Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổn thương như nhau

Phiên bản Dịch · 1508 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Thiệu Gia Dĩnh là nạn nhân của vụ án hình sự nên lúc cô ta tỉnh lại ở bệnh viện, đương nhiên sẽ có nhân viên cảnh sát lấy lời khai của cô ta. Nhưng bởi vì vụ án dính vào chuyện riêng tư quá lớn nên các nhân viên cảnh sát không nói cho cô ta biết nguyên nhân gây ra vụ án.

Đừng nói những chuyện liên quan đến cuộc thi piano năm đó, thậm chí ngay cả tên Lý Đan cũng không ai nói với cô ta.

Nhưng lúc Triệu Ngọc nhắc tới tên Lý Đan thì Thiệu Gia Dĩnh không nghi ngờ hay do dự gì, mà im lặng xuất phát từ bản năng. Chuyện này giải thích rằng chẳng những cô ta có quen Lý Đan, mà cô ta còn sớm biết người làm hại cô ta là Lý Đan!

Ngoài ra, Triệu Ngọc cũng không đề cập tới cuối cùng Lý Đan xảy ra chuyện gì, nhưng Thiệu Gia Dĩnh lại có thể dùng một câu nói ra việc Lý Đan từng bị hãm hại, quả thực rất đáng nghi theo kiểu “giấu đầu hở đuôi”.

Hóa ra, Triệu Ngọc đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ chờ Thiệu Gia Dĩnh tự mình chui vào!

Thiệu Gia Dĩnh nhận ra mình nói lỡ, có vẻ đứng ngồi không yên, như có mũi nhọn trên lưng.

"Thiệu tiểu thư, " Triệu Ngọc vẫn bình tĩnh nói: "Ngày 22 tháng 4 năm ngoái, Cao Điềm là người thứ nhất bị Lý Đan chặt tay, 5 ngày sau tức ngày 26, Viên Lỵ Lỵ ở trong nhà cũng gặp phải chuyện này; ngày 22 tháng 4 năm nay, Lạc Mỹ Na bị hại; mà ngày 26, cũng là ngày hôm qua, cô thiếu chút gặp phải chuyện giống như bọn họ!

"Từ ngày 22 tháng 4 đến ngày 26 tháng 4, không biết, cô có ấn tượng gì với ngày này không?" Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào Thiệu Gia Dĩnh nói: "Năm ngày này, vừa lúc là thời gian bắt đầu và kết thúc của cuộc thi piano năm đó, Lý Đan chọn ra tay trong ngày này, rất có thể có ý nghĩa kỷ niệm nhất định!"

"Cảnh… cảnh sát Triệu!" Giọng điệu của Thiệu Gia Dĩnh không còn bình tĩnh như trước,môi cô ta run nhè nhẹ: "Tôi... quả thật tất cả chúng tôi có tham gia cuộc thi piano lần đó nhưng mà chuyện đó thì nói lên cái gì chứ? Tôi..."

Thiệu Gia Dĩnh cố sức giải thích nhưng lại bị Triệu Ngọc cắt ngang:

"Tôi có điều tra tư liệu của các cô, trong sáu tuyển thủ đứng đầu, nhà của cô nghèo nhất!" Lời nói của Triệu Ngọc rất lạnh lùng: "Những người khác không ai có hộ khẩu nông thôn, điều kiện gia đình của họ không tệ, ba mẹ không làm cán bộ thì là người làm ăn. Nói cách khác, những người khác căn bản không cần cố hết sức hãm hại người khác vì một cuộc thi piano!

"Tuy cuộc thi piano này có thể làm ván cầu cho cuộc đời của bọn họ, nhưng bọn họ đã lọt vào trận chung kết, đã cảm thấy mỹ mãn rồi!

"Ngược lại, đối với người gia cảnh khó khăn, đến từ nông thôn như cô thì khác!" Triệu Ngọc không nể tình nói: "Tôi có điều tra lý lịch của cô, cuộc thi piano lần thứ chín, cô có đến một lần, nhưng không lọt vào trận chung kết!

"Cuộc thi piano lần thứ mười là cơ hội cuối cùng của cô, cô đã rơi vào cảnh tình thế bắt buộc! Vì được tham gia thi đấu, ba của cô làm giả họ tịch và hộ khẩu cho cô!

"Vốn dĩ, cô đã thành công tiến gần đến trận chung kết nhưng thành tích của cô lại khá bấp bênh!" Triệu Ngọc nói rất hùng hồn: "Nếu làm không tốt, cô rất có khả năng bị loại khỏi top sáu, một khi bị loại thì cố gắng của cô sẽ tan thành mây khói! Bởi vì cuộc thi này có một quy định bất thành văn là, chỉ có top sáu mới được trường cao đẳng chọn!

"Cho nên, trong bốn người, chỉ mình cô có lý do được ăn cả ngã về không! Mà sự thật chứng minh, cô được ăn cả ngã về không rất thành công, Lý Đan lui khỏi cuộc thi, tạo ra một lợi thế lớn cho cô, nhận được huy chương đồng, sau đó hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô!

