Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hơn kém

Phiên bản Dịch · 1796 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Trong phòng làm việc của tổ A, Triệu Ngọc đem ảnh chụp của hắn và Lý Đan ở nghĩa trang dán ngay giữa tấm bảng trắng. Tấm hình này được dán lên, cũng biểu thị rằng vụ án chặt tay đã kết thúc tốt đẹp rồi.

Nhìn tấm bảng trắng dán đầy tư liệu về vụ án, trong lòng Triệu Ngọc có cảm giác vô cùng thành công.

Từ khi bắt đầu điều tra vụ án chặt tay này cho đến khi nó kết thúc, hắn không buông bỏ nỗ lực một khắc nào cả. Mặc dù có Hệ thống Kỳ ngộ hỗ trợ, nhưng sự kiên trì không ngừng nghỉ của bản thân cũng rất quan trọng. Trong quá trình tra án đã nếm đủ đắng cay ngọt bùi khiến lòng Triệu Ngọc cũng có chút bồi hồi.

Tại giờ phút này, không biết là đang nghĩ tới cái gì mà Triệu Ngọc cứ ngây người nhìn tấm bảng trắng, thậm chí ngay cả Lý Bối Ny vẫy vẫy tay trước mặt hắn cũng không biết.

“Sư huynh, vẫn đang cảm thấy bồi hồi sao?” Lý Bối Ny cầm trong tay mấy trăm nhân dân tệ, cười nói: “Thật ra, ngay từ đầu em cũng không nghĩ rằng anh sẽ làm được! Đây quả thật là một kỳ tích!”

Ai ngờ, sau khi Lý Bối Ny cảm thán, Triệu Ngọc vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào một khoảng của bảng trắng, hình như đang tập trung suy nghĩ về việc gì đó.

“Này, anh nghĩ cái gì vậy?” Lý Bối Ny thấy Triệu Ngọc tập trung như thế, không khỏi cảm thấy tò mò.

“Bối Ny này!” Trương Cảnh Trong nhìn xung quanh, nói với Lý Bối Ny: “Anh thấy, Triệu lão đệ tra án tới tẩu hỏa nhập ma rồi. Đến đây, chúng ta nói về chuyện chính đi, anh nghe nói báo cáo kết án của vụ án chặt tay này là do em soạn đúng không? Lúc ấy, em nhất định đừng quên phải ghi vào chút công lao của anh nhé, nếu không thì anh…”

“Hả?”

Ai ngờ, Trương Cảnh Phong còn chưa nói xong, bỗng nhiên Triệu Ngọc lại hét lớn, không riêng gì Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ny phát hoảng, thậm chí ngay cả những điều tra viên khác cũng run cả người.

“Động đất à, sư huynh?” Lý Bối Ny nhíu mày.

“Bà… Bà nó chứ!” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào một chỗ trên tấm bảng, kích động nói: “Hơn… Hơn kém! Hơn kém! Tại sao mình lại không nghĩ đến điểm này?”

“Cái gì? Cái gì mà hơn kém? Anh thật sự bị tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Lý Bối Ny nhìn tấm bẳng nhưng chẳng nhìn ra được cái gì.

“Mang thai, có còn nhớ người xếp hạng thứ mười đang mang thai kia nói gì không?” Triệu Ngọc mở hai tay ra, kích động nói: “Cô ấy nói, bởi vì giám khảo cuộc thi piano này rất chuyên nghiệp, cho nên năng lực của các tuyển thủ trong trận chung kết sẽ hơn kém nhau rất nhiều, thậm chí có thể hơn kém nhau đến ba bốn mươi phần trăm?”

“Mang thai? Ba bốn mươi phần trăm?” Lý Bối Ny ngẫm nghĩ một lúc lâu rới nhớ, thì ra Triệu Ngọc vẫn đang nói tới sự tình trong cuộc thi piano năm đó.

“Em xem này!” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào một chỗ trên tấm bảng: “Cao Điềm số 6 được 1020 điểm, mà số 7 thì chỉ được có 700 điểm, điều này nói lên điều gì?”

