Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể cản kẻ tự tìm đường chết

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

"Được..." Miêu Anh mỉm cười nói với Triệu Ngọc: "Vậy thì... tôi nên đánh anh thế nào đây?"

"Đánh sao cũng được, ra quyền đi! Ra quyền đánh vào mặt tôi!" Triệu Ngọc khoa tay múa chân nói: "Như vậy thì tôi có thể xoay người đè khuỷu tay đó!"

"À... Tôi muốn hỏi một chút." Miêu Anh vô cùng tò mò: "Anh tên là gì?"

"Triệu Ngọc!" Triệu Ngọc ha ha cười: "phân cục Dung Dương, cô thì sao?"

"À......" Miêu Anh như ngộ ra điều gì gật gật đầu: "Hóa ra là mới tới?"

"Đúng, mới vừa chuyển tới!" Triệu Ngọc ôm quyền: "Sau này mong sư tỷ chỉ bảo nhiều hơn!"

"Miêu Anh!" Khóe miệng Miêu Anh hơi hơi nhếch lên: "Phân cục Nhữ Dương! Có người gọi tôi là Miêu Nhân Phụng, có nghe nói chưa?"

Triệu Ngọc lắc lắc đầu, cười nói: "Miêu Nhân Phụng là nam mà? Vậy..."

"Thôi thôi, đừng nói nhảm nữa!" Miêu Anh nhanh chóng cắt ngang Triệu Ngọc: "Không phải anh đòi dạy tôi đè khuỷu tay sao? Ra quyền đánh anh phải không?"

"Ừ..." Triệu Ngọc sửng sốt, lập tức cười làm lành: "Đúng đúng đúng! Đến đây đi!"

Nói xong, một quyền của Miêu Anh lao vào mặt Triệu Ngọc, Triệu Ngọc dựa theo lời huấn luyện viên dạy, bắt lấy cổ tay của Miêu Anh lại rồi thuận thế chộp tới, khóa ngược tay của Miêu Anh.

Bởi vì cánh tay bị kìm lại, Miêu Anh không thể không khom người xuống.

Triệu Ngọc thấy đè khuỷu tay thành công, vội vàng thu tay lại, sau đó học theo vẻ mặt của huấn luyện viên nói: "Thấy chưa, chỉ đơn giản như vậy thôi, mấu chốt nằm trên tay đó!"

Lúc nói đến tay, Triệu Ngọc cố ý mặt dày mày dạn bắt lấy bàn tay ngọc ngà trắng như tuyết, bóng loáng của Miêu Anh, vuốt ve qua lại.

Nhìn thấy cảnh này, các nhân viên điều tra bên cạnh nhanh chóng co rụt cái cổ lại. Lan Bác nuốt nước miếng một cái, trong lòng nói, anh Ngọc của tôi ơi, lên đường bình an nha! Anh tìm chết như vậy, tôi không cản nổi!

"Đồng chí Triệu Ngọc." Miêu Anh khe khẽ mỉm cười: "Thật cám ơn anh nhé! Nhưng mà, tôi có cách có thể phá chiêu đè khuỷu tay này, anh có tin không?"

"Hả..?" Triệu Ngọc thấy ngoài ý muốn: "Là sao?"

"Nếu không... Chúng ta đánh một lần nữa?" Mắt to của Miêu Anh chớp chớp, đáng yêu động lòng người.

"Được!" Triệu Ngọc nói xong, bày ra tư thế lần thứ hai.

"Tôi không khách khí đâu!"

Miêu Anh nói xong, một quyền đánh tới Triệu Ngọc. Triệu Ngọc cũng làm như lúc nãy, đầu tiên là bắt lấy cổ tay, rồi đè cánh tay xuống, mắt thấy hành động liền mạch lưu loát, kết thúc công việc hoàn tất.

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc hơi thả lỏng, Miêu Anh đột nhiên quăng một cánh tay khác về phía sau, cánh tay bay ngược, bất ngờ đánh lên mặt Triệu Ngọc.

Bốp!

Mu bàn tay của Miêu Anh hung hăng đánh trúng mặt Triệu Ngọc, đánh Triệu Ngọc giật mình. Tầm tay hắn buông lỏng, Miêu Anh lập tức tránh thoát, rồi dùng sức đập đầu ra sau, cái ót vừa lúc đánh vào cằm Triệu Ngọc!

Triệu Ngọc bị đánh đến lui về sau, trước mặt lại ào đến một trận gió lạnh, theo bản năng hắn đưa cánh tay lên cản trước mặt, toàn phong cước của Miêu Anh vừa lúc đá trúng cánh tay hắn.

Sức lực mạnh mẽ đá tới, Triệu Ngọc lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Chờ hắn khó khăn đứng lên lần nữa, mặt, cằm và cánh tay có cảm giác nóng rát đau đớn!

Tình huống bất thình lình này khiến Triệu Ngọc khó hiểu. Làm sao hắn cũng không thể tưởng nổi, nữ cảnh sát xinh đẹp nhìn qua không có sát thương gì trước mắt, lại hung mãnh đến thế.

May mà vừa nãy hắn phản ứng nhanh, nếu cú đá cuối cùng trúng mặt, chẳng phải phá tướng rồi sao?

Triệu Ngọc thần tốc quét mắt nhìn một vòng, phát hiện mọi người ngừng luyện tập từ sớm, đang dùng ánh mắt mắt thương hại nhìn hắn.

Hà... Bà nội nó!

Lần này, cuối cùng Triệu Ngọc đã rõ, vì sao bên cạnh nữ cảnh sát này không có ai, cũng không phải cô ta có bệnh không tiện nói ra gì, mà là tất cả những người này đang sợ cô ta, không dám đến gần!

