Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy định của giang hồ

Phiên bản Dịch · 1521 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Đột nhiên nhìn thấy một cái vali nhân dân tệ lớn đặt trước mặt, trong văn phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Mấy tên côn đồ lừa tiền đứng bên cạnh trợn to mắt, nuốt nước miếng ừng ực.

“Cảnh sát Triệu, đại ân của anh không lời nào có thể cảm tạ hết được.” Thiệu Gia Dĩnh nói: “Tay của tôi là được anh liều mạng bảo vệ! Nếu không có anh, tôi thật không dám tưởng tượng tôi hiện giờ sẽ ra sao! Mười vạn này cũng không là gì, nếu anh không nhận lòng biết ơn của tôi, tôi sẽ cực kỳ đau khổ! Cho nên, xin anh nhất định phải nhận lấy!”

“Khụ khụ…” Triệu Ngọc không nói gì, Lưu Trường Hổ bên cạnh lại kỳ quặc ho khan một cái, sau đó tiến lên hai bước, nói với Thiệu Gia Dĩnh: “Cô này, cô làm như vậy là không được rồi! Đội cảnh sát chúng tôi có kỷ luật của đội, nếu Triệu Ngọc nhận tiền của cô thì chính là vi phạm kỷ luật!”

“Hu!” Nghe được lời nói của Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc vội vàng hừ một tiếng, sau đó bắn ra một câu từ trong kẽ răng: “Không trâu bắt chó đi cày còn quản chuyện của người khác!”

“Cậu!”

Lưu Trường Hổ đang muốn lườm Triệu Ngọc một cái, ai ngờ Triệu Ngọc cũng bước lên một bước, sau đó cố ý dùng bả vai đẩy mạnh Lưu Trường Hổ sang một bên: “Tiền cũng không phải là tặng cho anh, anh thèm đấy à?”

“Cậu!” Sắc mặt của Lưu Trường Hổ biến xanh.

“Thiệu tiểu thư à, hì hì hì…” Triệu Ngọctươi cười kéo tay ngọc ngà của Thiệu Gia Dĩnh nói: “Đội trưởng của chúng tôi nói cũng rất đúng! Đội cảnh sát đúng là rất có kỷ luật, hôm nay nếu tôi nhận tiền của cô thì chắc phải nhận xử phạt đó! Cô xem…”

“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Thiệu Gia Dĩnh sốt ruột: “Xin lỗi, tôi thật không biết! Cảnh sát Triệu, tôi thật sự thành tâm thành ý cảm ơn anh, thật sự hy vọng anh có thể nhận lấy!”

“Như này đi!” Triệu Ngọc chờ đợi chính là câu nói này, vội vàng trưng ra bộ mặt ngiêm túc nói: “Nếu Thiệu tiểu thư đã chân thành như vậy, tôi không nhận thì là phụ lòng tốt của cô, đúng không?

“Đúng đúng đúng!” Thiệu Gia Dĩnh liên tục gật đầu: “Nhất định phải nhận, nhất định phải nhận!”

“Đã như vậy thì hi hi hi…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng buông bàn tay ngọc, lấy giấy bút ra rồi nói: “Chỉ cần cô viết vào đây rằng cô tự nguyện tặng cho tôi, vậy số tiền này, tôi có thể danh chính ngôn thuận nhận lấy rồi! Đội cảnh sát cũng sẽ không trừng phạt tôi được nữa!”

Xôn xao…

Nơi làm việc ồ lên một tiếng. Cách làm của Triệu Ngọc đúng là ngoài dự đoán của mọi người, tuy rằng nếu có mấy lời giải thích kia thì sẽ không tính là Triệu Ngọc làm trái với kỷ luật của đội cảnh sát nhưng mà là một người chiến sĩ cảnh sát chính trực, hành động này lại cực kỳ tổn hại đến thanh danh.

“Triệu Ngọc, cậu!” Lưu Trường Hổ trừng mắt quát to: “Tiền này, cậu cũng dám nhận sao? Cậu như vậy không phải là bôi nhọ Cục cảnh sát, làm mất mặt nhân viên cảnh sát sao?”

“Anh cảnh sát.” Không đợi Triệu Ngọc lên tiếng, Thiệu Gia Dĩnh đã không vừa ý: “Tôi cũng không phải là tới bôi nhọ các anh, tôi chỉ là muốn tỏ chút lòng thành của tôi với cảnh sát Triệu thôi mà! Số tiền này, đơn giản chỉ là một chút thành ý của tôi mà thôi! Ở Australia, đây lại là chuyện bình thường! Anh cảnh sát à…” Cô lại nói với Lưu Trường Hổ: “Anh xem như vậy có được không, đợi tôi xử lý xong việc của ba tôi, tôi lại tặng cho cục cảnh sát một cái cờ thưởng, được không?”

Nói xong, Thiệu Gia Dĩnh viết lời giải thích lên tờ giấy: “Tặng mười vạn này cho Triệu Ngọc” Có tờ giấy giải thích này rồi, Triệu Ngọc đã có thể danh chính ngôn thuận nhận khoản tiền lớn này.

“Lão Lưu ơi!” Triệu Ngọc vui vẻ lè lưỡi đùa cợt Lưu Trường Hổ, thừa cơ nói: “Không phải tôi nói anh nhưngsao anh lại còn mở mồm đòi người ta cờ thưởng chứ? Có thấy mất mặt không hả? Anh làm như vậy không phải bôi nhọ đội cảnh sát của chúng ra sao! Cái mặt già của anh phải cất vào đâu hả?”

