Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết người giết luôn cả tâm, đánh người đánh đến phục

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Nghe thấy câu tiếng lóng giang hồ của Triệu Ngọc, không chỉ là đám côn đồ, ngay đến cả canh sát đang có mặt ở hiện trường cũng á khẩu.

“Đại ca ... tôi...” Mặt Tiểu Hoàng Mao biến sắc: “Tôi không biết đâu, ngài... ngài nói thế có ý gì?”

“Con bà nó!” Triệu Ngọc căm giận nói: “Còn định giở trò à!Cái này mà chưa nghe qua sao? Sao cậu lại thua cả một đứa con nít thế? Nghe rõ đây, son môi, tức là vả miệng, vả xong, cho cậu một tờ nhân dân tệ màu đỏ; dao trắng, tức là đâm cậu một nhát, đâm xong, cho cậubạc; ngón tay vàng...”

“Em hiểu rồi!” Lý Bối Ny đột nhiên chen lời: “Ngón tay vàng tức là chặt một ngón tay, chặt xong cho vàng.”

“Đúng rồi!” Triệu Ngọc giơ ngón cái về phía Lý Bối Ny, rồi quay lại nói với Hoàng Mao: “Đây là Cục cảnh sát, không tiện đổ máu! Cho nên, tôi cho cậu chọn cái thứ nhất… son môi! Cậu muốn tôi cho cậu 2000, tôi cho cậu 10000, gấp 4 lần, cho nên cậu phải ăn bốn cái vả, vừa đẹp mỗi bên 2 cái! Có điều! Tôi hơi mạnh tay chút, lo là cậu không chịu được, cho nên tôi giảm cho cậu, chỉ vả cậu 2 cái, sau đó sẽ thả cậu về!”

“Hả?”

Tiểu Hoàng Mao bối rối, hắn ta có chết cũng không nghĩ là, cảnh sát trước mắt còn lão luyện hơn cả giang hồ chuyên nghiệp mữa.

“Đại ca à! Tôi chỉ cần 2000 thôi được không?” Hoàng Mao cầu khẩn nói: "Không thì 1000 cũng được!"

“Cậu là chó à?” Triệu Ngọc đập bàn: “Tôi đã cho cậu cơ bội, cậu cũng đồng ý rồi! Mới như vậy đã sợ, truyền ra ngoài rồi cậu sống sao hả? Nhóc con, người trên giang hồ đều cần thể diện! Ttiền ngày hôm nay đặt ở đây, cậu nhất định phải lấy đi!”

“Tôi... Tôi...” Mặt Tiểu Hoàng Mao mờ mịt, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng bị phá vỡ.

“Này...” Lúc này, đồng bọn của Tiểu Hoàng Mao vội vàng xông qua khích lệ, “Mày bị ngu à? Chỉ ăn có 2 cái vả, mà được 10000 tệ đấy! Quá xứng!”

“Nhịn chút đi, nhắm mắt chịu đựng là được!”

“Đúng vậy, không phải chỉ ăn 2 cái vả sao, có phải muốn mày chết đâu! Ba mày một ngày còn đánh mày 100 roi đấy! Nhất định là mày chịu được!”

“Tao... Tao...” Hoàng Mao ngẩng đầu lên nhìn đồng bọn của chính mình, tức giận quát: “Con mẹ chúng mày, chúng mày không nhận ra à? Hôm nay gặp phải tên khó chơi rồi, chúng mày ấy, ai cần thì đi mà chịu!”

Nói xong, tiểu Hoàng Mao nhanh chóng ôm tay Triệu Ngọc: “Đại ca, tiểu đệ sai rồi, tôi không cần tiền nữa! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Cáo từ!”

Nói xong hắn liền muốn ra ngoài.

Ai biết được, Triệu Ngọc bống trợn mắt nổi khùng, kéo tiểu Hoàng Mao lại, sau đó ấn mạnh một cái, trực tiếp ném hắn xuống đất.

Sau đó, xảy ra chuyện làm người người giận dữ!

Đầu tiên, Triệu Ngọc đá một cước vào mặt tiểu Hoàng Mao, đạp thùm thụp vào đầu hắn ta. Sau đó, hắn xách Tiểu Hoàng Mao từ dưới đất lên như xách con gà, rồi tát hắn ta hai cái rõ kêu!

Hai cái tát này vô cùng ác độc, đánh cho mặt Tiểu Hoàng Mao rướm máu, răng cũng lung lay như sắp gãy. Đặc biệt là cái tát cuối cùng kia, đánh cho hắn ta phải xoay ba vòng tại chỗ, rồi ngã sầm xuống đất.

Đồng bọn của Tiểu Hoàng Mao ở bên cạnh đứng sững ngay đó, mắt lộ vẻ sợ hãi, cả người run rẩy, dũng khí trước đó đều bay mất.

“Sư huynh! Sư huynh! Mau dừng tay! Dừng tay lại!” Lý Bối Ny sợ hãi, vội vàng ngăn Triệu Ngọc lại. Phải biết, nơi này là cục cảnh sát, đâu đâu cũng có camera, ra tay đánh người ở đây hậu quả sẽ nghiêm trọng khó lường.

Trương Cảnh Phong từng thấy qua bản lĩnh của Triệu Ngọc, vội lôi Lý Bối Ny ra, không cho cô bé can ngăn.

