Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện gì sẽ đến?

Phiên bản Dịch · 1476 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Tuy Triệu Ngọc hiểu rất rõ kiểu ăn vạ nhưng bản thân hắn chưa từng làm qua nghề này.

Trong giang hồ, rất nhiều người khinh thường nghề ăn vạ, có nhiều người thà thất nghiệp chứ không chịu đi làm nó, thậm chí có vài tên côn đồ còn khinh thường không thèm kiếm sống bằng nghề này.

Vì vậy tuy nhiều người làm nghề ăn vạ này nhưng lại không có người bảo hộ. Bình thường đều không ở cố định một chỗ, nay chỗ này mai đổi chỗ khác, chưa bao giờ ở một nơi nào đó quá lâu cả.

Nhưng kỹ thuật của những người này rất cao siêu. Giống như Khúc Bình đã nói, cú va chạm vừa rồi trông rất giống nhật, ai nhìn vào cũng tưởng là hắn sắp bị xe cán.

Nhưng tên này mượn lực chống lực, mặc dù cơ thể bị bay ra ngoài nhưng trên người hoàn toàn không có bất kỳ thương tổn gì. Vết thương trên lưng hắn thật ra không liên quan tới ô tô của Khúc Bình cũng không phải do hắn tự ngã, mà là đồng bọn cố ý tạo ra.

Vì để lừa tiền người khác, những người này sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, biến thái nào.

Đừng nói bây giờ Triệu Ngọc là cảnh sát, dù trước đây hắn là đầu sỏ trong đám lưu manh, gặp chuyện như vậy cũng thấy ngứa tay. Huống chi, người bị lừa gạt kia còn là đồng nghiệp của hắn?

Triệu Ngọc tìm trên xe Khúc Bình một lúc, vốn hắn muốn tìm máy móc hay thứ gì đó như cờ lê, nhưng trên xe Khúc Bình chẳng hề có, hắn chỉ đành mở cửa ra ngoài.

Bây giờ là buổi trưa, nơi này rất hẻo lánh, ngoài vài chiếc xe tình cờ đi ngang qua, thì cũng không có ai nữa.

Triệu Ngọc nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ở con phố đối diện có một chiếc xe gắn máy dừng trên đường, trên xe có hai người, một béo một gầy đang nhìn chằm chằm tên ăn vạ này.

Không cần nói cũng biết, hai người kia chính là đồng bọn của tên ăn vạ.

“Nói chuyện một chút, được chứ?” Nói chuyện một lúc, Khúc Bình đành thỏa hiệp, bắt đầu cò kè mặc cả với người mặc đồ thể thao: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thì chúng ta đều hiểu rõ, nếu anh còn quá đáng vậy tôi sẽ đưa anh về cục cảnh sát.”

“Ôi, chị hai à! Tôi chân đất không sợ đi giày, cô muốn thế nào thì cứ thế đi.” Lúc này, người mặc đồ thể thao mới lộ ra bộ mặt thật, không hoang mang sợ hãi nói: “Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi bị bệnh tim, nếu lúc cô đưa tôi về cục mà bệnh tim tái phát rồi chết ở cửa cục cảnh sát các người...”

Người mặc đồ thể thao vốn còn đang ngang ngược đe dọa Khúc Bình thì đột nhiên thấy một người đàn ông có vẻ mặt hung hăng đang bước xuống xe đi về phía mình.

Hắn ta không chú ý trên xe còn có một người đàn ông nên khá khạc nhiên, nếu trên xe còn một người nữa thì sao hắn không bước xuống sớm hơn chứ?

Nhưng đáng tiếc, kẻ ăn vạ này cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa, vì có thể khiến cho Triệu Ngọc đi về phía hắn ta thì chắc chắn tên này gặp xui xẻo rồi.

Triệu Ngọc chẳng thèm nói nửa câu, tay trái vừa đẩy Khúc Bình ra, tay phải đã giáng thẳng vào mặt tên này một bạt tai.

Chát!

Âm thanh vang dội vọng cả con phố.

“Ôi!” Người mặc đồ thể thao kinh ngạc: “Sao... Sao anh lại đánh tôi?”

Chát!

Triệu Ngọc lật tay cho hắn thêm một cái tát, tuy lần này người mặc đồ thể thao có đề phòng dùng tay cản lại nhưng vẫn bị Triệu Ngọc tát cho chao đảo, trên khóe môi còn xuất hiện cả máu.

“Trời ơi!”

Người mặc đồ thể thao bị đánh, định đứng lên đánh trả thì bị Triệu Ngọc nắm cổ áo xốc lên.

Chát!

Rõ ràng cái tát thứ ba này đánh rất mạnh, người mặc đồ thể thao bị đánh cho ngã xuống đất, trong miệng phun ra bốn, năm cái răng.

“Triệu Ngọc? Cậu?”

