Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể tha hồ sờ mó

Phiên bản Dịch · 1956 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Tôi chấp nhận xông vào dầu sôi lửa bỏng, vì xã đoàn cống hiến sức mình!”

“Một lòng vì danh dự gia tộc, dù chết cũng không sợ!”

“Để máu của tôi có thể chảy xuống...”

Trong một phòng của khách sạn Hồng Long, Triệu Ngọc đang điên cuồng hát bài “Đao Quang Kiếm Ảnh” trong phim “Young and Dangerous”, hắn hát rất thoải mái, cuồng nhiệt, trút hết mọi cảm giác phức tạp trong mấy ngày điều tra vụ án vừa qua.

Lý Đan cũng vậy, mà Thiệu Gia Dĩnh cũng thế, hắn không muốn nghĩ tới nữa! Án cũng đã phá rồi, mẹ Lý Đan cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, cũng đã đến lúc hắn nên quên đi vụ án chặt tay này rồi.

Việc mà hắn phải làm bây giờ là làm một buổi chúc mừng thật hoành tráng.

Có mười vạn đồng mà Thiệu Gia Dĩnh đưa tới cảm ơn, Triệu Ngọc cũng xem như là người có tiền. Đêm nay hắn gọi những món ngon nhất, uống loại rượu tốt nhất ở khách sạn Hồng Long, ăn xong còn đưa mọi người đến KTV chơi một trận cho đã!

Hôm nay, trừ Mao Vĩ đang bị thương nằm trong bệnh viện và quyền tổ trưởng Lưu Trường Hổ thì tất cả mọi người đều tới chúc mừng Triệu Ngọc.

Nói đùa sao, nghe xong những câu Triệu Ngọc nói hồi sáng thì dù người không muốn đến cũng phải cúi đầu đi theo thôi.

Có điều tra viên vừa vào viện thăm cha mẹ vợ phẫu thuật xong là chạy tới chỗ này ngay. Vợ anh ta đã gọi hơn trăm cuộc điện thoại mà anh ta cũng không dám nhận.

“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, mau lại đây!” Lúc Triệu Ngọc đang thả hết hồn vào bài hát, Lương Hoan đưa điện thoại tới gọi hắn: “Sếp Mao gọi cho cậu đấy. Mau lại đây nghe máy đi.”

Người Lương Hoan vui mừng nói là “sếp Mao” chính là tổ trưởng tổ A Mao Vĩ. Bây giờ anh ta còn đang ở trong bệnh viện, không thể tới chung vui với hắn, Lương Hoan liền gọi video cho anh ta để mọi người cùng vui.

Triệu Ngọc cầm lấy di động, đám người bên cạnh lập tức vây xung quanh hắn.

“Tiểu Triệu à!” Điện thoại nhanh chóng truyền tới giọng nói vui mừng của Mao Vĩ: “Rốt cuộc cậu đã làm như thế nào vậy? Tôi nghe nói cậu phá được hai vụ án lớn trước đám người tổ B, cậu đã làm thế nào? Tôi vừa nghe thấy tin này thì chân cũng không đau nữa. Cơ thể cũng tốt lên nhiều rồi, ăn ngon ngủ tốt.”

Ha ha ha...

Mọi người cười lớn, Mao Vĩ lần trước vì đuổi theo tội phạm mà bị ngã, đùi bị gãy xương, ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể đi lại bình thường.

Thật ra, đừng nhìn bây giờ người này tỏ ra thân thiết như vậy, thật ra trước đây Triệu Ngọc chưa từng nói chuyện với người này một lần nào. Triệu Ngọc mới đến đây, anh ta đã chạy vào viện nằm rồi.

Nhưng dù sao anh ta cũng là tổ trưởng tổ A, được nhiều người kính trọng, Triệu Ngọc vội xoắn tay nói: “Lão đại, nhìn vẻ mặt bọn họ, tôi lại muốn phá thêm ít vụ án nữa, , anh không được giống như con khỉ cháy trốn khỏi trời đâu nhé?”

Ha ha ha...

Tất cả mọi người cười vang.

“Này!” Trương Cảnh Phong thấy cảnh này thì bước lên, vội nói, “Các anh em, các chị em gái nữa, còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta nâng ly! Vì Tiểu Triệu đã giúp tổ chúng ta hãnh diện, cũng mong cho sếp Mao nhanh chóng trở lại, cạn chén!”

