Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tốt quá! Đúng rồi! Cảm ơn!

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Chắc chắn lại là công dụng của Hệ thống Kỳ ngộ rồi!

Ngồi trên ô tô của Khúc Bình, trong đầu của Triệu Ngọc luôn có suy nghĩ như thế. Từ sau khi có Hệ thống Kỳ ngộ, mọi việc tưởng như trùng hợp vốn chẳng phải là trùng hợp nữa!

Một màn hãi hùng sáng nay và việc Khúc Bình đột nhiên xuất hiện sau đó chắc chắn có liên quan đến hệ thống của hắn.

Chẳng những hôm nay là Chủ Nhật mà còn là ngày nghỉ của Triệu Ngọc, hắn vốn không cần phải đi làm. Cho nên, sau khi lên xe của Khúc Bình, Triệu Ngọc vẫn nghĩ rằng do có vụ án khẩn cấp nên Khúc Bình muốn dẫn hắn đi tra xét mà thôi!

Chậc chậc...

Triệu Ngọc chậc lưỡi liên tiếp, trong lòng thầm nghĩ, vụ án chặt tay chỉ vừa mới kết thúc chắc sẽ không xảy ra vụ án lớn nào khác trong thời gian ngắn ngủi này đấy chứ?

Có để cho người khác sống không thế?

Nhưng mà sau khi chiếc Subaru màu trắng chạy lên cầu vượt, Triệu Ngọc bỗng nhiên sực nghĩ, không đúng nha? Sao hôm nay tổ trưởng Khúc Bình lại lái xe cá nhân của mình tới? Bình thường khi phá án luôn dùng xe cảnh sát kia mà?

Nghe nói chiếc Subaru này tổ trưởng Khúc Bình chỉ mới mua chưa được một tuần, giấy phép còn chưa có kia mà! Nếu trong đội có nhiệm vụ, sao cô ta lại tự lái xe cá nhân của mình tới chứ?

Hơn nữa...

Nếu như có vụ án, tổ B có nhiều người như vậy rồi sao còn phải dẫn theo hắn?

Vả lại...

Triệu Ngọc cẩn thận nhìn tổ trưởng Khúc, thấy hôm nay cô ta mặc một bộ đồng phục cảnh sát mới tinh, tư thế oai nghiêm, trang điểm tỉ mỉ, thâm chí còn tô cả... son môi!

Ai ui!

Hôm nay có chuyện gì thế này?

Mặt trời mọc từ hướng tây à?

Triệu Ngọc ngạc nhiên nhìn Khúc Bình, cảm thấy không thể nào hiểu được. Thường ngày, vị tổ trưởng Khúc này trông vô cùng xuề xòa thế mà khi trang điểm lên nhìn cũng rất được đấy chứ?

"Sao thế? Trên mặt tôi có cái gì à?" Khúc Bình cảm giác được Triệu Ngọc đang nhìn mình, không quay đầu nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

"Không có gì!" Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên hỏi thẳng thì tốt hơn, vội lên tiếng: "Tôi... chúng ta đang đi đâu vậy, bà chị?"

"Đại Trinh Thám à!" Khúc Bình lắc đầu, nghiêm túc nói: "Sau này làm phiền cậu để ý di động nhiều hơn được không? Tin tức đã gửi đến cho cậu lâu lắm rồi đấy!"

"Hả?"

Triệu Ngọc lấy điện thoại của mình ra, có rất nhiều tin nhắn mới. Hắn mở ra xem, là tin nhắn Khúc Bình gửi cho hắn, nội dung là hôm nay hai người họ sẽ đến cục thành phố để nhận khen thưởng, bảo hắn phải đến tòa nhà của cục thành phố trước mười giờ.

Cái gì?

Khen thưởng?

Triệu Ngọc khẽ nhếch miệng. Hai từ "khen thưởng" này đối với hắn mà nói là vô cùng xa lạ. Kiếp trước, lúc hắn còn ở tiểu học thì chưa từng được nhận giấy khen bao giờ. Sau khi gia nhập giang hồ thì điều đó lại càng trở nên xa vời!

"Tôi nhìn định vụi, thấy cậu vẫn ở lỳ trong nhà không có động tĩnh gì cả nên đoán có lẽ cậu chưa đọc được tin nhắn." Tổ trưởng Khúc Bình ôn hòa nói: "Cho nên, tiện đường ghé qua chỗ cậu xem thế nào, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp ở ngã tư! Nhìn dáng vẻ thanh thơi của cậu kìa, đang là gì à?"

"Hả... Tôi định đi ăn bánh bao nhân thịt dê!" Triệu Ngọc thản nhiên nói: "Quả thực tôi chưa đọc tin nhắn! Di động này quá tệ, chắc sau này tôi cũng phải đổi một cái khác."

"Không cần!" Khúc Bình nói: "Trên cục đang hoàn thành một loại di động đặc biệt, sẽ phát cho chúng ta nhanh thôi! Việc mã hóa tin tức hay dung lượng bộ nhớ đều là miễn phí! Nếu còn không nhận được tin nhắn nữa thì là do đạo đức của cậu có vấn đề rồi!"

"Hả? Có chuyện tốt như vậy à?" Triệu Ngọc khen: "May mà tin tức của Khúc đại tổ trưởng nhạy bén, nếu không tôi đã phải phí tiền rồi! À, đúng rồi, nhận khen thưởng này là sao? Chúng ta sẽ được cái gì bậy? Có phải là một tờ giấy khen thật to với một ít tiền thưởng không?"

...

