưới nước này, anh nói xem, đây chẳng phải là đổ dầu vào lửa, bỏ đá xuống giếng sao? Bọn họ cũng quá đáng lắm rồi!”

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy khá bực mình với cách làm của đám người Khúc Bình.

“May mắn là mấy ngày trước có một vụ trộm ở Viện Dưỡng Lão, phía trên đã phái bọn họ đi điều tra rồi.” Lý Bối Ny nói: “Không thì, thành quả vất vả đi điều tra của chúng ra, sẽ bị bọn họ cướp trắng trợn mất! Vừa nghĩ đã thấy giận!”

“Không sao, không sao.” Triệu Ngọc vô cùng tự tin nói: “Không phải sư huynh của em là anh đâyđã quay về rồi sao! Cứ chờ xem, cái tên Đào gì gì đó, nhất định chạy không thoát nổi đâu!”

Triệu Ngọc đang nói chuyện với Lý Bối Ny thì cửa mở, là Lưu Trường Hổ mặt mày hớn hở cầm tập văn kiện từ cửa đi vào.

Lưu Trường Hổ ngẩng đầu, dương dương tự đắc, dường như có chuyện gì đó rất vui.

“Mọi người tập hợp lại đây, có một chuyện quan trọng, tôi muốn tuyên bố cho mọi người!” Vừa vào cửa, anh ta đã vội vàng thông báo.

Nhưng mà điều tra viên của tổ A đều đã đi bắt nghi phạm cả rồi nên văn phòng to như vậy chẳng còn lại mấy người, trừ Triệu Ngọc và Lý Bối Ny ra thì chỉ còn hai ba điều tra viên ở lại thôi.

Cũng chính vì vậy nên Lưu Trường Hổ vội vàng lên tiếng cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Sau khi anh ta nói xong, trong phòng làm việc lạnh lẽo vẫn chẳng có chút thay đổi nào.

Nhưng mà, Lưu Trường Hổ vẫn giữ vững nụ cười như trước, chỉ thẳng Triệu Ngọc nói: “Không sao, chuyện tôi muốn tuyên bố, chủ yếu là liên quan đến Triệu Ngọc! Này? Triệu Ngọc, cậu làm sao vậy? Đánh nhau với ai rồi à? Sao lại thành ra như vậy?”

Vừa thấy dáng vẻ Lưu Trường Hổ cười âm hiểm, Triệu Ngọc liền biết chuẩn bị có chuyện chẳng tốt đẹp gì. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến bản thân hắn, hắn liền nghĩ đến, có phải chuyện này liên quan đến cuộc đại chiến giữa hắn và Miêu Anh không, bị thông báo đến toàn cục rồi sao? Đây là Lưu Trường Hổ muốn xử phạt hắn đúng không?

Ai biết được, Lưu Trường Hồ không hề đề cập đến chuyện ở trường huấn luyện, mà là cầm một tập văn kiện, cao giọng nói:

“Các đồng chí, đây là thông báo điều động nhân sự của tổ chúng ta vừa được các lãnh đạo truyền xuống, tôi đđọc khái quát nội dung cho các cậu nghe!” Anh ta nhìn văn kiện khẽ lên tiếng: “Sắp tới do nhu cầu công việc, đặc biệt tuyên bố những nhân viên sau cần điều chỉnh vị trí:

“Một, đồng chí Trương Cảnh Phong phát huy năng lực quan trọng trong vụ án chặt tay, chuyển về bộ phận điều tra tung tích;

Hai, do cải tạo gần đây của phòng thiết bị giám sát, tạm điều đồng chí Lương Hoan đi hỗ trợ, thời gian một năm;

Ba, do tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được bị thiếu người nghiêm trọng nên đặc biệt điều đồng chí Triệu Ngọc đến tổ này để điều tra xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được!

Các quyết định trên có hiệu lực từ bây giờ! Phân cục Dung Dương của thành phố Tần Sơn, ngày X tháng X năm X…”

“Không thể nào?” Lưu Trường Hổ vừa mới đọc xong, Lý Bối Ny liền đứng lên: “Đội trưởng Lưu, các anh… sao lại như vậy được chứ?”

