Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hãy tìm lạc đà đi

Phiên bản Dịch · 2108 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Triệu Ngọc muốn làm rõ hai việc, thì ra súng gây mê mà Lý Đan sử dụng là đặc biệt chuẩn bị cho quá trình gây án. Vì cô ta không chắc Thiệu Lộ Lộ có đi một mình vào nghĩa trang không, nếu như Thiệu Lộ Lộ dẫn theo cả trợ lý, súng gây mê sẽ càng phát huy tác dụng.

Ai ngờ rằng, người sau cùng bị súng gây mê bắn trúng, lại là chính Triệu Ngọc.

“Chuyện còn lại là, do Lý Đan đã bị dòn nénquá lâu chứ thực chất ban đầu cô ta cũng không có ý định báo thù, mãi đến tháng 1 năm ngoái, sau khi cô ta biết được mẹ mình mắc phải bệnh nan y, không còn hy vọng gì nữa, lúc này ngọn lửa báo thù mới hoàn toàn bùng cháy!

“Hazz!" Triệu Ngọc thở dài một hơi:"Cô thông minh như vậy, tại sao lại nghĩ ra cách báo thù ngu xuẩn như thế chứ? Cô hoàn toàn có thể... Đem những kẻ tình nghi này bắt lại, sau đó tra hỏi từng người một! Kẻ nào làm hại cô, thì chặt tay kẻ đó! Cái này gọi là oan có đầu nợ có chủ, đằng này cô lại chặt tay của cả ba người, đây không phải là lạm sát người vô tội sao?”

"Anh nói cái gì?" Lý Đan không thể nào nghĩ tới tên cảnh sát trước mặt lại có thể nói ra được những lời này, lập tức bị kích động trả lời: "Tôi ngu xuẩn? Tôi đã không định lấy mạng bọn họ, nếu như đi xét hỏi thì chẳng phải sẽ bị bại lộ sao?"

"Cũng phải!" Triệu Ngọc gật đầu rồi lại nhíu mày, "Không phải, tôi thấy khó hiểu! Bản lĩnh của cô lớn như vậy, kẻ thù của cô đều bị cô đánh bại như vậy, nếu cô đem bản lĩnh này dùng vào việc kiếm tiền, chẳng phải cô đã có thể sống những ngày tháng tốt đẹp rồi sao? Việc gì lại phải cố chấp báo thù như thế chứ?

"Anh chả hiểu cái gì cả, anh không có tư cách dạy đời tôi!" Lý Đan tức giận nói, “Anh chưa từng bị hãm hại như vậy thì không thể nào hiểu được mối hận này sâu đậm đến mức nào đâu!

"Sau khi ngón tay của tôi bị cắt đứt, vừa nhìn thấy đàn piano là tôi như nhìn thấy ma! Đàn piano như là mạng sống của tôi vậy! Anh có thể hiểu được cảm giác đau khổ sống không bằng chết là như thế nào không?"

"Cha tôi đem tất cả niềm hy vọng đặt vào tôi, mà tôi lại tự tay hủy đi tất cả hy vọng của ông ấy, anh có biết cảm giác áy náy và tội lỗi này kinh khủng đến thế nào không?"

"Cha đi rồi, mẹ lại bị ung thư! tất cả mọi thứ của tôi đều bị bọn họ cướp đi! Còn có tuyệt vọng đến mức nào nữa chứ?"

"Nhưng mà, bọn họ thì sao? Từng người từng người đỗ vào các trường đại học danh tiếng, trải qua cuộc sống vinh hóa phú quý! Đổi lại là anh, anh sẽ có cảm giác như thế nào?"

"Tôi quyết phải trả thù bọn họ!" Triệu Ngọc mở hai tay đồng cảm nói: "Không riêng bọn họ, còn có những kẻ đáng ghét bên khâu tổ chức của cuộc thi năm đó, những tên cảnh sát chết tiệt, nếu bọn họ sớm phối hợp, tích cực điều tra, thì công bằng đã sớm trả lại cho cô rồi! Tôi thấy, cô cũng nên đi chặt tay của bọn họ đấy!”

"Anh… "Lý Đan bị lời nói của Triệu Ngọc làm cho sửng sốt.

Các cảnh sát bên ngoài nghe được cũng chỉ có thể nhìn nhau lắc đầu tặc lưỡi. Bọn họ chưa bao giờ thấy một người cảnh sát lại có thể thẩm vấn tội phạm như thế.

