Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một suy nghĩ sai lệch

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

" Ha ha...." Thiệu Gia Dĩnh phát ra tiếng cười thê thảm, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài: "Có lẽ, đây chính là nhân quả báo ứng! Lý Đan trả thù tôi, vì chặt tay của tôi, mà đào tung mộ của ba tôi lên! Có lẽ, đây chính là sự an bài của ông trời! "

A....

Nghe được lời này, Triệu Ngọc đã hiểu được, thì ra, năm đó người đặt lưỡi dao hại Lý Đan, không phải là Thiệu Gia Dĩnh trước mắt, mà là ba của Thiệu Gia Dĩnh!

"18 năm trước, trước vòng chung kết, chúng tôi quyết định ở lại trung tâm hai của lễ đường âm nhạc để luyện đàn." Thiệu Gia Dĩnh nhớ lại nói: “Thời gian luyện đàn của tôi vào khoảng 3 giờ chiều, tôi đã sớm luyện đàn xong rồi. Nhưng, tới buổi tối, ba bỗng nhiên nói, ông ấy có làm rơi đồ ở lễ đường, muốn tôi ở lại khách sạn đợi một lúc, ông ấy đi tìm đồ về!”

"Lúc ấy, tôi thấy vẻ mặt luống cuống của ba, cho rằng ông ấy đã làm mất thứ gì đó rất quan trọng, trong lòng cũng sốt ruột theo, muốn đi cùng ông ấy nhưng lại bị ông ấy cương quyết phản đối!”

"Ba tôi trước kia rất ít khi cương quyết với tôi như vậy, cho nên, ấn tượng của tôi vô cùng sâu sắc. Nếu ông ấy không cho tôi đi, thì tôi tốt nhất là ở khách sạn chờ.”

"Chỉ là tìm đồ mà thôi nhưng tôi đợi mãi, ba vẫn chưa trở về. Sau đó cho đến tận nửa đêm khoảng hơn 11 giờ, cuối cùng ba mới trở lại khách sạn.”

"Nhưng sắc mặt của ba vô cùng nhợt nhạt, bộ dạng thấp thỏm không yên, tôi hỏi ông ấy rốt cuộc đã đánh mất cái gì? Tìm không được hay sao? Vì sao muộn như vậy mới quay về nhưng ông ấy không trả lời, chỉ là miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, muốn tôi ngày mai thi đấu thật tốt, thi đấu thật tốt!”

"Khi đó tôi cũng rất ngây thơ, mặc dù thấy ba tôi không được ổn nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều, vẫn tiếp tục tham gia vòng chung kết."

"Trong vòng chung kết, tâm tư của tôi đều đặt ở trên đàn, không chỉ tập trung hoàn thành tiết mục thi, mà còn phát huy năng lực vượt bậc, bất ngờ đứng thứ ba, đạt được huy chương đồng!"

"Sau này, lúc điểm số được dán lên, tôi mưới giật mình phát hiện, trên danh sách giải thưởng của vòng chung kết, bỗng nhiên không có tên của Lý Đan!”

"Trước khi dự thi, Lý Đan đã có danh tiếng rất lớn, là người có khả năng đạt giải quán quân cao nhất trong cuộc thi đó! Rõ ràng cô ấy đã vào vòng chung kết nhưng tại sao trên bảng lại không có tên cô ấy."

"Sau đó, tôi bắt đầu hỏi thăm, tôi nhớ rất rõ, là mẹ của Lạc Mỹ Na nói cho tôi biết, đêm trước vòng chung kết Lý Đan đã xảy ra chuyện, phải vào viện! Nhưng đã xảy ra chuyện gì, bà ấy cũng không biết.”

"Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trong lòng vẫn vui mừng, may mà Lý Đan rút lui khỏi cuộc thi, không thì, tôi tuyệt đối không có khả năng đứng vị trí thứ 3 rồi."

"Nhưng... chẳng ngờ được rằng... Nếu như không phải trước khi tham gia lễ trao giải, vì vội đi vệ sinh, thì sợ rằng cả đời này của tôi sẽ sống trong sự yên tâm thoải mái!”