Đờ mờ!

Khó khăn lắm mới gặp một cô nhóc căng mềm, sao lại gặp nhầm hàng hiếm rồi?

Miêu Nhân Phụng!

Gây chuyện lâu như vậy, hóa ra đang nói cô ta đánh nhau rất giỏi?

Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà...

Triệu Ngọc cũng không phải người cam chịu, bị Miêu Anh đánh trở tay không kịp như vậy, lửa trong lòng lập tức bốc cao. Nếu không tìm mặt mũi về, thì sau này sẽ còn mất mặt nhiều hơn!

"Ai nha! Thật xấu hổ, đồng chí Triệu Ngọc!" Miêu Anh giả mù sa mưa nói xin lỗi: "Tôi quen bắt tội phạm rồi nên xuống tay hơi tàn nhẫn một chút, anh đừng tức giận nhé! Nếu không, anh sang đây dạy tôi khóa hầu đi!"

"Chờ chút!" Triệu Ngọc suy nghĩ rất nhanh rồi có cách rất nhanh, vội vàng đè cơn giận xuống, cười nói: "Đồng chí Miêu Anh à, không nói gạt cô, thật ra tôi cũng có một cách với chiêu đè khuỷu tay này, có thể phá giải đó! Cô có tin không?"

"À...? Phải không?" Mắt Miêu Anh đảo một vòng, có phòng bị Triệu Ngọc.

"Vậy đi, bây giờ tôi tấn công cô nhé!" Triệu Ngọc khoa tay múa chân: "Sau đó cô đè khuỷu tay của tôi, xem tôi có thể phá không, cô thấy thế nào?"

"Được!" Miêu Anh là kẻ tài cao gan lớn, lập tức bày ra tư thế.

Bây giờ, các nhân viên điều tra cũng không còn lòng dạ nào mà luyện tập, tất cả hưng phấm xúm lại. Thật ra, bọn họ chỉ muốn nhìn một chút, tên Triệu Ngọc không biết tốt xấu này sẽ chết thế nào?

"Chú ý nhé, tôi ra tay đây!"

Nói xong, Triệu Ngọc đánh một quyền tới mặt Miêu Anh. Miêu Anh dùng lại một chộp lấy cổ tay Triệu Ngọc, chuẩn bị đè cánh tay hắn lại. Lúc bấy giờ, Miêu Anh âm thầm dùng sức, một khi cánh tay Triệu Ngọc bị đè xuống, dù không bị trật thì cũng phải đè Triệu Ngọc quỳ xuống đất xin tha.

Nhưng mà, Miêu Anh vẫn coi thường sức mạnh của Triệu Ngọc, cánh tay của Triệu Ngọc mới vừa bị túm chặt, hắn đã hung hăng dậm chân một cái, vừa lúc dẫm trúng chân phía trước của Miêu Anh.

Miêu Anh bị đau nên buông tay nhưng Triệu Ngọc lại mạnh mẽ đánh đầu, đầu nặng nề đánh lên ngực Miêu Anh! Đâm Miêu Anh lùi lại mấy bước, lảo đảo không đứng vững được!

Hả...

Khán giả xem trực tiếp thấy vậy thì hoảng hồn, kêu ra tiếng.

Triệu Ngọc cũng dùng hết sức, chân Miêu Anh đã bị hắn giẫn cho sưng lên! Bộ ngực nở nang cũng bị đâm đến nảy lên không ngừng!

"Ai nha, ai nha!" Triệu Ngọc là cao thủ làm màu, vội vàng tạo hai tay thành chữ thập, nói xin lỗi: "Xấu hổ quá, tôi cũng không có chừng mực! Đồng chí Miêu Anh à, cô thấy chiêu 'dậm lên móng heo' này của tôi thế nào?"

Mấy chữ "Dậm chân móng heo" vừa được nói ra, đám người cười vang.

Mặt Miêu Anh đỏ lên, cô ta hoàn toàn không ngờ đến, Triệu Ngọc lại sử dụng cách đánh xấu xa như vậy. Có điều, Miêu Anh cũng kẻ kinh nghiệm sa trường lão luyện, cô ta giả bộ bình tĩnh nói:

"Được lắm, được lắm! Đồng chí Triệu Ngọc à, thật ra... Chỗ tôi còn có một tuyệt chiêu có thể phá chiêu đè khuỷu tay, còn chưa dùng đó! Không biết... Anh có dám thử không?"

"Được!" Triệu Ngọc không sợ lửa, xua tay tỏ vẻ đồng ý.

Bây giờ, Miêu Anh cũng không còn lòng dạ nào nói nhảm, trực tiếp nhảy một bước xông lên trước, nâng tay lập tức đánh!

Có điều, Miêu Anh thẹn quá thành giận đã quyết định xong rồi, cô ta căn bản không muốn lại bị Triệu Ngọc bắt lấy cổ tay, ngay lúc Triệu Ngọc ra tay, đột nhiên cô ta thu quả đấm lại, sau đó nâng chân dài lên, trực tiếp đá vào chỗ bụng dưới của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, hắn đã sớm đoán được Miêu Anh không có ý tốt, cho nên cũng không cố sức muốn bắt lấy cổ tay cô ta, mà dùng sức tát lên mặt cô ta!

Kết quả, quỷ kế của hai người cùng thành công, Miêu Anh đá trúng Triệu Ngọc, mà bàn tay của Triệu Ngọc cũng đồng thời tát lên mặt… Miêu Anh !

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.