Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã nói thì phải giữ lời

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Đúng là sống tới giờ chưa từng thấy chuyện thế này, lại còn để tôi bắt gặp nữa chứ.” Trong trường huấn luyện cảnh sát, người phụ trách huấn luyện lần này là đội trưởng Dương đang vỗ bàn quát hai người đứng đối diện: “Hai người... hai người, tôi phải nói gì mới được đây? Các anh các chị muốn long tranh phượng đấu phải không?”

Hai bên bàn là Triệu Ngọc và Miêu Anh cả người đầy vết bầm tím.

“Tôi nói cho hai người biết, giờ tôi lập tức gọi điện thông báo cho đơn vị của hai người, để cấp trên của cả hai giáo huấn cho một trận.”

Tóc sau gáy của đội trưởng Dương đều đã dựng đứng: “Đúng là không ra gì cả. Đều là cảnh sát ưu tú đấy. Nhìn đi, các người... có khác mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ chỗ nào đâu? Nói chuyện không vui một cái là lao vào đánh đấm? Sao, đến trường cảnh sát để phá phách đúng không?”

Mấy lời dạy dỗ của đội trưởng Dương, hai người Triệu Ngọc không nghe vào nửa chữ, từ lúc vào cửa hai người này đã hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, muốn bao nhiêu hung ác là có bấy nhiêu. Nhìn biểu tình của bọn họ giống như còn chưa đánh đủ vậy!

“Hai vị đồng chí, hai người đều là cảnh sát chính quy.” Đội trưởng Dương đập bàn, nói hết nước hết cái: “Chúng ta nói chuyện như những người cảnh sát đi được không? Chỉ một tiết học thực hành thôi sao lại biến thành như vậy?” Đột nhiên, anh ta thấy hai người này đang nhìn nhau như muốn giết người, vội nói: “Này... rốt cuộc các cô các cậu... có nghe tôi nói không? Chưa đánh đủ đúng không?”

“Cảnh sát Triệu Ngọc.” Miêu Anh chẳng thèm để ý tới đội trưởng Dương, tay siết chặt thành nắm đấm vang lên tiếng gân cốt chuyển động, hung dữ nhìn Triệu Ngọc: “Tôi nói cho anh biết, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không... gặp lần nào tôi đánh lần đó.”

“Này này...” Đội trưởng Dương cau mày, định nói chuyện thì nghe choang một tiếng. Nhìn lại thì thấy ly nước thủy tinh trong tay Triệu Ngọc đã bị hắn bóp nát.

“Con bà nó chứ! Ai sợ cô hả?” Triệu Ngọc hung dữ nhìn cô ta: “Được thôi! Gặp lần nào đánh lần đó!”

Nói xong, hai người ngẩng cao đầu rời khỏi phòng, suốt cả quá trình đều không thèm nhìn vị đội trưởng đội huấn luyện lấy một lần.

“Được... được...” Đội trưởng Dương dĩ nhiên đã bị chọc tức đến run người: “Được! Hai người được lắm! Hai người được lắm! Chuyện này... sao ở đây lại có hai kẻ điên này chứ?”

...

Tối hôm đó, trong khu kí túc nam của trường cảnh sát vang ra từng tiếng hét thảm.

Hồ Bân và Lan Bác đang xử lý vết thương cho Triệu Ngọc, khử trùng rồi rắc thuốc làm Triệu Ngọc đau đến cả người đều run lên, không ngừng kêu la.

Vết thương của hắn không nhẹ, tốt nhất là nên đến phòng y tế, nhưng Triệu Ngọc để ý mặt mũi, muốn ở lại ký túc xá xử lý.

Hai người Hồ Bân và Lan Bác vừa xử lý vết thương vừa khen Triệu Ngọc không dứt, nói Triệu Ngọc là đại anh hùng trước nay chưa từng có, có thể đánh một trận hòa với Miêu Nhân Phụng, đúng là đã khiến cho cánh đồng nghiệp nam ở Tần Sơn này nở mày nở mặt.

Triệu Ngọc quay mặt mắng Lan Bác một trận, nói nhóc con cậu nếu sớm nói cho ông đây biết Miêu Nhân Phụng không phải người dễ chọc thì tôi đâu thèm đi chọc cô ta làm gì?

Ôi chao...

Triệu Ngọc sờ mông, một cú đá “Cương môn nhạc” kia thật sự làm hắn sắp không đứng lên được.

Không nghĩ là hắn còn đang hét thảm thì âm thanh hệ thống lại vang lên. Hệ thống cũng không quan tâm hắn kêu rên thế nào, nói thẳng cho hắn biết mức độ hoàn thành kỳ ngộ lần này chỉ đạt 51%.

Mức độ hoàn thành thấp như vậy khiến Triệu Ngọc nghi ngờ có phải mình chưa nhìn thấy “Kinh Lôi trong nước” gì đó thì đã bị Miêu Anh cản lại không! Nếu Miêu Anh không xuất hiện, có lẽ hôm nay hắn còn gặp được kỳ ngộ lớn hơn.

Con bà nó chứ!

Kỳ ngộ của ông đây thế mà lại bị Miêu Nhân Phụng làm lỡ.

