Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dùng bạo lực xử lý vấn đề

Phiên bản Dịch · 1616 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Có thể là do thời tiết buổi trưa quá oi bức, vừa lên xe, Khúc Bình đã cởi ngay cảnh phục của mình, để lộ ra chiếc áo lông cừu mỏng màu đỏ thẫm.

Không phải quá khen chứ, mặc chiếc áo này vào rồi trông Khúc Bình giống như một quý phu nhân vậy.

"Từ sau vụ án dùi cui điện, cậu giống như đã biến thành một người khác vậy!" Xuất phát từ sự mẫn cảm của nghề nghiệp, Khúc Bình nói ra hoài nghi của mình: "Trước kia cậu không hề như vậy! Tôi thật sự vô cùng hoài nghi…thân phận của cậu!"

" Ha ha..." Đối mặt với sự hoài nghi của tổ trưởng Khúc, Triệu Ngọc lại chẳng hề hoảng hốt, hắn làm giả vờ như sợ hãi nói: "Cuối cùng cũng bị cô phát hiện rồi! Đại tổ trưởng Khúc không hổ là con át chủ bài của nhóm điều tra, nói thật cho cô biết, tôi chỉ là một người có diện mạo giống Triệu Ngọc thôi, thật ra Triệu Ngọc kia đã bị tôi giết rồi, thi thể giấu ở... ừ... bên trong tủ lạnh nhà tôi!"

Nghe được những lời này, Khúc Bình không khỏi cau mày, cảm thấy hơi bực.

"A, nếu không..." Triệu Ngọc lại được nước lấn tới: "Nói cho cô một sự thật khác? Tôi là người xuyên không đến đây, trước kia tôi là tội phạm giết người phạm bị phán tử hình, sau khi bị xử bắn, tôi đã nhập hồn vào thân thể của Triệu Ngọc! Tôi cướp nhà,khống chế linh hồn của anh ta... Ha ha, thế nàohả, như vậy có cảm giác thú vị hơn đúng không?"

Đương nhiên Khúc Bình đã bị lời nói của Triệu Ngọc chọc giận. Cô ta nắm chặt vào vô-lăng, ngực bắt đầu phập phồng mất khống chế.

"Triệu Ngọc, cậu không thể đứng đắn một chút sao?" Khúc Bình cố nén tức giận nói: "Tôi có xem qua phương pháp phá giải án chặt tay của cậu rồi, tôi thừa nhận, về một vài phương diện cậu đúng là có tiềm lực khá tốt. Nhưng nếu như cậu luôn tự làm theo ý mình thì không được!

"Chuyện hôm qua, tôi đã nghe nói rồi." Khúc Bình thể hiện dáng vẻ của một lão đại: "Thật không biết cậu nghĩ như thế nào nữa? Thế mà dám đánh người trong cục cảnh sát! Làm như vậy, thật sự là rất không sáng suốt!"

"Thì sao chứ? Mấy người kia đi kiện tôi à?" Triệu Ngọc tỏ vẻ khinh bỉ.

"Nếu bọn họ thực sự đi kiện thì cậu đã thảm rồi!" Khúc Bình tức giận nói: "Triệu Ngọc, nghe tôi khuyên một câu, về sau đừng làm theo ý mình nữa! Thân là nhân viên cảnh sát, nên chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, sao lại có thể dùng bạo lực xử lý vấn đề như thế? Cậu nên kiềm chế bớt tính khí nóng nảy này lại đi..."

Két két... kít

Ai ngờ, ngay tại thời điểm Khúc Bình phân tâm giảng dạy Triệu Ngọc, có một người đột nhiên lao ra phía trước xe! Khúc Bình kinh hãi phanh gấp, nhưng người kia vẫn va vào xe rồi bị bắn ra xa mấy mét!

Hả?

Khúc Bình tái mặt, đây là lần đầu cô ta lái xe đ-ng vào người khác, tay chân luống cuống vội vàng mở cửa xuống xe!

Vừa bước ra ngoài thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao, đang đau đớn ngã ở một góc đường dành cho người đi bộ!

"Này này, anh sao rồi?" Khúc Bình sợ hãi, chạy nhanh phía trước hỏi.

" Ai ui... " người mặc đồ thể thao quay đầu lại, rên rỉ nén giận nói: "Cô lái xe kiểu gì vậy? suýt nữa đâm chết tôi rồi! Ai u…”

"Anh đừng hoảng, tôi sẽ nhanh chóng kêu xe cứu thương đến, anh chờ một lát!"

Khúc Bình vội vàng lấy điện thoại ra, muốn gọi 120, Ai ngờ, người đàn ông kia lại xua tay, nói: "Chị hai à, cô đợi một lát, để tôi xem tôi còn có thể đứng lên được không?"

Nói xong, anh ta chống tay xuống đường, lảo đảo đứng lên. Nhưng mà, Khúc Bình vừa định tiến lên đỡ thì anh ta lại ngã ngồi xuống đất."

" Ai ui..." Anh ta xoa xoa lưng mình, nói với Khúc Bình: “Tôi nói này chị hai à, nhìn cô cũng là người đàng hoàng, hôm nay tôi đây cũng có việc gấp, như vậy đi, hôm nay xem như tôi đen đủi! Cô bồi thường cho tôi ít tiền, tôi tự đi khám!"

