Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi đóng giả ba đáng sợ

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Triệu Ngọc tắm xong, nằm lên giường, trong đầu bắt đầu loạn lên.

Khương Hiểu Tình vì muốn sửa chữa sai lầm do hắn phạm phảo mà đi làm giả một tờ phiếu chẩn đoán, nói Khương Đại Phong bị chứng phân liệt nhân cách nặng, toàn ảo tưởng mình là cảnh sát, cho nên mới gây ra một màn điên rồ ở buổi họp phụ huynh.

Con bà nó chứ!

Đây đúng là một lý do hiếm có, thế mà con nhóc đấy cũng nghĩ ra được, thật không biết nó là thiên tài hay là con quỷ nữa?

Con nhóc kia làm giả tờ chẩn đoán giả này không chê vào đâu được, đến cả con dấu phía dưới cũng rất giống thật, thật không biết rốt cuộc nó làm sao mà lại làm ra được?

Nhưng mà Khương Hiểu Tình càng biểu hiện xuất sắc, Triệu Ngọc lại càng không an tâm. Trên người của nữ sinh này toàn làm hắn nhìn thấy bóng hình của Lý Đan! Nếu như Khương Hiểu Tình cũng giống Lý Đan, dựa vào trí thông minh hơn người của mình mà phạm tội thì hậu quả rất khó lường!

Ban đầu, quả thật Triệu Ngọc không tin mấy lời giải thích là mẹ bị bệnh của Khương Hiểu Tình, cho rằng cô bé là một thiếu nữ bất lương, tiền trộm tài khoản phi pháp đều dùng để chơi game.

Nhưng thông qua việc tiếp xúc sâu, hắn phát hiện mẹ Khương Hiểu Tình lại mắc chứng tăng U-rê, tiền viện phí mỗi tháng đều rất tốn, Khương Đại Phong chỉ dựa vào tiền bán hoa quả căn bản không thể duy trì, mà trong nhà đã không còn gì có thể cầm cố.

Sở dĩ Khương Hiểu Tình đi trộm tài khoản cũng là vì xuất phát từ lòng hiếu thảo.

Chà chà...

Triệu Ngọc nằm trên giường cân nhắc chuyện này, không biết nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng? Một mặt hắn không muốn để cho Khương Hiểu Tình đi trộm tài khoản, một khi bị phát giác, có thể hủy hoại cả cuộc đời của đứa trẻ này! Nhưng mặt khác, đứa trẻ có lòng hiếu thảo như thế, nếu như tàn nhẫn chặt đứt con đường của nó, cũng đả kích nó rất lớn.

Ôi!

Con bà nó chứ!

Triệu Ngọc vỗ mạnh vào trán, hắn luôn mạnh mẽ quyết đoán giờ sao lại không rõ ràng như thế, tại sao lại vì một cô bé mà trở nên đa sầu đa cảm rồi?

Đúng lúc này, hệ thống Kỳ ngộ vang lên trông đầu, thông báo là nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, độ hoàn thành là 87%, lại được thưởng.

Lần này hắn được thương một thứ hiếm hơn, là một cái ống nhòm ẩn hình, có thể không cần dùng bất kỳ sự hỗ trợ nào nhìn rõ mọi thứ trong bán kính 5 km trong vòng 10 phút.

Ôi!

Triệu Ngọc than nhẹ một tiếng, hệ thống lại thưởng một thứ đặc biệt như vậy, có phải nó vẫn muốn mình làm điều tra viên không?

Triệu Ngọc vốn định ngủ, nhưng thấy nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng rồi!

Đã muộn thế rồi!?

Lần này, hệ thống kết thúc muộn, bây giờ đã sang ngày mới rồi.

Nghĩ đến đấy, Triệu Ngọc không do dựu châm một điếu thuốc, ho khan kịch liệt rồi lại khởi động hệ thống Kỳ ngộ nhận nhiệm vụ.

“Quẻ Tốn Đoái, Tốn phong Đoái trạch, gió lay nước lặng, lý lẽ xảo biện, tài thân cùng thu.”

Nghe thấy loại quẻ bói tối nghĩa này, Triệu Ngọc cũng lười nhớ, nhắm mắt đi ngủ.

...

8 rưỡi sáng hôm sau, Khương Đại Phong đúng giờ nhận được tin nhắn trúng thưởng. Quả nhiên đúng với dự liệu của con gái mình, người đàn ông mập mạp đó sung sướng nhảy lên một lúc, sau đó dặn Khương Hiểu Tình trông quán, còn mình thì cưỡi xe điện phóng vọt đi!

Triệu Ngọc nhìn thấy mà kinh ngạc, não lão mập này làm từ rễ cây à? Làm gì có chuyện nằm viện cũng trúng thưởng? Trí thông minh như thế này thật làm người ta không đồng tình nổi.

Khương Đại Phong đi rồi, Khương Hiểu Tình lập tức gọi Đại Ngọc xuống lầu, đến chỗ bán hàng giả làm ba cô bé.

Hôm nay là chủ nhật, Triệu Ngọc cũng được nghỉ, mà Khương Hiểu Tình cũng không cần đi học. Hai người ngồi trước sạp hoa quả đợi thầy Vương tới.

Không biết làm sao mà Triệu Ngọc hơi căng thẳng, thế là lại học thuộc lời thoại một lần.

