Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba em thật sự bị bệnh.

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Ngày xuân nắng ấm, khí hậu ấm áp.

Nhưng trước quầy hàng hoa quả Đại Phong Ca trên phố Thuận Phong, lại vô cùng lạnh lẽo đìu hiu.

Một câu nói ngắn gọn của dì Mã đã khiến cho thầy giáo Vương vô cùng hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc và Khương Hiểu Tình cũng thay đổi.

Thấy quỷ kế của hai người sắp bị bại lộ, ngay tình huồng ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Ngọc đột nhiên trừng mắt nhìn dì Mã, giống như Quan Công chuẩn bị giơ dao chém người, quát lớn:

“Bà tám thối tha, rốt cục bắt được bà rồi! Lần này, để xem bà còn trốn được đi đâu? Cái đồ… lừa gạt người khác!”

Thấy Triệu Ngọc gào to như vậy, tròng mắt Khương Hiểu Tình chuyển động, lập tức phối hợp hét to về phía dì Mã: “Không hay rồi, dì Mã, bệnh cũ của ba cháu lại tái phát rồi.”

Vừa nói, Khương Hiểu Tình vừa dùng tay chỉ Triệu Ngọc, ý để cho thầy giáo Vương nhìn thấy, tên điên này là ba cô, ba cô thực sự bị bệnh.

Dì Mã bỗng sửng sốt, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên Triệu Ngọc nhảy lên, kêu gào xông tới chỗ dì Mã. Hắn giương nanh múa vuốt, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, giống hệt một sát thần.

Mặc dù thầy giáo Vương không biết có chuyện gì nhưng thấy Triệu Ngọc không kiềm chế được liền vội vàng lao qua ôm lấy cổ Triệu Ngọc.

“Chao ôi!” Khương Hiểu Tình vội vàng chạy tới trước mặt dì Mã, vừa đẩy dì Mã vừa hô to: “Dì ơi, bệnh của ba cháu càng ngày càng nặng rồi! Dì nhân lúc này mau chạy nhanh đi thôi, một lúc nữa cháu mang dưa hấu sang nhà dì là được!”

Toàn thân dì Mã đã nhũn ra rồi, bà có lòng muốn hỏi thăm một chút, nhưng nhìn thấy Triệu Ngọc như kẻ điên lên cơn, cũng sợ tới mức xanh cả mặt, người run run.

“Bà tám thối tha! Còn muốn chạy sao?” Triệu Ngọc như phát điên hét lớn, đồng thời cố tình xô đẩy thầy giáo Vương ra: “Ông đừng có cản tôi, cái này gọi là gây trở ngại cho người thi hành công vụ ông có biết không hả? Tôi là cảnh sát đấy, tôi đang bắt tội phạm! Đừng có cản tôi…”

Nói xong, Triệu Ngọc quơ lấy một dống quýt, ném thẳng đến phía dì Mã.

“Ôi!”

DÌ Mã sợ đến mức giật thót cả người, vội vàng bật công tắc, phóng xe điện chạy mất dạng.

“Tên tội phạm chạy mất rồi! Chạy mất rồi! Đừng có cản tôi nữa, tôi muốn bắt tội phạm!” Vì muốn diễn cho xong, Triệu Ngọc trừng to đôi mắt, liên tục giãy giũa vùng vẫy, khiến cho thầy giáo Vương mệt đến mức thở hổn hển.

“Ba ơi! Ba mau tỉnh lại đi!” Khương Hiểu Tình làm bộ như sợ đến mức tay chân luống cuống, chạy tới trước mặt Triệu Ngọc vừa khóc vừa kêu gào: “Người mà ba muốn bắt đã đi tới cục cảnh sát để tự thú rồi! Ba đừng tức giận nữa!”

Nói xong, cô bé liền lẻn đến bên cạnh, không ngừng vuốt ngực cho Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cũng phối hợp với cô bé dần dần lịm xuống, ánh mắt cũng dần dần trở nên dại ra. Toàn bộ quá trình hắn bắt chước giống y như đúc, còn giống bệnh thần kinh hơn cả người bị bệnh thần kinh thật nữa!

“Thầy giáo Vương, thật ngại quá, bệnh của ba em ngày càng phát tác thường xuyên hơn rồi!” Khương Hiểu Tình vừa nâng Triệu Ngọc lên ngồi vào ghế tựa, vừa giải thích với thầy giáo Vương: “Ba em tự cho rằng mình là cảnh sát, nhìn thấy ai cũng nghĩ là tội phạm cả!”

“Haizz!” Thầy giáo Vương sợ tới mức chân tay luống cuống, thở từng hơi nặng nề, trong đầu hỗn loạn không nghĩ thêm được gì nữa, ngừng một lúc lâu mới thở dài nói: “Hiểu Tình à, em thực sự đã rất kiên cường rồi!”

“Không sao hết ạ!” Khương Hiểu Tình làm bộ như rất kiên cường nói: “Chú hai và chú ba của em đã liên hệ xong với bệnh viện rồi, vài ngày nữa liền mang ba của em đi chữa trị. Em tin chắc rằng, bệnh tình của ba em sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn!”

“Chậc chậc…” Thầy giáo Vương nhìn ánh mắt cứ dại ra của Triệu Ngọc, lắc đầu thở dài nói: “Thật không ngờ rằng, gia đình em lại như thế này, chẳng trách, ba em không tiếp điện thoại của tôi! Sớm biết như vậy, cũng không cần ba em phải đi họp phụ huynh nữa? Hiểu Tình à, nói đi thì phải nối lại, dù cho gia đình em có khó khăn như thế nào nhưng tuyệt đối không được làm trễ nãi việc học đâu!”