“Ở đây không có chỗ cho cô xen vào!” Lưu Trường Hổ nhe răng cười, nói với Triệu Ngọc: “Tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được vẫn thuộc tổ A, nên cậu chỉ cần đổi bàn làm việc thôi là được rồi, không đổi cũng không sao! Ha ha ha…”

Lưu Trường Hổ giống như tướng quân đắc thắng, cười nói: “Đồng chí Triệu Ngọc à! Cậu phải biết rằng, những vụ án chưa kết thúc đó, luôn là gánh nặng trong lòng lãnh đạo, rất được các vị lãnh đạo coi trọng đó!

Cũng bởi vì lý do này, bọn họ mới quyết định cắt cử đồng chí Triệu Ngọc ưu tú tới đảm nhiệm, điều này… chứng tỏ các vị lãnh đạo rất tin tưởng cậu, cậu đừng phụ lòng bọn họ đó!”

Lưu Trường Hổ nói rất đúng lý hợp tình, nhưng người của tổ trọng án đều biết, tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được này, chẳng qua là một cái hố lớn vô cùng vất vả! Những vụ án kéo dài kia vô cùng hóc búa, muốn phá án và bắt được hung thủ thì còn khó hơn lên trời. Tổ này đã được thành lập nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa xử lý xong được vụ án nào cả.

Dần dà, tổ này dường như trở thành nơi để trừng phạt các điều tra viên địa phương. Ai phạm sai lầm, liền đưa đến nơi đấy. Sau đó một thời gian dài, lợi dụng lý do không hoàn thành nhiệm vụ, lại đưa đến đội giao thông hoặc các đội khác không quan trọng.

Trương Cảnh Phong có thể đại nạn không chết mà trở về bộ phận điều tra tung tích, đương nhiên là một đại kỳ tích rồi!

Theo lý mà nói đây rõ ràng là Lưu Trường Hổ muốn cô lập Triệu Ngọc! Trương Cảnh Phong tốt xấu còn có Lương Hoan hợp tác, mà lúc này cấp trên chỉ phái một mình Triệu Ngọc đến đó, ngay cả người trợ giúp cũng không cho, hiển nhiên là muốn cô lập hắn đây mà.

“Đội trưởng Lưu! Điều này…” Lưu Học Sơn muốn lên tiếng nói hộ Triệu Ngọc nhưng sau khi bị Lưu Trường Hổ nhìn chằm chằm đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Lý do là gì chứ?” Lý Bối Ny không sợ uy quyền của anh ta, lòng đầy căm hận ngẩng đầu nói: “Cảnh sát Triệu vừa mới được chuyển lên chính thức liền phá được hai vụ án lớn, hơn nữa còn được cấp trên khen thưởng! Thế nào lại có thể vô duyên vô cớ điều anh ấy tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa kết thúc chứ? Đúng là không công bằng mà! Đội trưởng Lưu, chuyện này, tổ trưởng Bành Hân của chúng tôi có biết không?”

“Hừ!” Lưu Trường Hổ tức giận quát: “Lý Bối Ny cô nói chuyện phải biết trên biết dưới! Việc điều động Triệu Ngọc này là do lãnh đạo quyết định, cô nói thế là có ý nghi ngờ quyết định của cấp trên à? Cô cũng đừng nói với tôi Bành Hân gì ở đây, cô ấy chỉ là tổ trưởng, chuyện cấp trên quyết định, cô ấy không có quyền can thiệp!”

“Anh!” Mặt mày Lý Bối Ny đỏ cả lên, trợn mắt nhướn mày: “Các anh cũng bắt nạt người ta quá rồi! Sư huynh… sư huynh…” Cô bé không ngừng lay Triệu Ngọc, muốn để Triệu Ngọc nói vài câu.

Ai ngờ, tâm tư Triệu Ngọc không ở đây, hình như hắn đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, Lý Bối Ny lay vài cái, hắn mới bừng tỉnh lẩm bẩm gì đó:

“Ồ…Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu ra rồi…”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.