Lúc này sao Khúc Bình còn không hiểu chứ?

Vừa rồi, bởi vì cô lái xe phân tâm, thật sự không chắc chắn là mình rốt cuộc có đ-ng vào người này hay không, nhưng bây giờ xem ra, người này hình như đang làm bộ bị thương, 80% là kẻ ăn vạ!

"Như vậy sao được?" Khúc bình cố ý nói "Anh phải đến bệnh viện kiểm tra mới được."

“Yên tâm, tôi là cảnh sát, tuyệt đối sẽ không chạy trốn! Nếu thật sự không được, khoa giám định của đơn vị chúng tôi cũng có phòng chuyên dùng để kiểm tra vết thương, anh theo tôi tới đó cũng được!"

Vừa nghe thấy Khúc Bình là cảnh sát, anh ta hơi run rẩy. Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, thì nói tiếp:

" Chị hai à, nếu cô không tin, cô nhìn xem..."

Nói xong, tên đó vạch áo phía sau lưng lên, không ngờ rằng, quả nhên chỗ đó vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là bị thương!

Lần này, trong lòng Khúc Bình nặng nề hơn nhiều! Bởi vì ô tô mới mua, còn chưa kịp trang bị camera hành trình, hơn nữa, cảm giác vừa rồi quả thực là đã đ-ng vào người anh ta!

"Tôi không cần biết cô có phải là cảnh sát hay không!” Anh ta nhìn Khúc Bình với vẻ mặt cầu xin: "Cô đ-ng phải tôi, đó là thật! Cảnh sát đ-ng người cũng phải chịu trách nhiệm chứ? Tôi vì tốt cho cô, muốn cô bồi thương ít tiền, tôi tự đi khám! Hay là, cô gọi xe cứu thương đưa tôi đến bênh viện cũng được. Nhưng mà, tôi có mấy lời không lọt tai cho lắm, xe của cô vẫn chưa có giấy phép, bảo hiểm của cô sẽ không có hiệu lực, nếu như tôi thật sự đi bệnh viện, sẽ tốn rất tiền, cô nên tựcân nhắc đi!"

“Việc này…”

Khúc Bình giương mắt nhìn bốn phía, nơi này là khu vực mới giải phóng mặt bằng của thành phố Tần Sơn, công trình đường xá còn chưa hoàn thành, mặc dù giao lộ có lắp đặt máy giám sát, nhưng không thể đảm bảo là sử dụng được.

Hơn nữa, người này quả thực đã bị xe của mình đ-ng phải, cứ cho là có máy giám sát, cũng không đủ chứng minh hắn ta là một tên ăn vạ!

Nhưng, Khúc Bình không phải là kẻ ngốc, người này ăn nói chuyên nghiệp như thế, đã thể hiện rõ là một tên ăn vạ, nhưng Khúc Bình vẫn không có biện pháp giải quyết!

"Chị hai à, tôi chỉ cần hai ngàn, trách nhiệm gì đó cô cũng không cần chịu nữa!" Trên mặt của tên mặc đồ thể thao đó đã không còn đau đớn, mà đầy sự u ám: "Nếu thực sự đến bệnh viện, trước tiên đừng nói liệu tôi có vấn đề gì hay không, chỉ riêng việc chụp CT thôi đã mất biết bao nhiêu là tiền rồi? Nếu như, tôi còn có bệnh cao huyết áp và bệnh tim thì sao?"

Đây...

Khúc Bình tức giận tay nắm thành nắm đấm, tuy biết rõ đó là một tên cao thủ ăn vạ đáng ghét, nhưng cô ta lại không có cách xử lý.

Lúc này, Triệu Ngọc đang ngồi ở vị trí phó lái lại rất nhàn nhã, đầu tiên hắn tắt động cơ xe, sau đó bật nhạc trong radio lên, tiếp đó nghiêng người dựa lên ghế dựa, rất có hứng thú với màn kịch hay trước mắt.

Đối với kiểu hành vi này Triệu Ngọc nắm rõ trong lòng bàn tay, trong chớp mắt, hắn đã nhìn ra được Khúc Bình gặp phải một tên chuyên đi ăn vạ!

Xe mới, không giấy phép, không camera hành trình, bốn phía không có người quan sát, đường phố trống trải, đây chính là điều kiện tuyệt với cho mấy tên ăn vạ hành động!

Còn nữa, bây giờ đang là hơn 12 giờ trưa, ở nơi hoang vu vắng vẻ này chẳng có lý do gì lại có người mặc đồ thể thao chạy qua đây? Định đến nghĩa địa chạy bộ sao?

Triệu Ngọc vốn tưởng rằng, Khúc Bình đường đường là tổ trưởng tổ trọng án, cchắc chắn sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện bé xíu này.

Nhưng mà, sự thật lại là, Khúc Bình bị tên ăn vạ đó ép đến mức không biết nói gì nữa, phải đưa tay lấy ví tiền ra, chuẩn bị chi cho hắn.

Ai!

Triệu Ngọc khẽ thở dài một cái, thầm nói trong lòng, đại tổ trưởng Khúc của tôi à! Ông đây cũng không thể nghe theo lời khuyên của cô rồi, hôm nay muốn cho cô nhìn thấy, cái gì mới gọi là… lấy bạo lực xử lý vấn đề.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.