Lúc này, tát xong, Tiểu Hoàng Mao mặt mũi méo mó nằm trên mặt đất, chỉ còn sức nhúc nhích. Triệu Ngọc thì mặt không biến sắc quát: “Con bà nó chứ, chẳng có tí bản lĩnh nào còn đòi làm đầu gấu, hôm nay ông đây cho cậu mở mang kiến thức để tránh sau này cậu không hiểu quy củ, bị người ta đánh chết cũng không biết tại sao!”

Nói xong Triệu Ngọc tàn nhẫn ném một xấp tiền mặt vào mặt Tiểu Hoàng Mao! Bởi vì dùng lực mạnh nên tiền bay tá lả.

“Ông đây giữ lời, tát cậu rồi đương nhiên cho cậu tiền!” Triệu Ngọc quát những người khác: “Phòng báo án của cục cảnh sát ở lầu 3, phòng làm việc của cục trưởng ở lầu 6, muốn đi báo án thì đi đi! Nếu như không đi thì mau qua nhặt tiền rồi cút hết cho tôi!”

Mấy tên côn đồ nhìn nhau, thực sự bị dọa đến hoảng hốt, thậm chí còn không dám phát ra tiếng.

Nhìn thấy Triệu Ngọc đánh người tàn nhẫn như vậy, Lưu Trường Hổ vốn vẫn bàng quan cũng sợ hãi. Vốn dĩ, anh ta còn định nhân cơ hội này, ra oai phủ đầu triệu ngọc, âm thầm báo cáo chuyện của hắn. Nhưng nào đứng ngơ ngác hết nửa ngày đến quên mất cả việc ngồi xuống.

“Đại ca! Đại ca! Chúng tôi sai rồi!” Một tên côn đồ lấy hết dũng khí nói, “Chúng tôi thấy rõ, thằng này tự ngã, không liên quan gì đến anh cả! Chúng tôi cút, chúng tôi cút!”

Nói xong, mấy tên đó nhanh chóng gom tiền qua loa rồi khiêng Tiểu Hoàng Mao lên chạy mất, bỏ của chạy lấy người, dưới đất vẫn còn mấy tờ tiền chưa nhặt.

“Con bà nó chứ!”

Triệu Ngọc tức giận mắng một câu rồi quay người. Lúc hắn duỗi người, xương trên người hắn kêu kèn kẹt, khiến cho mọi người ngỡ ngàng.

Lúc này, bên trong phòng làm việc ai cũng tỏ ra kinh ngạc, bọn họ vốn nghĩ Triệu Ngọc chỉ là một tên lưu manh thôi, nhưng xem ra hắn đã biến thành ma vương rồi. Rất nhiều người thầm vui mừng, may mà mình chưa chọc tới hắn.

Triệu Ngọc lạnh lùng lướt nhanh qua mọi người, dĩ nhiên thấy được ánh mắt sợ hãi của bọn họ. Cho nên người ta mới thường có câu “Giết người diệt luôn tâm, đánh người đánh đến phục”,hắn rat ay hết lần này đến lần khác, chẳng qua là muốn lập uy với mọi người, để bọn họ sau này đừng chống đối hắn.

Có điều, nhớ đến việc chống đối, Triệu Ngọc liền nhìn sang Lưu Trường Hổ.

Vẻ mặt Lưu Trường Hổ lúc này rất khó coi, thấy Triệu Ngọc nhìn mình chằm chằm, anh ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cười ha ha đi tới trước mặt Lưu Trường Hổ, móc từ trong túi áo ra một tấm ảnh, đưa ra trước mắt hắn. Hóa ra, hắn đã rửa bức ánh bắt được Lý Đan ở nghĩa trang kia.

“Anh Lưu, những chuyện khác đã xong còn việc với anh thì vẫn chưa xong nhỉ!”, Hắn khoe khoang bức ảnh: “Ầy, xem xong chưa, tư liệu của vụ án chặt tay là do tôi tìm ra, hung thủ của vụ án cũng là tôi bắt được! Đặt cược thua rồi, lập tức đi đến phòng tài vụ nộp 1800 đồng tiền cược thua đi! Há há ha...”

Triệu Ngọc càng nói càng thoải mái, dĩ nhiên là học dáng vẻ hất hàm sai khiến người khác của Lưu Trường Hổ lúc đầu: “Triệu Ngọc, biết điều thì nhận sai với tôi đi, nếu không thì tôi sẽ khiến cậu mãi mãi không ngẩng đầu lên được ở Cục cảnh sát này! Há há há... Họ Lưu kia, sao anh lại không ngẩng đầu lên thế hả?”

Nghe tiếng Triệu Ngọc oán trách, Lưu Trường Hổ phát điên lên nhưng đúng là tự mình đã đặt cược với người ta, bây giờ thua rồi cũng không có cách nào quỵt nợ.

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể dậm mạnh chân, hằn học chạy lên phòng tài vụ.

“Há há há...” Triệu Ngọc cười nhìn theo bóng lưng Lưu Trường Hổ, sau đó quay người nói: “Mọi người đều nghe thấy rồi, tối nay tôi mời mọi người đến quán rượu Hồng Long, các đồng nghiệp ở tổ A phải tới đấy! Ai không tới là xem như không nể mặt tôi, sau này gặp tôi thì phải cúi thấp đầu mà đi cho tôi!!!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.