“Chờ chút, chờ chút!” Đột nhiên, cô cảnh sát tên Bành Hân nhìn về phía điện thoại nói: “Sếp Mao, có phải ở chỗ của anh không có rượu không. Thế này đi, tôi đưa chén này cho anh uống.”

Nói xong, Bành Hân nâng ly lên trước di động, đổ từ từ xuống dưới đất, còn giả vờ đau lòng khóc lên: “Sếp mao, ngài ở dười suối vàng phải uống nhiều rượu vào đấy biết chưa. Chén rượu này tôi gửi cho ngài, lên đường bình an nhé.”

Hố hố ha ha...

Trong phòng lại thêm một tràng cười lớn. Bành Hân là bà già của tổ A, vì cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi, nên mọi người đều gọi cô ấy một tiếng Chị Cả. Không nghĩ là hôm nay lại đùa giỡn với mọi người, khác hẳn với lúc bình thường mắt cao hơn đầu, không thèm nhìn ai.

“Cọp cái!” Trong điện thoại, Mao Vĩ vừa cười vừa rống to: “Khi nào về tôi sẽ nói với chồng cô, bảo anh ta mau chóng bỏ con cọp cái như cô! Đỡ gây họa cho đám đàn ông trong tổ bọn tôi, ha ha ha...”

“Được, được.” Bành Hân cười nói: “Tôi cũng mong anh ta mau bỏ tôi lắm! Sếp Mao à, tôi chờ anh đấy, chúng tôi ly hôn xong, tôi lập tức về làm tình nhân của anh.”

Ào...

Không khí trong phòng được Bành Hân và Mao Vĩ cùng với tiếng hét “cạn ly” của Trương Cảnh Phong làm cho sôi động hẳn lên, mọi người ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Buổi tiệc tối nay, trừ những cảnh sát của tổ A, Triệu Ngọc còn mời hai người nữa, một người chính là đội trưởng Tổ trọng án Kim Chấn Bang, người còn lại là trưởng khoa giám định Vương Phi.

Đội trưởng Kim thì trong nhà có việc nên không đến. Ông già này bình thường ít khi tới chỗ mấy thanh niên thế này nên không đi cũng không ai nói gì.

Nhưng không ngờ Vương Phi lại vui vẻ đồng ý, tới đây chúc mừng Triệu Ngọc. Tuy cô ta không cùng đơn vị với hắn, nên đến muộn một chút nhưng một trưởng khoa tới đây vẫn làm cho Triệu Ngọc hơi hãnh diện.

Triệu Ngọc cũng không nghĩ là cô ta sẽ tới, bởi ngoài lần gặp ở trong phần mộ ngày hôm đó, hắn chưa từng nói chuyện với cô ta lần nào.

Nhưng không ngờ tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ lại phát hiện thì ra năm ngoái lúc Triệu Ngọc còn đang thực tập, từng được điều đến khoa giám định một thời gian, nên từng tiếp xúc với Vương Phi. Tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng có thể thấy Vương Phi có ấn tượng không tồi với Triệu Ngọc.

Nhưng dù vậy, trưởng khoa Vương đến cũng thật quý hóa quá.

Triệu Ngọc là người thẳng thắn rộng rãi, người nào tốt với hắn thì hắn cũng sẽ tốt lại, cho nên trên bàn tiệc hắn cũng quan tâm trưởng khoa Vương hơn chút. Nhưng Vương Phi lái xe đến, tối hôm nay cũng không uống nhiều, chỉ uống vài ly nước ngọt.

Sau khi tan cuộc, vì tiện đường, Vương Phi đề nghị lái xe đưa Lý Bối Ny và Triệu Ngọc về nhà. Nhà Lý Bối Ny cách khách sạn khá gần nên không bao lâu cô bé liền xuống xe.

Trên xe chỉ còn lại hai người Triệu Ngọc và Vương Phi.

“Có vẻ uống không ít nha?” Vương Phi thấy Triệu Ngọc cả người đầy mùi rươu, mặt lờ đờ mắt mê ly, thích thú hỏi. Giọng của cô ta vô cùng mềm mại, khiến người ta mất hồn, Triệu Ngọc vừa nghe cả người lập tức ngứa ngáy khó nhịn.

“Xem ra, tôi không làm gì cô thì cũng quá có lỗi rồi.” Triệu Ngọc cười lưu manh, Vương Phi tựa người trên ghế, tuy là ngồi trên xe khá chật hẹp, nhưng vẫn lộ ra đường cong lả lướt, làm người ta say mê.

