Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ổn rồi, anh Ngọc có nguy hiểm.

Phiên bản Dịch · 1442 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“À… ngại quá!”

Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý tới Hồ Bân bên dưới người, vừa rồi phấn khích thái quá, thiếu chút nữa là đánh trật tay của cậu ta, sắc mặt của Hồ Bân cũng chuyển thành màu tím rồi!

“Tiểu Hồ Nhi này!” triệu Ngọc đặt tay trên bả vai của Hồ Bân, chỉ vào cô gái xinh đẹp ở phía xa xa kia hỏi: “Vị mỹ nữ kia chú đã gặp bao giờ chưa? Là học viên của chúng ta sao?”

“Ừm…” Hồ Bân xoa xoa cánh tay, nghiêm túc nhìn, lại làm như đùa cợt nói: “Sao hả? Anh Ngọc? Xao động rồi sao? Cô gái này hôm qua mới được tới, cũng là một trinh sát hình sự!”

Ồ!

Thì ra là một đóa hoa cảnh sát.

Triệu Ngọc hơi hối hận, mấy ngày nay hắn đều nằm ngủ ở ký túc xá, ngoại trừ vì học không hiểu ra, còn chủ yếu là bởi không có mỹ nữ. Đừng nói tới mỹ nữ, đến phụ nữ cũng chẳng có nổi mấy người!

Nếu sớm biết có một đóa hoa cảnh sát xinh đẹp như vậy tới đây, ông đây còn nằm lại ký túc xá làm cái quái gì nữa?

“Ừm…” Nhìn Triệu Ngọc nhìn gái đẹp tới nhỏ dãi, Hồ Bân chân thành nói: “Anh Ngọc, có câu này em không biết có nên nói không!”

“What?(1)” Triệu Ngọc vẫn đang nhìn bông hoa cảnh sát không chớp mắt, lúc này bông hoa cảnh sát này không bắt đầu huấn luyện ngay, mà lại ngồi trên ghế dài mở di dộng ra xem.

“Cảm giác nghề nghiệp cho em biết, cô gái này có chút gì đó không đúng lắm!” Hồ Bân nghiêm túc nói: “Từ ngày hôm qua đến giờ, bên cạnh cô gái này không thấy xuất hiện một người đàn ông nào cả!”

“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc nhếch miệng nhìn về phía Hồ Bân: “Có phải chú bị sốt rồi không hả? Không có người đàn ông nào tán tỉnh cô ấy, không phải là càng tốt hay sao?”

“Không phải! Em không có ý đó!” Hồ Bân cố sức giải thích: “Ngày hôm qua lúc nghe giảng bài, chỗ cô gái này ngồi, cảnh sát nam bên cạnh đều tự giác tránh xa, tránh rất rất xa đó! Anh xem, anh xem, bây giờ cũng vậy kìa…”

Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, thật đúng như Hồ Bân nói, bên cạnh của đóa hoa cảnh sát này không có ai cả! Trên ghế dài vốn dĩ có mấy cảnh sát nam, cũng đã trốn xa!

“Anh Ngọc!” Trong lòng Hồ Bân đã có dự tính trước: “Hãy chờ xem, chờ một một thời gian xem! Cô gái này 80% là có tật xấu, không phải hôi nách thì chắc chắn là thích thả bom! Nhất định là như vậy!”

“Ha ha…” Triệu Ngọc cũng không nghĩ như vậy: “Nhà tự tưởng vĩ đại đã dạy chúng ta, nếu muốn biết thối hay không, bản thân yên lặng mà ngửi thì sẽ biết thôi! Ha ha ha… là thơm hay thối, chỉ cần ngửi là sẽ biết!”

Nói xong, Triệu Ngọc như tên sói xám lớn nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, vuốt vuốt hay bàn tay, đi tới gần đóa hoa cảnh sát.

“Anh Ngọc.” Hồ Bân nhỏ giọng kêu; “Nhà tư tưởng anh nói, tên là gì vậy?”

Triệu Ngọc vừa mới đi, Lan Bác đã quay lại.

“Thế nào, lão Hồ, Triệu Ngọc không làm gì chú chứ? Cái tên kia quá đen tối rồi…” Lan Bác đang đắc ý nói vu vơ với Hồ Bân, bỗng nhiên hắn liếc mắt thấy Triệu Ngọc đang đến gần nữ cảnh sát. Sau khi hắn nhìn rõ khuôn mặt của nữ cảnh sát ấy, lập tức bị dọa đến mềm cả người.

“Trời đất ơi! Trời đất ơi! Mẹ kiếp…” Lan Bác sợ tới mức nói lắp, miệng không ngừng nói: “Cô… cô ta sao lại tới đây? Anh Ngọc…anh Ngọc muốn làm gì?”