" Nhưng mà..." Triệu Ngọc lập tức chuyển ý, "Nhưng mà, nếu lựa chọn con đường báo thù, tôi cũng sẽ vì người nhà của mình mà suy nghĩ một chút! Nếu tôi ngồi tù, ai sẽ giúp tôi chăm sóc họ chứ? Lý Đan, tặng cô một câu của một vị tiền bối: Lòng người không thể cân đo đong đếm, thù hận không thể vượt quá ranh giới! Nếu không, người làm việc ác chỉ có thể nhận lại kết cục thảm hại mà thôi, hối tiếc cũng không kịp nữa!"

Lời nói của Triệu Ngọc thật sự đã kích động mạnh đến Lý Đan, nước mắt của Lý Đan không kìm được mà tràn ra, kích động đến không nói nên lời.

Không riêng gì Lý Đan, ngay cả nhóm cảnh sát bên ngoài cũng rất đồng cảm. Không ai ngờ rằng Triệu Ngọc có thể nói ra những lời sâu sắc như thế, đưa mắt nhìn về phía Triệu Ngọc mà nể phục.

Thật ra, những lời này là do năm đó khi Triệu Ngọc bước vào giang hồ, có một vị đại ca giang hồ nào đó đã nhắc nhở hắn. Thật sự đã làm cho hắn hiểu rằng, cho dù thân là lưu manh thì làm gì cũng cần có giới hạn, tuyệt đối không thể muốn làm gì thì làm!

Năm đó, cũng là vì Triệu Ngọc không hiểu được hết những lời này nên mới bị người khác hãm hại, lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn.

Lòng người không thể cân đo đong đếm, thù hận không thể vượt qua ranh giới!

Hiện giờ, sau khi Triệu Ngọc trở thành cảnh sát, những lời này càng làm cho hắn khắc cốt ghi tâm.

Lúc Triệu Ngọc trở lại văn phòng,

Hắn vốn định cùng Lý Bối Ny nghe ngóng một chút, tội trạng của Lý Đan như vậy thì phải nhận sự trừng phạt như thế nào? Còn nữa, mẹ của cô ta mắc phải bệnh nan y, nên thu xếp như thế nào.

Ai ngờ, hắn vừa mới vào phòng làm việc của tổ trinh sát A, lại bất ngờ nhìn thấy một cảnh hỗn loạn!

Mới đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng đây là nhóm người đồng sự đang chuẩn bị chúc mừng vì đã phá xong vụ án chặt tay! Mãi đến khi hắn nhìn mấy người có diện mạo côn đồ, đang cãi nhau với nhóm người cảnh sát về vấn đề đó, lúc này hắn mới hiểu là đang xảy ra một việc khác.

Lúc này, Lưu Trường Hổ đang ở cùng đám người kia và cố gắng giải thích điều gì đó, mồ hôi nhễ nhại. Ai ngờ, vừa thấy Triệu Ngọc tiến vào, hắn ta lập tức chỉ tay về phía Triệu Ngọc.

"Được rồi, được rồi! Nói cho các người biết, người phá hư đồ của mấy người chính là cậu ta! Mấy người có chuyện gì thì tìm cậu ta nói chuyện đi!"

Nghe thế, mấy tên côn đồ lập tức vây quanh Triệu Ngọc, miệng còn hô to "Bồi thường tiền", dáng vẻ nhìn hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Ngọc

Triệu Ngọc bị dọa một phen, hắn nhìn thấy tên cầm đầu là Tiểu Hoàng Mao liền nhanh chóngđá mạnh vào bắp chân của hắn ta, Tiểu Hoàng Mao lập tức quỳ sụp xuống đất!

"Ai u! Ai ô ô. .. . ." Tiểu Hoàng Mao cảm thấy cánh tay như thể bị chặt đứt ra rồi, liên tiếp kêu lên trong đau đớn.

"Này! Triệu Ngọc, dừng tay! Mau dừng tay! "Lưu Trường Hổ vội vàng lên tiếng: “Đây là những người buôn bán nhỏ bị cậu phá hư hàng hóa trong ngõ Ngọc Khê, lần này bọn họ đến tìm là muốn cậu bồi thường, không thể ra tay đánh họ như thế!”

Ngõ Ngọc khê!?

Triệu Ngọc cố gắng suy nghĩ, lúc này mới chợt nhớ ra, ngõ Ngọc Khê chính là nơi mà hắn đã cưỡi lạc đà bắt trộm vào mấy hôm trước. Lúc ấy vì bắt kẻ trộm, quả thực đã làm hỏng không ít hàng của mấy người buôn bán nhỏ này.

Không phải chứ?

Triệu Ngọc trừng mắt, đến đòi nợ? Hơn nữa lại còn dám đến cục cảnh sát để đòi nợ, những người này cũng quá lớn gan rồi đấy?