Thấy Triệu Ngọc kích động như vậy, đám điều tra viên tổ A đều tò mò đi đến xung quanh.

“Nói lên điều gì?” Lý Bối Ny đặt một ngón tay lên môi, mặc dù đã nỗ lực suy nghĩ nhưng vẫn không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc.

“Nói lên rằng những ứng viên từ vị trí số 6 trở về sau đều là đồ bỏ đi, căn bản không có sức cạnh tranh, không đáng giá để Lý Đan đi trả thù bọn họ!” Triệu Ngọc dùng tay chỉ vào tư liệu nói: “Đối tượng để Lý Đan trả thù, bắt đầu từ số 6 Cao Điềm! Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ, Lạc Mỹ Na, rồi tới Thuộc Lộ Lộ, bốn người từ số 6 đến số 3 này mới là mục tiêu để Lý Đan trả thù! Này, mọi người nhìn xem…”

Triệu Ngọc lại chỉ lên thông tin phía trên: “Quán quân Lô Đào đạt 1900 điểm, thành tích vô cùng tốt như vậy hoàn toàn xứng đáng là quán quân, người có năng lực như anh ta tất nhiên sẽ không đi làm hại Lý Đan! Mà á quân Lý Tân Hoa đạt 1600 điểm, cho dù không thể với tới quán quân, nhưng với điểm số như vậy đã bỏ xa người ở vị trí quý quân (1), cho nên, Lý Tân Hoa cũng không cần phải ganh đua với Lý Đan, cho dù trận chung kết thua Lý Đan, cô ta vẫn có thể đạt được vị trí quý quân!”

(1) quý quân: vị trí thứ sau á quân.

“Anh nói vậy…” Lý Bối Ny muốn nói gì đó nhưng chưa dám khẳng định.

Mà Thiệu Lộ Lộ thì sao? Chỉ đạt được 1400 điểm.” Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Cho nên, người thi từ vị trí thứ 3 đến vị trí thứ 6, điểm không xê xích nhau là bao, chính các cô ấy mới có khả năng hãm hại Lý Đan nhất! Khi Lý Đan rút lui, chỉ có bốn người này đạt được lợi ích!”

“Còn nữa, khi Lý Đan chuẩn bị tư liệu báo thù, cũng chỉ có thông tin của 4 người này, chứng minh rằng Lý Đan đã sớm biết rõ, người hãm hại mình, chính là 4 người này!”

“Sư huynh.” Lý Bối Ny nghi hoặc nói: “Anh không phải là, muốn…”

“Đúng vậy, hơn nữa, anh đã tìm được rồi!” Triệu Ngọc kích động lắc lắc tay, nhanh chóng tìm kiếm trong túi quần của bản thân, tìm được tấm danh thiếp Thiệu Gia Dĩnh đưa cho.

“Lão muội.” Hắn vội nói với Lý Bối Ny: “Em giúp anh đặt một phòng vip ở quán rượu Hồng Long, sau đó nhắn tin cho mọi người trong tổ A, buổi tối 6 giờ gặp ở đó! Bây giờ anh phải đi ngay, nếu không thì không đuổi kịp cô ta mất!”

“Sư huynh.” Lý Bối Ny nghi hoặc: “Anh…”

“Vụ án vẫn chưa được giải quyết triệt để.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Cho dù là anh hay Lý Đan, đều vẫn có một tâm nguyện chưa thể thực hiện xong!”

Triệu Ngọc để lại một câu như vậy, liền xoay người rời khỏi văn phòng, khiến cho những đồng nghiệp đang ở đó không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Tôi cảm thấy.” Trương Cảnh Phong nuốt nước bọt nói: “Triệu lão đệ nói chuyện, càng ngày càng giống Sherlock Holmes rồi!”

Nửa tiếng sau, trong một quán cà phê gần cục cảnh sát, Thiệu Gia Dĩnh mặc một bộ quần áo lộng lẫy vội vàng bước vào. Có thể là sự tình của vụ án chặt tay khiến cho cô ta bị ám ảnh, mấytên vệ sĩ của cô ta luôn đi theo phía sau.