"Còn Lý Đan thì sao? Cả đời của cô ấy đã bị lưỡi dao nho nhỏ kia hủy diệt mất rồi!"

"Anh! Anh!" Thiệu Gia Dĩnh bị Triệu Ngọc nói đến mức mặt đỏ tai hồng, run rẩy nói: "Anh không được nói bậy, làm việc thì phải nói chứng cớ! Anh là cảnh sát, anh không được ngậm máu phun người!"

Ài!

Triệu Ngọc thở dài, hắn hơi hơi khom người, bình tĩnh nói:

"Thiệu tiểu thư, tôi nghĩ rằng... có thể cô đã hiểu lầm ý của tôi! Vừa rồi tôi nói một đống lớn như thế cũng không phải muốn đòi công bằng cho Lý Đan! Giang hồ có câu oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt, chuyện 18 năm trước , đã xa xôi như thế, lại không có bằng chứng, tôi tội gì mà nắm lấy không buông? Thật ra, tôi tới tìm cô... chỉ muốn hoàn thành một tâm nguyện của Lý Đan mà thôi!"

Nghe Triệu Ngọc nói vậy, Thiệu Gia Dĩnh không khỏi sợ run.

Triệu Ngọc tạm dừng một chút, sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói: "Vừa nãy tôi đã hỏi bên Khoa tố tụng rồi, Lý Đan sẽ bị khởi tố vì tội cố ý gây thương tích, bởi vì tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, cô có biết cô ấy sẽ bị phán hình phạt gì không?"

Thiệu Gia Dĩnh hơi sững sờ, chuyện này trước kia cô ta chưa từng nghĩ tới.

"Nếu như được phán tù chung thân thì rất hời đó!" Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Nhưng nếu sơ sẩy, mạng cũng không còn!"

"À... " Tuy Thiệu Gia Dĩnh chỉ "A..." một tiếng đơn giản, nhưng qua nét mặt của cô ta có thể nhận ra, cô ta thấy ngoài ý muốn với kết quả này, cô ta căn bản không thể tưởng tượng nổi, Lý Đan sẽ bị phán nghiêm trọng như thế.

"Cả đời Lý Đan xem như tiêu rồi!" Triệu Ngọc không khỏi cảm khái: "Tôi chỉ nghĩ, hẳn cô biết rõ hơn tôi, nếu không có lưỡi dao nho nhỏ năm xưa, Lý Đan hôm nay sẽ như thế nào? Nhà piano? Nhà âm nhạc nổi tiếng? Thầy dạy piano? Hoặc là, cũng trở thành doanh nhân xuôi chèo mát mái như cô?

"Nhưng mà sự thật thì sao? Ba cô ấy hậm hực mà chết, mẹ thì bị ung thư, đó gọi là: Nhà - tan - người - chết! Sau này lúc mẹ cô ấy rồi khỏi thế gian, thậm chí cũng không ai đưa tang cho bà..."

"Đừng nói nữa, cảnh sát Triệu, đừng nói nữa!" Thiệu Gia Dĩnh kích động ngắt lời của Triệu Ngọc, sắc mặt của cô ta đỏ đậm, cả người run rẩy, đôi mắt thì hơi ướt át.

Một lúc lâu sau, cô ta mới hổ thẹn cúi đầu, nói: "18 năm rồi! Đã 18 năm rồi! Tôi..." Một giọt nước mắt trong suốt, chảy xuống bên cạnh hàng mi thật dài của cô ta, giọng Thiệu Gia Dĩnh nghẹn ngào: "Mỗi khi nghĩ đến Lý Đan, tôi cảm thấy cuộc sống không yên, thấy lạnh cả người! Nếu như nói, chuyện đó tạo ra tổn thương cả đời cho Lý Đan thì nó cũng trở thành bóng ma ám ảnh tôi cả đời! Hu..."

Nước mắt Thiệu Gia Dĩnh không dừng được mà chảy xuống, nức nở ra tiếng.

Trên người Triệu Ngọc không có khăn tay, đành phải rút hai tờ giấy ăn ra đưa cho cô ta.

Nhưng Thiệu Gia Dĩnh đang đắm chìm trong nỗi khổ ngày xưa, nào chịu nhận khăn, cô ta nghẹn ngào nói: "Cảnh sát Triệu, không sai! Chuyện đặt lưỡi dao cho Lý Đan, quả thực có liên quan tới tôi! Nhưng mà anh cũng đoán sai rồi, 18 năm trước, tôi chỉ là một đứa trẻ, trừ việc liều mạng luyện đàn tôi đâu có tính toán ghê gớm như thế chứ? Đừng nói thả lưỡi dao gì đó, chỉ suy nghĩ thôi cũng là việc khó tưởng tượng đối với tôi rồi!"

"Hả?" Lần này, Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng chuyện Thiệu Gia Dĩnh hãm hại Lý Đan là điều chắc chắn nhưng giờ nghe Thiệu Gia Dĩnh nói vậy, có vẻ như sự thật cũng không phải như vậy, chẳng lẽ... Trong đó còn có gì ẩn khuất?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.