Triệu Ngọc nâng tay buông tiểu Hoàng Mao ra, tên thay mặt mấy người buôn bán kia thấy Triệu Ngọc không dễ đối phó, vội vàng lui về phía sau một bước, không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.

Triệu Ngọc nhìn Lý Bối Ny, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Sư muội, sao lại thế này? Việc này không phải đều đã giải quyết rồi sao?"

"Vẫn chưa!" Lý Bối Ny cắn môi trả lời: "Không biết tại sao mà những người buôn bán này lại tụ họp với nhau thành một nhóm đòi nợ, mỗi ngày đều vây quanh đồn cảnh sát tố cáo. Đồm cảnh sát bên kia bị áp lực quá nên đẩy bọn họ về chỗ của chúng ta!"

Hừ!

Cái gì mà gây sức ép cho đồn cảnh sát, rõ ràng là lười xử lý.

Triệu Ngọc đưa mắt nhìn mấy người đòi nợ trước mặt, người nào người nấy đều có dáng vẻ lưu manh, nhìn là biết xảy ra chuyện gì rồi! Những người này vốn không phải chủ các cửa hàng bị tổn thất gì hết, rõ ràng chính là những kẻ lừa gạt đòi nợ, được thuê để tới lừa gạt tiền của cảnh sát!

Chậc chậc… Thật to gan, dám đến Tổ trọng án đòi tiền!

"Triệu Ngọc.,” mặc dù Lưu Trường Hổ biết rõ là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cố tình giúp đỡ người ngoài, lên giọng với Triệu Ngọc: "Đồ của nhà người ta là do cậu làm hư, thiệt hại tất nhiên là do cậu bồi thường, nói cho cậu biết, những vị thay mặt cho những người buôn bán này chính là đến đêr bắt đền, nếu giải quyết không được, những tiểu thương kia sẽ vây quanh cục cảnh sát cáo trạng, đến lúc đó, nếu Cục trưởng biết, hậu quả cậu tự chịu trách nhiệm!”

"Họ Lưu kia, chuyện giữa tôi với anh lát nữa hãy tính! Tôi nói cho anh biết, nếu như bọn họ thực sự dám bao vây công kích cục cảnh sát, thì người làm tổ trưởng như anh chắc chắn cũng sẽ phải chịu xử phạt!" Triệu Ngọc khinh miệt trả lại cho anh ta một câu.

Lưu Trường Hổ tức nổ phổi, Triệu Ngọc nói không sai, Nếu một chuyện nhỏ như thế này mà làm không xong vậy thì hắn cũng sẽ phải chịu tội chung với Triệu Ngọc!

"Ây ya, lãnh đạo nói đúng! Lãnh đạo rất anh minh!” Lúc này tên cầm đầu tiểu Hoàng Mao vội vàng cầm ra một tờ khai, nói với Triệu Ngọc: “Người nào làm hỏng hàng của chúng tôi, thì người đó bồi thường! Nếu như lợi ích của quần chúng nhân dân chúng tôi không được bảo vệ, vậy các người còn giữ gìn pháp luật kỷ luật như thế nào chứ? Sĩ quan cảnh sát, ngài xem, đây là danh sách thống kê của chúng tôi, hy vọng ngài có thể bồi thường tổn thất cho chúng tôi..."

Triệu Ngọc đâu thèm xem, lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, nói với tên cầm đầu:" Tôi hỏi cậu các cậu thực sự là tiểu thương của ngõ Ngọc Khê?"

"Sĩ quan cảnh sát à! Nơi này là cục cảnh sát, dù có ăn gan hùm mật gấu, chúng tôi cũng không dám lừa gạt chính phủ đau!" Tiểu Hoàng Mao tươi cười nói: “Tôi bán thuốc chuột! Người này bán hương! Kia là người bán đĩa bát! Sĩ quan cảnh sát, chúng tôi là dân buôn bán nhỏ không hề dễ dàng, những đồ ngài làm hỏng, đều là cả gia tài của chúng tôi đó! Chúng tôi cũng không phải là nói giá trên trời, tiền thật sự không nhiều, ngài xem bảng thống kê trước đi..."

" Được được được..." Triệu Ngọc xua tay, cười nói: "Vậy tôi hỏi cậu, có phải đồ đạc của mọi người bị lạc đà làm hư không?

"Đúng vậy! Đúng vậy! "Mấy người cùng nhau gật đầu.

"Vậy không phải xong rồi sao?" Triệu Ngọc vỗ tay cười nói: "Đi đi đi, mau đi tìm lạc đà đi! nếu như chậm chễ, chúng quay về sa mạc hết đấy!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.