“Siêu lòng rồi, siêu lòng rồi!” Hồ Bân nói đâu ra đấy: “Hormone tiết ra quá nhiều, động vật đực trong thời kỳ động dực, đều giống như vậy, ha ha ha…”

“Mẹ kiếp!” Lan Bác tóm Hồ Bân lại: “Thằng nhóc này được lắm, tại sao lại không ngăn anh Ngọc lại?”

“Ngăn lại? Why?” Hồ Bân ngỡ ngàng.

“Miêu… Miêu Nhân Phương đó! Đây… Đây không phải chuyện đùa đâu! Xảy ra án mạng đó!” Lan Bác vỗ trán: “Xong rồi xong rồi, Anh Ngọc lần này…. gặp nguy hiểm rồi!”

“Lan Bác, không phải anh cũng thấy xao động rồi chứ?” Hồ Bân nghiêm túc giải thích: “Miêu Nhân Phụng là cao thủ tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết võ hiệp ‘Tuyết sơn phi hồ’, hắn… là nam mà!”

“Đồ ngu này!” Lan Bác vội vã mắng: “Miêu Nhân Phụng mà chú cũng không biết sao? Đó nỗi ám ảnh của giới cảnh sát nam Tần Sơn chúng ta, chú không biết sao?”

“Ai cơ? Nỗi ám ảnh gì?”

“Phách Vương Hoa của phân cục Nhữ Dương, Miêu Anh! Biệt hiệu là Miêu Nhân Phụng!” Lan Bác nhe răng quát: “Chú chưa nghe nói qua sao?”

Hồ Bân lắc đầu.

“Hai lần đạt giải quán quân võ thuật.” Lan Bác vội vàng giới thiệu: “Taekwondo đai đen, Judo đai đen, gậy chín khúc, vua giới đấu vật tự do, cao thủ của cao thủ đánh nhau tự do, cái này cũng chưa nghe bao giờ sao?”

Hồ Bân lắc đầu không hiểu gì.

“Đệt! Tội phạm bị cô ta bắt được, ban đầu vẫn còn bình thường, sau đó bị cô tá đánh tới tàn phế!” Lan Bác chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cái này đã nghe đến chưa?”

Hồ Bân lắc đầu, bắt đầu cảm thấy run run.

“Được rồi, vậy coi như tôi chưa nói gì!” Lan Bác chán nản từ bỏ.

Ai biết, vài giây sau, Hồ Bân như bừng tỉnh ngộ ra: “A… Em hiểu rồi, hiểu rõ rồi! Thì ra…không phải vì thả bom à?”

Lúc hai người nói chuyện, Triệu Ngọc đã vui vẻ đi tới trước mặt đóa hoa cảnh sát này, rất sảng khoải trức tiếp bắt chuyện: “Chào bạn học! Tôi thấy cô vừa mới tới, khẳng định là vẫn chưa xem cách bắt người huấn luyện viên vừa dạy đâu nhỉ? Tôi đã học xong rồi, hay là để tôi dạy cô, có được không?”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc ngửi ngửi xung quanh, nhưng vẫn không ngửi thấy mùi gì khiến người khác sợ! Xem ra, phỏng đoán của Hồ Bân là hoàn toàn sai lầm rồi!

Nghe thấy những lời của Triệu Ngọc, Miêu Anh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

“Ha ha, không cần phải cảm ơn, đều là đồng nghiệp, đây là việc nên làm!” Triệu Ngọc làm động tác như mời người khác khiêu vũ, đưa tay ra.

Không biết tại sao, Miêu Anh cười thầm, sau đó tao nhã như một vị công chúa, đặt tay lên tay của Triệu Ngọc.

Bàn tay búp măng, trắng trẻo mềm mại.

Triệu Ngọc hơi dùng sức kéo mỹ nữ đứng thẳng người, tư thế kiên cường.

Triệu Ngọc 1m78, Miêu Anh 1m70, hai người đứng cùng nhau, xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, lập tức khiến cho những điều tra viên khác chú ý.

Nhưng mà, những điều tra viên này biết rõ tính tình của Miêu Anh, không có chút thích thú thưởng thức tài tử giai nhân gì, mà là vô cùng kinh ngạc, tò mò và chờ mong.

Cái khiến họ kinh ngạc là, có người không màng sống chết dám đi khiêu khích Miêu Anh?

Tò mò là vì, không biết kết quả của tên đàn ông không màng sống chết này là ai

Còn chờ mong là vì, không biết tên đàn ông này chết thảm tới mức nào?

Nhưng mà, cũng có một ít điều tra viên hiền lành, nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt thương hại. Ít nhất là Lan Bác nghĩ vậy, trong lòng hắn thầm cầu nguyện, anh Ngọc yêu quý sẽ không biến thành tàn phế chứ?

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc lại không ý thức được có gì không ổn, vẫn đang léo nhéo đi theo giảng bài cho Miêu Anh: “Hay thế này đi, tôi sẽ dạy cô cách áp khuỷu tay trước đi! Chiêu này là chiêu đơn giản nhất, nào…cô cứ tấn công về phía tôi đi!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.