Tuy chỉ đạt được 51% nhưng hệ thống vẫn thưởng cho Triệu Ngọc một đạo cụ. Nếu vậy thì mức độ hoàn thành chỉ cần vượt hơn phân nửa thì sẽ được thưởng đạo cụ, không như hắn đoán lần trước là phải vượt 60% mới được thưởng.

Đạo cụ được thưởng lần này là máy nhìn trong tối ẩn hình. Đạo cụ này giúp hắn có thể nhìn rõ trong bóng tối, thời gian hoạt động là một tiếng đồng hồ.

Món này cũng không tệ lắm.

Triệu Ngọc thầm vui vẻ, nếu dùng cả thứ này và ống nhòm tàng hình thì chẳng phải mình có thể nhìn trộm bất cứ chuyện gì sao?

Hừ!

Nghĩ tới Miêu Anh, Triệu Ngọc lại tức giận. Hắn cắn răng, lưu manh nghĩ: Miêu Nhân Phụng, cô chờ đó, tôi mà biết nhà cô ở đâu thì tôi sẽ dùng ống nhòm tàng hình và máy nhìn ban đêm nhìn trộm cô tắm rửa. Nếu có thể chụp lại, he he he...

“A... Nhẹ chút... Người anh em, cậu nhẹ chút.” Triệu Ngọc vừa nghĩ tới đây thì đã bị Hồ Bân nặng tay xoa bóp làm cho đau đến hét lớn.

...

Kết thúc ngày thứ năm của đợt huấn luyện, sáng hôm sau là lễ bế giảng, coi như kỳ huấn luyện năm nay kết thúc thành công tốt đẹp.

Triệu Ngọc vốn không muốn tham gia, nhưng vừa nghĩ đến có thể Miêu Nhân Phụng sẽ lấy chuyện này cười hắn, nên người bị thương nhưng vẫn gắng chạy tới buổi lễ.

Lại không nghĩ là hắn tới mà không thấy Miêu Anh đâu. Trong lòng Triệu Ngọc đắc ý, thế nào hả? Không phải nói gặp lúc nào đánh lúc đó sao! Muốn làm sủi cảo lại chẳng dám cán bột... ngay cả mặt cũng không dám xuất hiện đó thôi?

Kết thúc buổi lễ bế mạc khóa huấn luyện ngắn hạn, Triệu Ngọc vui vẻ chụp ảnh với mọi người. Nhưng mặt hắn sưng như cái bánh đa nướng, hoàn toàn không nhìn ra được mặt thật.

Tuy kết thúc huấn luyện rồi nhưng vì nhiều người đến từ những huyện thành khá xa nên nhà ăn vẫn cấp đồ ăn trưa cho họ như bình thường.

Vốn Triệu Ngọc ở nội thành, kết thúc huấn luyện thì có thể về ngay. Triệu Ngọc cũng định mời Lan Bác và Hồ Bân về nhà hắn ăn một bữa, xem như mừng kết thúc đợt huấn luyện và mừng chuyện hắn đã đánh bại Miêu Nhân Phụng.

Không nghĩ là buổi lễ vừa kết thúc, Lan Bác lại nhận được điện thoại của vợ, không biết chuyện gì mà lại vội chào Triệu Ngọc hai câu đã chạy vội đi.

Sau đó, điện thoại Hồ Bân cũng vang lên, mẹ cậu ta gọi điện nói đã chuẩn bị xong cơm, chờ cậu ta về nhà. Hồ Bân muốn mời Triệu Ngọc về nhà mình ăn cơm, nhưng Triệu Ngọc lại thấy dáng vẻ hiện tại của mình không tiện gặp ai nên đành từ chối.

Hai người anh em đều đi cả, Triệu Ngọc cũng thấy không thú vị nên một mình đi về phía nhà ăn ăn cơm trưa. Nếu ăn một mình thì ăn ở đâu chẳng giống nhau, chi bằng vào nhà ăn làm một bữa miễn phí.

Không nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp.

Triệu Ngọc vừa lấy cơm xong đi về chỗ, vừa ngẩng đầu thì thấy Miêu Anh ngồi trên bàn đối diện.

Miêu Anh cũng không khá hơn hắn chút nào, một bên má sưng lên, ăn cơm cũng phải mở miệng thật lớn, tư thế oai hùng chẳng còn lại chút gì.

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như dừng lại.

Suốt mười giây, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Sau mười giây, rốt cuộc vẫn là Triệu Ngọc chép miệng, cố gắng nói được một câu mở đầu:

“Này. Cô đã nói... còn nhớ không? Gặp lần nào đánh lần đó?”

Miêu Anh gật đầu, hỏi ngược lại hắn: “Anh thì sao?”

Triệu Ngọc cũng gật đầu.

Hắn vừa gật đầu một cái, Miêu Anh đã cầm khay cơm ném về phía hắn. Triệu Ngọc cũng cầm khay của mình ném lại.

Cách cách cách...

Rầm rầm...

Khay cơm bị ném bay, cải xanh và cơm tẻ văng khắp nơi, hai người nhảy lên trên bàn ăn, điên cuồng lao vào nhau.

Phòng ăn bỗng chốc loạn hết cả lên, tiếng Triệu Ngọc và Miêu Anh như rồng ngâm hổ gầm...

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.