"Lúc ấy, tôi từ WC trở về, vừa lúc nhìn thấy mẹ của Lý Đan đang tranh luận gì đó với người của hội tổ chức? Tóc của mẹ Lý Đan rối tung hết lên, trên người vừa bẩn vừa dơ, trông bà ấy tiều tụy rất nhiều. Bà ấy nước mắt dàn dụa, liên tục chắp tay trước người của hội tổ chức, dường như đang cố gắng cầu xin gì đó.”

"Tôi tò mò, đứng ở phía sau bọn họ nghe lén, chính lúc đó, tôi rốt cục mới biết được, thì ra Lý Đan rút khỏi cuộc thi là bởi vì đột nhiên trong phím đàn piano có cắm lưỡi dao, không chỉ khiến cô ấy bị thương mà còn cắt đứt luôn ngón tay của cô ấy!”

"Sau khi nghe được tin này, tôi bỗng nhiên nghĩ tới ba tôi, ông ấy nói phải về trung tâm hai tìm đồ, hơn nữa dáng vẻ khác thường của ông vào tối hôm ấy, đúng thời điểm ngón tay Lý Đan bị cắt, trùng hợp như thế, làm cho tôi không thể không nghĩ hung thủ có liên quan tới ba tôi!”

"Ngày hôm đó, tôi thậm chí cũng không biết bản thân đã đứng lên đài nhận thưởng như thế nào, tôi cảm thấy mọi thứ ở trước mặt rất mơ hồ! Ba tôi muốn tôi cười, nhưng tôi... làm sao có thể cười được?”

"Aizz "Thiệu Gia Dĩnh thở dài.

"Nếu sự việc này dừng lại ở đó, có lẽ tôi còn có chút tia hi vọng, mong chuyện của Lý Đan, không liên quan gì đến cha, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng mà, sự thật tàn khốc, khi chúng tôi đang ở khách sạn thu dọn hành lí, lúc chuẩn bị về nhà, có một hộp đồ rơi ra từ trong túi của ba tôi, đó là... đó là... một hộp lưỡi dao trang trí!!"

Nói tới đây, vì cảm xúc quá mức kích động, hai mắt Thiệu Gia Dĩnh đã đẫm lệ, khóc không thành tiếng.

"Đó là một bộ lưỡi dao chuyên ngành vô cùng sắc, không chỉ sắc bén mà còn rắn chắc, nếu như cắm ở trong phím đàn, chẳng những không thể phát hiện, mà còn gây ra thương tích vô cùng nghiêm trọng!" Dừng một lát, Thiệu Gia Dĩnh mới tiếp tục giải thích: "Nhà của chúng tôi không có học mỹ thuật tạo hình, loại lưỡi dao trang trí đắt đỏ này, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong nhà chúng tôi! Cho nên... hôm đó, ngay ở trong khách sạn, tôi với ba đã to tiếng, cuối cùng sau khi bị tôi không ngừng gặng hỏi rốt cuộc ba tôi cũng… thừa nhận . . thừa nhận tất cả những việc ông ấy đã làm với Lý Đan!

"Tôi nhớ rõ, khi đó tôi gần như điên rồi! Thật sự điên rồi! Những đau khổ và áp lực mà tôi phải chịu, có lẽ chẳng là gì so với Lý Đan! Tôi cảm thấy mình sao lại buồn cười như thế, hoang tưởng như thế, lại dùng cách vô đạo đức như thế để đạt được vị trí thứ 3 này, tôi còn thể diện gì nữa?””

"Ba tôi cũng sợ hãi, hôm đó, ông ấy thậm chí còn quỳ xuống, năn nỉ tôi, không được tiết lộ việc này ra ngoài! Hu hu..." Thiệu Gia Dĩnh rơi nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng: "Ba mẹ tôi ly hôn sớm, từ lúc còn nhỏ, tôi đã ở với ba. Vì tôi, ông ấy không lấy vợ. Vì để tôi học đàn, ông ấy đã làm đủ mọi việc, có lúc, một ngày làm thêm tận 3 công việc, thậm chí ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi..."