“Em biết rồi thầy Vương, thầy yên tâm đi!” Khương Hiểu Tình làm bộ là một cô gái ngoan ngoãn đáp: “Em sẽ không để thầy thất vọng đâu! Chuyện học tập, tất nhiên vô cùng quan trọng rồi!”

“Ừ… Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!” Thầy giáo Vương lau lau mồ hôi trên trán nói: “Nếu đã như vậy thì thầy về trước đây nhé! Chăm sóc tốt cho ba em nhé!”

Nói xong, ông ta nhấc tay vẫy vẫy với Triệu Ngọc tỏ ý phải đi.

“Ô kìa, thầy giáo Vương phải đi rồi sao, thầy mang một chút hoa quả về ăn nhé!?” Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng đứng lên.

“Không cần, không cần đâu! ANh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi phải đi đây!” Thầy giáo Vương giống như bị sợ, vộn vàng lác lắc đầu, hốt hoảng rời khỏi cửa hàng hoa quả.

“Tạm biệt thầy giáo Vương!” Khương Hiểu Tình lễ phép vẫy tay chào thầy giáo.

Đến khi bóng dáng vội vàng của thầy giáo Vương biến mất ở cuối phố Thuận Phong, Khương Hiểu Tình mới dần dần lụi xơ khom người xuống, giống như khí lực đã cạn kiệt, dùng hai tay chống lấy đầu gối.

Triệu Ngọc cũng thở dài một hơi, cảm giác như cả người đều đã ướt đẫm hết rồi.

“Cảnh… cảnh sát Triệu này!” Cô bé thở gấp gáp từng hơi dài: “Hợp tác với chú, thật sự khiến người ta chấn động rồi đó! Hù chết cả tôi rồi! Vừa rồi… vừa rồi… tôi còn nghĩ chúng ta xong đời rồi ấy chứ!”

Môi Triệu Ngọc cũng đã khô nứt hết cả, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lần trước hắntruy bắt hung thủ ở nghĩa địa, cũng không đến mức khẩn trương như thế này đâu!

“Bà nó chứ!” Triệu Ngọc vuốt vuốt ngực, thởi dài nói: “Suýt chút nữa thì ăn đủ rồi, may mà ông đây đủ thông minh! Ôi!”

Triệu Ngọc vừa mới nói ra được một câu, ngẩng đầu lên lại đột nhiên nhìn thấy, ở một bên phố Thuận Phong, lại có vô số người chạy tới. Trong đó, người đi đầu lại là dì Mã vừa bị Triệu Ngọc dọa sợ chạy đi mất.

Triệu Ngọc còn tinh hơn cả con khỉ, vừa nhìn thấy đám người này thì biết ngay người ta đến để tính sổ, hắn vội vàng lẻn đi, chui vào con hẻm nhỏ bên cạnh!

“Hiểu Tình, Hiểu Tình, cháu không sao chứ!?” Triệu Ngọc vừa mới chạy mất, dì Mã đã rảo bước chạy nhanh tới trước cửa hàng hoa quả, lớn tiếng hỏi: “Tên bệnh thần kinh vừa rồi đâu rồi? Chạy đi đâu mất rồi? Chạy đi đâu rồi? Dám chửi tôi là bà tám thối tha ư, hôm nay tôi không đánh chết hắn ta không được!”

Phía sau dì Mã, có vài người hàng xóm già của phố Thuận Phong, trong tay bọn họ đều cầm theo chổi xẻng, một đám người uy phong lẫm liệt, đều chạy đến làm chỗ dựa cho dì Mã.

“Dì nói cái gì vậy, dì Mã? Tên điên nào vậy? Sao cháu nghe mà không hiểu gì hết vậy?” Khương Hiểu Tình cầm quả dưa hấu đặt lên cân, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.

“Hả?” Dì Mã không ngờ nhận được câu trả lời như vậy: “Không thể nào, chẳng lẽ là dì hoa mắt, hay là cháu bị làm sao rồi hả? Người đâu rồi? Tên điên ấy đâu rồi? Còn…Còn lấy quýt ném tôi nữa chứ… cái gì cái gì mà… cảnh sát!?”

“Dì nói lung tung cái gì vậy?” khương Hiểu Tìn đưa dưa hấu đã được cân xong cho dì Mã, tươi cười rạng rỡ nói: “Tổng cộng là 42 tệ 8 đồng, dì đưa cháu 40 tệ là được rồi.”

“A!” Dì Mã dẩu môi, mấy ông bà hàng xóm nhìn nhau không ai hiểu gì.

Lúc này, Triệu Ngọc đã đi tới giao lộ của phố Thuận Phong.

Tuy rằng chuyện vừa nãy có chút mạo hiểm nhưng tốt xấu gì cũng coi như là giải quyết xong việc của Khương Hiểu Tình, cũng giải quyết xong vướng mắc trong lòng hắn.

Bời vậy, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thoải mái, sung sướng huýt sáo chơi.

Nhưng mà, hắn vừa bước một chân xuống đường, một chiếc xe Subaru màu trắng đã đỗ phịch một trước mặt hắn, chặn không cho hắn đi.

Nhìn vào cửa sổ vị trí cạnh lái xe, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy được, người lái xe, lại là tổ trưởng Khúc Bình!

Tổ trưởng Khúc ngồi yên trên ghế lại, ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Ngọc nói bốn chữ: “Lên xe! Nhanh lên!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.