Bởi vì trước đó không gọi điện thoại, nên hắn không biết bao giờ thầy Vương mới đến? Nhưng mà điều này căn bản không làm khó được Khương Hiểu Tình, cô bé đã sớm cài thiết bị định vị lên di động của thầy Vương, sớm đã nắm được hành tung của ông ấy rồi.

Bên này Khương Đại Phong vừa rời đi, bên kia thầy Vương cũng đã đi đến đường Thuận Phong.

“A? Thầy Vương? Sao thầy lại tới đây?” Khương Hiểu Tình nhìn thấy thầy chủ nhiệm, tỏ ra bất ngờ.

Thầy Vương đứng trước sạp hoa quả, nhìn Triệu Ngọc rồi âm trầm nói:

“Điện thoại của ba em không gọi được nên hơi lo lắng, đây không...”

Thầy Vương còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã đứng dậy chạy đến nắm tay thầy Vương: “Ai da, hóa ra là thầy Vương! Chào thầy, chào thầy, chào thầy!”

Thầy Vương bị Triệu Ngọc bóp tay đến phát đau, nhìn biểu hiện kỳ dị của hắn thầy Vương lại nhớ đến hôm họp phụ huynh, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.

“Anh... Chào anh!” Thầy Vương rút tay ra, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc nói, “Thật không nhìn ra, anh hãy còn trẻ như thế, lại có con gái lớn như vậy...”

“Ha ha, có lúc tôi cũng không tin lắm, ha ha ha...” Triệu Ngọc cười rạng rỡ.

Khương Hiêu Tình buồn bực ôm trán.

Triệu Ngọc phát hiện ra mình lỡ miệng, vội vàng cầm một quả chuối tiêu lên: “Nào, thầy Vương, ăn chút hoa quả đi đã?”

“Không, tôi không ăn!” Thầy Vương vội xua tay, “Ừm... Thực ra lần này tôi tới tìm anh, là muốn nói chuyện về đứa nhỏ!”

“Đứa nhỏ sao?” Triệu Ngọc nhìn Khương Hiểu Tình một lát, “Sao vậy? Hiểu Tình nhà tôi lại gây ra chuyện gì rồi? Thầy yên tâm, lát nữa tôi nhất định sẽ đánh nó một trận!”

Khương Hiểu Tình lại đập trán, đến đầu cũng không muốn ngẩng lên.

“AI? Như vậy sao được? Sao lại đánh trẻ con chứ?” Thầy Vương trợn to mắt, “Nói cho anh biết, Hiểu Tình là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường, anh phải bảo vệ cô bé thật tốt đấy! Cuối mùa thu này là thi giữa kỳ rồi, anh là phụ huynh, phải bảm đảm thật tốt cho con trẻ đấy!”

“Mục đích tôi tới lần này, chủ yếu là để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình một chút, xem có khó khăn gì không, nếu như...”

“Có có có! Khó khăn lớn có! Khó khăn nhỏ tí cũng có!” Triệu Ngọc cũng diễn kịch thật tốt, không đợi thầy Vương nói xong, hắn liền gào khóc: “Ai da! Vợ của tôi! Cô ấy bị mắc chứng tăng U-rê, mỗi ngày đều phải đi lọc máu! Nhà chúng tôi sắp hết tiền rồi... Ôi ôi, tôi những ngày này.... Hu hu...”

Khương Hiểu Tình gần như sắp chôn đầu xuống đất đến nơi, liên tục điên cuồng giật tóc mình.

“Anh Khương, anh đừng kích động... Ấy? Nước mũi, chú ý nước mũi!”

Thầy Vương nhìn thấy Triệu Ngọc mặt mũi lấm lem lao về phía mình, vội vàng lùi về sau.

Ai biết được, lúc đó từ bên kia đường có một chiếc xe điện phóng qua, dừng kẹt một cái ở trước của tiệm.

Trân xe có một người phụ nữ trung niên, nhìn Hiểu Tình rồi vẫy tay nói:

“Hiểu Tình à, mau lấy cho cô hai quả dưa hấu, hai quả to một chút là được!”

Người phụ nữ nói xong, quay đầu nhìn hai người thầy Vương và Triệu Ngọc đang kéo nhau, nhấc cái mũ che nắng lên, lộ ra gương mặt hiếu kỳ.

Khương Hiểu Tình hơi lo lắng một chút, lặng đi một hồi mới đáp lại: “Vâng... Cháu lấy ngay đây, đợi cháu chút!”

Nói rồi, Khương Hiểu Tình vội vàng đi lấy dưa. Dì Mã này là khách quen của nhà cô, rất quen thuộc với gia đình này. Khương Hiểu Tình không ngừng cầu khấn trong lòng, người này tới thật không đúng lúc, tuyệt đối đừng có bị lộ!

“Hiểu Tình à.” Ai biết được, dì Mã này lại là một bà tám,vừa mở miệng đã hỏi, “Hai người này ở đây làm gì vậy? Ba cháu đâu?”

Âm thanh của dì Mã không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ ràng, thầy Vương nghe xong chau mày, lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc nhìn thầy Vương một chút rồi lại nhìn Khương Hiểu Tình, Khương Hiểu Tình cũng nhìn thầy Vương, sau đó nhìn bà cô mua dưa.

Trong nháy mắt, không khí trước sạp bán hoa quả bỗng trở nên đặc biệt nghiêm nghị, không khí dường như đều đọng lại.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.