Một đám người cùng tiến vào quán cà phê, khiến cho không ít người chú ý.

Triệu Ngọc ngồi chờ cạnh cửa kính đã lâu, thấy Thiệu Gia Dĩnh, vội giơ tay vẫy cô ta.

“Ngại quá, ngại quá!” Thiệu Gia Dĩnh thở hổn hển ngồi vào phía đối diện Triệu Ngọc: “Tôi thật sự không nghĩ tới, anh lại gọi cho tôi nhanh như vậy! Không biết, anh nói chuyện vô cùng quan trọng, là chuyện gì vậy cảnh sát Triệu?”

Khôn mặt Triệu Ngọc trầm lặng như nước, nhìn sang mấy người áo đen bên cạnh Thiệu Gia Dĩnh, cố ý ho vài tiếng.

Thiệu Gia Dĩnh là người lão luyện trên thương trường, giỏi nhất là quan sát, cô ta biết Triệu Ngọc muốn nói chuyện với mình nhưng nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng của Triệu Ngọc, cô ta hơi nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ không vui.

Triệu Ngọc sờ lên người, lấy điện thoại mở một bức ảnh đưa cho Thiệu Gia Dĩnh xem. Trên bức ảnh, là danh sách chung kết của trận piano năm đó.

Nhìn thấy danh sách này, Thiệu Gia Dĩnh càng thấy nghi ngờ, lúc này mới xua tay bảo vệ sĩ ra chỗ khác.

“Cảnh sát Triệu.” Thiệu Gia Dĩnh không cười nữa: “Anh… có ý gì vậy?”

“Thiệu tiểu thư, cô nhìn kỹ đi!” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào nội dung trên bức anh: “Cao Điềm 1020 điểm, Viên Lỵ Lỵ 1058 điểm, Lạc Mỹ Na 1336 điểm, Thiệu Lộ Lộ 1426

“Cảnh sát Triệu!” Thiệu Gia Dĩnh cứng ngắc ngắt lời Triệu Ngọc, hơn trả lại di động cho hắn: “Rốt cục anh muốn làm gì? Đưa tôi đọc thứ này làm gì?”

“Tuy rằng không biết kết quả vòng đấu loại của các cô là bao nhiêu.” Triệu Ngọc trầm ổn nói: “Nhưng mà, mẹ của Lý Đan đã nói kết quả vòng đấu loại của Lý Đan xếp thứ ba, hơn nữa điểm cũng không khác biệt nhiều so với hai vị trí xếp trước! Trong trận chung kết, Lý Đan rút khỏi cuộc thi… Chỉ có bốn người các cô là đạt được lợi ích.”

“Cảnh sát Triệu… Cũng không thể nói như vậy được!” Thiệu Gia Dĩnh nghe ra được ý khác trong lời nói của Triệu Ngọc, lập tức ngồi thẳng người.

“Nghe tôi nói xong đã.” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Lý Đan đã nói với tôi rồi, tay của Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ và Lạc Mỹ Na đã bị cô ta chặt đứt rồi! Nếu ba người này thật sự hiểu được tình hình của năm đó thì Lý Đan đã sớm bị bắt, cô ta cũng không có tâm tư xuống tay với cô!”

“Cảnh sát Triệu.” Thiệu Gia Dĩnh có chút không yên, giận dỗi nói: “Ý anh là gì? Anh không hoài nghi tôi hại Lý Đan thành như vậy chứ? Anh biết rõ là Lý Đan muốn chặt tay của tôi, tôi là người bị hại!”

“Thiệu Lộ Lộ!” Triệu Ngọc cắn răng quát lớn một tiếng, nặng nề hỏi: “Cô đã hại Lý Đan… thành loại người gì rồi hả?”

Nghe nói vậy, Thiệu Gia Dĩnh như người bị đập một gậy vào đầu, ngay lập tức cứng người lại chỗ.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.