“Ha ha ha...” Vương Phi cười nói: “Đúng là thẳng thắn! Nếu thế tôi cũng không giấu cậu nữa, hai chúng ta vốn không tiện đường chút nào.”

“A?” Triệu Ngọc đảo mắt, nhận ra ẩn ý trong câu nói của Vương Phi, cô ta vốn không cùng đường với mình, vậy không lẽ cố tình đưa mình về? Không lẽ... cô ta cô đơn quá rồi nên muốn cùng mình?

“Ôi.” Vương Phi thấy Triệu Ngọc ngây ra, cười nói: “Nhìn vẻ mặt này chắc chắn trong đầu cậu đang nghĩ mấy chuyện xấu xa chứ gì! Nói cho cậu biết, hôm nay cảnh sát phát hiện một thi thể ở Hồ chứa nước Tần Sơn, vì tới tham gia bữa tiệc của cậu, tôi mới nghiên cứu được một nửa, dù sao giờ cũng phải trở lại làm cho xong!”

À...

Triệu Ngọc nuốt nước bọt, làm loạn cả ngày, Vương Phi này thế mà chỉ tiện đường đưa hắn về cục cảnh sát mà thôi. Hơn nữa, việc giải phẫu người chết mới làm được một nửa, vậy mà vẫn có thể ăn uống ngon lành như vậy, đúng là người trong ngành.

“Ừ... Cô là trưởng khoa, sao vẫn phải trực tiếp làm mấy việc này?” Triệu Ngọc nói lảng sang chuyện khác.

“Cậu nói gì vậy, trưởng khoa gì chứ!” Vương Phi bật cười đầy quyến rũ: “Xác chết đưa tới lần này đã thối rữa, pháp y mới tới không đủ kinh nghiệm, nhìn một lúc đã không chịu được!”

“A...”

“Sao vậy?” Vương Phi lại quyến rũ cười cười:

“Giờ chắc không muốn động tay động chân với tôi nữa chứ gì? Hơi mất tự nhiên đúng không? Tay của tôi đã chạm vào không biết bao nhiêu người chết đấy!”

“Ha ha, nói gì vậy!” Triệu Ngọc cười nói: “Cũng không phải cô bị người chết sờ? Hơn nữa một cô gái xinh đẹp như vậy, dù có sờ vào người chết thì ông đây cũng cam tâm tình nguyện.”

“Ồ?” Vương Phi bĩu môi cười: “Cảnh sát lưu manh còn biết khen người khác sao?”

“Nói sự thật thôi, nói sự thật thôi.”

Hai người nhìn nhau cười, rồi lập tức chìm vào im lặng.

Máy phút sau, Triệu Ngọc chỉ vào vô lăng của chiếc Bảo Mã (BMW), nói: “Trưởng khoa Vương đúng là có tiền, còn đi cả X7 nữa?”

“Ha ha” Vương Phi nghiêm túc lái xe: “Không phải cậu nghĩ chiếc xe này là của người bị chặt tay, Lạc Mỹ Na đó chứ?”

Vương Phi lại đoán đúng, Triệu Ngọc đúng là nghĩ vậy. Bởi hắn quá nhập tâm vào vụ án chặt tay, nhìn thấy chiếc xe thì lập tức theo bản năng nghĩ đến xe Lạc Mỹ Na. Hai chiếc xe này cùng một loại, ngay cả màu cũng giống nhau.

“Không thể tin được, trưởng khoa Vương không chỉ giỏi phân tích người chết, mà phân tích người sống cũng giỏi không kém.” Triệu Ngọc khen: “Thật ra, tôi chỉ muốn hỏi cô rốt cuộc làm thế nào cô kiếm được nhiều tiền thế thôi?”

“Dễ lắm.” Vương Phi nói thẳng: “Chỉ cần tìm một thằng chồng trước có tiền.”

“Ồ... tìm người.” Triệu Ngọc bỗng hiểu ra.

Hai người đùa giỡn một lúc, xe đã dừng trước cửa hàng trái cây của Khương Đại Phong.

Triệu Ngọc nhìn gương mặt quyến rũ của Vương Phi, nói: “À... trưởng khoa Vương. Trong nhà tôi không có ai, cô muốn vào uống cốc nước không? Nếu cô muốn thêm kinh nghiệm phân tích người chết, tôi có thể giả làm người chết cho cô sờ đấy.”

Lời Nhắn Chương 57
Hôm nay mình về hơi muộn.

Đăng không kịp.

Sẽ bù thêm vào ngày mai nhé
Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.