Cục cảnh sát thành phố Tần Sơn.

Lúc lên nhận khen thưởng, Triệu Ngọc vẫn đang chìm trong trạng thái mơ hồ.

Cả hai đời cộng lại hắn cũng chưa từng trả qua việc nào tương tự như thế này.

Lãnh đạo phân cục, lãnh đạo cục thành phố, thậm chí còn có cả một số sĩ quan cấp cao đều đến tham dự. Bầu không khí vô cùng tấp nập, phóng viên đông như kiến. Máy chụp ảnh, máy quay phim bày khắp mọi nơi, đèn flash lóe lên không ngừng, khiến cho Triệu Ngọc đau đầu choáng váng.

Thì ra, cuộc họp khen thưởng này long trọng như thế chủ yếu là vì đúng vào dịp kỷ niệm ngày thành lập cục cảnh sát thành phố Tần Sơn.

Trong đại hội lần này, ngoài trừ trao bằng khen cho các chi cục và nhân viên ưu tú ra thì cập trên còn quyết định khen thưởng trước cho cá nhân và đơn vị đã phá được hai vụ án liên tiếp và vụ án dùi cui điện và vụ án chặt tay.

Sau khi cục trưởng Chu của phân cục Dung Dương nhận thưởng xong, Khúc Bình và Triệu Ngọc cũng bước lên bục. Khúc Bình là chỉ huy việc phá án và bắt giam, nhận được các giấy khen và vài thứ chứng nhận linh tinh.

Nhưng còn Triệu Ngọc thì khác, cấp trên đã có quy định, những điều tra viên trực tiếp bắt được hung thủ ngoài việc được nhận giấy khen thì còn được thưởng thêm về vật chất.

Bởi vậy, Triệu Ngọc ngoài được đeo một dải lụa ra thì còn được nhận thêm hai tờ giấy khen của cấp lãnh đạo và hai tấm chi phiếu!

Triệu Ngọc vừa lướt qua nội dung trên đó liền trừng lớn mắt.

A ôi!

Mẹ kiếp, nhiều vậy à?

Không ngờ hai tờ chi phiếu này một tờ có giá trị tám ngàn, một tờ có giá trị hai vạn!

Trước kia Triệu Ngọc chỉ nghe sơ qua, không ngờ lại là sự thật! Sau khi bắt được hung thủ là nhận được thù lao? Khó trách mỗi lần có vụ án xuất hiện là nhóm điều tra viên lại hăng như được đánh tiết gà?

Thực ra, vì bắt tội phạm là việc vô cùng nguy hiểm nên đội cảnh sát Tần Sơn luôn có hình thức thưởng như thế này. Nhưng trước kia mỗi lần có vụ án lớn thì các tổ sẽ cùng hành động, sau khi phá án, được thưởng cũng sẽ được chia đều cho các cá nhân tham dự.

Nhưng mà tình huống của Triệu Ngọc thì lại hoàn toàn khác. Từ vụ án dùi cui điện cho đến vụ án chặt tay hắn chỉ hành động một mình vì vậy tiền thưởng cũng chỉ là của mình hắn.

Cầm chi phiếu trong tay, Triệu Ngọc cảm thấy hơi choáng váng, dưới chân nhẹ bẫng, cảm giác như bản thân mình có thể bay lên vậy.

Lúc đó, lãnh thưởng thế nào, xuống đài ra sao, nói gì đó với cục trưởng Chu hắn cũng chẳng hề nhớ. Chỉ nhớ được rằng bản thân mình luôn lặp lại sáu chữ: "Tốt quá! Đúng rồi! Cảm ơn!"

Thực ra, không phải cục trưởng Chu đang khen hắn mà là đang chỉ trích sao trường hợp long trọng như thế mà sao đến đồng phục cảnh sát hắn cũng không mặc? Tóc tai bù xù như một tên lông bông, đây không phải làm mất thể diện phân cục của họ sao?

Nhưng mà dù ông ta có nói gì Triệu Ngọc cũng cứ cười ngây ngô, còn kích động nắm tay cục trưởng Chu: "Tốt quá! Đúng rồi! Cảm ơn!"

Lúc đi về, Triệu Ngọc vẫn ngồi trên chiếc xe Subaru của tổ trưởng Khúc Bình. Hắn vừa vuốt ve tấm chi phiếu trong tay vừa đắm chìm trong cảm giác lâng lâng mới nãy.

Không ngờ rằng, liên tiếp phá được hai vụ án, chẳng những được lên đài nhận giấy khen mà còn được nhiều tiền như vậy! Việc này quả thực là quá tốt!

Nhất là khoảnh khắc bước lến đài nhận giải thưởng kia, hắn cảm nhận được sự hãnh diện và cảm giác đầy thỏa mãn.

Làm cảnh sát quả thực có cái hay của nó!

Chẳng những kiếm được tiền, có khí thế mà còn có thể công khai đánh những kẻ thối tha nữa. Việc này tốt hơn nhiều so với nghề nghiệp trước kia của hắn!

Được rồi!

Nếu đã vậy, ông đây sẽ làm tiếp!

Nhóm hung thủ đã phạm tội và nhóm chuẩn bị phạm tội kia, các ngươi nên cẩn thận đi là vừa, oa ha ha...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại không kiềm được ngâm nga một khúc nhạc.

"Triệu Ngọc à!" Khúc Bình quay đầu nhìn dáng vẻ đắc ý của Triệu Ngọc, nhẹ giọng thở dài: "Trước kia, quả thực là do tôi đã coi thường cậu rồi."

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.