"Nhưng, chính người ba tốt như vậy, lại phạm vào một tội ác không thể nào tha thứ như thế. Khi đó tôi gần như sụp đổ, trong lòng tôi rất mâu thuẫn, vừa không muốn Lý Đan có chuyện, cũng không muốn ba phải ngồi tù! Trong sự dằn vặt đau khổ đó cuối cùng tôi cũng đỗ đại học, sau này lại nghĩ cách đi nước ngoài."

"Từ sau khi cuộc thi đàn piano kết thúc, tôi cũng không chạm vào đàn thêm lần nào nữa!" Thiệu Gia Dĩnh buồn rầu nói: "Vừa thấy đàn piano, tôi sẽ nghĩ đến Lý Đan! Nghĩ đến ngón tay cô ấy! Nghĩ đến cảnh đàn piano dính đầy vết máu!”

Triệu Ngọc chăm chú lắng nghe, hắn cũng không thể tưởng được, chuyện năm đó lại rối rắm như thế. Ba của Lý Đan và ba của Thiệu Gia Dĩnh lại giống nhau đến thế? Đều là vì con gái thân yêu mà làm tất cả mọi thứ. Nhưng mà, ba của Thiệu Gia Dĩnh lại lựa chọn một loại phương thức không sáng suốt, còn khá cực đoan, mới dẫn đến hàng loạt bi kịch sau này!

"Nhưng quả nhiên là ông trời có mắt!" Thiệu Gia Dĩnh dùng khăn của mình lau nước mắt, nói: "Từ trong cõi hư vô có lẽ thật sự là có nhân quả báo ứng!”

"Tám năm trước, ba tôi bị ngã cầu thang, cú ngã khiến ba tôi bị thương ở thắt lưng, bại liệt! chưa đến 2 năm sau, ông ấy bị ung thư tuyến tụy, không lâu sau đó đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này!”

"Trước khi chết, ông ấy thậm chí không thể mở miệng nói chuyện nhưng mà, từ sâu thẳm trong lòng tôi hiểu, việc của Lý Đan, ba tôi dù chết cũng không thể nào quên! Nội tâm của ông ấy chắc hẳn luôn tự trách và vô cùng áy náy, cả đời này đều không thể tha thứ cho chính mình!”

Một suy nghĩ sai lệch, sẽ trở thành lỗi lầm lớn!

Đối mặt với chân tướng sự việc, Triệu Ngọc không khỏi thổn thức, nếu như lúc trước hắn cân nhắc cẩn trọng mọi vấn đề, thì chắc sẽ không bị người khác hãm hại, phải chết thê thảm như thế.”

"Cảnh sát Triệu!" Thiệu Gia Dĩnh ngừng nức nở, nói: "Nói ra chân tướng, lòng tôi cũng thoải mái hơn nhiều! Tôi nghĩ, ba tôi hẳn cũng có ý nghĩ này, chỉ là không đủ dũng khí mà thôi.”

"Như thế này đi, tôi sẽ mời những luật sư tốt nhất để bào chữa cho Lý Đan, cố gắng hết sức để có kết quả tốt nhất!”

"Về phần mẹ của Lý Đan, anh cũng yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp đội ngũ thích hợp, chăm sóc tốt cho bà ấy!”

“Tôi biết, lúc này chuyện giữa tôi và Lý Đan không phải chỉ cần tiền bạc là xử lý được, tôi không cầu xin Lý Đan có thể tha thứ cho chúng tôi, chỉ hy vọng, đừng làm cho chuyện đã qua này mở rộng thêm nữa!"

Nghe được lời này, Triệu Ngọc chán nản ngồi dựa vào ghế, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa mệt mỏi. Tuy rằng từ giờ vụ án chặt tay đã có thể đánh dấu chấm hết nhưng những rắc rối khó gỡ trong đó, lại làm người ta mãi mãi không thể nào lý giải rõ ràng.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.