Khúc Bình cũng bị những hành động của Triệu Ngọc dọa. Cô ta chạy vội lên kéo Triệu Ngọc để hắn dừng tay lại.

Lúc này, hai tên đồng bọn ở bên kia đường thấy tình hình không ổn vội xông tới hét to.

Triệu Ngọc cong môi nhìn Khúc Bình, ôn hòa nói: “Tổ trưởng Khúc, cô có còng tay ở đó không?”

Khúc Bình không ngờ hắn đột nhiên hỏi như vậy, vội trả lời: “Không! Hôm nay không đi xe cảnh sát.”

“Thế cái này thì sao?”

Triệu Ngọc làm ám hiệu, ý nói cô có mang súng không?

Khúc Bình lắc đầu, hôm nay cũng không phải là ra ngoài điều tra án, mang theo những thứ đó làm gì?

Ôi!

Triệu Ngọc lắc đầu than: “Được rồi, vậy cô qua bên kia một lát đi”

Lúc bọn họ còn đang nói chuyện thì hai tên, một béo một gầy kia đã chạy tới trước mặt Triệu Ngọc, tên béo vừa chạy vừa hét: “Dừng lại ngay, các người muốn đánh chết người sao...”

Tên béo còn chưa nói hết câu, Triệu Ngọc đã dùng một tay nắm cổ áo hắn, tay còn lại luồn xuống nắm thắt lưng hắn rồi dùng lực nâng ngang người hắn ta lên.

Sau đó, hắn dựa theo quán tính ném tên béo bay văng ra ngoài. Bên đường có một hàng rào sắt, tên béo bị ném mạnh vào hàng rào, kêu ầm một tiếng vang vọng cả con phố.

Sau đó, hắn ta rơi xuống đất, ngã mạnh lên trên đám cỏ.

“A!”

Chỉ còn lại người gầy vốn còn muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay đi đánh Triệu Ngọc nhưng vừa thấy Triệu Ngọc mạnh mẽ như vậy lại ngẩn ngơ không biết làm sao.

Hắn ta không dám làm gì nhưng Triệu Ngọc lại không tha cho hắn ta, hai tay hắn nắm trước ngực người này, ném về phía trước, người gầy bay lên giữa không trung rồi nặng nề ngã vào thùng rác cách đó không xa.

Thùng rác không chịu được trọng lượng lớn như vậy, nghiêng sang một bên, người gầy lăn lộn vài vòng rồi lại ngã xuống dưới chân Triệu Ngọc.

Chỉ trong vài giây mà ba tên làm nghề ăn vạ đã ngã lăn quay ra đó, ai nấy đều nằm trên mặt đất đau khổ kêu rên.

Triệu Ngọc thấy cái tên mặc đồ thể thao muốn đứng lên, hắn lập tức lại gần nắm lấy bộ đồ thể thao rồi ném hắn ta ra xa, tên này quay mòng mòng trên không rồi đập vào cột điện ngã xuống.

Tên mặc đồ thể thao hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết sau đó nằm im trên đất không động đậy.

“A!”

Bây giờ, Khúc Bình thật sự bị Triệu Ngọc dọa sợ, muốn đi lên ngăn hắn lại thì Triệu Ngọc đã đi đến trước mặt cô, làm tư thế chào của cảnh sát nói: “Báo cáo tổ trưởng, ba tên tội phạm đã được tôi khống chế, giờ chúng ta gọi điện về cục rồi đưa bọn họ về quy án.”

“Ơ...” Khúc Bình còn đang ngẩn ngơ, chưa hiểu hắn nói gì, một lúc sau mới trợn tròn mắt nhìn hắn: “Gì kia?”

“Bọn họ đều là nghi phạm giết người mà!”

Triệu Ngọc nói lớn rồi kéo ba người kia lại một chỗ rồi trói tay họ lại.

“Nghe cho kỹ đây, tôi nghi ngờ các người là liên quan đến vụ án giết người rồi bỏ trốn.” Triệu Ngọc đưa thẻ cảnh sát ra, trừng mắt nhìn ba người quát lớn: “Các người có quyền im lặng, những gì các người nói ra, sẽ là... là...”

Triệu Ngọc ngẩng đầu hỏi Khúc Bình: “Là gì ấy nhỉ?”

Khúc Bình còn đang ngẩn ngơ, hoàn toàn không hiểu hắn nói gì.

“Là gì thì kệ nó đi!” Triệu Ngọc vỗ gáy tên béo: “À, phải rồi, các người còn có một tội nữa là dám đánh người thi hành công vụ, tội này còn lớn hơn đấy. Để tôi cho các người ít kiến thức về pháp luật, đánh cảnh sát ít nhất phải ngồi tù ba năm. Ha ha ha, thành thật theo bọn này về cục cảnh sát đi.”

Lời Nhắn Chương 63
>_< Xem xong chương này mới biết "Không có lưu manh nhất, chỉ có lưu manh hơn."
Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.