“Cậu! Triệu Ngọc! Cậu đúng là không biết xấu hổ!” Lưu Trường Hổ tức tới mức nhe răng nhếch miệng, cả người run run. Có thể ngoài ba chữ “Không biết xấu hổ” ra, anh ta chẳng biết phải mắng thêm lời gì nữa.

Triệu Ngọc lại không thèm để ý tới anh ta, mà nhận lấy tờ giấy giải thích và túi nhân dân tệ của Thiệu Gia Dĩnh, sau đó còn tiếp tục bắt tay cảm ơn người đẹp.

Thiệu Gia Dĩnh bảo trợ lý đưa cho Triệu Ngọc một tờ danh thiếp, nói về sau cần hỗ trợ gì, cứ việc tới tìm,

Cô ta nhất định sẽ không chối từ.

Triệu Ngọc cảm ơn cô ta xong, Thiệu Gia Dĩnh mới đưa nhóm trợ thủ rời khỏi văn phòng.

Sau khi người đi cả rồi, Triệu Ngọc vốn định giễu cợt Lưu Trường Hổ vài câu, ai ngờ, Tiểu Hoàng Mao lại đưa cái danh sách đến trước ngăn cản hắn.

“Sĩ quan cảnh sát à à, ngài xem xem, hiện giờ ngài có nhiều tiền như vậy, vậy ngài xem… tiền của chúng tôi…” Vừa nói, hắn lại vươn tay ra chỗ Triệu Ngọc.

Nghe nói những lời này, gương mặt vốn vui sướng của Triệu Ngọc lại trầm xuống, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, chỉ một giây đã hạ xuống không độ, làm cho người ta khiếp sợ.

“Sao hả?” Triệu Ngọc cười hỏi: “Cậu đã nghĩ thông rồi?”

“Ừm!” Hoàng Mao chắc chắn nói: “Tôi nghĩ kĩ rồi!”

“Cậu thật sự quyết định, muốn lấy tiền của tôi!?”

“Đúng vậy!” Hoàng Mao gật đầu.

“Hừ!”

Trong mắt Triệu Ngọc hiện lên nét lạnh lùng, hắn để chiếc vali lên trên bàn, lấy ra một xấp nhân dân tệ. Trong vali có tổng cộng mười xấp tiền mặt, hiển nhiên mỗi xấp này là một vạn đồng.

“Nhóc con!” Triệu Ngọc trợn mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Nhớ kỹ, đây là sự lựa chọn của cậu, chọn rồi, vậy không được hối hận!”

“Ừm… ừm…” Tiểu Hoàng Mao bị Triệu Ngọc hỏi trong lòng hoang mang, ừm nửa ngày mới ngơ ngác gật đầu.

“Này!” Triệu Ngọc lấy xấp tiền vỗ vào người trước mắt: “Ở đây có một vạn, không cần trả lại tiền thừa nữa!”

Cái gì!?

Xôn xao…

Trong văn phòng lại một lần nữa ồ lên, chúng nhân viên cảnh sát nhìn đến ngơ ngác, ai cũng không hiểu, Triệu Ngọc này cuối cùng là muốn làm gì? Rõ ràng đã nói là hai ngàn, hắn thế nào lại lấy ra hẳn một vạn, ngốc à?

Trong đó, thậm chí là Lưu Trường Hổ đã giận tới mức không chấp nhận được cũng kiềm chế lại.

“Đại ca à, đừng đừng đừng…” Tiểu Hoàng Mao có lẽ nhận ra gì đó, vội vàng xua tay: “Không dám, hai ngàn thì là hai ngàn, tiểu đệ không dám lấy nhiều đâu!”

“Thối lắm!” Triệu Ngọc đạp vào bàn, làm Tiểu Hoàng Mao sợ đến mức run lập cập: “Con bà nó! Xem thường ông đây phải không? Cho cậu một vạn thì là một vạn, lời tôi nói ra rồi, còn có thể nuốt trở lại hay sao?”

“Vậy… tôi đành… tôi đành…” Tiểu Hoàng Mao không thể tin nổi những chuyện vừa xảy ra, nghiêm túc cân nhắc vài giây, mới không lúng túng giơ tay ra cầm cọc nhân dân tệ đó.

“Ha ha…” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười to, dọa Tiểu Hoàng Mao hoảng hốt nhanh chóng rụt tay về.

“Nhóc con!” Triệu Ngọc liền nắm cổ áo Tiểu Hoàng Mao, hung hăng nói: “Một vạn cậu có thể cầm, nhưng quy định của giang hồ cậu có hiểu không?”

“Cái gì! Quy định gì chứ?” Tiểu Hoàng Mao kinh ngạc, cho dù như thế nào cũng nghĩ không ra, một người cảnh sát nhân dân, lại có thể nói với hắn ta về quy định của giang hồ.

“Son môi, dao trắng, ngón tay vàng!” Triệu Ngọc bĩu môi nói: “Quy định giang hồ, nếu cậu đã muốn tiền của tôi, thì phải nghe theo lời của tôi, hôm nay, tôi cho cậu lựa chọn phương pháp nhẹ nhất, cậu thấy được không?”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.